Tôi cũng không nói tôi nhìn thấy hắn ta. Hắn nhìn tôi nói: “Anh nghĩ em gọi đến vì bảo phải tăng ca.”
Có mấy lần về trước đều là hắn gọi đến báo cho nên tôi nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ, vội hỏi lại: “Em không ngờ nhà lại hết đồ, về cũng không nấu ăn được, chờ mai mốt được nghỉ rồi đi mua luôn. Lúc đó nghĩ muốn hỏi anh có đi được không, mà thấy anh đang bận nói chuyện rồi.”
Phương Vi Chu vừa đọc ra một cái tên siêu thị, nói: “Vào chỗ này đi, ăn cơm xong rồi đi qua siêu thị một chuyến luôn.”
Tất nhiên tôi đồng ý rồi.
Trung tâm thương mại tối thứ sáu luôn đông người, muốn có chỗ trong nhà hàng cũng cần phải chờ cho nên tôi và Phương Vi Chu phải đứng xếp hàng. Những người xung quanh đều nói chuyện, âm thanh cười đùa vang lên không ngừng, mai lại là một cái cuối tuần nữa, cũng bước gần hơn đến tết rồi. Nội dung những câu chuyện trên chủ yếu là tính toán cho năm mới, cho dù thế nào đi nữa thì ai cũng đều mong chờ một cái tết. Nếu so với họ thì tôi và Phương Vi Chu không hào hứng lắm, chỉ nói vài ba chuyện phiếm không đầu không duôi, giống như chuyện phân bổ vị trí mới. Tôi thực sự cảm thấy chuyện này thật rắc rối phức tập, tất nhiên không hẳn bởi nó liên quan đến Phương Vi Chu.
Năm nào cũng phải đến lễ trừ tịch* công ty mới cho nghỉ, có nhiều người đã xin nghỉ trước một ngày, trong đó có Phương Vi Chu. Hắn sẽ đến California đón năm mới, tôi thì về với ông bà, có điều sáng trừ tịch vẫn cần người ở lại quản lý, bình thường ở bộ phận tôi thì tôi sẽ ở lại, giữa trưa mới về. Mẹ luôn lo lắng cho công việc của tôi cho nên không muốn quấy rầy, chỉ có hôm nay bà gọi điện từ sáng nhắc nhở tôi về nhà sớm một chút. Thực ra trong lòng bà rất hy vọng tôi có thể về nhà trước một ngày để cùng bà đi tảo mộ cha, nhưng tôi chưa lần nào thực hiện được ước nguyện của bà. Từ hồi ra đi làm, tôi đã nhiều năm chưa đi thăm mộ cha, thậm chí ngay cả thanh minh cũng không có thời gian rảnh để về. Mẹ chưa bao giờ chê trách tôi điều gì, chỉ khi nào tôi về mới nhẹ nhàng nhắc một câu, bảo tôi lần sau bớt chút thời gian đến nghĩa trang một chuyến.
Chú thích: Lế Trừ tịch là kiểu đón năm mới vào đêm giao thừa, tôi đoán công ty này cho nghỉ tết vào ngày 29, nên Phương Vi Chu mới xin nghỉ trước một ngày.
Năm nay tôi hạ quyết tâm thực hiện trách nhiệm của mình, năm nay Phương Vi Chu không đi Cali đi nữa thì cũng cùng cha mẹ và chị hắn ăn tết, có lẽ phải vội đi đó đâu. Chỉ có điều gần đây hắn rất bận rộn, không đủ sức lực để quan tâm chuyện bên kia hoặc là vẫn đoàn tụ như trước? Thực ra hỏi một câu sẽ biết thôi, song chúng tôi vừa trải qua một phen sóng gió, giờ mới dịu đi một chút, tôi cảm thấy thật khó khăn để hỏi đến phương diện này. Bây giờ lẫn trước kia đều không có gì thay đổi, vẫn lạnh lạnh nhạt nhạt, phương diện người thân thì càng thêm cẩm thận. Ngay cả chuyện năm nay chị gái hắn về nước ăn tết cũng là chính hắn chủ động nói ra thôi.
Có hai người ngồi gần chúng tôi nói chuyện rất lớn, năm nay bọn họ dự định đón tết ở Cali, dường như rất hưng phấn. Nhất định Phương Vi Chu cũng nghe thấy nhưng hắn chỉ trầm mặc, đột nhiên lại nói: “Mấy hôm nay thời tiết bên kia cũng không tốt.”
Tôi ngập ngừng rồi mới đáp: “Vậy à.” Nhìn sắc mặt của hắn, không thấy gì khác thường, đột nhiên xúc động hỏi: “Lúc nào thì chị anh bay về?”
Phương Vi Chu nhìn tôi: “Lần trước gọi điện thì bảo chưa xác định ngày đặt vé, có điều chắc là trước lễ Trừ tịch thôi.”
Tôi gật gật đầu, đột nhiên không còn lời nào để nói, cũng không biết vì sao trước kia lạ có nhiều chuyện để bàn luận đến thế cơ chứ. Cẩn thận nghĩ lại thì thất thực ra không phải muốn giấu gì nhau, nhưng do sau khi quen nhau, rồi sau khi về chung nhà thì lại càng ít nói hơn, cái này không được cái kia không được, hơn nữa sợ ghen ghét trong công ty nên chuyện công việc càng không bàn đến. Thật không thể nào tưởng tượng nổi trước kia có nhiều cơ hội tiếp xúc lúc làm việc hơn, mà nói chuyện nhiều tí cũng không sợ, gặp mặt ở công ty còn thấy thiếu, thậm chí còn muốn hẹn hò buổi tối mới được. Tất nhiên có lẽ phần đa những người đang yêu nhau đều như vậy rồi.
Nghĩ đến hai từ yêu đương khiến tôi thật run rẩy sợ hãi. Tình yêu với mình là gì, thật là mơ hồ, đối với Phương Vi Chu lại càng mơ hồ hơn….khi chúng tôi bắt đầu cũng không cảm thụ được quá nhiều hương vị tình yêu, đột ngột xảy ra chuyện ấy, nếu theo tự nhiên thì có lẽ không nên ở bên nhau nữa.
Lúc này nhân viên đã gọi đến số của chúng tôi nên đành đi vào. Nhà hàng này chúng tôi đã đi rất nhiều lần, mỗi lần trước đây chúng tôi vẫn mang dáng vẻ bình thường, tuyệt nhiên không tưởng tượng được có một ngày tất cả lại do chính tay tôi phá hỏng, may mà vẫn không chia tay. Hôm nay có thể ngồi ăn cơm cùng nhau ở đây đã khiến tôi cảm thấy may mắn vài phần, song vẫn có chỗ nào đó không thoải mái lắm.
Cho dù nói là vậy nhưng cũng không muốn đào sâu tìm hiểu nữa.
Khi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên thì Phương Vi Chu phải nhận điện thoại, bên này rất ồn ào, tiếng nói chuyện xung quanh rất lớn và rõ nên không nghe cụ thể được. Trên mặt hắn vẫn vương nét cười, có lẽ không phải là chuyện công việc rồi.
Hắn cũng không nói gì nhiều lắm. Tôi nhìn hắn rồi hỏi: “Chuyện công việc à?”
Phương Vi Chu nói: “Không phải.” Rồi lại nói cho tôi một cái tên, người hắn nói chuyện cùng là một người bạn chung với Phan Minh Kỳ: “Trước đó vợ hắn đột nhiên có thai, hôm nay đi khám mới biết giới tính thai nhi là gái.”
có việc gì.” Đã nói cái tên, cũng là hắn cùng Phan Minh Kỳ bên kia đích bằng hữu: “Phía trước hắn thái thái không phải lại mang thai sao, hôm nay sản kiểm có thể biết tính, là nữ hài tử.”
Thực ra tôi không nhớ rõ người bạn kia và vợ hắn, nhưng cũng có ấn tượng khá sâu sắc với đứa con trai ba tuổi của họ. Thằng bé kia vô cùng nghịch ngợm, mỗi lần ăn cơm đều không chịu ngồi xuống hẳn hoi, phải có người dỗ dành mới chịu cơ. Trên bàn ăn thường xuyên nghe cha nhóc hù dọa, may mà mẹ nhóc lại không cáu kỉnh, lần nào cũng dịu dàng để làm sao đút đứa con ăn no. Những người khác cũng đều có con nhỏ, chỉ có điều còn nhỏ lắm, chỉ có mỗi đứa trẻ này thích chơi đùa cũng không hay khóc nhè. Tôi nhớ rõ Trịnh Thải Phỉ rất thích nhóc.
Tôi nói: “Thật chúc mừng hắn.” Còn nói: “Một nam một nữ, đủ bộ rồi.”
Phương Vi Chu cười rộ lên: “Ừm.” Hắn nhấc đũa đụng vào thức ăn rồi gặp một miếng vào bát của tôi: “Món này không mặn đâu, có thể ăn nhiều một chút.”
Tôi nhìn hắn, lòng trở nên ấm áp hơn. Tôi cũng chủ động nói chuyện: “Không biết mừng đầy tháng nam với nữ có khác nhau không nhỉ?”
Dường như Phương Vi Chu cảm thấy hơi buồn cười: “Cách đó còn xa lắm. Nhưng mà chắc cũng không có gì khác đâu, chẳng biết mua tặng gì nên cứ đưa phong bao thôi.”
Tôi lại nói ra một cái tên, đó là một nữ đồng nghiệp trong công ty, năm trước cô ta sinh một đứa con gái, đúng dịp đầy tháng thì tôi lại phải đi công tác nên đành đi tiền thôi. Do không biết tình hình xung quanh nên hình như tặng hơi nhiều, cô ta vô cùng ngại, còn mang đến một gói bánh ngọt tặng lại tôi.
Tôi nói: “Thực ra em thấy món tiền kia không lớn lắm. Cũng do xung quanh không có mấy bạn bè sinh con nên không biết tình hình chung.” Sau khi nói xong câu cuối, lòng tôi đột nhiên cảm thấy lộp bộp. Tôi nhìn nhìn Phương Vi Chu nhưng hình như hắn không có gì khác lạ.
Hắn chỉ nói: “Lúc đó em có hỏi anh trước mà, anh phải đi lì xì nhiều nên cũng biết tầm giá chung.” Nói xong lại cười.
Tôi cũng cười với hắn, cứ như vậy câu được câu không mà nói chuyện thôi, một bữa cơm rất vui vẻ. Sau khi ra khỏi nhà hàng chúng tôi liền đi xuống tầng dưới, vì trong nhà thiếu vài thứ đồ nên tính đi siêu thị một chuyến.
Tôi đẩy một chiếc xe trong siêu thị: “Có còn cà phê pha sẵn không?”
Phương Vi Chu nói: “Lần trước mua mấy hộp rồi, tuy nhiên trà thì thiếu.”
Chúng tôi vừa đi vừa bàn luận với nhau, đột nhiên có người gọi tên Phương Vi Chu từ phía sau.
Đó là giọng của Phan Minh Kỳ. Tôi và Phương Vi Chu đồng loạt quay ra sau. Hắn đi một mình, không giống vừa mới dút khỏi tiệc xã giao. Bắt gặp một người đàn ông đã kết hôn đi siêu thị tối thứ sau cũng không kì quái gì, nhưng từ trước đến nay vợ chồng họ luôn tình cảm thắm thiết cho nên khá ngạc nhiên khi thấy hắn đi một mình.
Không chờ Phương Vi Chu hỏi, Phan Minh Kỳ đã lên tiếng: “Thải Phỉ đang chọn mấy món đồ bên kia. Tôi sực nhớ ra thiếu trà nên lại đây tìm, không ngờ lại gặp hai người.” Sau đó liếc mắt nhìn tôi một cái, vẫn mỉm cười gật đầu cho có lệ. Tuy rằng hắn có chào hỏi tôi, còn bảo thấy chúng tôi nhưng lúc nãy chỉ gọi mỗi tên Phương Vi Chu.
Có điều tôi cũng không hay qua lại với Phan Minh Kỳ nên nếu hắn gọi tôi thì không biết ai mới là người thấy xấu hổ đây. Tôi cũng không bắt chuyện cùng hắn giống như những lần trước thôi. Hắn lập tức quay đầu nói chuyện với Phương Vi Chu.Phương Vi Chu có đưa mắt nhìn tôi, song lại không nói thêm gì.
Tôi chăm chú nhìn hàng hóa trên kệ. Chợt nghe Phan Minh Kỳ nói: “Đúng rồi, hôm đó cậu có chuyện gì mà lại không tới? Mọi người ai cũng đến đấy.”
Tôi siết tay, lập tức cúp mắt xuống. Chợt nghe Phương Vi Chu nói: “Chuyện của công ty thôi.”
Tôi cầm đại hia hộp trà lên xem xét. Nghe ra chuyện lần trước bọn họ hội họp mà Phương Vi Chu lại không đến. Hôm đó hắn cũng không về đúng giờ, nguyên nhân thì tôi biết, là do hắn đi ăn cơm với vài đồng nghiệp trong công ty. Ăn uống đến tận khuya, lại thêm rượu vào nên hắn say mèm, cuối cùng phải nhờ người khác chở về. Sáng hôm sau hắn lại phải đi họp, bình thường hắn sẽ rời khỏi nhà trước nhưng hôm đó không cần hỏi tôi đã chủ động lên tiếng bảo hắn đi cùng, trước là đi lấy xe hắn về.
Lúc đến công ty vẫn còn sớm mà đã gặp Lục Giang, suýt chút nữa thì bị phát hiện bởi chúng tôi lại cùng nhau đi vào, nhưng may là đối phó được. Cũng từ đó mà tôi biết Phương Vi Chu luôn có biện pháp đối phó với Lục Giang, Lục Giang thấy lạ song vẫn không tiếp tục truy hỏi.
Lúc này Phan Minh Kỳ cũng không thắc mắc mà tiếp tục hỏi han. Hắn nói: “Tiếc là cậu không đến được đấy, khó khi Thuật Vấn cũng đến được. Mấy lần gặp nhau cậu ấy không đến được, hôm đó rảnh thì cậu lại không có mặt. Cậu ấy vừa mới lên chức đấy, cậu đã biết chưa?”
Phương Vi Chu nói: “Ừm, tôi có nói chuyện với cậu ấy qua điện thoại….”
Tôi không cố tình nghe ngóng chuyện bọn họ, nhưng cái tên Lâm Thuật Vấn vang lên thì nhất thời ngẩn người ra. Từ lần vô tình gặp mặt kia ra, dù trải qua bao lần Phan Minh Kỳ mời khách rồi mà vẫn chưa có cơ hội gặp lại, lúc ấy không thấy anh ta thì thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ nhớ lại mới thấy xốn xang, ngày đó lâm thuật vấn không bóc trần tôi, có khả năng anh ta đã biết hết rồi nhưng vẫn tuân thủ lời hứa với tôi mà không nói cho Phương Vi Chu biết. Sau này tôi vẫn không tỉnh táo lại mà vẫn tiếp tục phạm thêm sai lầm, tự tay xé toang lòng tin của Phương Vi Chu dành cho mình.
Lúc này nghĩ đến mọi chuyện từ lúc bắt đầu đến giờ này, nhớ lại những ngày đó càng khiến tôi thấy hối hận khó chịu_ cảm tưởng không thể tiếp tục được nữa. Quá khứ sai lầm đã ở phía sau, giờ đây Phương Vi Chu đã bắt đầu tin tưởng tôi, cho dù hắn không nói lời tha thứ.
Phan Minh Kỳ đã đi rồi. Chợt nghe một tiếng nói, tôi vẫn đang ngây người, Phương Vi Chu lặp lại lần nữa: “Sao lại cầm loại này?”
Tôi bừng tỉnh, phát hiện ra loại đang cầm trên tay không giống loại thường uống. Thực ra thả lại kệ là được rồi, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy cầm lao phải theo lao. Tôi im lặng rồi nói: “Nghe nói loại này uống không tồi.”
Phương Vi Chu không tiếp lời, có điều vẫn đi lại xem xét loại trà trên tay tôi: “Hình như giống với loại trong công ty.”
Trà công ty rất đắng, tôi hơi xấu hổ: “Là vậy sao, em không chú ý mấy.”
Phương Vi Chu thả nó lại vị trí cũ, cầm lên loại vẫn hay uống. Hắn đẩy xe đồ đi: “Đi sang bên kia xem sao, có cần mua sữa nữa không?”