Nhưng tôi cũng biết không phải ai cũng có thể giữ bí mật được bởi xã hội này còn mang nhiều thành kiến với tình yêu đồng tính. Quan hệ của chúng tôi có thể nói là tai họa ngầm lớn nhất với sự nghiệp Phương Vi Chu, cạnh tranh vốn khốc liệt mà Hà Tấn Thành đang đứng thế hạ phông, chưa tìm được nhược điểm thì đây chính là cách đối phó tốt nhất dành cho Phương Vi Chu. Chỉ có điều nếu Hà Tấn Thành là người thích uy hiếp kẻ khác thì có lẽ năm đó Hà phu nhân đã không xem trọng hắn.
Cũng có thể do tôi suy nghĩ quá nhiều thôi, nếu chuyện chúng tôi bị bại lộ thì chỉ cần phủ nhận cật lực là được rồi, chúng tôi luôn chú ý cho nên từ trước đến nay chưa có ai nghi ngờ gì. Chỉ sợ một ngọn gió lùa ra, rồi sóng to gió nhỏ không dứt thôi, rồi dù ngoài không nói nhưng trong tâm vẫn còn vương vấn dấu vết.
Không biết Phương Vi Chu nghĩ thế nào? Vài lần hắn đối đầu với Hà Tấn Thành thì đều là hắn có lợi, không biết đến một ngày nào đó sẽ bị cắn ngược lại không…Hôm nay Hà phu nhân nói thẳng với tôi, có thể xuất phát từ tận tâm hoặc là do nguyên nhân nào khác. Nhưng có dụng ý thế nào thì tôi cũng không tiện nghĩ nữa, tránh cho đúng ý Hà phu nhân mượn tôi đi nói với Phương Vi Chu.
Tôi ngồi trong văn phòng châm thuốc, chợt nghĩ đến gì đó mà liếc nhìn chiếc điện thoại bàn bên cạnh.
Làm sao để nói về chuyện này? Dùng lập trường gì để nói, bạn trai sao? Từ trước đến nay hắn đều không chưa từng nói như vậy, cấp dưới thì sao, càng kì quái hơn. Cho dù là thân phận gì thì đều không ổn. Nếu không bởi Phương Vi Chu thì tôi cũng không thường xuất hiện trước mặt Hà Tấn Thành đâu, không có cơ hội thân quen, đương nhiên không biết đến Hà phu nhân và chuyện hôm nay.
Tất nhiên trong công ty vẫn còn nhiều người tích cực nịnh hót, không có duyên thì chủ động sáng tạo ra cơ hội, so với người khác thì sau khi tôi vào công ty vẫn luôn có biểu hiện tích cực trong công việc, quan hệ tốt với khách hàng, song vẫn không đủ, nếu không có Phương Vi Chu hướng dẫn thì làm sao thăng chức nhanh được vậy. Mà cho dù ở vị trí hiện tại, tôi vẫn luôn biểu hiện tốt, cũng hoàn thành tốt vài dự án, trọng dụng được nhân tài nên cấp trên luôn tin tưởng.
Vậy nguyên nhân có lẽ là do tình cảm thay đổi. Vài năm gần đây, tình hình trong nhà được cải thiện rất nhiều, nợ mua nhà đã được trả xong, mẹ tôi lại về hưu, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi nhàn rỗi…gánh nặng nhiều năm được dỡ xuống, tuy rằng thấy thoải mái nhưng cảm xúc không được như cũ, vô cùng lạc lõng. Từ trước đến nay tôi đều chăm chú vào sự nghiệp, những chuyện khác đều không lo lắng, sau này không biết làm gì nên thấy thật trống rỗng, điều duy trì liên tục chính là quan hệ với Phương Vi Chu, nhưng nó cũng không thể trở thành mục tiêu để cố gắng, tương lai vô cùng mờ mịt.
Tâm tình này tôi không hề tâm sự với Phương Vi Chu, thực sự rất khó để mở miệng.
Cuối cùng tôi không quay số để gọi.
Đến giữa trưa, tôi cùng vài người đồng nghiệp đi ăn cơm trưa, hiện tại có một đám thực tập sinh chuẩn bị hết đợt cho nên theo thường lệ sẽ mời bọn họ đi ăn một bữa. Khoảng cách thời gian giữa đợt này và đợt trước chỉ là một tháng ngắn ngủi, thời gian trôi qua thật là nhanh.
Lần này tôi lại mời họ đến nhà hàng gần công ty, bởi vì gần nên tiện, mọi người đều qua đó. Tôi không khỏi nhớ lại cảnh tượng hôm đó, lòng không biết nghĩ gì nữa. Lúc đó cảm thấy không thoải mái khi thấy Phương Vi Chu đi với đối tượng hẹn hò, còn nảy sinh nghi ngờ với hắn, thật không nghĩ đến bản thân lại phản bội hắn.
Càng không ngờ được hiện tại, tôi lại thấy mê mang, song vẫn phải tỉnh táo lại. Thực tập sinh lần này không hoạt bát lanh lợi như lần trước, song vẫn nề nếp quy củ, không nói chuyện nhiều cho nên ăn cơm xong sớm, dường như hơi ngại ngùng nên vừa đi vừa nói. Đúng lúc đi ngang qua một siêu thị nên đám người bèn chạy vào đó mua cà phê.
Tôi vốn không định đi, nhưng chợt nhớ không có thuốc nên cũng đi vào luôn. Đám thực tập sinh và Chu Dung Tuấn đúng ở quầy gọi cà phê, tôi nhờ họ mua thuốc cho luôn, còn mình thì đi đến trước quầy sách báo phía trước. Tôi tiện tay cầm một quyển tạp chí lên đọc, cũng không phải thực sự muốn đọc, tâm trạng không tốt nên thả lại chỗ cũ.
Tôi lấy điện thoại trong túi quần ra nhìn, vẫn không có thông báo gì. Trước lúc đi ăn tôi có gọi điện nội tuyến cho Phương Vi Chu, sáng nay họp nên đương nhiên hắn phải giải quyết việc chung, còn sau khi tan họp hắn lập tức làm việc, tôi phải đi ra ngoài, song tôi cũng không nhắc gì đến Hà phu nhân.
Lúc gọi điện qua thì hắn không có trong văn phòng, cô thư kí cũng không quan tâm lịch trình buổi trưa của hắn nên không biết.
Tôi cất điện thoại và đi đến trước quầy, chỗ đó đã xếp thành một hàng dài mà nhân viên cửa hàng thì chỉ có một, còn phải tính tiền nữa nên không thể nhanh nổi. Tôi đứng gần chỗ đám Chu Dung Tuấn, nghe họ nói chuyện nhân tiện nhìn ngó xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một cô gái đúng xếp hàng, cô ấy vừa mới mua được đồ xong. Tôi giật mình.
Thực ra tôi không cô gái này, nhưng cũng có thể nói vô cùng quen, cô ta chính là vị Chu tiểu thư mà Phương Vi Chu gặp mặt. Tôi bất giác nhìn chằm chằm.
Đương nhiên cô nàng tuyệt đối không biết tôi là ai, có lẽ do nhận ra ánh nhìn nên tò mò quay lại nhìn. Tôi hoảng hồn quay mắt đi, cảm thấy cả người căng cứng.
Chợt nghe một người bên cạnh hỏi: “Quản lí,…anh quen à?”
Tôi im lặng một hồi mới đáp: “Không quen.”
Người đó cười rộ lên: “Có phải là …quản lí…”
Đám Chu Dung Tuấn cũng cười, có người nói: “Quản lí phải gọi điện đi.”
Tôi lúng túng đáp: “Nói bậy bạ gì đó.” Lại không khỏi liếc mắt nhìn Chu tiểu thư lần nữa, không biết cô nàng có nghe thấy không, may là không cô nàng không nhìn về phía tôi mà chỉ nhìn đằng trước, đứng rất nghiêm túc.
Cô nàng đang sửa lại tóc thì đột ngột xuất hiện một anh chàng đứng vào bên. Cô nàng lập tức quay đầu lại cười tươi với đối phường, dáng vẻ hết sức thân mật. Tôi có hơi bất ngờ, lại nghe một người hạ giọng nói: “Ui, đáng tiếc quá quản lí ơi, hình như người ta có bạn trai rồi.”
Bọn họ đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi lấy lại tinh thần: “Được rồi, các cậu không nên nói nhảm nữa.”
Lúc này bọn họ mới chịu im miệng, đúng lúc cà phê được rồi nên mọi người tự cầm cà phê của mình rồi đi. Rốt cuộc đội hình cũng được thông, tôi đi đến cửa rồi nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại, bây giờ nhìn cẩn thận thì có thể khẳng định đây là Chu tiểu thư rồi, cô và anh chàng đang đứng tựa vào nhau, thậm chí cô còn rút tiền mặt trong ví da của anh ta ra.
Tôi không nhìn thêm nữa mà vội vàng đi ra ngoài. Trong lòng toàn mê mang, không hình dung nổi là tâm trạng gì nữa, một tháng ngắn ngủi vừa qua mà Chu tiểu thư và Phương Vi Chu hoàn toàn không có tiến triển gì.
Sau này ngẫm lại mới thấy, lúc Phương Vi Chu và Chu tiểu thư ngồi trong nhà hàng cũng không thân mật lắm, Phương Vi Chu vốn luôn lịch sự đối với phái nữ mà. Nhưng hiểu là một chuyện, tận mắt nhìn bọn họ gặp mặt thì làm sao có thể thoải mái được? Huống chi hắn còn giấu diếm tôi qua điện thoại. Cũng chẳng biết rõ tình hình thế nào, có lẽ do không có đối tượng mới nên cha mẹ hắn mới mời Chu tiểu thư. Cũng không phải chỉ một lần, sau khi ăn cơm ở nhà hàng xong, tôi còn gặp họ với một đám bạn Phan Minh Kỳ. Nếu tôi không lén xem trộm điện thoại Phương Vi Chu thì làm sao biết Chu tiểu thư là bạn tốt của Trịnh Thải Phỉ, nói không chừng cô nàng là do Trịnh Thải Phỉ giới thiệu.
Càng nghĩ ngợi tôi càng thấy tâm trạng bất ổn, mờ mịt, thực sự hướng nào cũng nghĩ được mà lại không thể hỏi, với tình hình hiện tại nếu nói ra thì lại họa vô đơn chí, đương nhiên tất thảy mọi việc đều do chính mình.
Tôi sẽ không bao giờ hỏi. Sau khi trở lại văn phòng thì đúng lúc Phương Vi Chu gọi điện đến, có lẽ do cô thư kí đã báo cho hắn tôi gọi điện.
“Có chuyện gì?”
Vẫn là giọng điệu lạnh lùng bình thản như thường, so với hồi chiến tranh thì giờ đã đỡ lạnh hơn nhiều rồi song vẫn còn rất xa cách, chợt nghe thì gần như không chứa một tia cảm xúc nào. Tôi ngập ngừng rồi đáp: “Không có gì.” Rồi nói thêm: “Sáng nay thấy anh đi vội, nên muốn nhắc anh ăn cơm đúng bữa thôi.”
Phương Vi Chu đáp: “Ồ.” Âm vực này hơi cao. Hắn còn nói: “Hôm qua Lý tổng xuất viện nên trưa nay anh cùng Lục Giang có đến nhà thăm ông ấy, đã ăn cơm ở đó rồi.”
Tôi không biết Lý tổng đã xuất viện, mà trong công ty chắc cũng không mấy ai biết, chỉ có điều nghe hắn nói đi cùng với Lục Giang, vốn là hợp tình hợp lý nhưng lại thấy hơi khó chịu. Tôi nói: “Ừm, vậy không còn chuyện gì nữa đâu.”
Phương Vi Chu đột nhiên nói: “Đúng rồi, tối nay anh phải về nhà một chuyến.”
Tôi hơi sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng, hắn nói về nhà là về nhà cha mẹ hắn. Tôi không đáp lại thì nghe hắn nói tiếp: “Mẹ anh sáng nay dọn đồ thế nào lại ngã, anh phải về xem sao.”
Tôi giật mình, vội hỏi: “Không sao chứ?”
Phương Vi Chu nói: “Chắc là không sao, lúc nãy vừa mới gọi cho anh.”
Tôi do dự mà nói: “Vậy anh về xem qua thôi à, vậy không tốt lắm đâu?”
Phương Vi Chu nói: “Anh định ở lại một đêm.”
Thực ra lòng tôi cũng có ý này, nhưng nghe hắn bảo đã có kế hoạch từ sớm thì trong lòng không khỏi thấy lạ lẫm, lại có chút lo lắng âu sầu. Độg nhiên tôi nghĩ có lẽ mẹ hắn chẳng ngã đâu, chỉ dùng kế muốn hắn về thôi, có thể là muốn hắn gặp mặt ai đó ___thực sự không chặn nổi luồng ác ý như vậy. Ta chỉ nói: “Em biết rồi.”
Phương Vi Chu nói: “Không có việc gì anh cúp máy.” Đầu bên kia vang lên “tút”, vậy là cúp máy.
Tôi buồn bã thả ống nghe về chỗ cũ, tiếp tục làm việc. Trong lúc ra ngoài tìm người có việc thì thấy Lục Giang cùng một thực tập sinh đi ngang qua, bọn họ đi vào văn phòng Phương Vi Chu. Sáng này vừa nghe nói Lục Giang phải đi công tác vài ngày, sao lại về sớm vậy?
Tôi nhìn thoáng qua, không biết nên nghĩ thế nào nữa.
Tối đó Phương Vi Chu đi khi nào cũng không nói cho tôi biết. Tôi cùng Chu Dung Tuấn tăng ca, lúc đi lấy trà mới gặp thư kí hắn tan ca, nghĩ rồi hỏi một câu.
Cô nàng nói: “Phương tổng đi cùng Lục tổng giám rồi ạ.”
Tôi thật sự không ngờ nhưng cũng phải miễn cưỡng tiếp chuyện. Sau khi nói vài câu có lệ, tôi quay về vị trí, nhưng lại chẳng có tâm trạng tiếp tục làm việc. Phương Vi Chu không đến mức phải dùng cha mẹ hắn làm lý do đâu, có lẽ là Lục Giang cũng lái xe nên hai người cùng nhau đi xuống lầu thôi. Tất nhiên tôi chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, vô duyên vô cớ hoài nghe hắn là không đúng.
Chu Dung Tuấn vào đưa giấy tờ, cũng hỏi tôi: “Quản lí thấy không thoải mái sao?”
Tôi vội tỉnh táo lại: “Không sao đâu. Ừm, đưa tôi xem nào.”
Gần đây biểu hiện của Chu Dung Tuấn cũng không tốt lắm, thường xuyên mang dáng dấp mệt mỏi, không nhiệt tình như trước nữa, làm cái gì cũng đều không tập trung, lần sửa chữa này kém xa lần trước. Tôi buông giấy tờ xuống nhìn lại cậu ta.