Tiểu Binh lập tức khẩn cầu: “Tiêu Ngư, nhờ cậu đấy!”
Tôi hỏi cậu ta: “Bao nhiêu tiền?”
Tiểu Binh do dự một lát mới nói ra con số. Tôi hết sức kinh hãi khi nghe xong: “Nhiều vậy sao! Sao hắn lại quăng vào đó nhiều như vậy?”
Tiểu Binh đáp: “Công ty bọn họ vốn chẳng sao nên kiếm được tiền, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”
Lúc này tôi mới nghĩ ra, hỏi: “Vậy còn cậu? Cậu bỏ vào nhiều ít?”
Tiểu Binh đáp: “Cũng không nhiều lắm…”
Nghe cái giọng này là tôi không cần hỏi thêm rồi, tôi nói: “Tiểu Binh, tôi sẽ giúp nhưng là vì giúp cậu.”
Tiểu Binh trầm mặc một hồi rồi nói: “Tiêu Ngư, Vương Nhâm quá ngớ ngẩn, cậu ngẫm lại đi, trước đây chúng ta rất tốt mà?”
Tôi không muốn nghe cậu ta nói nữa: “Cậu cho tôi số tài khỏa ngân hàng đi, tôi gửi qua cho.”
Dường như Tiểu Binh đang hết sức khó xử: “Không gửi được, ngân hàng đã niêm phong rồi.”
Tôi kinh ngạc nói: “Tài khoản của cậu cũng không được ư?”
Tiểu Binh ấp úng, tôi lập tức nhận ra điều khác lạ: “Có phải cậu lấy tiền tiết kiệm đưa cho Vương Nhâm rồi?”
Tiểu Binh không nói gì, đây chính là một loại thừa nhận.
Tôi thực sự không biết nên nói thế nào nữa, thở dài: “Làm sao tôi đưa cho cậu được?”
Tiểu Binh nói: “Tối nay có được không?” Sau đó đọc tên một nhà hàng: “Vương Nhâm đang tìm bạn nhờ giúp đỡ nên tối sẽ bàn bạc ở đó, tôi cũng phải đi. Nếu cậu không muốn thấy Vương Nhâm thì chúng ta gặp mặt ở cả.”
Tôi nghĩ là Vương Nhâm không muốn nhìn mặt tôi ấy, bèn nói: “Gặp ở cửa đi.”
Sau đó cũng không nói gì nhiều nữa. Tôi dập máy, nhìn lại đồng hồ mới thấy ngân hàng chưa đóng cửa cho nên phải tranh thủ đi một chuyến. Cũng may ngân hàng không có nhiều người nên làm thủ tục rất nhanh, tiền cũng dễ dàng lấy được. Đây là số tiền tiết kiệm của mấy năm gần đây bởi giờ trong nhà đã ổn định, không phải trả nợ, mẹ lại kiên quyết không nhận tiền mà chỉ sống bằng tiền lương của mình. Tiền thừa ra không làm gì, tất nhiên chừng ấy chưa đủ để mua nhà ở đây, hơn nữa nếu tôi sống một mình thì một năm cũng tiêu một khoản kha khá, may là sống cùng Phương Vi Chu nên không tốn tiền thuê nhà, chi tiêu cũng tiết kiệm được hơn một chút.
Sau khi nhận được tiền tôi nghĩ chắc phải nói chuyện này cho Phương Vi Chu biết. Giờ tan tầm đến, một số người lục đục rời đi, tôi cũng chuẩn bị qua tìm hắn, không ngờ hắn lại đến tìm tôi trước.
Hắn gõ cửa một cái sau đó đẩy vào luôn: “Còn chưa xong sao?”
Tôi mặc áo khoác vào: “Xong rồi, đang muốn đi tìm anh đây.” Sau đó nhấc túi giấy thật dày thật bàn lên đi về hướng hắn.
Hắn nhìn thấy nhưng không hỏi trong đó có gì. Hôm nay phải đi mua đồ nên chúng tôi đi chung một xe, hắn là người lái. Cho đến khi khởi động xe hắn mới hỏi: “Đó là gì?”
Tôi đáp: “Ừm, là tiền.”
Hắn lộ vẻ kinh ngạc: “Rút nhiều tiền vậy làm gì?”
Tôi đáp: “Tiểu Binh vay em tiền.” sau đó kể lại toàn bộ sự việc.
Hắn tạm thời không nói gì, sau đó mới lên tiếng: “Anh có biết chuyện công ty Vương Nhâm.”
Tôi giật mình: “Anh biết khi nào?”
Hắn không trả lời, chỉ nói: “Lỗ hổng kia quá lớn, không lấp nổi đâu, nhiều tiền hơn cũng vô dụng thôi. Em cho cậu ta mượn cũng không thể cứu cậu ta lên.”
Tôi không đáp lại, thật sự không ngờ hắn đã sớm biết chuyện đó mà lại không nói cho tôi, cho dù tôi có trở mặt với Vương Nhâm đi nữa thì chính tôi cũng hiểu mà, hắn không biết thì đáng ra phải nói mới đúng. Tôi cảm thấy tâm trạng hết sức phức tạp, tóm lại đây là tiền của tôi cho nên tôi có toàn quyền quyết định làm gì với nó.
Tôi chỉ đành nói: “Trước tiên để em đưa tiền cho cậu ta đã, bọn em đã hẹn ở trước một nhà hàng.” Sau đó đọc tên nhà hàng đó ra: “Bây giờ có thể đi qua đó được không?”
Hai tay Phương Vi Chu vẫn đặt trước bánh lái: “Em nói cho anh biết cậu ta mượn bao nhiêu đi?”
Tôi ngập ngừng rồi vẫn nói. Hắn nhíu mày, khẩu khí chìm xuống: “Đây có phải là toàn bộ tiền của em không?”
Thực ra tôi biết số tiền này hoàn toàn không đủ, nhiều lắm chỉ chữa cháy tạm thời thôi nhưng Tiểu Binh nói chừng ấy thì vì cũng sẵn nên tôi mới có thể đồng ý. Nếu cậu ta đã nhờ thì thôi không từ chối được.
Tôi không trả lời vấn đề này được.
Phương Vi Chu liếc mắt nhìn tôi một lần, sau đó không nói gì nữa, chỉ tập trung lái xe.
Suốt dọc đường, sắc mặt Phương Vi Chu rất lạnh lùng, gần như không nói câu nào. Tôi đã sớm biết hắn sẽ mất hứng mà, nhưng đó là bạn tôi, cho dù biết không thể trả lại cũng không thể mặc kệ được. Tất nhiên bạn bè hắn chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh này nên không biết. Mặc kệ hắn buồn hay bực mình tôi vẫn phải cho mượn khoản tiền này.
Từ ban đầu Phương Vi Chu đã không thích vài người bạn của tôi, sau khi quen nhau cũng xảy ra tranh cãi vài lần, tuy rằng hắn chưa bao giờ bảo tôi đừng liên hệ với họ nhưng cũng không thể không hiểu, dần dần cũng không liên lạc với nhiều người, cuối cùng chỉ còn lại Tiểu Binh và Vương Nhâm. Bọn họ có giao tình lâu nhất, từ thời còn đại học cho đến khi đi làm, trong thời gian này cũng quen biết nhiều người nhưng quay đi quay lại vẫn chỉ có bọn họ là bạn thân thiết. Phương Vi Chu cũng từng khuyên tôi không nên quá thân thiết với bọn họ, nhưng sau này chỉ còn một ít nên không tiện nói nữa, càng không đắn đo thêm với Vương Nhâm và Tiểu Binh. Không nói đến phương diện tình cảm thì cuộc sống cũng còn nhiều điều phiền não khác, bọn họ cũng chẳng thể nào hiểu cho Phương Vi Chu được.
Huống chi thời gian tôi khổ cực đã được Vương Nhâm, Tiểu Binh giúp đỡ, lúc ấy bọn họ không hề nói hai lời.
Lúc ấy thật tốt, không ngờ sẽ có lúc trở mặt như bây giơ. Tôi không còn lời nào để nói với Vương Nhâm, nhưng vẫn còn Tiểu Binh, cậu ta không làm gì có lỗi với tôi. Song tôi cũng hiểu sau khi cho mượn tiền, tôi sẽ không còn qua lại với cậu ta nữa.
Lúc sắp đến gần nhà hàng, tôi chú ý thấy Phương Vi Chu đang hạ dần tốc độ, bèn nói: “Không cần chỗ đậu xe đâu, anh dừng ở trước đó là được, Tiểu Binh hẹn chờ cậu ta ở trước cửa nên em đưa xong là có thể đi luôn.”
Phương Vi Chu đã nghe nhưng không đáp lại. Bên đường có một khoảng trống, Phương Vi Chu đột ngột cho xe dừng lại ở đó. Hắn dập thuốc đi, nhìn qua tôi nói: “Anh đi vào với em.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Phương Vi Chu đã mở cửa xuống xe rồi. Tôi sững lại rồi vẫn cầm bọc tiền xuống xe theo. Phương Vi Chu để tôi đi trước còn hắn ở sau, vẫn không nói lời nào.
Chúng tôi hẹn nhau trước cửa nhà hàng, chỗ này không lớn cũng chẳng trang trí gì nhiều, chỉ là một nhà hàng địa phương bình thường thôi, nhưng đúng giờ ăn cơm tối nên có không ít khách ra vào. Tôi liếc mắt qua đã tìm được Tiểu Binh, cậu ta gầy hơn so với trước kia, dáng vẻ hồn tiêu phách tán, chỉ đứng một góc, hai tay ôm lấy nhau như bóng ma. Đột nhiên cậu ta thả tay xuống, lấy điện thoại ra nhìn nhưng không nghe máy. Đúng lúc đó cậu ta nhìn thấy tôi nên ấn tắt cuộc gọi luôn.
Tiểu Binh gọi tôi: “Tiêu Ngư…” xong đó liền đi lại, cậu ta hơi xấu hổ, đảo mắt nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn qua, Phương Vi Chu vẫn đứng một chỗ không xa phía sau, đèn điện của nhà hàng này rất sáng, phản chiếu lên mặt hắn, vẫn là sắc mặt bình tĩnh xen lẫn những cảm xúc khó tả. Tôi không nhìn hắn lâu, sau đó quay đầu lại nhìn Tiểu Binh. Dường như cậu ta muốn nói gì đó nhưng rất lâu vẫn không mở miệng, mắt cụp xuống. Tôi chưa bao giờ thấy lúng túng như thế này khi bên cậu ta.
Tôi rút túi tiền ra: “Cậu cất cho kỹ.
Tiểu Binh ngẩng mắt lên: “Cảm ơn.” Sau đó vươn tay nhận lấy, lại nói: “Tôi sẽ nhanh chóng trả cho cậu.”
Tôi nói: “Cậu cứ lo giải quyết mọi chuyện cho tốt đã đi.”
Tiểu Binh còn định nói gì thêm thì chuông điện thoại của cậu ta lại vang lên. Cậu ta nhìn xuống rồi lại ấn tắt, đột nhiên trở nên kích động: “Thực sự cảm ơn cậu, chúng ta liên lạc sau nhé, tớ đi đây.”
Cậu ta vừa bước được vài bước thì xuất hiện một người đứng sau cửa nhà hàng, người đó chính là Vương Nhâm. Dường như Vương Nhâm rất vội vã nên đụng vào Tiểu Binh. Túi tiền trong tay Tiểu Binh văng ra, còn chưa kịp nhặt lên thì Vương Nhâm đã bước đến nhặt lên, gã mở ra rồi nhìn vào túi, sau đó lập tức nhìn lại Tiểu Binh.
Tiểu Binh vẫn cúi đầu không nói gì. Tôi đứng bất động, vương nhầm quay đầu lại nhìn, tất nhiên là thấy tôi lẫn Phương Vi Chu, sắc mặt gã lập tức trầm xuống, quay đầu lại.
“Vì sao nó ở đây?”
Câu hỏi này dành cho Tiểu Binh. Tiểu Binh ngẩng đầu, nhìn tôi rồi lại nhìn vưpng nhâm: “Đúng là em gọi Tiêu Ngư nhờ giúp đỡ.”
Vương Nhâm lập tức nổi giận, trợn trừng mắt, châm chọc: “Giúp đỡ? Hả, nó có thể giúp được gì nào? Hả?”
Tiểu Binh đáp luôn: “Em vay tiền cậu ấy.” Không đợi Vương Nhâm nói gì mà lập tức đi đến gần: “Vương Nhâm, công ty không thể đợi hơn nữa! Có phải anh không biết đâu…vội như vậy nên em chỉ đành đi tìm Tiêu Ngư.”
Vương Nhâm xiết chặt túi tiền trong tay, sắc mặt vô cùng khó coi. Gã nhìn lại Tiểu Binh: “Tôi đã tìm được người giúp rồi, lát nữa người ta sẽ đến.” liền chỉ vào tôi: “Cậu không tìm ai lại tìm nó! Vừa nãy tôi gọi mà cậu không nghe, thì ra đang ở đây làm mấy chuyện này.”
Tiểu Binh chỉ nói: “Vương Nhâm, nhận lấy được không?”
Vương Nhâm không đáp lại, dường như gã đang cố hết sức để nhẫn nại. Gã nhìn lại tôi: “Sao nào? Không thể ngờ phải không? Cũng có một ngày tao phải vay tiền mày, không có cách nào được, ai bảo tao không may mắn như mày giống mày, tùy tiện một chút cũng có thể kiếm được nhiều tiền. Tiền bây giờ với mày mà nói chẳng tính là gì cả, dù sao mày không có tiền thì người cạnh mày cũng có, mất chút tiền này cho tao cũng chẳng khiến mày phải băn khoăn đâu nhỉ.”
Mấy lời này rất quái lạ, vừa hàm ý cảm ơn lẫn châm chọc, giống như từ trước đến nay tôi đều dùng tiền Phương Vi Chu vậy. Người không quen thì không nói, nhưng không thể ngờ Vương Nhâm cũng có thể nói mấy lời như vậy, vốn tôi đã rất đau khổ bởi vì tôi sống chung với Phương Vi Chu cho nên không thể không dùng tiền của hắn được. Mỗi lần nghe được những lời này tôi đều cảm thấy hết sức khó chịu. Mà có lẽ đám Phan Minh Kỳ chướng mắt với tôi cũng do nguyên nhân này đây.