Cầm lên rồi lại không bỏ xuống được, lòng trở nên cực kì xót xa, tôi ngồi xuống mép giường để xem. Có thể thấy tôi không đi ra ngoài nên Phương Vi Chu mới đi vào xem sao. Không biết hắn tiến lại lúc nào, khi tôi ngẩng đầu lên đã thấy hắn đứng bên cạnh rồi. Tôi mỉm cười với hắn.
“Tối qua mới tìm được.”
Phương Vi Chu ngồi xuống bên cạnh tôi, vẫn không nói gì. Tôi cầm lấy một tấm ảnh rồi đưa ra cho hắn cùng xem.
Tôi chỉ vào người đàn ông đang cười sảng khoái trong ảnh: “Đây là ba em.”
Phương Vi Chu nhìn tôi một cái rồi tiếp tục xem ảnh chụp. Hắn nói: “Em rất giống dì.”
Tôi kéo kéo khóe miệng: “Ai cũng nói vậy đó.” Dừng lại rồi nói: “Hồi con nhỏ gặp ai cũng bảo giống ba, chỉ là sau này em soi gương mới phát hiện ra mình rất giống mẹ.”
Phương Vi Chu không đáp lại, chỉ cười rộ lên thôi.
Tôi cười với hắn, chợt dừng lại rồi nói: “Ba em đã ra đi rất đột ngột.” Rồi nhìn hắn: “Em đã nói với anh chưa nhỉ?”
Phương Vi Chu lắc đầu.
Tôi nói: “Đây là ảnh chụp lúc cả nhà ra ngoài chơi trước ngày ông ấy mất, hoàn toàn không có chút báo hiệu nào rằng ngày hôm sau…ông ấy mãi không thể đứng dậy nữa.” Đột nhiên hắn nắm lấy tay tôi, tôi không nhìn tới hắn nữa mà nói tiếp: “Em rất sợ mẹ____” câu tiếp theo vẫn không thể nói thành lời, nói ra rồi, lỡ thành sự thật thì sao? Chỉ là giữ mãi trong lòng thật sự rất khổ sở.
Phương Vi Chu thả tay tôi ra, lại tiếp tục nắm bả vai tôi, hắn thấp giọng nói: “Dì nhất định không sao hết.”
Tôi chịu đựng cảm xúc chua xót trong lòng để không rơi lệ ngay lúc này, một người đàn ông mà luôn khóc lóc thì còn ra gì nữa? Rồi tôi lại nhìn hắn, không hiểu vì sao dựa hẳn vào người hắn, trong lòng vô cùng khẩn trương, nhịn không nổi mà nói ra những điều mình sợ hãi nhất. Tôi nói: “Bà ấy vẫn chưa tỉnh lại, phải làm sao bây giờ? Bà ấy có thể không….như ba em không?”
“Bà ấy đang tốt, rồi đột nhiên ___không ổn! Là vì em không quan tâm đến bà ấy, thân thể không thoải mái mà em chỉ bảo bà đi khám thôi, còn chẳng làm gì nữa cả. Em thực sự đối xử quá tệ với mẹ __vậy mà bà ấy không trách em___đôi khi em muốn bà ấy ghét em một chút. Bà ấy cứ như vậy thì làm sao bây giờ?…”
Nói năng vừa đứt quãng vừa lộn xộn, đến tột cùng cũng chẳng biết muốn nói gì nữa. Phương Vi Chu vẫn không buông tay, hắn nói với tôi: “Sẽ không sao đâu mà.”
Không biết sau bao lâu, tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, âm lượng cũng nhỏ dần đi. Chợt nghe Phương Vi Chu nói: “Không nói nữa được không? Em cần nghỉ ngơi một chút. Đi tắm rửa trước nhé? Như vậy sẽ ngủ ngon hơn.”
Tôi không muốn làm theo, cũng không muốn hắn tránh ra, lộ ra vẻ ỷ lại với hắn. Thực ra hôm nay hắn đến đây đã khiến tôi chấn động lắm rồi, tôi vừa khổ sở vừa cảm thấy áy náy với hắn. Vì thế tôi càng muốn xin lỗi hắn, tôi biết thời khắc này càng khoáy sâu hơn vào sai lầm của mình.
Phương Vi Chu không đi, hắn nằm xuống bên cạnh tôi, thậm chí còn ôm tôi nữa. Hắn không an ủi, chỉ ôm chặt tôi vào lòng hắn.
Cứ như vậy mà ngủ.
Chỉ có điều ngủ không được ngon, tỉnh lại vào sáng hôm sau, tôi chỉ thấy toàn thân đau nhức, đầu cũng đau. Tôi phải ngây người hồi lâu mới cảm thấy tỉnh táo được. Những chuyện đêm qua không phải là mộng, bên giường vẫn có dấu vết người đã nằm qua, chỉ là không thấy người đâu thôi. Tôi ngồi dậy, đẩy chăn ra, lúc quay đầu lại thì thấy một cuốn album ảnh đang nằm trên tủ đầu giường, bên cạnh nó là một tấm ảnh gia đình bà người. Tôi cầm nó lên rồi lại thả xuống luôn.
Tôi đi dép vào rồi đi ra ngoài, không biết giờ là mấy giờ rồi, phòng vẫn còn sáng, chắc cũng có một phần nhờ bật đèn nữa. Phương Vi Chu đi ra từ phòng bếp, hắn vẫn nhẹ nhàng khoan thai như bình thường, thần sắc thản nhiên nhưng không lạnh lùng.
Phải nói rằng tối qua tôi vô cùng thất thố trước mặt hắn, nhưng mà giờ thấy hắn thì tôi lại hoàn toàn không thấy lúng túng nữa.
Hắn cũng thấy tôi, nói rất tự nhiên: “Đi tắm trước đi, rửa ráy mặt mũi luôn, lát nữa là có thể ăn cơm rồi. Ăn xong anh với em đến bệnh viện luôn.”
Tôi gật đầu, làm theo những điều hắn nói.
Hôm nay là ngày mùng 4 Tết, nhà ai cũng đều chuẩn bị lễ tiễn thần linh, cho nên ngoài đường đông lắm, xe cộ còn đông hơn hẳn mấy ngày trước. Bệnh viện cũng vậy, không chỉ người nhà bệnh nhân nhiều lên mà bệnh nhân cũng tăng vọt, hôm nay là ngày phòng khám mở lại, ngoài hành lang tiếp tục đông đúc ầm ỹ.
Sáng nay đến thăm mẹ được y tá nói cho biết rằng, nhịp tim của mẹ tôi đã ổn định, rõ ràng có phản ứng với cuộc phẫu thuật. Tôi ngay lập tức nắm lấy tay bà, và dường như bà cũng đang cố nắm lại tay tôi, thực sự rất kích động, không thể không gọi bà được. Có lẽ đã nghe thấy nên dù nhắm chặt mắt vẫn có thể thấy được chuyển động của tròng mắt.
Bác sĩ đã xem lại, thấy tình hình vô cùng lạc quan.
Đến tối thì mẹ tôi tỉnh.
Công ty chỉ cho nghỉ đến mùng bốn 4, đến mùng 5 là phải đi làm rồi, theo thông lệ hằng năm Lý tổng sẽ điều hành công ty tiến hành họp mặt rồi đốt pháo ăn mừng, đón thần tài cùng khởi đầu năm mới. Năm nay chắc cũng không ngoại lệ, cho dù thế nào thì Phương Vi Chu vẫn phải ở công ty, vậy mà đến tối mùng 4 hắn vẫn ở lại bệnh viện với tôi, dự định sáng sớm hôm sau mới lái xe về S thị.
Tôi chưa về ngay, tiếp tục xin nghỉ phép vài ngày nữa.
Mấy dự án trong tay tôi không có vấn đề gì nên Phương Vi Chu đã tìm người tạm thời tiếp nhận, đồng thời phê chuẩn cho tôi tiếp tục được nghỉ phép. Vài ngày sau, có một đám người trong công ty biết đến tình hình gia đình tôi, hơn nữa cũng có mấy nhân viên trong phòng tôi vô cùng quan tâm, thường xuyên gọi điện an tui. Tôi ứng phó vài câu rồi cúp máy, song cũng có khi bọn họ gọi điện để hỏi ý kiến trong công việc.
Bây giờ ngày nào tôi cũng ở trong bệnh viện, muốn đi đâu cũng không được. Sau khi mẹ tỉnh lại, tình trạng bệnh cũng tiến triển tốt lên, ngày thứ ba sau tỉnh đã được tháo ống thở, chỉ có điều vẫn phải nằm trong phòng đặc biệt để quan sát, một tuần sau khi các phương diện kiểm tra có chỉ số ổn định thì mẹ được chuyển sang phòng bệnh thường. Chỉ có điều, tuy rằng bà đã tỉnh táo nhưng vẫn bị thương tổn trong thời gian hôn mê khiến cơ thể vô cùng yếu ớt, không có cách nào đứng dậy đi lại được, cho nên không thể nhanh chóng xuất hiện, chính vì vậy tôi vẫn phải tiếp tục xin phép. Song muốn mẹ tiếp tục được nằm viện cũng cần phải có tiền nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi quyết định tìm người giúp việc, tuy nhiên muốn tìm cũng khó, may là dì Lý nhà đối diện bảo sẽ chăm sóc cho bà vài ngày để tôi đi làm, rồi tìm người sau. Sau khi thu xếp xong rồi mới gọi điện báo cho Phương Vi Chu, thực ra hắn cũng chưa thúc giục tôi phải đi làm lại nhưng bây giờ chức vị hắn cao, nhiều việc đến tay. Hơn nữa dự án trong tay tôi cuối cùng vẫn do hắn đảm nhận, bận rộn là vậy mà cuối tuần nào hắn cũng bớt thời gian đến thăm mẹ tôi. Tôi cảm thấy rất khổ sở.
Ban đầu mẹ tôi cũng giật mình khi thấy hắn đến thăm, lại không tiện đứng dậy tiếp đón nên rất lúng túng, mất tự nhiên. Tuy nhiên hắn lại rất tự nhiên, giúp tôi cái này cái kia, còn bảo mẹ tôi không cần khách sao. Hắn tới vài lần thì mẹ tôi cũng quen, để hắn tự do tự tại.
Tôi gọi hồi lâu Phương Vi Chu mới nghe mấy: “Sao vậy?”
Tôi nói cho hắn biết quyết định của mình: “Mai là sang tuần mới rồi, em phải đi làm thôi.”
Phương Vi Chu nói: “Tìm được người giúp việc rồi à?”
Tôi đáp: “Vẫn đang tìm.” Dừng lại một chút lại nói: “Em vẫn còn nhận lương nên chuyện công ty không thể bỏ bê được. Em cũng nghỉ nhiều ngày rồi.”
Phương Vi Chu nói: “Tình hình đặc biệt thì vậy có sao đâu.”
Có điều hắn cũng không phản đối quyết định này. Sau khi nói chuyện xong với hắn, tôi liền nói lại với mẹ.
Mấy ngày nay dù vẫn nằm trên giường bệnh nhưng mẹ vẫn luôn không chịu khiến tôi chậm trễ công việc, lúc nào nhớ đến cũng hỏi. Bà nghe xong, còn nói: “Giờ mẹ không sao rồi, con không cần tuần nào cũng về thăm đâu.”
Tất nhiên là tôi không đồng ý rồi, nhìn cánh tay bà bị kim chuyền, kim tiêm đâm nát, dù đau lòng lắm tôi vẫn phải cố nhịn, nói: “Lái xe về cũng nhanh mà mẹ.”
Bà nói: “Làm việc cả tuần, được ngày nghỉ thì phải nghỉ ngơi chứ, con cứ như vậy sẽ mệt lắm.” còn nói: “Nói không chừng mấy ngày nữa bác sĩ sẽ cho mẹ xuất viện, mẹ có thể tự chăm sóc mình cũng nên.”
Nghe câu cuối của bà mà tôi bật cười, nói: “Được như thế thì tốt rồi. Không sao đâu mẹ, cứ vậy đã đi, nếu không con sẽ lo lắng.” Không đợi bà nói thêm gì nữa, tôi chuyển đề tài luôn: “Đúng rồi, con thấy mẹ mới ăn có hai bát cơm thôi đó, không phải bác sĩ bảo mẹ phải bổ sung thêm chất dinh dưỡng sao?”
Dường như bà chột dạ, hạ giọng nói: “Cơm bệnh viện chẳng có hương vị gì cả.”
Tôi cũng hiểu được, bèn nói: “Hay là con nhờ dì Lý làm món gì cho mẹ ăn, được không?”
Mẹ không tán thành lắm: “Mấy ngày rồi toàn nhờ dì ấy giúp đỡ, không cần phải làm phiền nữa.”
Tôi nói: “Nếu vậy, tuần sau con về lại thấy mẹ gầy hơn thì sao.”
Mẹ tôi đáp: “Sao mẹ lại gầy được, cũng chỉ nằm rồi ăn, không mập thì thôi đấy. Mẹ còn sợ béo lắm đây.”
Tôi liền châm chọc: “Thì ra đây là cơ hội giảm béo của mẹ à, không được đâu nhé.”
Mẹ tôi bật cười, sau đó không tiếp tục phản đói quyết định của tôi nữa.
Tối đó tôi về nhà sửa soạn hành lý, sáng hôm sau đến thăm mẹ một lát, dì Lý thì đã ở bệnh viện từ sớm rồi. Tôi lái xe về, lúc này đường cao tốc còn ít xe nên chỉ đi hơn hai tiếng là đến thành phố S. Sợ không còn kịp nên tôi lái xe đến thẳng công ty luôn.
Giờ này Phương Vi Chu đã ở công ty rồi, vốn thăng chức thì hắn sẽ được đổi sang văn phòng mới ở tầng trên nhưng hắn vẫn chưa đả động gì. Tôi cũng không vội đi tìm hắn, sau khi vào công ty thì người cũng đông dần lên, một số người thấy tôi liền hỏi thăm.Khi đến phòng làm việc, vài người trong phòng cũng nhiệt tình nói chuyện, nhân cơ hội đó tôi cũng hỏi tình hình công việc gần đây luôn.
Chu Dung Tuấn gửi thiệp mời cưới cho tôi, hôn lễ của bọn họ được tổ chức vào chủ nhật đầu tiên của tháng sau. Tôi chúc mừng cậu chàng, lúc nhìn tấm thiệp mời đỏ chói kia đột nhiên thấy vô vàn cảm xúc, tất nhiên là không phải do cậu ta rồi.
Sau khi bọn họ rời đi, chuông điện thoại nội bộ vang lên, không ngờ được người gọi lại là Lục Giang. Sau đợt thay đổi nhân sự, Lục Giang lên làm phó tổng, hắn ta còn báo cho tôi biết chiều nay có cuộc họp. Hắn cũng hỏi thăm tình hình nhà tôi, sau đó toàn là chuyện công việc. Từ sau lần hắn chất vấn chuyện giữa tôi và Phương Vi Chu, tuy không phản ứng gì nhiều nhưng tuyệt đối vẫn gây khó dễ trong nhiều việc, không hiểu sao hôm nay lại lành tính như vậy.