Ngoại Tình

Chương 80: Chương 80




Tôi cũng đi theo họ, chỉ còn chị Dương ở lại phòng bệnh.

Thời gian tiến hành khám cũng không lâu lắm, bác sĩ vừa làm vừa giải thích cho tôi nghe. Tim mẹ tôi giờ đã tốt hơn rất nhiều, chỉ số huyết áp hôm qua cũng rất tốt, thể hiện trị liệu đã có hiệu quả. Bác sĩ cho rằng nếu thể lực cho phép, mẹ tôi có thể dạo bộ một thời gian ngắn trong ngày.

Bác sĩ dặn dò: “Nhưng vẫn phải có người bên cạnh làm bạn, bệnh nhân không thể miễn cưỡng, thấy mệt trong người là phải nghỉ ngơi ngay.”

Tôi vội vàng đồng ý, khám xong chúng tôi liền quay về phòng bệnh, cũng vừa đến giờ ăn cơm trưa luôn.Qua một buổi sáng nên tinh thần mẹ tôi hơi chút mệt mỏi, ăn vài miếng rồi không ăn nữa. Tôi cũng không ép bà, sau khi ăn xong cũng không đi ngủ ngay mà ngồi với bà một chốc.

Chị Dương thu dọn đồ, mẹ tôi liền hỏi: “Hôm nay có chị Dương ở đây rồi, con cứ về nhà ngủ đi.”

Tôi kéo chiếc ghế nhựa từ dưới giường ra ngồi: “Hôm nay cho chị Dương nghỉ đi, con ở đây với mẹ.”

Mẹ tôi nói: “Còn có mấy ngày nữa mà, chị Dương cũng quen chăm sóc bệnh nhân rồi.” Dường như sợ tôi viện cớ, bà còn nói: “Con ở đây làm mẹ không nói chuyện với chị Dương được đấy.”

Tôi nghe xong thật dở khóc dở cười, có điều lại không lay chuyển được bà nên đành phải nghe theo. Nhưng tôi bảo buổi tố sẽ ở lại đây, lần này bà không thể chống đối được.

Khi trở lại xe tôi mới có thời gian xem điện thoại, là tin nhắn Phương Vi Chu gửi đến. Không phải chuyện công ty gì, mà là hắn hỏi han tình hình mẹ tôi, còn dặn dò thêm vài câu, toàn những lời bình thường hay nói.

Tôi xem xong, phải cố lắm mới đè nén được xúc động đang dâng lên trong lòng, vừa ngọt ngào lại vừa chua xót, trong tâm trí có đến hai trạng thái đối ngược nhau. Lúc này tôi sợ quấy rầy hắn đang làm việc nên mới nén không gọi điện qua, chỉ nhắn tin lại cho hắn. Vừa nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi với mẹ, nói tôi gầy nhưng hắn cũng chẳng béo hơn tôi được mấy lạng, chắc cũng do quá bận mà quên ăn cơm đúng bữa.

Tôi nhắn thêm một tin nữa, bảo hắn chú ý ăn cơm. Có thể nói như thế này vẫn không đủ, tôi thực sự có nhiều chuyện muốn nói hơn. Tôi đứng im một hồi, chỉ nhắn lại ngắn gọn rồi lái xe về nhà.

Mở cửa vào nhà, tôi ngay lập tức bật toàn bộ đèn lên, thực sự trời không u ám nhưng ánh sáng không còn đủ dùng nữa, nhìn đâu cũng thấy xám xịt. Đèn bật lên, căn phòng trở nên sáng sủa, chỉ có điều vẫn còn rất lạnh lẽo. Tôi thu dọn nhà cửa một lượt, cũng xem điện thoại vài lần nhưng không thấy có tin nhắn nào mới, cảm thấy không có gì làm nên đi về phòng ngủ một hồi.

Thực ra tôi không có thói quen ngủ trưa, chỉ là sáng nay dậy hơi sớm nên cũng hơi buồn ngủ thôi. Bây giờ đã là mùa xuân, thời tiết vẫn rất lạnh, không khí mang theo hơi buồn man mác, chăn đông thì quá nóng mà không có chăn lại lạnh, tôi ngủ cũng thấy không ngon giấc, lăn qua lăn lại một hồi mới ngủ được lại mơ phải gì đó vô cùng hỗn loạn, cuố cùng tâm tình hoảng loạn mà tỉnh dậy, vội vàng quơ lấy điện thoại di động.

Đột nhiên có âm thanh vang lên, tôi vốn đang mơ màng cũng hoàn toàn tỉnh táo, lúc này mới ý thức được điện thoại nhà tôi đang reo. Không biết người ở đầu dây bên kia là ai mà gọi lâu rồi không chịu tắt. Tôi cũng vội vàng đứng lên nghe máy, thì ra là gọi nhầm số. Cho đến khi cúp máy xong tôi vẫn cứ đứng ngẩn người một hồi.

Tôi lại nghĩ đến cảnh tượng trong mơ vừa rồi, giờ lại quên gần hết, nhưng không hiểu vì sao lại thấy lòng thoải mái đi ít nhiều, muốn nói chuyện song bên cạnh lại chẳng có ai. Bấy giờ tôi mới chú ý đến thời gian, thì ra đã hơn bảy giờ rồi, tôi vội vàng rời nhà đến bệnh viện.

Hôm nay là tối thứ sau, người thăm bệnh vô cùng nhiều, khi đi vào phòng bệnh chợt thấy hơi ồn ào. Người nhà bệnh nhân giường bên hôm nay cũng đến thăm đông đủ, âm thanh nói cười vang lên không dứt. Mẹ tôi đang vừa ngồi nói chuyện với chị Dương vừa ăn táo chị gọt cho. Đó là táo mà tuần trước Phương Vi Chu mua tới, chỉ có điều mẹ tôi ăn ít nên ăn mãi còn chưa hết.

Thấy tôi bước vào, chị Dương lập tức cười hỏi, thu dọn dao gọt cùng vỏ trái cây, đứng dậy nhường chỗ cho tôi rồi đi vào nhà vệ sinh. Mẹ cũng bảo tôi nhanh ngồi xuống.

Bà nói: “Nhìn con như vừa tỉnh ngủ ấy, nếu mệt thì tối đừng qua đây nữa.”

Tôi cười cười, chuyển giọng: “Hôm nay mẹ ăn được không.”

Mẹ cười nói: “Chiều nay mẹ có thể đi tản bộ, tập thể dục.” Có lẽ thấy tôi giật mình nên nói thêm: “Yên tâm đi, mẹ không đi xa đâu, chỉ ra ngoài hành lang thôi mà, đi một lát mà cũng mệ chết đi được.”

Tôi còn dặn dò thêm: “Bác sĩ bảo có thể xuống giường nhưng phải từ từ.”

Bà nói: “Được rồi mà, mẹ sẽ chú ý.”

Chị Dương rửa xong dao đã trở lại, nhanh chóng nói cho tôi biết tình hình chiều nay của mẹ, xem ra cũng không có gì khác biệt với những gì mẹ tôi nói lúc nãy. Chị bảo: “Dì Tiêu không đi lâu lắm đâu, tôi phải bảo dì ấy về nghỉ ngơi, vừa rồi mới ăn cơm tối xong.”

Tôi nói: “Đã làm phiền chị rồi, chị Dương.”

Chị Dương cười nói: “Đây là nhiệm vụ của tôi mà.”

Lúc này mẹ tôi mới nói: “Chị Dương chẳng la mẹ như con đâu.”

Tôi cảm thấy buồn cười: “Mẹ.”

Chị Dương cười ầm lên, còn nói với mẹ tôi: “Dì Tiêu có phúc đấy, có đứa con tốt vậy mà.”

Mẹ tôi nghe xong không tiếp lời, chỉ hơi gật đầu cười.

Tôi cũng nhìn bà, không nói gì thêm.

Dường như chị Dương không biết được điều kì lạ ở đây, chỉ vội làm chuyện của mình, đúng lúc có người gọ cho chị nên chị mới quay lại gật đầu với tôi rồi ra ngoài nghe điện.

Chị vừa đi thì mẹ tôi mở miệng: “Đó là cháu trai chị ấy gọi tới.”

Tôi hơi giật mình, mẹ tôi nói thêm: “Nghe bảo là đã sáu tuổi rồi, trước đây toàn bám lấy chị ấy, giờ thì ở cùng cha mẹ nó. Thế nên chị ấy mới có thời gian rảnh rỗi mà đi làm. Có điều cháu trai rất bám chị ấy, ngày nào cũng phải gọi điện nói chuyện phiếm mới vừa lòng đi ngủ.”

Tôi nhìn mẹ, sắc mặt bà vừa có cả yêu thích lẫn ngưỡng mộ, biết làm thế nào đây, tôi chỉ có thể áy náy với mẹ, đột nhiên rất muốn nói chuyện với bà.

Tôi lên tiếng: “Mẹ.”

Mẹ nhìn tôi, tôi mới nói: “Mẹ, con xin lỗi.”

Bà sửng sốt, rất ngạc nhiên: “Sao lại vô duyên vô cớ xin lỗi vậy?”

Tôi hạ giọng nói: “Con không có khả năng kết hôn, cũng không thể sinh cháu trai cho mẹ…Con biết, mẹ rất khổ sở nhưng lại cố chịu, nhìn con cái bạn bè đều có gia đình riêng, bọn họ nhất định sẽ hỏi mẹ, làm sao mẹ không khó chịu được. Nhưng bản thân con cũng không có cách nào cả, con không thể giả vờ kết hôn được, như vậy là hại đời người khác.”

Mẹ nhìn tôi, mỉm cười: “Con đã bảo không muốn hại người khác rồi, chẳng lẽ mẹ lại ép con kết hôn được sao?”

Tôi ngẩn người nhìn bà. Bà bảo: “Mẹ không hề trách con. Mẹ đã nói rồi mà, lúc bắt đầu không hiểu nhưng dần dần cũng biết được suy nghĩ của của con, cho dù không muốn chấp nhận nhưng chuyện đã rồi, còn có thể làm sao nữa? Con là con mẹ, mẹ vất vả kiếm tiền nuôi con, làm sao có thể vì thế mà đuổi con ra khỏi nhà được?”

Tôi không biết nên nói sao nữa.

Bà lại nói: “Con vẫn thấy mẹ đang giận sao?”

Tôi vẫn không nói gì. Bà bèn nói: “Mẹ không giận đâu.” Dừng lại một chút lại nói: “Mẹ nghĩ rồi, cho dù mẹ không hiểu lắm nhưng cũng thấy con được như bây giờ là tốt lắm tồi, hơn nữa con cũng ở bên nó đã lâu rồi, nó đối xử với con rất tốt, chẳng kém con cái nhà ai cái gì, không phải sao?”

Lấy vợ người khác so với Phương Vi Chu, không biết nếu hắn biết được sẽ nghĩ sao nhỉ. Chỉ là nghe thấy lời mẹ nói, lòng tôi càng thêm chua xót.

Tôi thốt lên: “Thực ra bọn con cũng không phải quá tốt đâu.”

Mẹ tôi giật mình, tôi đành nói tiếp: “Đó là lỗi của con, con thật có lỗi với hắn.” Cũng không biết vì sao lại nói ra những lời này, chỉ cảm thấy thật lạnh lẽo, từ tay chân đến thân thể, khiến giọng cũng run rẩy theo: “Con có người khác sau lưng hắn…nhưng đã kết thúc rồi! Hắn cũng biết, con hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa, hắn nói hắn sẽ làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tin tưởng con, nhưng thời gian qua bọn con không hề tốt chút nào.”

Nói đến đây, tôi không dám nhìn mặt mẹ nữa, những lời muốn nói cứ như vậy kể lại một cách đứt quãng cho mẹ. Tất nhiên không kể quá chi tiết, chỉ sợ khiến mẹ thấy khó xử hơn. Ngoài ra, tôi còn đem tình hình vài năm gần đây kể cho mẹ nghe.

Tôi kể cho mẹ nghe chuyện cha mẹ Phương Vi Chu ép hắn đi gặp mặt, còn những lần trốn tránh, không thể cắt đứt quan hệ với hắn, chỉ có thể luôn luôn bất an lo lắng…nói ra rồi thì lại không dừng được nữa. Trong khoảng thời gian ngắn, hàng ngàn cảm xúc xoẹt qua tim tôi, ngoài đau khổ thương tâm còn có những ngọt ngào le lói, rất nhiều hứa hẹn vui vẻ chưa từng có. Đột nhiên tôi nghĩ rằng, tại sao trước đây lại muốn Phương Vi Chu nói lời yêu mình, tôi cũng có lúc nào nói không? Cho dù nói, cho dù là yêu thì sao? Tôi vẫn phạm sai lầm sau lưng hắn, có cần đến một lời cam đoan từ hắn không.

Tình yêu chân chính là gì? Nhiều năm vậy rồi mà tôi vẫn không biết.

Tôi dần dần dừng câu chuyện. Trong lúc này, mẹ tôi không hề ngắt lời, tôi chỉ biết bà vẫn đang nhìn tôi. Bây giờ tôi mới dám nhìn ba, ánh mắt bà vẫn giống hệt trước đây. Đột nhiên bà nắm lấy bàn tay tôi, tôi sững người, cảm nhận những ngón tay thô ráp cùng độ ấm của nó, trong lòng chợt rung động, nhưng không muốn rút ra.

Mẹ nhìn tôi nói: “Con trưởng thành rồi.” Sau đó cười rộ lên: “Có lẽ con không còn nhớ, trước đây có một quãng thời gian con không dám đi đường một mình, cho dù đi đây cũng phải có ba nắm tay, lúc nào cũng quấn quýt lấy ba, còn khiến mẹ ghen tỵ với ba vô cùng, con người ta đều dính mẹ mà con mình thì không.”

Tôi nghe xong cũng cười, chỉ là trong nụ cười có thêm phần chua xót.

Mẹ im lặng một lát rồi nói tiếp: “Không ngờ ba con lại đi nhanh như vậy. Nháy mắt đã qua mười mấy năm rồi, không chỉ mẹ vất vả mà con cũng vậy.” dừng lại một chút, nói tiếp: “Mẹ biết, đáng ra lúc đó không có tiền thì không nên mua nhà ngày, nếu không phải mẹ cố chấp thì đã không cần mệt chính mình, mệt cả con nữa. Cho đến khi con bắt đầu đi làm, cũng phiền nào vì nhiều chuyện, thực ra mẹ mới là người phải xin lỗi con.”

Nghe đến đó, tôi phải cố gắng kiếm chế lắm mới không rơi lệ. Tôi giật giật khóe miệng: “Mẹ nói gì vậy chứ.”

Mẹ vẫn nắm chặt tay tôi, nói: “Trước đây mẹ luôn làm việc đến tận khuya, để con tan học một mình, về nhà cũng một mình, một mình ăn cơm rồi lại đợi mẹ tan ca, cũng chẳng mấy khi gặp mặt để nói chuyện, mà cho dù có thể mẹ cũng không có sức để quan tâm, mẹ làm mẹ mà thật kém cỏi. Đó thời gian mấu chốt học hành của mà con mà mẹ không biết con học gì, kết bạn với ai, mẹ đã nghĩ nếu con làm bạn với kẻ xấu ở trường, rồi cũng biến thành kẻ xấu thì không có cách nào thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.