Vivien quay ngoắt lại thì thấy Morgan đứng ở cửa miệng anh nhếch lên mệt mỏi có thể tạm coi như một nụ cười. Quần và áo gi lê xám ảm đạm được cân bằng lại bằng áo khoác màu rêu làm sáng lên màu xanh xưa cũ trong mắt anh. Cô loạng choạng tiến lên trước trong phấn khích, nóng lòng muốn chia sẻ khám phá của mình.
“Grant,” cô hổn hển, trong khi tim đập như phi nước đại không đều. Mấy cuốn sách rơi xuống khỏi cánh tay đang ôm quá sức. “Tôi… tôi tìm thấy những cuốn này… tôi nhớ tôi đã đọc một vài quyển trong số này… Anh không tưởng tượng nổi tôi cảm thấy thế nào đâu.” Một tiếng cười khổ sở và say mê thoát khỏi miệng cô. “Ôi, tại sao tôi không nhớ thêm được chứ? Giá mà…”
“Vivien,” anh lặng lẽ nói, nụ cười nhạt đi. Anh tới cô sau ba bước sải, giúp xếp cân lại chồng sách xộc xệch quá nặng trên tay cô. Khi Vivien thấy anh cau mày lo lắng, cô biết cô hẳn giống như kẻ sắp phát điên. Ngôn từ lại dâng lên miệng, nhưng anh nhẹ nhàng suỵt khẽ để cô ngừng lại.
“Để tôi,” anh nói, nâng chồng sách nặng ra khỏi đôi tay không vững vàng của cô. Anh đặt chúng xuống cái bàn bên cạnh rồi quay lại cô. Đặt hai bàn tay lớn lên vài cô, anh kéo cô sát vào cơ thể mình. Anh ôm cô trong vòng ôm an ủi, tay trượt qua phía sau váy nhung và nhẹ nhàng xoa điểm thấp nhất cuối xương sống cô. Khi anh nói, hơi thở của anh làm tóc nơi thái dương cô khẽ phất phơ. “Kể cho tôi em nhớ ra những gì đi.”
Vivien rùng mình trước sự thoải mái khi ở trong vòng tay anh. “Tôi không biết. Tôi đã đọc một vài cuốn trước đây, với ai đó tôi rất yêu mến. Tôi không thể nhớ được mặt anh ta, hay giọng anh ta… Dường như tôi càng cố gắng, ký ức lại càng trôi đi.”
“Em đã đọc những cuốn sách này?” Grant hoài nghi hỏi, liếc nhìn đống sách lạc lõng bên cạnh họ.
Vivien gật đầu trên ngực anh. “Tôi thậm chí có thể đọc thuộc lòng một hai khổ nữa.”
“Hừm.”
Bối rối trước tiếng hừm tối nghĩa, cô liếc nhìn gương mặt nghi ngờ của anh. “Tại sao anh lại nói ‘hừm’ như thế? Anh không tin tôi sao?”
Cô bị vây quanh bởi cái nhìn sâu sắc và cân nhắc của anh. “Chuyện đó không phù hợp với tính cách em,” cuối cùng anh nói.
“Những gì tôi nói là thật,” cô chống chế.
“Em đã đọc Descartes,” anh nhận xét, từng âm tiết đều cho thấy anh không tin nổi điều vừa nghe. “Vậy thì tôi muốn nghe quan điểm của em về triết học nhị nguyên Descartes.”
Vivien nghĩ hồi lâu, thầm nhẹ nhõm khi phát hiện cô hiểu câu hỏi. “Tôi đoán anh đang nhắc tới học thuyết của ông Descartes rằng linh hồn và thể xác là hai thực thể tách rời? Rằng chúng ta không thể chỉ dựa vào tri giác của mình như nguồn tri thức cơ bản? Tôi tin ông ấy đúng, và tôi nghĩ…” Cô ngừng lại rồi tiếp tục chậm rãi hơn. “Tôi nghĩ sự thực là điều anh nhận ra bằng trái tim mình, thậm chí cả khi các bằng chứng nghiêng về hướng khác.”
Dù Morgan không để lộ nhiều biểu cảm, Vivien cảm thấy cô đã khiến anh ngạc nhiên. “Xem ra tôi đang chứa chấp một triết gia,” anh nói, mắt đột nhiên lấp lánh hài hước. Anh đặt cuốn sách xuống bàn thư viện và với lấy một cuốn khác trên giá. “Vậy hãy nói cho tôi biết em nghĩ gì về Locke, và những điểm khác biệt của ông với Descartes.”
Vivien cầm cuốn sách anh đưa và xòe bàn tay nhỏ nhắn áp lên bìa sách bọc da Ma rốc. “Ngài Locke quan niệm rằng trí óc con người khi mới sinh ra là tờ giấy trắng… phải không?” Cô liếc Morgan và được anh gật đầu ủng hộ. “Và ông ấy cho rằng tri thức được sinh ra từ trải nghiệm. Tri thức chỉ đến sau khi chúng ta nhận thức qua tri giác. Nhưng tôi nghĩ mình không hoàn toàn đồng ý với ông. Chúng ta không sinh ra trắng trơn, phải vậy không? Tôi nghĩ có gì đó đã tồn tại trong chúng ta từ khi sinh ra, trước khi trải nghiệm bắt đầu đến với chúng ta.”
Morgan cầm cuốn sách khỏi tay cô đặt lại giá, rồi quay lại. Dịu dàng không hiểu nổi, anh cài lọn tóc đỏ lòa xòa ra sau tai cô. “Em có thể nói còn những cuốn nào quen thuộc với em không?”
Vivien tới một khu giá sách khác và bắt đầu lôi ra các đầu sách từ những hàng ngăn nắp… lịch sử, tiểu thuyết, thần học, và kịch. Cô chất thành chồng thứ hai trên bàn. “Tôi tin tôi đã đọc cuốn này, và cuốn này nữa, đây nữa… Ồ, và đây là một trong những cuốn tôi yêu thích nhất.”
Anh cười khi thấy cô hào hứng. “Đối với một phụ nữ chẳng bao giờ đọc mà nói thì em đọc như vậy là quá nhiều đấy.”
“Tại sao anh lại nói như vậy?” cô ngạc nhiên hỏi.
“Ngài Gerard nói với tôi em ghét đọc sách.”
“Nhưng không thể có chuyện đó.”
“Em như một con tắc kè hoa, Vivien,” anh khẽ nói. “Em thích ứng với khẩu vị của bất cứ ai em ở bên.”
“Anh muốn nói tôi che giấu sở thích đọc sách của mình và giả vờ ngu xuẩn để quyến rũ Ngài Gerard,” cô nói.
“Em không phải người phụ nữ đầu tiên dùng mánh khóe đó. Nhiều đàn ông không thoải mái trước phụ nữ thông minh.”
“Ngài Gerard có phải loại người đó không?” Đọc được câu trả lời trên mặt anh, cô thở dài nặng nề. “Mỗi ngày tôi lại biết thêm một điều mới về mình. Chẳng có điều gì tốt đẹp cả.”
Khi nhìn cô cúi đầu, Grant bị tấn công bởi một cảm giác khát khao lạ lùng mà anh chưa từng trải nghiệm trước đây. Anh đã vô cùng chắc chắn Vivien Rose Duvall là ai, và đã làm gì… vậy mà cô vẫn khiến anh không ngừng ngạc nhiên.
Ánh mắt anh lướt khắp người cô để quan sát toàn diện. Hình ảnh cô trong bộ váy nhung, đỏ sẫm tới mức gần như chuyển sang sắc đen, gây ấn tượng mạnh mẽ đến kinh ngạc. Anh chưa bao giờ cho phép mình nghĩ rằng ở đâu đó trên đời lại có một người phụ nữ không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh, tử tế và chân thật. Sự thực mà anh dường như đang tìm thấy ở Vivien thật đáng ngạc nhiên. Anh lại nhận ra một điều không lấy gì làm thoải mái là nếu cô không phải gái làng chơi, nếu anh không được biết trước về tính cách thật sự của cô, chắc anh đã mê mẩn cô.
Búi tóc nâu đỏ gọn gàng của cô để lộ ra đôi tai thanh nhã nhất mà anh từng được thấy, và cần cổ mỏng manh, cái hàm thanh thoát khiến những ngón tay anh chỉ muốn khám phá đường cong mềm mại đó. Anh thì thầm tên cô, cô liền ngước lên nhìn anh với đôi mắt xanh sâu lắng và tròn sáng không có dấu hiệu của sự lừa gạt. Nhớ lại ánh mắt cô đã từng quyến rũ tinh ranh như thế nào, Grant lắc đầu.
“Sao thế?” cô hỏi.
“Em có đôi mắt của thiên thần.” Ánh mắt anh không rời gương mặt cô cho tới khi sắc hồng tràn lên nó.
“Cảm ơn anh,” cô không chắc chắn lắm.
Grant nhẹ nhàng cầm cánh tay cô. “Đi với tôi.”
Khi anh kéo cô tới ghế cạnh lò sưởi và bảo cô ngồi xuống, Vivien thận trọng nhìn anh. “Anh định hỏi tôi thêm ư?”
“Không,” anh nói, một nụ cười miễn cưỡng trên môi. Lúc này, anh sẽ lờ đi tất cả những sự đối lập về Vivien và chỉ đơn giản là hưởng thụ cảm giác ở bên cô. Một người phụ nữ đẹp, lửa ở trong lò sưởi, phòng đầy sách, và một chai rượu… Đó có thể không phải là quan niệm về thiên đường của tất cả đàn ông, nhưng Chúa biết đó là quan niệm của anh.
Mang cả ôm sách tới cho Vivien, anh đặt xuống sàn gần chân cô. Dường như hiểu được anh chỉ muốn có chút thời gian với cô, Vivien bắt đầu xem qua đống sách trong khi anh lôi một chai rượu vang boóc đô từ tủ ly ra mở một cách điệu nghệ. Sau khi rót đầy hai ly, anh ngồi xuống ghế cạnh Vivien và đưa một ly cho cô. Anh để ý thấy cô nhấp môi ngay lập tức, không có nghi thức thông thường của những người quen uống rượu ngon… không lắc cốc để thử mùi hương, hay những dòng rượu mà người Anh gọi là “chân” và người Pháp gọi một cách thơ mộng hơn là “lệ”. Là một người thuộc về xã hội thượng lưu, Vivien hẳn phải có kinh nghiệm về nghi thức như thế. Tuy nhiên cô không giống như một gái làng chơi hạng sang đã quen với những cầu kỳ trong cuộc sống… cô trông giống như một thiếu nữ ngây thơ từng sống cuộc đời được bảo bọc.
“Chuyện này cho tôi hy vọng,” cô nhận xét, cầm cuốn đầu tiên trên đỉnh đống sách và giữ trong lòng mình. “Tôi biết nhớ lại một vài cuốn sách chỉ là chuyện nhỏ nhoi… nhưng nếu chút ký ức nhỏ bé này quay lại, có lẽ những chuyện khác rồi cũng sẽ quay lại theo.”
“Em nói em nhớ mình đọc sách cùng ai đó.” Grant uống rượu trong ly, ánh mắt không rời gương mặt xinh xắn bừng lên trong ánh lửa. “Em gọi người đó là ‘anh ta’. Có ấn tượng gì không? Chi tiết về ngoại hình hay giọng nói của anh ta? Hay nơi mà em đã ở cùng với anh ta?”
“Không.” Đường cong mềm mại của đôi môi cô trở nên bâng khuâng một cái quyến rũ. “Nhưng cố nhớ lại khiến tôi cảm thấy…” Cô dừng lại chăm chú nhìn sâu vào thứ rượu màu hồng ngọc. “Cô đơn,” cô tiếp tục với nỗ lực có thể thấy rõ. “Giống như tôi đã mất đi thứ gì đó, ai đó, rất thân thiết.”
Một tình yêu đã qua, Grant phỏng đoán, và một đợt ghen tuông đột nhiên tràn qua anh. Che giấu cảm xúc không được chào đón, anh chăm chú nhìn vào ly.
“Đây,” Vivien thì thầm, trao cho anh một cuốn của Keats. “Anh nói tôi nghe đoạn nào anh thích nhất được không?”
Vivien nhìn Morgan cúi đầu trong khi lật qua những trang sách cũ. Ánh lửa bập bùng phía trên mái tóc đen của anh, khiến nó bóng như gỗ mun. Mái tóc dày được cắt quá ngắn, nhưng ngay cả khi như vậy, chúng vẫn có một chút quăn và gợn sóng khiến cô thích thú. Anh nên để tóc dài hơn, cô nghĩ, để thêm vào một chút mềm mại cho những đường nét gai góc trên gương mặt anh.
Ánh mắt cô lướt tới cuốn sách gần như được trùm lấy trong những ngón tay dài của anh. Không có nhà điêu khắc nào muốn thu lấy hình dáng của đôi bàn tay mạnh mẽ ghê gớm ấy vào cẩm thạch… và đó là điều đáng tiếc. Vivien nghĩ chúng quyến rũ hơn đôi bàn tay mảnh mai và thon dài của một quý ông cả trăm lần. Hơn nữa, thật không phù hợp khi một người vóc dáng to lớn như anh lại có bàn tay thanh mảnh nhỏ nhắn. Ý nghĩ ấy khiến cô mỉm cười.
Liếc lên, bắt gặp biểu cảm của cô, Morgan bèn nhướng mày dò hỏi. “Có chuyện gì mà vui vậy?”
Cô đẩy mình khỏi ghế và quỳ xuống cạnh anh, váy bồng lên rồi phủ xuống thành những vũng nhung màu rượu trên sàn. Để trả lời, cô nắm bàn tay anh đo với tay mình, chạm lòng bàn tay họ vào nhau. Những ngón tay anh dài hơn độ dài khiêm tốn của ngón tay cô khá nhiều.
“Tôi không nhớ những người đàn ông khác mình quen,” cô nói, “nhưng tôi chắc chắn anh phải là người to lớn nhất tôi từng gặp.” Hơi ấm tụ lại giữa lòng bàn tay họ, và Vivien giật tay ra, xoa lòng bàn tay hơi ướt lên váy. “Anh cảm thấy thế nào khi cao như vậy?” cô hỏi.
“Liên tục đau đầu,” Morgan trả lời ráo hoảnh, đặt sách sang một bên. “Đầu tôi khá thân quen với đỉnh của mọi khung cửa ở Luân Đôn.”
Nụ cười của Vivien trở nên thông cảm. “Anh hẳn từng là một chú nhóc dài lềnh khềnh.”
“Không khác gì con khỉ đi cà kheo,” anh đồng ý, khiến cô phá lên cười.
“Anh Morgan tội nghiệp. Những cậu bé khác có trêu chọc anh không?”
“Không ngừng. Và nếu không đấu võ mồm đáp trả thì tôi lại choảng nhau với bọn nó. Cả đám bọn nó đều muốn trở thành kẻ đánh bại được thằng nhóc to xác nhất ở Quý bà Nhân hậu.”
“Quý bà Nhân hậu,” Vivien lặp lại, cái tên không quen thuộc với cô. “Đó có phải là một ngôi trường không?”
“Trại trẻ mồ côi.” Morgan dường như hối tiếc về sự tiết lộ đó ngay khi nó rời khỏi môi anh. Thấy Vivien im lặng, anh liếc nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Trong một khắc dữ dội, cô cảm thấy thoáng phản kháng – hoặc sự cay đắng - ầm ĩ cháy trong đôi mắt màu khói xanh. “Tôi không phải là trẻ mồ côi từ đầu,” anh lẩm bẩm.
“Cha tôi bán sách, là người tốt, dù rất tồi tệ trong việc đưa ra các quyết định kinh doanh. Cho bạn bè vay vài món khó đòi cộng với một năm buôn bán khó khăn đã vứt cả gia đình vào nhà tù cho con nợ. Và dĩ nhiên, một khi đã vào, ta không thể ra khỏi đó nữa. Chẳng có cách nào để người ta kiếm tiền trả nợ khi ở trong tù.”
“Lúc đó anh bao nhiêu tuổi?” Vivien hỏi.
“Chín… mười, có lẽ vậy. Tôi không nhớ chính xác nữa.”
“Rồi có chuyện gì?”
Dịch bệnh bùng phát trong nhà tù. Cha tôi và hai chị gái qua đời. Em trai và tôi sống sót được gửi tới Quý bà Nhân hậu. Sau vài năm tôi bị ném ra đường vì ‘không tuân thủ nội quy’.”
Lời trích dẫn đó được nói một cách thản nhiên, không biểu cảm, nhưng Vivien cảm nhận được nỗi đau đớn và thù địch bên dưới lớp bỏ bọc điềm tĩnh của anh. “Tại sao?” cô thì thầm.
“Em trai tôi, Jack, nhỏ con hơn so với tuổi của mình, và bản tính nhạy cảm nữa. Những đứa con trai khác thường bắt nạt nó.”
“Và anh đánh nhau để bảo vệ cậu ấy,” cô nói.
Anh gật đầu. “Sau một vụ đánh nhau đặc biệt tồi tệ, giám đốc trại trẻ mồ côi xem lại bản hồ sơ của tôi, nó đầy những tư như ‘bạo lực’ và ‘không thể giáo dục’. Người ta quyết định tôi là mối nguy hiểm cho những đứa trẻ khác. Tôi bị tống ra bên ngoài những bức tường của trại trẻ mà không có chút đồ ăn hay vật dụng nào ngoại trừ bộ quần áo đang mặc. Tôi ở lại trước cổng suốt hai ngày đêm, la hét để được quay vào. Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra cho Jack nếu tôi không ở đó để bảo vệ nó. Cuối cùng một thầy giáo của tôi bước ra hứa với tôi sẽ làm bất cứ điều gì trong khả năng để chăm sóc em tôi. Ông ta khuyên tôi nên đi và cố gắng tạo dựng một cuộc sống cho mình. Và tôi làm như vậy.”
Vivien cố tưởng tượng ra anh khi còn là một cậu bé, non nớt và sợ hãi, bị cắt đứt khỏi người thân duy nhất vẫn còn trên đời… buộc phải tự tìm đường trong thế giới này. Hẳn sẽ thật dễ dàng cho anh nếu quay sang cách sống tội ác và bạo lực. Thế nhưng anh đã chọn phục vụ cái xã hội đã trù dập mình. Tuy nhiên anh không cố gắng tỏ ra là anh hùng. Thực ra anh chủ đích thể hiện mình như một gã vô lại ích kỷ chỉ giữ gìn luật pháp vì lợi nhuận mà anh kiếm được từ nó. Sao lại có người cống hiến vì người khác song vẫn tự phủ nhận mục đích tốt đẹp của mình?
“Tại sao lại là việc này?” cô hỏi. “Sao lại trở thành cảnh sát phố Bow?”
Morgan nhún vai, và miệng anh cong lên bất cần. “Tự nhiên tôi nghĩ thế thôi. Ai sẽ hiểu tội phạm hơn kẻ xuất thân từ đường phố? Tôi chỉ cách việc trở thành một kẻ trong số chúng có một bước.”
“Không đúng,” cô nghiêm túc nói.
“Đúng đó,” anh lẩm bẩm. “Tôi chỉ là mặt bên kia của cùng một đồng xu xấu.”
Trong khoảng im lặng kéo theo đó, Vivien quay sang chỉnh chồng sách trên sàn cho ngay ngắn. Cô suy nghĩ về nhưng lời ảm đạm anh nói, sự yên lặng của cơ thể to lớn đó, nỗi căng thẳng xé rách không gian. Anh tỏ ra vô cảm và bất động như một khối granit. Có điều cô ngờ rằng vẻ bất khả thương tổn của anh chỉ là ảo ảnh. Anh nếm quá ít những êm ả trong cuộc đời mình, quá ít an ủi. Một sự thôi thúc mãnh liệt tràn lên trong cô, khiến cô muốn vươn tay ra ôm anh, và kéo mái đầu đen của anh ngả vào vai cô. Thế nhưng lý trí chiếm ưu thế. Anh sẽ không muốn hoặc không chào đón sự an ủi từ cô, và có lẽ cô sẽ chỉ đạt được sự chế giễu bẽ mặt nếu cố gắng mà thôi. Nếu thông minh, giờ cô phải để chủ đề này trôi qua.
Nhưng một câu hỏi nữa bật khỏi miệng trước khi cô kịp ngăn cản. “Giờ em trai anh ở đâu?”
Morgan dường như không nghe thấy lời cô.
“Jack đang ở đâu?” cô lại hỏi, quỳ xuống trước anh, nhìn vào gương mặt ngoảnh đi của anh.
Đôi mắt xanh chuyển hướng, mắt anh gặp mắt cô, và chạm dữ dội.
“Xin anh,” cô nhẹ nhàng nói. “Anh đã biết những điều tồi tệ nhất về tôi. Hiển nhiên anh có thể tin tưởng tôi trong chuyện này chứ. Nói cho tôi biết đi.”
Sắc u tối lướt qua gương mặt anh. Dường như có một bí mật ghê gớm nào đó đang đổ tràn độc dược ra trong anh. Khi cô nghĩ anh sẽ không trả lời, anh lại nói, không mạch lạc, nhỏ tới mức cô không nghe thấy hết mọi từ. “Tôi quay lại tìm Jack khi tôi có thể… đã nhận được lời hứa sẽ có việc cho nó ở quầy cá nơi tôi rửa sạch và đóng gói cá. Tôi biết họ sẽ để nó rời khỏi trại mồ côi nếu… có người thân tới xin cho nó. Tôi đã gần mười bốn tuổi, đã là một người đàn ông trên hầu hết các mặt, sẵn sàng chăm sóc nó. Nhưng khi tôi tới Quý bà Nhân hậu hỏi về Jack... họ nói nó đi rồi.”
“Đi rồi?” Vivien lặp lại. “Cậu ấy trốn khỏi đó sao?”
“Bệnh đậu mùa. Một nửa số trẻ trong trại mồ côi mắc phải bệnh đó. Jack qua đời mà tôi không ở đó… không có ai yêu thương nó ở bên cạnh.”
Cô không cất nổi nên lời. Cô nhìn anh buồn rầu, áp mạnh tay lên đùi mình để tránh không chạm vào anh.
“Và tôi biết rằng,” anh khẽ nói, “nếu tôi đến sớm hơn… tôi đã có thể cứu được nó.”
“Không phải đâu,” Vivien nói, sửng sốt. “Anh không được nghĩ như thế.”
“Đó là sự thật. Không có cách nghĩ nào khác.”
“Anh không công bằng với mình rồi.”
“Tôi đã không thể giúp nó trong lúc nó cần tôi,” anh nói dứt khoát. “Chuyện đơn giản thế thôi.” Anh nhẹ nhàng đứng dậy quay về ngọn lửa, chăm chăm nhìn than đang cháy xèo xèo. Cầm que cời lửa lên, anh chọc chọc vào một khối củi cho tới khi nó cháy bùng lên rực rỡ.
Vivien cũng đứng dậy, nắm tay cô siết lại trong khi nhìn tấm lưng to và cứng cáp của anh, mái đầu đen tạo bóng trước ánh lửa. Lòng thương cảm của cô dành cho anh vượt qua mọi nỗi lo lắng về rắc rối của riêng mình. Morgan đã cống hiến cả đời để cứu giúp người khác bởi vì anh đã không thể cứu được em mình. Thế nhưng dù anh có cứu, giúp đỡ và phục vụ bao nhiều người, anh sẽ không bao giờ có thể bào chữa cho chính mình về thất bại lớn nhất. Anh sẽ bị ám ảnh cả đời vì tội lỗi đó. Toàn bộ con người cô tràn đầy một mong ước nhức nhối… rằng cô có thể tìm được cách giúp anh. Nhưng chẳng có gì cô làm được cả.
Tay cô chạm vai anh, do dự, rồi trượt tới cái gáy nóng bỏng. Cả cơ thể anh dường như cứng lại khi cô chạm vào, và cô cảm thấy những dây thần kinh run lên trên gáy anh. Anh vùng ra với một tiếng chửi thề nghẹn lại, nhìn như thể cô vừa đấm anh. “Không,” anh thù địch nói. “Tôi không cần sự thương hại từ một…” Anh ngừng lời, bỏ lửng câu nói.
Từ không được nói ra lơ lửng trong không gian giữa họ.
Vivien biết rất rõ anh định nói gì, và tổn thương nó gây ra xuyên suốt người cô. Nhưng tại sao anh không kết thúc câu nói đó? Tại sao anh ghìm lại cơn giận vào giây phút cuối để tránh làm tổn thương cô? Cô nhìn anh tò mò, trong khi cảm giác bình thản giả tạo trùm lên cô. “Cảm ơn anh,” cô nói mà giọng chỉ hơi run. “Cảm ơn anh vì đã không nói hết.”
“Vivien,” anh khàn khàn nói, “Tôi…”
“Lẽ ra tôi không nên hỏi những câu riêng tư như vậy,” cô nói và dợm bước rời khỏi phòng để giữ lấy chút thể diện ít ỏi. “Tôi mệt quá, anh Morgan. Chắc tôi phải lên nghỉ ngơi thôi.”
Cô nghe thấy anh bắt đầu nói gì nữa, nhưng cô trốn khỏi thư viện càng nhanh càng tốt, để lại anh ủ ê suy tư trước ngọn lửa.
Morgan rời khỏi nhà trước bữa ăn nhẹ, trong khi Vivien ăn tối một mình. Cô tự hỏi anh sẽ tìm đến người nào để chia sẻ đêm nay, liệu anh sẽ ngồi trong một quán cà phê nào đó bàn luận về chính trị, hay tới câu lạc bộ chơi bài trong khi một cô nàng hỗn xược ngồi trên đùi anh. Sẽ chẳng thiếu phụ nữ sẵn sàng chào đón một người đàn ông như anh. Morgan có vẻ ngoài của một quý ông, nhưng anh lại phảng phất khí thế của một tên côn đồ ngoài đường phố, sự kết hợp mà bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể chống lại. Chắc chắn anh có mặt trong vô số mơ tưởng của phụ nữ ở Luân Đôn, dù giàu sang hay thấp hèn.
Cảm giác nặng nề đến lạnh lẽo đè nén trong ngực cô, khiến cô khó mà ăn nhiều hơn vài miếng trong bữa ăn nhẹ. Mang theo vài cuốn sách, Vivien trở lại giường đọc tới nửa đêm. Tuy nhiên những cuốn sách không thể làm nên phép thuật. Cô không thể chìm đắm trong những từ được viết ra khi mà hàng loạt rắc rối tựa hồ lơ lửng trên giường như những linh hồn ác độc.
Ai đó đã tìm cách giết cô, và rất có thể sẽ thử lại khi phát hiện ra cô còn sống. Mặc dù có niềm tin vào việc Morgan có thể bảo vệ cô và bóc trần danh tính của kẻ tấn công cô, cô cũng biết không phải anh không thể thất bại. Và thay vì giúp anh và cung cấp cho anh những thông tin sẽ giải quyết tất cả, cô ngồi đây như một kẻ đần độn, tất cả những sự kiện có liên quan bị khóa lại tại cái hầm không thể xâm phạm trong tâm trí cô. Thật điên rồ.
Đặt cuốn sách sang một bên, Vivien nằm sấp xuống ngắm những cái bóng mà chiếc đèn đặt bên giường ngủ tạo ra. Cô rồi sẽ như thế nào? Cô đã tự hủy hoại mình bằng việc chọn một con đường mà không người phụ nữ đoan trang nào lại đi trên đó. Có rất ít lựa chọn còn lại, ngoài việc trở về việc mại dâm, tìm người đàn ông nào chịu hạ mình lấy cô, hoặc thử làm một việc đàng hoàng nào đó có thể kiếm đủ tiền để nuôi sống cô. Chỉ lựa chọn thứ ba chấp nhận được. Nhưng ai sẽ thuê cô khi cô là người có nhiều tai tiếng như thế?
Vivien buồn rầu nhìn một lọn tóc đỏ rực rỡ của mình cuộn lại trên đệm.
Cô không hão huyền, cô hiểu được bề ngoài của mình đủ để hấp dẫn đàn ông, dù cô có muốn sự chú ý của họ hay không. Và cô sẽ không bao giờ giấu nổi sự thật rằng cô từng là gái điếm. Sự thật sẽ luôn xuất hiện. Cho dù cô làm nghề gì, sẽ luôn có đàn ông tìm tới, xúc phạm và gạ gẫm, đòi thỏa mãn tình dục nếu cô muốn giữ được việc.
Vivien vật lộn với những ý nghĩ càng lúc càng trở nên khó chịu trước khi chìm vào giấc ngủ bất an. Nhiều cơn ác mộng nữa đang chờ đợi cô, giấc mơ về nước, chết đuối và ngạt thở. Cô vùng vẫy trong chăn, đá và vật lộn cho tới khi giường chiếu lộn xộn hết cả. Cuối cùng cô tỉnh giấc với một tiếng kêu khe khẽ và bật dậy, thở sâu, mắt trân trối nhìn vô định vào bóng tối.
“Vivien.”
Giọng nói khẽ khàng khiến cô run lên. “Sao…”
“Tôi nghe thấy em kêu lên. Tôi tới xem em có ổn không.”
Morgan, cô nghĩ, nhưng sự hiện diện quen thuộc của anh không làm cô thoải mái. Trong một giây ngắn ngủi, cô sợ rằng anh tới để đòi cô cho anh lên giường mình. Hay giường anh, trong trường hợp này. “Chỉ là một cơn ác mộng mà thôi,” cô run rẩy nói. “Tôi ổn rồi. Xin lỗi nếu tôi làm phiền anh.”
Vivien nhìn thấy đường viền của Morgan trong bóng tối, cái bóng to lớn đang tiến đến bên giường. Tim cô đập loạn xạ vì lo lắng. Thu mình vào giữa giường, cô cứng người khi anh đưa tay về phía mớ chăn. Nhanh nhẹn và khéo léo, anh vuốt phẳng chăn lanh và gấp mép chiếc chăn đơn phủ lên mép chăn bông. “Em có muốn uống nước không?” anh hỏi đơn giản.
Câu hỏi vô hại đến yên lòng. Dù Vivien không nhớ bất cứ kiến thức nào về đàn ông và những chuyện liên quan tới tình dục, một kẻ gạ tình hẳn sẽ không mời phụ nữ uống nước trước khi cướp đoạt cô. “Không, cảm ơn,” cô lí nhí, xếp lại cái gối sau mình. Một tiếng cười run rẩy thoát ra khỏi miệng. “Anh thắp đèn giúp tôi được không? Những cơn ác mộng thật quá, tôi không dám ngủ lại nữa. Thật ngớ ngẩn, phải không. Tôi chẳng khá khẩm hơn một đứa nhóc sợ bóng tối.”
“Không, không ngớ ngẩn.” Giọng anh thay đổi, trở nên rất nhẹ nhàng. “Để tôi ở lại với em đêm nay, Vivien. Chỉ còn vài giờ nữa là trởi sáng rồi.”
Cô im lặng bối rối.
“Tôi sẽ ôm em như một người bạn,” anh khẽ nói. “Như một người anh. Tất cả những gì tôi muốn là xua đi những cơn ác mộng.” Anh ngừng lời, và những từ tiếp theo anh nói phảng phất tiếng cười. “Chậc, đó không phải là tất cả những gì tôi muốn… nhưng những chuyện khác có thể để sau. Tôi sẽ ở lại, hay em muốn tôi thắp đèn lên hơn?”
Vivien ngạc nhiên không ít khi nhận ra mình thực sự muốn anh ở lại. Đó không phải là quyết định sáng suốt nhất. Cô chắc chắn đang mời gọi rắc rối. Nhưng sự an ủi của người khác sẽ bảo vệ cô khỏi ác mộng… với lại chuyện anh là một người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ, và không sợ trời không sợ đất cũng chẳng chết ai cả.
“Đầu tiên tôi muốn hỏi một chuyện,” cô thận trọng nói. “Anh đang mặc gì?”
“Tôi đang mặc gì, ý em là sao?” anh ngây ra hỏi.
Cô quyết định thẳng tuột. “Anh không ở trần, phải không?”
“Tôi choàng áo choàng rồi mới sang đây,” anh trả lời. “Thất vọng?”
“Không,” cô nói, nhanh tới mức khiến anh bật cười.
“Tôi trông khá ấn tượng khi không mặc quần áo đấy.”
“Tôi tin lời anh là đủ rồi.”
“Quyết định đi, cô Duvall… Tôi sẽ ở lại hay đi?”
Vivien do dự một lúc lâu trước khi trả lời. “Ở lại đi,” cô khẽ nói.