~~ Mở đầu ~~
Hôm qua là ngày kỉ niệm kết hôn 5 năm của cô…
Hôm nay, cô chuẩn bị lên máy bay đi xa. Trước khi
rời khỏi phòng, cô lấy đơn ly hôn đã kí sẵn, đặt trên bàn trang điểm.
Kỳ thực, kết quả như vậy không ngoài ý muốn của cô.
Cuộc hồn này là do cô cưỡng cầu mà có được. Cô ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần kết
hôn, cô có thể có được anh, nghĩ rằng thời gian có thể thay đổi mọi thứ, anh sẽ
chậm rãi yêu cô, mà không hận cô nữa…
Kết quả chứng minh — cô thua rồi…
Năm năm hôn nhân, cô chỉ có sự vắng vẻ, trào phúng,
thái độ lạnh lùng vắng vẻ mỗi ngày của anh, nhìn anh dịu dàng ôm người yêu xuất
hiện trên báo, trên tạp chí…
Phu nhân chính thức là cô bị mọi người nhìn bằng ánh
mắt đồng tình, chê cười… Cô biết những người đó vẫn nói gì ở sau lưng cô.
Bọn họ nói… Cô xứng đáng! Đây là báo ứng! Cô cướp đi
người yêu của người ta, không biết nhục nhã ép kết hôn. Khó trách bị đối xử như
vậy.
Bọn họ đều nói đúng. Cô không phủ nhận điều đó. Cô
biết anh có bạn gái đã luận đàm cưới gả. Nhưng cô vẫn thiết kế một cái bẫy,
buộc anh phải cưới cô.
Cô thành công. Cô gả cho anh…
Ngày hôn lễ, cô vui vẻ sung sướng, cho dù không ai
chúc phúc cho cô, cô cũng không đau lòng. Bởi vì… Cô gả cho anh…
Ngày đó, cô yêu anh đến si ngốc, yêu anh đến liều
lĩnh…
Có hối hận không? Không, cô không hối hận…
Hôm qua là kỉ niệm ngày kết hôn, cô đã gả cho anh
được năm năm.
Theo thường lệ, hằng năm cứ đến ngày kỉ niệm kết
hôn, cô sẽ cho người hầu nghỉ một ngày. Cô tự mình làm một cái bánh ngọt thật
ngon miệng, nấu toàn các món mà anh thích, mặc quần áo mới, trang điểm thật
xinh đẹp, sau đó mỉm cười ngồi trước bàn ăn, chờ anh về.
Sau đó, chỉ chờ được một phòng cô đơn, đồ ăn nguội
ngắt, bánh ngọt bị tan ra… Trước bàn ăn, chỉ có một mình cô đơn.
Cho dù khổ sở, cô cũng không cho phép mình khóc.
Đây là cuộc hôn nhân mà cô muốn, cho dù mọi người
đều khuyên can, cô vẫn cố chấp. Cuối cùng, ngay cả người thân duy nhất của cô,
anh trai yêu thương cô nhất, cũng không ủng hộ cô.
- Đào Tâm Nha, em là đồ ngốc! Em rõ ràng biết cậu ta
yêu người khác, lại còn… Chết tiệt! Sau này em đừng có khóc lóc về nhà!
Khi anh trai biết cô gả cho anh, đã nổi giận đùng
đùng mắng cô. Trong mắt là đau lòng, là phẫn nộ, là thất vọng vô cùng…
Nhưng cô lại bướng bỉnh không nghe, thậm chí còn nói
với anh trai rằng, không đâu, anh ấy sẽ yêu cô, một ngày nào đó anh ấy nhất
định sẽ yêu cô!
Trước sự cố chấp của cô, anh trai đành thất vọng rời
đi. Mà cô vẫn đứng thẳng, nhìn thân ảnh anh trai rời đi, ngoan cố nghĩ rằng
mình làm đúng.
Cô làm đúng! Cô thương anh, cô yêu anh như vậy, cho
dù có liều lĩnh, cho dù có ti bỉ cũng phải có được anh!
Cô không khóc, làm sao cô có thể khóc được? Khóc,
nghĩa là chấp nhận mình thua…
Không khóc, không thể khóc…
Mỗi năm khi đến ngày kỉ niệm kết hôn, cô vẫn tự nhủ
rằng, Đào Tâm Nha, không thể khóc! Cô gả cho anh rồi, sớm muộn gì anh cũng sẽ
yêu cô!
Tự lừa mình dối người…
Ngày kỉ niệm kết hôn năm năm, cô vẫn ngồi chờ bên
bàn cơm, nhìn ngọn nến rạng rỡ lóe sáng trước mặt chậm rãi tắt dần…
Tiếng chuông vang lên. Mười hai hồi chuông nói cho
cô biết, ngày kỉ niệm kết hôn năm năm đã qua rồi.
Cô mỉm cười, cắt lấy một miếng bánh ngọt ăn. Bơ
hương dâu tây, ngọt ngào và chua chát, ấn sâu vào trong lòng…
Vì lấy lòng anh, cô bắt đầu học nấu ăn. Mỗi ngày cô
đều nấu một bàn đồ ăn, trong lòng tràn đầy vui mừng chờ mong. Nhưng anh vẫn
chưa từng ăn qua…
Cô nhớ, ngày đầu tiên xuông bếp, cô bị dầu nóng bắn
lên, bị con cá nhảy lên dọa đến, bị dao cắt làm ngón tay chảy máu… Nhưng cô vẫn
cười, nghĩ rằng nấu đồ ăn cho anh, cho dù bị thương cô cũng cam chịu.
Thật ngốc!
Đào Tâm Nha mỉm cười, khóe miệng dính bơ, hay tay
cùng quần áo đều dính đầy dầu mỡ. Nhìn bức ảnh trên vách tường, cô mỉm cười.
Nước mắt nín nhịn bao năm, rốt cục cũng rơi xuống…
Đến lúc rồi. Hôn nhân ép buộc năm năm, cô không có
được anh, anh không yêu cô, trái tim của anh vẫn ở bên cạnh người anh yêu nhất…
Cô thua, hoàn toàn thua rồi, lại không khiến người
ta đồng tình một chút nào!
Bởi vì đây là cuộc hôn nhân do cô cưỡng ép mà có.
Cô cho bản thân năm năm. Cô thất bại. Như vậy, cũng
nên buông tay…
Đau lòng, đau đớn, khổ sơ, nhưng thế thì sao? Cô
thất bại, cô nên trả tự do lại cho anh. Thế giới của ba người… Không, luôn luôn
chỉ có hai người! Là cô tự tiện xâm nhập vào giữa bọn họ, tách rời bọn họ, biến
mình thành một kẻ xấu xí làm cho người ta oán hận.
Bây giờ, kẻ xấu xí này nên lui ra.
Cô trở về phòng. Căn phòng này luôn luôn chỉ có mình
cô ngủ. Anh chưa bao giờ bước vào. Trong phòng chỉ có đồ dùng của cô, không có
chút vết tích nào của nam chủ nhân.
Căn nhà này, luôn luôn chỉ có một nữ chủ nhân…
Đào Tâm Nha nhìn hành lý đã sớm thu dọn xong, nhìn
đơn ly hôn mà cô đã kí, nước mắt tràn lan qua hai gò má. Nhưng cô vẫn mỉm cười.
Lấy nhẫn cưới trên ngón tay xuống. Viên kim cương
tượng trưng cho sự vĩnh hằng như đang cười nhạo cô: những thứ do cô dùng tâm cơ
đoạt lấy, vĩnh viễn cũng không phải là của cô.
Cô cười nhẹ nhàng, không chút lưu luyến đặt nhẫn
cưới lên trên đơn li hôn.
Trời sáng, cô xách hành lý, trước khi người hầu chưa
trở về, rời khỏi ngôi biệt thự đã sống từ sau khi cưới.
Cô bước lên máy bay, không phải là chạy trốn, mà do
cô muốn đi xung quanh một chút. Lưu lạc cũng được, trục xuất cũng không sao. Cô
chỉ muốn ở một mình, lại không nghĩ rằng đây là lúc cuối cùng của cuộc đời.
.*.
Nhìn đám người hoảng sợ thét chói tai trong cabin,
Đào Tâm Nha vẫn thoải mái ngồi trên ghế, trong lòng bình tĩnh dị thường.
Thậm chí lúc này cô vẫn còn tâm trạng nghĩ, lúc anh
nhìn thấy đơn ly hôn sẽ có biểu hiện gì? Sẽ vui vẻ sao? Lúc anh nghe tin cô rơi
máy bay mà tử vong, lại có cảm giác như thế nào? Có thể cảm thấy khổ sở hay
không?
Mặc kệ có hay không thì cũng đã kết thúc rồi…
Khoảnh khắc cô kí tên vào đơn ly hôn, cô đã quyết
định sẽ không yêu anh nữa…
Đào Tâm Nha chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận áp khí
mãnh liệt khi máy bay rơi xuống. Thoáng chốc, cô cảm thấy hô hấp khó khăn, màng
tai đau nhức. Máu ấm áp tràn ngập khắp miệng mũi.
Cô vẫn mỉm cười. Cho dù trong mắt có lệ, cô cũng
không cho nó rơi xuống.
Thực sự, cô đã trả lại tự do cho anh rồi…
Một trăm linh một ngày.
Kim đồng hồ vượt qua số mười hai, ngày lễ tình nhân
đã trôi qua, mở món quà được đóng gói bằng giấy màu vàng ra, ăn hết chỗ sô cô
la vốn muốn đưa cho anh, một miếng lại một miếng, vị cay đắng nồng đậm lan tỏa
trong miệng. Kỳ lạ, vì sao lại đắng như vậy chứ? Rõ ràng đã bỏ rất nhiều đường
mà……
.
.
.
“Reng reng reng –”
“Bộp!” Một bàn tay từ trong chăn bông chui ra, theo
thói quen tìm đến chiếc đồng hồ báo thức đang kêu trên đầu giường, tắt bụp
tiếng chuông chói tai.
Chiếc chăn bông được in những đóa hoa màu xanh biếc
lại phập phồng trên giường, đôi chân nhỏ từ từ thu vào trong chăn, cô gái đang
cuộn mình dưới chăn đó đang từ từ đi vào mộng đẹp, trên giường lại phục hồi yên
tĩnh vốn có của nó… Mười phút nữa trôi qua, lần này, tiếng chuông báo thức từ
điện thoại vang lên, một bàn tay lại từ trong chăn bông mò mẫm sờ đầu giường,
vớ được cái di động, tắt bụp!
Một phút sau, một cái đầu với mái tóc bù xù mềm mại
thò ra khỏi chăn bông.
“Bụp! Bụp! Bụp!” Ở bên ngoài vang lên tiếng đập cửa,
có vẻ như là dùng nắm đấm để đập.
“Tâm Tâm, dậy mau!” Cô gái đập cửa gọi một cách hung
ác. Không còn cách nào khác, ai bảo người chủ căn phòng này rất bám chiếc
giường cơ. “Có chịu tỉnh không thì bảo? Đừng ép tôi phải dựng cô dậy!”
“Có.” Thanh âm yếu ớt từ cái đầu bù xù mềm mại
truyền ra. “Tớ tỉnh đây.”
Vén chăn bông ngồi dậy, nàng dụi dụi mắt, lại ngáp
thêm một lần nữa.
“Cho cô mười phút, rồi mau ra đây ăn sáng.” Trước
khi rời đi, cô gái còn hung tợn uy hiếp. “Mười phút không thấy cô ra thì đích
thân tôi sẽ xử lý bữa sáng của cô, từ nay về sau đừng mơ tưởng tôi giúp cô
chuẩn bị bữa sáng nữa!”
Sau đó, là tiếng dép lê loẹt quẹt xa dần.
Biết Nia nói được thì làm được – và ít nhất sẽ thực
thi trong vòng một tuần liền – người ở trên giường rốt cục cũng rời khỏi cái ổ
ấm áp, đi đôi dép lông mềm mại hình gấu mèo, mái tóc xõa tung rối bời, giống
như một u hồn lướt đến phòng tắm.
Đứng trước bồn rửa tay, cô bóp tuýp kem đánh răng,
đôi mắt vẫn còn tia buồn ngủ mở ra, nhìn khuôn mặt đang phản chiếu trên kính.
Một mái tóc xoăn xõa tung, màu tóc không phải là màu
đen tuyền, mà lại nhẹ nhàng ánh hạt dẻ, đuôi tóc uốn về phía trong người tạo
thành từng lọn có độ cong đáng yêu, giống một cánh hoa tròn tròn. [Thiên: Tròn
tròn kìa =)); Trà: ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới đâu ;))]
Cô có một khuôn mặt mịn màng đậm chất trẻ con, lại
thêm đôi mắt to linh hoạt, dưới chóp mũi xinh xắn là đôi môi hồng nhuận, lúc
cười rộ lên bên má sẽ có lúm đồng tiền cực sâu, trông vô cùng ngọt ngào.
Đây rõ ràng không phải là một khuôn mặt xinh đẹp,
nhưng bù lại được cái rất rất đáng yêu, hơn nữa lại không cao đến 1m60. Tại đất
nước Scotland này, chỉ sợ ngay cả học sinh tiểu học cũng cao bằng hoặc hơn cô.
Mà cô lại là người phương Đông, bộ dạng bé bỏng lung linh, nhìn kiểu nào cũng
không giống một cô gái 20 tuổi mà giống một con búp bê xinh xắn hơn.
Cô, tên là Đào Tâm Nha.
Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, đã hai năm,
vậy mà với khuôn mặt này, cô vẫn cảm thấy có chút xa lạ.
Trong trí nhớ của cô, một mái tóc lượn sóng đen
nhánh, dáng người nóng bỏng quyến rũ, khuôn mặt thanh tú mang dòng máu lai,
cùng một đôi mắt xanh lam như đá quý.
Người trong kí ức của cô cũng tên là Đào Tâm Nha.
Hai người có cùng một cái tên, nhưng lại có ngoại hình vô cùng khác biệt.
Cô chính là người đã chiếm lấy thân thể của cô gái
cùng tên Đào Tâm Nha.
Sau một lần rơi máy bay, lúc tỉnh lại, cô phát hiện
mình không chết, lại thành một một cô bé phương Đông mười tám tuổi – một cô bé
có cha mẹ khi đi du lịch đã gặp tai nạn xe cộ, đều đã tử vong. Cô bé này chỉ bị
hôn mê ba ngày, nhưng khi tỉnh lại, đã mang một linh hồn khác.
Đối với sự việc kì quái này, Đào Tâm Nha khiếp sợ,
cô không hề biết tại sao linh hồn mình lại nhập vào thân thể cô gái này, là do
thời điểm rớt máy bay và tai nạn xe cộ trùng nhau, hay là do các cô có tên
giống nhau?
Cô đương nhiên không thể tìm thấy đáp án cho cái sự
kì dị này, nhưng đã chết một lần, kí ức cố chấp giờ chỉ như giấc mơ, làm cho cô
cảm thấy thật nực cười.
Ông trời đã khiến cô sống lại một lần, khiến cô rũ
bỏ được những sự việc đau khổ, vậy hãy quên Đào Tâm Nha của kiếp trước đi! Từ
nay về sau, cô sẽ sống tốt thay cho cô bé kia.
Ban đầu, cô không rõ thân thế của thân thể này, rồi
sau đó qua lời của người khác mới biết được, gia đình họ Đào đến từ Đài Loan –
đối với hòn đảo châu Á xa xôi này, cô cũng không lạ gì nữa. Ở kiếp trước, khi
cô 5 tuổi, mẹ đã mất tại Đài Loan, vậy nên hàng năm cứ đến ngày giỗ của mẹ, cô
cũng sẽ đến Đài Loan thăm mộ mẹ.
Gia đình họ Đào ở Scotland chỉ thuộc tầng lớp nhân
viên lao động thấp kém, nhưng do tai nạn xe cộ nên được bồi thường rất nhiều,
hơn nữa lại thêm tiền bảo hiểm, Đào Tâm Nha bỗng nhiên trở nên giàu có, cũng tự
nhiên có rất nhiều người “thân thích” đến hỏi thăm.
Đối mặt với tình hình này cô không rối loạn chút
nào. Năm cô mười lăm tuổi, cha qua đời, cũng có một đống thân thích nhảy ra,
nói là muốn chăm sóc cho cô và anh trai. Khi đó là người anh trai lớn hơn cô
năm tuổi bảo vệ cô, đuổi hết đống thân thích này đi, sau đó ôm lấy cô, tự hứa
với mình rằng, cho dù cha không còn trên thế gian này, cũng còn có người anh
trai này này chăm sóc cô, bảo hộ cô.
Nhưng cuối cùng, chính cô lại làm cho anh trai yêu
thương nhất thất vọng. Cô cố chấp theo đuổi tình yêu, khiến cho mọi người đều
thống khổ vì cô.
Sau khi sống lại, đối mặt với sự rình rập tiền tài
của đám thân thích của gia đình họ Đào này, Đào Tâm Nha không khỏi cảm khái,
bây giờ, cô cũng không còn có anh trai để được che chở nữa.
Cô chỉ có thể dựa vào chính mình, may mắn là ở
Scotland mười tám tuổi đã được tính là trưởng thành, cô tìm luật sư giải quyết
đống thân thích này nọ, cho họ thấy cô không cần người thu dưỡng, có thể xoay
sở cuộc sống một mình.
Giải quyết xong đám họ hàng và tang sự của cha mẹ
Đào Tâm Nha, lại đến chính vấn đề trong đời sống cô.
Sau một thời gian, cô mới biết được Đào Tâm Nha là
học sinh của học viện nước hoa Scott Will, việc này đã khiến cô kinh ngạc không
thôi.
Scott Will ở Scotland là một trường quý tộc có
tiếng, không chỉ nhờ dạy học thành tài, vẫn là nhờ một chút danh tiếng của giới
quý tộc, mà gia đình Đào Tâm Nha như vậy, tuyệt đối không vào được.
Nhưng, học bổng của học viện Scott Will cũng khá
nhiều, vậy nên cũng có một số học sinh nghèo có thể vào được Scott Will để học,
và Đào Tâm Nha chính là một trong số đó.
Đào Tâm Nha để tay nghề rất tốt, đối với nước hoa
lại rất có hứng thú, nhờ thành tích hạng nhất lúc thi vào Scott Will, trở thành
học sinh của học viện nước hoa, mà càng làm cho cô kinh ngạc chính là – cô
không thể tưởng tượng rằng Đào Tâm Nha cũng có cùng đam mê với cô, cô từng là
Isipca chuyên nghiệp - học sinh của học
viện pha chế nước hoa Pháp, nhưng sau hai năm, vì gả cho người đàn ông kia, cô
đành tạm nghỉ học.
*Isipca: Viện Đại học Quốc tế về nước hoa, mỹ phẩm
và hương liệu thực phẩm, ở đây chỉ nữ chính là một nhà pha chế nước hoa chuyên
nghiệp
Cô không khỏi tưởng tượng, cô đã nhập vào thân thể
Đào Tâm Nha, có phải ông trời cũng muốn cô hoàn thành được ước nguyện?
Cô từng mơ ước được trở thành nhà pha chế nước hoa
xuất sắc, nhưng vì người nào đó, cô đã buông tay mọi thứ, nhưng lại mất đi tất
cả. Liệu cô có hối hận hay không ư? Cô cũng không có cách nào trả lời, chỉ có
thể đem quá khứ kia như một giấc mộng, cô đã không còn là Đào Tâm Nha kia nữa,
cô được sống thêm một lần nữa, vì vậy, lúc này đây, cô muốn vì chính mình mà
sống.
Bởi tai nạn giao thông, cô vào học muộn nửa năm. May
là cô còn có kiến thức cơ bản, nếu không thì không thể đuổi kịp chương trình
học. Trong trường học, các thiếu gia, tiểu thư tuy rằng ngạo mạn, tự cao tự
đại, nhưng diện mạo của thân thể này trông rất vô hại, rất đáng yêu, vậy nên cô
cũng không bị bắt nạt quá, ngược lại còn tương đối được hoan nghênh, ở Scott
Will còn được gọi “Búp bê phương Đông đáng yêu”.
Chỉ có thể nói rằng người ngoại quốc có ảo tưởng đối
với người phương Đông, nhiều lúc khó có thể giải thích bằng lời nói.
“Đào Tâm Nha! Còn có 5 phút thôi đấy!” Ngoài cửa
truyền đến tiếng gọi.
Đào Tâm Nha giật mình, nhanh chóng đánh răng rửa mặt
chải đầu, mặc áo lông màu xanh lục đậm cùng quần bó màu đen vào, đi thêm tất
dày và đôi ủng nâu, cầm khăn quàng cổ bằng lông dê màu kem cùng áo khoác nâu
nhạt, thuận tay lấy sách vở trên bàn, vội vã chạy ra khỏi phòng.
Trong phòng bếp, một cô gái cao ráo tóc vàng nhìn
thời gian trên đồng hồ đeo tay, một cậu con trai cường tráng tóc nâu đang ngồi
trên bàn, cười cười nhìn Đào Tâm Nha vừa chạy tới, sau đó ngắm nghía đồng hồ
treo tường.
“Vừa kịp 10 phút.” Cậu con trai vỗ tay về phía Đào
Tâm Nha.
“Sáng tốt lành, Edward.” Đào Tâm Nha mỉm cười nhìn
cậu con trai kia, lại liếc mắt nhanh như chớp nhìn cô gái tóc vàng. “Sáng tốt
lành, Nia.”
Nia hừ hừ, dùng sức dựt dựt kéo kéo tóc của Đào Tâm
Nha, lại cảm thấy chưa hết giận, lại véo cái mặt trắng nõn kia vào cái nữa.
“A, đau!” Làn da trong chốc lát liền đỏ lên, cặp kia
tròn kia rưng rưng nước mắt, bộ dáng đáng thương làm cho người khác phải mềm
lòng ngay tức khắc.
Nia bỏ tay ra, ngồi bên cạnh cậu con trai kia, rót
cốc sữa, trừng mắt liếc nhìn Đào Tâm Nha một cái, “Còn không nhanh lại đây ăn
sáng?”
Đào Tâm Nha ngoan ngoãn ngồi đối diện bọn họ, nhận
lấy cốc sữa nóng hổi Nia đưa cho, uống một ngụm, trên đôi môi hồng nhuận lập
tức để lại một vòng trắng sữa, làm nổi bật khuôn mặt có nước da trắng hồng,
đáng yêu đến mức làm cho người khác muốn hôn một cái.
Đối mặt vẻ mặt này, Nia còn tức giận sao được nữa?
Cô gắp bánh sừng bò vào cái đĩa trước mặt Đào Tâm Nha.
“Cám ơn.” Đào Tâm Nha nhìn Nia cười, sau đó trong
nháy mắt nhìn đến Edward đối diện cô.
“Tốt lắm, bảo bối, không phải lần này Tâm Tâm đã
ngoan ngoãn rời giường rồi sao!?” Nhìn bạn gái, Edward hôn một cái lên mặt Nia.
Nia trừng mắt liếc nhìn bạn trai một cái. “Anh rất
chiều cậu ấy.”
Edward nhún vai nhướn mày. “Là ai sáng sớm đun sữa
nóng, nướng bánh mì…… A!” Đùi bị cấu một phát mạnh, khuôn mặt đẹp trai lập tức
méo mó.
Đào Tâm cúi đầu cười trộm.
“Cười cái gì? Ăn bữa sáng của cậu đi!” Nia trừng cô,
nhưng mặt lại đang cố nhịn cười,thấy Đào Tâm Nha ăn rất nhanh đã xong, cô lại gắp
thêm một miếng bánh sừng bò vào đĩa của Tâm Nha, không quên phết mật lên. (nv:
Lâm thượng mật…em nghĩ là phết mật lên bánh để ăn đó T_T ; Trà : Ờ, đúng rồi đó
cưng :x)
“Nia, của anh đâu?” Edward làm mặt ủy khuất, anh
cũng muốn được bạn gái phục vụ, khả nhưng cuối cùng chính là bị bạn gái xem
thường.
“Anh không có tay hay sao?” Sau đó lại quay đầu nhìn
về phía Đào Tâm Nha. “Ăn chậm một chút, còn một tiếng nữa cơ.”
Đào Tâm Nha gật đầu, đã sớm quen Nia như một người
mẹ lo lắng cho con.
Nia cùng Edward là một cặp, cũng là đồng học của cô,
Nia cũng giống cô, là học sinh của học viện nước hoa, còn Edward lại là khoa
luật. Rõ ràng ba người tuổi bằng nhau — chính xác mà nói, cô còn lớn tuổi hơn
bọn họ, dù sao của tuổi thật của cô cũng đã là hai mươi bảy tuổi, nhưng hai
người này lại vẫn coi Đào Tâm Nha như một đứa trẻ. Ai bảo Đào Tâm Nha đã hai
mươi mà nhìn chỉ như một thiếu nữ mới mười lăm mười sáu thôi?
Cô cùng Nia, Edward ở chung một chỗ, đúng hơn là do
Nia thấy cô lẻ loi một mình, nên cương quyết kéo cô về ở cùng bọn họ, cô không
làm Nia đổi ý được, cuối cùng đành phải đồng ý chuyển đến sống trong tổ ấm tình
yêu của Nia và Edward.
Ngôi nhà nhỏ của Nia và Edward có ba phòng, hai
phòng ngủ [nv: dục phòng] một phòng khách, từ đó tới Scott Will cũng không xa,
đi mất khoảng tầm 10 phút. Có rất nhiều học sinh đều trọ trong khu nhà cao cấp
này. Muốn đi vào nhà phải sử dụng thẻ chuyên dụng. Dưới nhà còn có bảo vệ
chuyên nghiệp, không có chứng minh thư cùng sự cho phép của gia đình thì không
thể tùy ý sống ở đây.
Đào Tâm Nha ở phòng bên trong, phòng cô có nhà tắm
chuyên dụng, còn lại một gian phòng coi như thành phòng đọc sách cùng phòng
giải trí.
“Tâm Tâm, tiệc tối đêm Noel cậu đã quyết định được
bạn trai đi cùng chưa?” Nia thuận miệng hỏi, không chịu nổi bạn trai bộ dạng
đáng thương, rốt cục cũng tự tay gắp một cái bánh sừng bò cho cậu ta. Edward
lập tức mừng rỡ hôn cái miệng nhỏ nhắn của bạn gái một phát. [Thiên: Sắc lang
=)); Trà: Người ta sắc với bạn gái mà cũng ý kiến =))]
Nhìn thấy hai người tình tứ, Đào Tâm Nha đã sớm
luyện tốt công phu coi như không nhìn thấy, cô gật gật đầu, uống nốt ngụm sữa
cuối cùng.
Cô cũng có tên tiếng Anh, nhưng ở trong trường học
những người yêu quý cô đều gọi cô là Tâm Tâm, nói là gọi để học tập chút ít văn
hóa phương Đông. Tuy rằng cô không hiểu kêu gọi tên tiếng Trung của cô cùng với
việc học tập văn hóa phương Đông có cái liên hệ quái gì, nhưng Đào Tâm Nha cũng
chẳng nói gì, mặc kệ bọn họ cho rồi, dù sao cô cũng quên được gọi như vậy — chỉ
có một người không gọi cô như vậy, không gọi cô là Tâm Tâm.
“Ellen vẫn đang theo đuổi Tâm Tâm còn gì?” Edward
ngắt lời. “Còn có Will, John, Pad……”
Theo đuổi Tâm Tâm có khá nhiều người, búp bê phương
Đông ở Scott Will cũng rất được hoan nghênh.
Nia vừa giúp Đào Tâm Nha rót thêm cốc sữa, vừa khinh
thường phản bác lại. “Những người này sao có thể xứng đôi với Tâm Tâm được?”
Tâm Tâm của cô không chỉ lớn lên rất giống búp bê đáng yêu, mà tính cách cũng
vô cùng tốt, dễ ở chung, ở trường học lại có rất nhiều bạn bè. Tuy rằng Tâm Tâm
xuất thân bình thường, phải dựa vào học bổng để thanh toán học phí ở trường,
nhưng từng động tác đều mang theo nét tao nhã, khí chất quý tộc. Nếu ai không
biết, chắc chắn sẽ cho rằng Tâm Tâm là một thiên kim tiểu thư giàu có.
Mà mấy nam sinh Edward vừa kể ra đều là nổi danh hoa
tâm*, một cô gái đơn thuần như Tâm Tâm, nếu kết đôi cùng một trong số bọn họ,
nhỡ về sau bị khi dễ thì làm thế nào?
*Hoa tâm: (cho bạn nào k biết) dễ thay đổi bạn
gái/bạn trai.
“Andrew là một chàng trai tốt, Tâm Tâm, vì sao cậu
không nhận lời cậu ấy?” Andrew là học sinh khoa kinh tế, lớn hơn bọn họ một
tuổi, gia thế không tồi, lại khá đẹp trai, tính cách cũng tốt, hơn nữa theo
đuổi Tâm Nha đã lâu.
“Chẳng tại sao cả, chỉ là hiện tại tớ không muốn yêu
đương gì hết.” Đào Tâm Nha mỉm cười nhìn Nia, vì không muốn tiếp tục bàn đến
chuyện này, cô đứng dậy, quàng thêm khăn quàng cổ. “Tớ đến trường trước, đợi……”
Tiếng nói đột nhiên ngừng lại, cô chợt nhìn thấy
cuốn tạp chí Edward để ở ghế dựa.
Trên trang bìa tạp chí là một người đàn ông mang
dòng máu lai, tóc đen hơi xoăn, đôi mắt màu hổ phách, hình dáng tựa như một bức
tượng điêu khắc hoàn hảo, tạo thành một vẻ ngoài tuấn mĩ rất hấp dẫn.
Nha Nha – trước khi cô gả cho anh ta, người kia luôn
yêu thương gọi cô thân thiết như vậy, cũng chỉ có anh ta mới gọi cô như vậy.
Theo ánh mắt của cô, Edward cũng nhìn về phía tạp
chí. “Tâm Tâm, cậu cũng biết anh ta sao? Tớ cứ tưởng cậu không có hứng thú với
chuyện thương trường* chứ! Nhưng danh tiếng của anh ta ở Scotland lớn như vậy,
cậu biết cũng là bình thường… Theo tin tức mới nhất thì anh ta đã đã trở lại từ
New York, hình như do hôm nay là ngày dỗ của vợ anh ta.”
*Thương trường: Cái này giải thích cho có thôi =))
Thương trường là chuyện làm ăn kinh tế ý, người ta đấu đá, tính kế, hợp tác,….
“Vợ người đó hình như là do tai nạn máy bay mà mất.”
Nia tiếp lời, tin đồn mà, luôn làm cho người ta cảm thấy hứng thú, “Nhưng nghe
nói anh ta cùng vợ không có tình cảm tốt, từ lúc ngoại tình với người đàn bà
khác ở bên ngoài……”
“Aiz, bảo bối, em không biết, cô vợ kia đâu phải do
anh ta tự nguyện cưới, vốn anh ta đã có bạn gái yêu thương hết mực, đều đã
chuẩn bị xin cưới hỏi, ai ngờ cuối cùng lại đi cưới người khác? Hình như là bị
bắt buộc, cho nên mới phải cưới……”
“Tớ đi đây.” Đào Tâm Nha không muốn nghe gì nữa, mặc
áo vào rồi rời đi luôn.
Nhưng những lời Edward đã nói, vẫn còn luẩn quẩn
trong đầu cô.
Người vợ kia đâu phải do anh ta tự nguyện cưới……
Phải, là cô tính kế anh.
Vốn anh ta đã có bạn gái yêu thương hết mực, đều đã
chuẩn bị xin cưới hỏi…
Phải, là do cô một tay phá hỏng hết tất cả.
Hôm nay ngày giỗ của vợ anh ta……
Cô nhắm chặt mắt, không để chính mình nghĩ vớ vẩn
nữa. Tất cả đều đã qua, cô đã không phải là Đào Tâm Nha kia nữa rồi, không
phải……
.
Hạt tuyết mịn màng rơi xuống, khí lạnh khắp nơi, khu
nghĩa trang yên tĩnh bị bao phủ trong sương mờ, trông thật hiu quạnh…
Một chiếc Lamborghini dừng lại trước cửa nghĩa
trang, đôi chân thẳng tắp bước ra khỏi xe, theo sau đó là một bó hoa cùng túi
giấy, vượt qua tuyết rơi, bước vào nghĩa trang.
Từ rất xa, Haier Jones nhìn thấy một bóng dáng đã
đến trước và đang đứng trước bia mộ, ngừng bước chân một lát, sau đó lại tiếp
tục đi phía trước, đứng bên cạnh người đàn ông kia.
Cúi đầu xuống, chỉ thấy mộ bia đã đặt một bó hoa
nhài xinh đẹp cùng cùng bánh ngọt dâu tây trông rất ngon lành.
Haier không nói gì, cúi thấp người xuống, đặt bó hoa
nhài xuống, lại lấy từ trong túi giấy ra bánh ngọt dâu tây, ngón tay khẽ vuốt
qua cái tên được khắc trên bia mộ, tiếng nói khàn khàn nhẹ vang lên.
“Tâm Tâm, anh trai đến thăm em này…” Anh cười cười,
nụ cười trên miệng đầy sự yêu chiều, “Anh trai còn còn mang theo hoa nhài cùng
bánh dâu tây mà em thích nhất nữa… Anh nhớ em thích nhất hai thứ này!”
Trong kí ức, lúc được cầm bó hoa nhài, Tâm Tâm sẽ để
mặt chôn sâu vào bó hoa, sau đó cho anh một cái ôm thắm thiết cùng nụ cười xán
lạn.
Vậy mà giờ, chỉ còn có bia mộ lạnh băng.
Nhịn sự chua xót trong mắt xuống, anh đứng dậy,
không nhìn người đàn ông bên cạnh đến một lần. Hai người đứng bên cạnh nhau,
cũng im lặng không nói gì.
Đối với người bên cạnh, trong lòng Haier không phải
không hận, anh biết rõ anh ta không sai, nhưng của em của anh chính vì anh ta
mà thương tâm, cuối cùng đã từ giã cuộc đời khi còn rất trẻ.
Từ sau khi em gái qua đời, anh cùng anh ta đã trở
thành hai người xa lạ, không còn tình anh em kết nghĩa của ngày xưa nữa – mà
đúng ra, trong năm năm em gái gả cho anh ta, bọn họ cũng rất ít gặp mặt. Cũng
do anh tức giận, không muốn thấy em gái.
Nhưng thật sự không nghĩ tới, cuối cùng anh lại nhận
được tin Tâm Tâm mất trong vụ tai nạn máy bay.
Ngay lúc đó, anh thực sự muốn phát điên, trong lòng
là sự hối hận khôn cùng, hối hận vì mình không quan tâm đến em gái, biết rõ em
ấy trong năm năm đó có bao nhiêu đau khổ, lại vì sự phẫn nộ mà làm như không
thấy.
Anh vừa tức vừa giận chính mình. Cô là đứa em gái
duy nhất của anh, người thân duy nhất của anh, nhưng anh lại không bảo vệ, chăm
sóc tốt cho cô.
Lúc biết em gái đã mất, anh đến trước mặt cái kẻ làm
tổn thương cô, hung hăng đánh hắn ta vài phát, anh rít gào rống giận, muốn hắn
ta đưa em gái của anh về cho anh.
Vậy mà người kia trầm mặc không nói gì, mặc anh đấm
vào người, mặc anh phát tiết trong lòng đau.
Còn có ích sao? Em gái của anh sẽ không bao giờ trở
lại nữa.
Từ sau việc kia, hai nhà cắt đứt quan hệ không qua
lại nữa, anh cùng hắn cũng không gặp, chỉ trong năm chỉ có một ngày này, hai
người chắc chắn phải gặp nhau.
.
Haier cúi đầu đứng yên, do dự một lúc, liền cầm một
điếu thuốc đưa người kia.
Anh ta vẫn im lặng, không nói chuyện, trầm mặc tiếp
nhận.
Haier vứt bật lửa qua cho anh ta, anh ta tiếp nhận,
lẳng lặng châm lửa, rồi quăng bật lửa lại.
Lấy lại bật lửa, Haier nhìn mái tóc ẩm ướt dính
sương, đầu vai bị bông tuyết rơi làm cho ướt nhẹp, không hiểu anh ta đã đứng
trong này bao lâu nữa.
Năm trước cũng như vậy, khi anh đến người này đã
đứng đó, mà đến lúc anh rời đi, anh ta vẫn chưa trở về.
Haier nhẹ nói, trong lớp sương khói, thanh âm của
anh thực trầm thấp, “Cậu không cần cảm thấy áy náy.” Cuộc hôn nhân này do em
gái anh dùng thủ đoạn mà có, tuy bị rơi máy bay, nhưng đó là việc ngoài ý muốn.
Hai năm, phẫn nộ lúc trước đã phai nhạt. Cho dù
trong lòng anh vẫn vì cái chết của Tâm Tâm mà đau đớn, nhưng người kia thực sự
không cần vì thế trừng phạt chính mình.
Dù gì cũng từng là bạn bè, thù hận rồi cũng theo
thời gian mà phai nhạt đi thôi.
“Tâm Tâm mất không liên quan tới cậu.” Anh tắt
thuốc, “A Nhượng, đừng bắt Elena phải chờ thêm nữa.”
Anh, Elena cùng Nguyên Duật Nhượng từng là bạn thân
không có việc gì không nói cho nhau, Elena cũng từng chính là vị hôn thê của
Duật Nhượng. Nhưng cuối cùng Nguyên Duật Nhượng lại cưới Đào Tâm Nha. Tuy vậy,
Elena lại vẫn quyết định ở lại bên cạnh Nguyên Duật Nhượng.
Trong năm năm kia, cuộc hôn nhân của em gái anh có
thể nói là hữu danh vô thực*. Còn Elena luôn ở bên cạnh Nguyên Duật Nhượng lại
càng giống vợ chính thức hơn.
*Hữu danh vô thực: Có danh mà không có thực.
Đối mặt với hoàn cảnh này, anh không muốn em gái
mình phải đau lòng, nhưng có thể nói thế nào đây? Hành động lúc trước của Tâm
Tâm làm anh thất vọng vô cùng, cũng khiến cho anh không để ý tới cô nữa.
Cũng không thể ngờ được lại có kết quả như vậy. Đào
Tâm Nha rời khỏi thế giới này, còn Nguyên Duật Nhượng lại không chịu kết hôn
cùng Elena.
Có lẽ Nguyên Duật Nhượng vì áy náy nên không kết
hôn? Dù sao anh ta cũng từng yêu thương Đào Tâm Nha như vậy.
Đào Tâm Nha từng là người em gái mà Nguyên Duật
Nhượng yêu chiều nhất, nhưng chính em ấy lại phá hủy tất cả, kể cả sự thương
mến chiều chuộng mà mọi người dành cho Tâm Tâm lúc trước.
Haier than nhẹ ở trong lòng, nhẹ giọng nói, “Cậu và
Elena đừng vì Tâm Tâm mà áy náy. Là Tâm Tâm ngăn cản hai người, khi đó em ấy để
lại đơn ly hôn…… Là Tâm Tâm muốn hai người được hạnh phúc.” Đơn ly hôn kia, đã
chứng minh rằng Tâm Tâm quyết định buông tay, nhưng sau khi buông tay, em ấy
lại không về nhà, mà một mình bỏ đi.
Tóm lại, vẫn là do người anh trai này không bảo vệ
được em gái thật tốt……
Không nói gì thêm nữa, Haier xoay người rời đi.
Nguyên Duật Nhượng vẫn đứng đó, khuôn mặt anh tuấn
lạnh lùng, không có một tia biểu cảm, chỉ nhìn thẳng vào bia mộ, nắm chặt tay
lại.
Tâm Tâm muốn hai người được hạnh phúc –
Một câu cuối cùng của Haier, làm cho đôi mắt màu hổ
phách tối sầm lại.
Anh nhớ khi đó anh đang ở ngưới ngoài, bên người còn
có Elena, sau đó thì nhận được điện thoại của mẹ gọi đến, vừa khóc vừa nói Đào
Tâm Nha đã vì tai nạn máy bay mà tử vong.
Thoáng chốc, đầu của anh trở nên trống rỗng, luôn cố
cho rằng đó chỉ là một trò đùa mà thôi.
Nhưng đến khi anh trở lại New York, trong nhà không
có bóng dáng của cô. Lần đầu anh bước vào phòng ngủ trên danh nghĩa của hai
người, thấy trong phòng trống trơn không còn gì cả, thậm chí còn không có lấy
một vật dụng nào của cô. Trên bàn trang điểm chỉ còn một tờ giấy đã ký tên –
đơn ly hôn cùng nhẫn cưới.
Sau đó, là tang lễ của cô…
Thi thể của cô rơi vào biển lớn không tìm thấy, chỉ
có thể dùng quần áo lúc còn sống để thay thế.
Tang lễ ngày đó, giống như hôm nay, tuyết rơi đầy
trời. Anh nghe cha sứ cầu nguyện, trong đầu không ngừng hiện lên những kí ức về
cô.
Lúc cô năm tuổi, từ phía trên rơi vào người anh,
trên người mang bộ âu phục màu trắng, lấy ren buộc tóc, một đôi mắt màu lam
xinh đẹp, trông như một thiên sư đáng yêu.
Anh thân là con trai độc nhất, vậy nên rất cưng
chiều yêu mến em gái nhà bên cạnh. Cô theo anh, dính lấy anh, anh cưng chiều
cô, quý cô, sủng nịnh dành cho cô một chút cũng không kém Haier.
Cô là tiểu công chúa trong lòng bàn tay anh, là bảo
bối anh yêu mến nhất, anh tin tưởng cô, luôn không đề phòng gì khi ở bên cô.
Nhưng không ngờ, người em gái anh tín nhiệm nhất,
lại tính kế anh, buộc anh phải cưới cô.
Sự phản bội của cô làm cho anh hận cô, đối với cô vô
cùng thất vọng, từ đó về sau, anh rút lại toàn bộ yêu chiều đối với cô, chỉ còn
lại tức giận không nguôi.
Khi cô kiêu ngạo mà cố tình gây sự lại càng làm cho
anh mất kiên nhẫn. Lúc yêu thương cô, anh có thể bao dung cho mọi việc cô làm,
nhưng khi bị cô giở thủ đoạn, với cô, anh chỉ còn có phẫn nộ.
Tính tự tôn cao ngạo khiến anh không thể chấp nhận
được việc mình bị tính kế, đối với sự phản bội của cô, anh lại là càng không
thể tha thứ, dù cho cô có khẩn cầu hay giải thích thế nào, anh đều bỏ ngoài
tai.
Năm năm hôn nhân, anh vẫn luôn lạnh lùng đối với cô.
Anh cho rằng với tính cách bướng bỉnh ngang ngược,
cô chắc chắn sẽ cùng anh dây dưa mãi không thôi, làm cho tất cả mọi người đều
khó chịu, không hề nghĩ rằng, cô sẽ buông tay.
Chữ ký trên đơn ly hôn mơ hồ khiến anh đau mắt, mà
việc cô mất lại càng làm anh không kịp trở tay.
Cô cứ như vậy rời đi, không còn một dấu vết.
Trong gian phòng kia, cô lau hết các vết tích trên
những vật đã từng thuộc sở hữu của cô, một chút cũng không để lại…… Giống như
cá tính của cô, một khi đã kiên quyết bỏ đi, đối với ai cũng nhẫn tâm.
“Nha Nha……” Rốt cục, anh cúi đầu nhẹ gọi cô.
Tiếng bước chân cộp cộp làm cho hắn giật mình, nhịp
bước chân tiêu sau quen thuộc như vậy, cô luôn như vậy tới gần anh, sau đó từ
phía sau che mắt hắn lại, lại dùng tiếng nói yêu kiều mềm mại làm nũng nhẹ
nhàng hỏi anh : “Đoán xem là ai nào?”
Kỉ niệm ngọt ngào khiến người ta mong nhớ biết bao.
Khóe môi Nguyên Duật Nhượng khẽ nhếch, anh hi vọng
quay đầu nhìn người đi tới, lại phát hiện đó không phải là bóng người trong trí
nhớ, lại chỉ có một cô bé phương Đông mười lăm, mười sáu tuổi sững sờ đứng đó,
giống như bị anh dọa, ánh mắt hơi trợn tròn.
Niềm hi vọng nhỏ nhoi trong tim anh rơi thẳng tắp
xuống, chỉ còn lại một mảnh hư không. Anh thu hồi ánh mắt, vì phản ứng của mình
mà cảm thấy buồn cười.
Sao đã quên nhanh vậy rồi? Cô ấy đã rời đi rồi, sẽ
không bao giờ nữa đã trở lại nữa.
Hắn trầm mặc nhìn bia mộ, không để ý tới cô gái bị
anh dọa, mà cô ấy cũng không rời đi luôn, chỉ đi về phía trước đứng bên cạnh mộ
bia.
Cho đến lúc trời đã tối, Nguyên Duật Nhượng mới rời
khỏi, bước qua bên cạnh người cô gái, rời đi khỏi nghĩa trang.
Sau khi anh rời đi, cô gái mới bước đi, đứng đúng
chỗ người kia vừa mới đứng, nhìn nhìn bó hoa đã phủ đầy tuyết cùng món bánh
ngọt.
Hoa, chính là loài hoa nhài mà cô yêu thích nhất.
Bánh ngọt, cũng là bánh dâu tây mà cô yêu thích nhất.
Mà người kia, Nguyên Duật Nhượng kia…… đã từng là
chồng của cô.