Ba
trăm sáu mươi lăm ngày.
Hôm
nay, là ngày kỉ niệm một năm ngày cưới của tôi cùng Duật ca ca, tôi để người
giúp việc nghỉ một ngày, còn mình tự tay chuẩn bị mọi thứ. Mang món ăn cuối
cùng lên bàn ăn, tôi yên lặng ngồi xuống. Căn nhà vắng tanh, chỉ có mình tôi cô
đơn chờ đợi…
Chuông
đồng hồ vang lên, ngày kỉ niệm đã qua. Tôi vẫn mỉm cười.
Không
được khóc, Đào Tâm Nha, mày không được khóc.
.
.
.
Nhờ chuyện Ellen làm hôm trước mà Đào Tâm Nha đã trở
thành tâm điểm của nhà hàng. Lúc phục vụ khách hàng cô thường bị trêu ghẹo, lôi
chuyện đó ra đùa cô.
Mà Đào Tâm Nha chỉ có thể mỉm cười đáp lại. Cô cũng
không thể hiểu nổi tại sao bây giờ cô lại kiên nhẫn đến vậy. Nếu là cô trước
kia, chắc chắn sẽ không để người ta lấy mình ra làm trò đùa.
Cá tính kiêu căng của cô vừa mạnh lại vừa bộc phát tùy
hứng, nhân duyên cũng không tốt – trừ duyên phận với con trai. Vẻ ngoài xinh
đẹp của cô khiến cho không ít người theo đuổi.
Nhưng trong lòng cô chỉ tồn tại một Nguyên Duật
Nhượng. Những người theo đuổi mình, cô không hề để vào mắt. Cô luôn cho rằng,
mấy tiểu quỷ ngây thơ này làm sao có thể so sách được với Duật ca ca của cô?
Không chỉ vậy, cô còn nhục mạ người tỏ tình với cô
trước mặt đám đông. Những lúc đó Nguyên Duật Nhượng chỉ đứng bên cạnh nhìn,
không thèm liếc đến tên con trai đáng thương kia một cái, chỉ xoa xoa đầu cô,
lạnh nhạt nói: “Nha Nha, không được vứt đồ bừa bãi như vậy. Lần sau muốn quăng
thì quăng vào thùng rác.”
Nói đúng ra, tính cách của cô xấu như vậy, một phần là
do Nguyên Duật Nhượng cực kỳ cưng chiều cô.
Mà Đào Tâm Nha của hiện tại đương nhiên không còn
giống như trước kia nữa. Sau khi chết một lần cô cũng đã trưởng thành hơn, với
lại hoàn cảnh bây giờ của cô không còn được như trước nữa, ít nhất trước kia
tiểu công chúa nhà Jones chưa từng bao giờ phải đi làm thuê.
Mặc dù còn có tiền bồi thường cùng với tiền bảo hiểm
của cha mẹ đã khuất, nhưng chi phí ở Scotland vô cùng cao, số tiền này không đủ
được. Riêng tiền học phí của học viện Scott Will đã đủ dọa người rồi.
Dù được học bổng đỡ cho phần nào, nhưng Đào Tâm Nha
vẫn phải trả 50% tiền học phí. Nếu cô không đi làm thêm, chỉ sợ còn chưa tốt
nghiệp thì đã phải ra đường ở.
Cho tới giờ, tiền học phí không còn khiến cô đau đầu
quá nữa. Ở đây hai năm, tiền học vô cùng quan trọng. Muốn tiêu pha gì đều phải
tính toán kĩ càng, so đi tính lại. Những ngày chỉ cần quét thẻ mua đồ mà không
sợ phá sản, thực sự đã cách cô rất xa rồi.
May mà tiền lương đi làm ở nhà hàng cũng không ít, ông
Danny còn có thể dùng ít nguyên liệu thức ăn thừa làm một bữa khuya cho cô,
khiến cô tiết kiệm được tiền mua cơm. Vì vậy cô nhất quyết phải giữ được công
việc này, dù cho bị khách hàng trêu chọc, cô cũng chỉ mỉm cười.
Nhưng, vị khách hàng trước mặt cô đây khiến cho cô
muốn cười cũng không nổi.
“Tiên sinh, ngài chỉ đi một người? Hay là còn đợi bạn
tới?” Đào Tâm Nha cố gắng bình tĩnh, thanh âm ngọt ngào, vẻ tươi cười hoàn mĩ.
Thật ra, nếu có thể, cô không hề muốn phải phục vụ bàn
này. Nhưng đây lại là khu cô phục vụ — mỗi bồi bàn sẽ được giao cho bốn bàn ăn
nhất định. Mà quản lý lại đứng bên trong giám sát, nếu phục vụ không tốt, đảm
bảo quản lý sẽ trực tiếp đá đít về nhà.
Vì vậy nên dù không muốn, Đào Tâm Nha vẫn phải thật
bình tĩnh để phục vụ.
Nguyên Duật Nhượng cầm cốc nước. Dưới ánh đèn, chiếc
nhẫn cưới ở ngón áp út lấp lánh. Đào Tâm Nha nhìn nhẫn cưới kia, cả người đơ
lại.
Đây, chẳng phải là chiếc nhẫn cưới quen thuộc mấy năm
sao? Nhưng…… tại sao anh còn đeo nó?
“Đào Tâm Nha.” Anh nhẹ nhàng nói bằng tiếng Trung,
khiến cho người khác tò mò nhìn sang phía cô.
Ngực Đào Tâm Nha đau thắt lại. Thực sự, cô suýt nữa
cho rằng anh đã biết mọi chuyện. Nhưng may mắn là cô chợt nhớ ra thân thể này
cũng tên là Đào Tâm Nha.
Trời đất! Lần đầu tiên cô thấy trùng tên là một việc
thật đáng sợ.
“Tiên sinh?” Điều chỉnh lại giọng nói, cô giả bộ thắc
mắc, nhưng trong lòng lại lo lắng vô cùng, không hiểu người đàn ông trước mắt
mình muốn làm gì.
Hơn nữa, anh sao lại đeo chiếc nhẫn cưới kia? Năm năm
đó, chẳng phải anh chưa từng đeo nó hay sao?
Nguyên Duật Nhượng uống nước, ánh mắt lạnh lùng đánh
giá cô gái phương Đông trước mặt.
Anh từng hỏi người quản lý về cô. Đầu tiên anh kiểm
tra xem cô đã trưởng thành chưa. Anh sẽ không để một cô bé chưa thành niên đi
lao động như vậy.
Qua lời quản lý, anh biết cô đã hai mươi tuổi, hiện
đang là học sinh của Scott Will. Sau đó, quản lý còn lấy hồ sơ của cô đưa cho
anh xem.
Vừa thấy đến tên của cô, anh ngây ngẩn người. Ba chữ
tiếng Anh kia ghép vần lại, chính xác là chữ “Đào Tâm Nha”.
Đến từ Đài Loan, là học sinh học viện nước hoa Scott
Will…… Thật trùng hợp, “cô” cũng yêu nước hoa nhất, thậm chí rời khỏi Scotland,
chạy đến nước Pháp, vào một trường Isipca* nổi tiếng.
“Em – Đào Tâm Nha được vào học viện tốt nhất, em
tuyệt đối sẽ trở thành nhà pha chế nước hoa nổi tiếng thế giới.”
Cô gái kia hay tay chống eo, hất cằm lên đầy vẻ kiêu
ngạo, vô cùng tự tin nói với anh. Khi đó cả người cô tỏa ra một vầng hào quang
chói mắt. Lần đầu thấy cô như vậy làm cho anh cảm thấy cô bé luôn được anh cưng
chiều đã trưởng thành hơn.
Tên giống nhau, sở thích giống nhau, sự trùng hợp như
vậy khiến anh dao động.
Sau đó, không hiểu tại sao anh lại đến nhà ăn. Có lẽ
là do cô gái phương Đông cùng “Cô” có cái tên trùng nhau, lại còn có sở thích
như nhau, đối với việc ngày đó cô cự tuyệt tỏ tình trước mặt anh, đều khiến cho
anh xúc động, làm cho anh nghĩ đến “Cô”.
Đầu ngón tay khẽ vuốt ve nhẫn cưới, đôi mắt màu hổ
phách sâu thẳm, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt lại mang vài nét buồn bã. Anh như
khiến cho người ta không hiểu được, cũng làm cho Đào Tâm Nha thắc mắc.
Cô cảm thấy, anh bây giờ cùng anh trong trí nhớ cô
thật không giống nhau…
Nguyên Duật Nhượng không mở menu, trực tiếp gọi món
ăn. “Một phần trứng cá muối, súp bơ hạt dẻ đặc, sườn dê nướng, tráng miệng lấy
bánh dâu tây, thêm một chai rượu đỏ Merlot.”
Những món ăn đó đều là mấy món “Cô” thích ăn.
Đào Tâm Nha cúi đầu, ghi lại thực đơn của anh, nghe
thấy tên rượu đỏ Merlot liền dừng lại một chút.
Trong mấy loại rượu đỏ, so với rượu cabernet cao cấp,
cô lại thích Merlot ngọt ngào. Mà anh luôn trêu cô là nhóc con mới thích vị quả
trong rượu Merlot.
Anh cực ít uống Merlot, chỉ có uống cùng cô mới làm
vài chén, vậy mà tại sao bây giờ…… À, chắc hẳn là vì Elena?
Không có bất kì hai người nào có khẩu vị giống hệt
nhau.
“Tiên sinh có muốn ăn trước không? Hay là còn chờ
người khác?”
“Tôi không hẹn ai, chỉ đi một mình.” Nguyên Duật
Nhượng nhàn nhạt trả lời, nhìn cô, đột nhiên hỏi, “Chẳng nhẽ cô muốn dùng bữa
cùng tôi?”
Đào Tâm Nha hoảng hốt. Cô không hề ngờ tới anh sẽ hỏi
câu này, làm cho cô bị đờ người ra. Lấy lại bình tĩnh, anh vẫn nhìn cô, đôi mắt
thâm thúy khiến cô run run.
Vội vàng hạ mí mắt, cố kìm chế sợ hãi trong lòng, cô
áy náy mỉm cười. “Xin lỗi, tôi còn đang làm việc, bữa ăn của quý khách sẽ được
mang lên nhanh chóng.” Sau đó có cúi người chào một cái, cô chạy trối chết.
Trời ạ, người này thật sự là Nguyên Duật Nhượng sao?
Trong trí nhớ cô, anh không bao giờ đùa giỡn nữ bồi bàn mà!
Nguyên Duật Nhượng nhìn kia bóng dáng vội vàng chạy
mất của ai kia, biết lời nói của mình đã dọa cô gái đó.
Thật ra, lúc lời ra hỏi miệng anh cũng vô cùng kinh
ngạc. Anh cũng không có ý định nói như vậy, nhưng khi nhìn thấy cô ấy, nhớ đến
tên của cô, lời nói lại bộc phát ra.
Nhưng cô từ chối cũng làm anh kinh ngạc. Với thân phận
của anh, biết bao nhiêu phụ nữ muốn được mời như vậy, không ngờ cô lại cự
tuyệt.
Nguyên Duật Nhượng nhếch khóe môi, ánh mắt luôn đuổi
theo cô gái kia. Mà cô ấy hình như cũng cảm giác được anh nhìn, len lén ngó lại
phía anh, gặp phải ánh mắt anh, lại giống như con mèo bị dọa giật mình quay đi
chỗ khác.
Anh thấy được cô gái này tuy rằng đã rất cố gắng để
bình tĩnh , nhưng hành động luôn để lộ sự kích động. Bộ dạng kia…… quả thực rất
đáng yêu.
Nguyên Duật Nhượng nở nụ cười, một cô gái thú vị!
.*.
Lại bị quản lý mắng!
Đào Tâm Nha khổ sở bước ra khỏi nhà hàng, ai bảo hôm
nay cô mắc lỗi chồng chất. Bị mắng là còn nhẹ, may mà chưa bị sa thải.
Cô phạm lỗi như vậy đều do người kia, cả buổi tối cứ
im lặng nhìn cô không rời mắt, ánh mắt mãnh liệt như vậy làm cho cô không lờ đi
được. Cô bị nhìn đến hoảng sợ vô cùng, tâm trạng chỉ muốn bùng phát.
Cô không hiểu, vì sao anh luôn nhìn cô? Hơn nữa sao
lại đến nhà hàng một mình, Elena đâu rồi? Còn cái nhẫn cưới kia nữa……
Bao nhiêu thắc mắc làm Đào Tâm Nha nghĩ không ra.
Nhưng mấy việc kia cũng đâu còn liên quan đến cô nữa, cô đã buông tay. Hơn nữa
cô đã không còn là Đào Tâm Nha của trước kia. Đào Tâm Nha kia đã chết, hiện tại
đây chính là cô, cô không muốn gặp lại anh lần nữa.
Đào Tâm Nha đem mặt vùi vào khăn quàng cổ, không nghĩ
ngợi nữa, nhanh chóng đi tới bến xe bus.
Nhưng mới đi thêm được vài bước, cô lại nhìn thấy một
người đứng tựa vào xe, trong tay cầm điếu thuốc lá, phả khói nhẹ nhàng. Dưới
ánh đèn, người đó trở nên vô cùng quyến rũ, lại mang một nét cô đơn không nói
nên lời.
Đào Tâm Nha dừng chân một chút, nhớ lại — trước kia
anh không hút thuốc.
Thấy cô, đôi mắt màu hổ phách nhìn lại.
Đào Tâm Nha cúi đầu, tránh ánh mắt của anh, vội vàng
bước chân.
“Tôi đưa cô về!” Đúng lúc cô bươc qua anh, anh mở
miệng.
Đào Tâm Nha dừng lại, không nhìn anh, chỉ nhẹ nhàng từ
chối. “Không cần, tôi……”
“Xe bus đã đi.” Nguyên Duật Nhượng nhàn nhạt ngắt lời
cô, “Tôi vừa mới thấy xe bus đến, sau đó đã rời đi rồi.”
Xe bus tại Scotland đều như vậy, xe thiếu, thời gian
chạy cũng không ổn định.
Nguyên Duật Nhượng mở cửa xe, “Lên xe đi!” Thấy cô vẫn
đứng yên, anh nhếch khóe môi. “Yên tâm, tôi sẽ không ăn thịt cô.”
Đào Tâm Nha cắn môi. Bây giờ cô mà đi bộ ít nhất một
tiếng sau mới tới nơi, hơn nữa bây giờ cũng đã khuya rồi, đi một mình ở trên
đường cũng không an toàn.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng phân vân.
Nguyên Duật Nhượng cũng không vội, thản nhiên chờ cô.
Đào Tâm Nha biết mình không có lựa chọn nào khác, cô
cũng không muốn phiền Edward phải lái xe tới đón cô, suy đi tính lại, cũng chỉ
còn cách phải lên xe.
“Vậy đành đi nhờ tiên sinh.” Bất đắc dĩ, cô ngồi lên
xe.
Tắt điếu thuốc đi, Nguyên Duật Nhượng cũng lên xe,
nhấn ga, hướng tới Scott Will.
“Cô ở ký túc xá sao?” Anh mở miệng.
“Không, ở nhà trọ gần đó.” Đào Tâm Nha trả lời, đôi
tay nhỏ bé gắt gao ôm lấy túi xách.
Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, cô có thể
cảm thấy được mùi hương từ người anh tỏa ra. Hai tay cầm tay lái, tay phải đeo
nhẫn cưới thỉnh thoảng lại lóe lên vài tia sáng.
Đào Tâm Nha không nhịn được nhìn nhẫn cưới.
“Làm sao vậy?” Phát hiện cô luôn luôn nhìn tay anh,
Nguyên Duật Nhượng nhướng mày.
Đào Tâm Nha hoàn hồn, nhanh chóng thu lại ánh mắt, mở
miệng có chút khẩn trương. “À, nhẫn cưới của ngài rất đẹp.” Sau đó, không suy
nghĩ lại mở miệng. “Ngài sao lại đi ăn một mình, phu nhân đâu rồi ạ?”
Vừa dứt lời, Đào Tâm Nha liền hối hận. Sao cô lại hỏi
thế này chứ? Hiện tại cô với anh đâu có quan hệ gì.
Trong xe đột nhiên im lặng. Sự im lặng như vậy khiến
cho Đào Tâm Nha lo lắng. Một lúc sau, Nguyên Duật Nhượng cuối cùng cũng trả
lời.
“Cô ấy đã qua đời.” Dừng một chút, anh nhếch môi: “Tôi
cho rằng về chuyện của tôi, báo chí đã viết rất nhiều.”
Đúng, rất nhiều, nhưng cô luôn tránh những tin đó,
cũng cố tình không nghe ai nói về anh.
Nhưng ý của anh lại làm cho cô khiếp sợ, chẳng lẽ……
Anh không định cùng Elena kết hôn?
“Ngài không tái hôn?” Đào Tâm Nha không khống chế được
mình, “Chẳng phải ngài có một người yêu lâu năm sau? Tại sao không cưới cô ấy?”
Nguyên Duật Nhượng cười khẽ. Đến chỗ đèn đỏ, anh dừng
xe lại, quay đầu nhìn cô. “Có vẻ như cô cũng biết rõ mấy chuyện này.”
Đào Tâm Nha ngại ngùng nhắm mắt nói, “Ngài nổi tiếng ở
Scotland như vậy, nên tôi cũng nghe được không ít chuyện.” Cắn môi, cô lại nói:
“Nghe nói vợ ngài cũng không phải do ngài muốn cưới. Người mà ngài muốn cưới
vốn là cô người yêu đã lâu kia…… Cho dù ngài kết hôn, vẫn ở chung cùng người
ta. Vậy vì sao khi vợ ngài qua đời, ngài lại không kết hôn nữa?”
Đây không phải là điều cô nên hỏi, bởi đó là việc
riêng tư của anh, nhưng thực sự cô không nhịn được. Cô thể hiểu được, cô đã rời
đi, tại sao anh lại không cưới Elena? Chẳng phải anh yêu cô ta hay sao?
Đối với câu hỏi của cô, Nguyên Duật Nhượng lại không
tức giận. Thấy đèn xanh sáng lên, anh đạp chân ga, giọng nói vẫn bình tĩnh.
“Tôi không tái hôn làm cho người ta kinh ngạc sao?”
Anh cười, không trả lời vấn đề của cô.
Anh nói thế này làm Đào Tâm Nha biết anh không muốn
trả lời. Cô không phải không hiểu, nên dừng lại chủ đề này.
Cô ôm chặt túi xách, không nhịn được nói ra. “Bằng
thân phận và địa vị của ngài, có biết bao cô gái muốn được kết hôn cùng ngài,
không kể, ngài còn có người trong lòng. Nếu đã không còn trở ngại, đương nhiên
nên cùng người đó hợp lại.”
Két –
Xe đột nhiên phanh lại, tuy rằng có cài dây bảo hiểm,
thân thể Đào Tâm Nha vẫn bị xô về phía trước.
Cô chỉnh dây an toàn, không nhìn anh, cúi thấp đầu.
“Chẳng lẽ do ngày áy náy? Đối với người vợ đã mất cảm
thấy không đành lòng, vì vậy mới không tái hôn?” Liếm liếm môi, cô mỉa mai. “Vì
sao phải cảm thấy không đành lòng? Ngài cũng không phải tự nguyện cưới cô ấy.
Chẳng phải là do cô ấy khiến ngài và người kia không ở cùng một chỗ được hay
sao? Ngài vốn không cần……”
“Xuống xe.” Rốt cục anh nói, thanh âm trầm tĩnh lạnh
như băng.
Đào Tâm Nha không lên tiếng nữa, tháo dây bảo hiểm, mở
cửa xe đi ra.
Cô vừa xuống xe, Nguyên Duật Nhượng liền đạp ga. Tốc
độ phóng đi cực nhanh làm nơi tiếp xúc giữa bánh xe và mặt đường lóe lên hỏa
hoa.
Đào Tâm Nha đứng yên tại chỗ. Đây đã là nơi gần khu
nhà trọ Scott Will, nơi cô ở gần ngay phía trước.
Cô che miệng, lúc này mới phát hiện toàn thân mình
đang run lên.
Cô không nhịn được ngồi xổm xuống, ôm chặt túi xách,
cắn môi, vùi đầu vào hai chân.
Cô không hiểu… không biết anh không nối lại với Elena.
Cô cho rằng sau khi cô rời khỏi, anh sẽ cưới Elena… Nhưng không, anh vẫn mang
nhẫn cưới của bọn họ.
Anh đang nghĩ gì vậy? Anh muốn chuộc tội sao? Không
cần đâu! Từ đầu đến cuối, người bày trò đều là cô!
Anh vốn không cần áy náy! Cái chết của cô đâu phải là
lỗi của anh? Anh không cần phải tự trừng phạt mình.
Cô đã sống lại một lần nữa, cô muốn bỏ qua quá khứ,
không muốn đi đụng chạm vào nó nữa. Tình yêu và đau khổ, cô muốn hoàn toãn lãng
quên.
Cô nghĩ rằng cô mất đi, mọi người sẽ không thống khổ
vì cô nữa…
Nhưng cô không ngờ rằng anh vẫn đeo nhẫn cưới, vẫn
sống mà mang theo áy náy.
Hai năm… Hai năm qua anh sống như thế nào?
Đào Tâm Nha gắt gao cắn môi. Sự thật này khiến cô hoàn
toàn hoảng loạn, bối rối. Tại sao lại như vậy?
“Duật ca ca…” Cô lẩm bẩm, đau lòng, nghẹn ngào thốt ra
cái tên hai năm nay chưa từng nhắc đến, “Duật ca ca…”
Đồ ngốc! Vì sao phải tự tra tấn mình như vậy? Cô không
đáng để anh phải làm như vậy!
“Tâm Tâm?”
Nia cùng Edward đi ra tản bộ, nhìn thấy bóng người
ngồi xổm phía trước, không ngờ lại gần thì đúng là Đào Tâm Nha.
Nia khẩn trương xông lên trước, “Tâm Tâm, cậu làm sao
vậy?”
Đào Tâm Nha ngẩng đầu, hốc mắt phiếm hồng, không có
nước mắt, nhưng lại tràn ngập đau lòng cùng bi thương. Bọn họ hoảng hốt.
Tâm Tâm trong ánh mắt của bọn họ luôn luôn mỉm cười.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy cô đau lòng khổ sở.
“Chuyện gì xảy ra? Ai bắt nạt cậu?” Nia vột vàng hỏi.
Đào Tâm Nha ôm lây Nia, thân thể run rẩy.
Cô không thể nói rõ cho bọn họ, chỉ có thể im lặng run
run, trong lòng đau đớn cùng mờ mịt. Vì người kia mà đau…
Làm sao đây… Cô nên làm gì bây giờ? Cô không muốn dính
dáng gì với anh nữa. Cô muốn hoàn toàn quên đi quá khứ, quên đi Đào Tâm Nha ích
kỉ và buồn cười. Nhưng biết anh tự tra tấn mình như vậy, cô làm sao có thể bỏ
qua, làm sao có thể tiếp tục lãng quên?
Duật ca ca, Nha Nha nên làm gì bây giờ?
.*.
Áy náy…
Nguyên Duật Nhượng cũng muốn áy náy. Anh nhấn mạnh
chân ga, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, tay trái cầm di động nổi lên gân xanh.
Lời nói của cô gái vẫn quanh quẩn bên tai…
Đúng là cưới Đào Tâm Nha do bị ép, anh không ngờ cô em
gái nhỏ mà anh hết mực yêu thương lại tính kế anh. Đến khi tỉnh lại, hai người
trần trụi nằm trên giường, đối mặt với sự kinh ngạc của cha mẹ, người em gái mà
anh tín nhiệm vạn phần lại tràn ngập nước mắt, nói anh say rượu rồi cưỡng bức
cô.
Cha mẹ vốn rất yêu thương Đào Tâm Nha, vì thế cực kì
phẫn nộ, muốn anh phải phụ trách nhiệm, muốn anh chia tay Elena, cưới Đào Tâm
Nha làm vợ.
Tính cách của anh trước giờ sẽ không chấp nhận bị ép
buộc. Cho dù là cha mẹ, không hợp ý anh cũng sẽ không nghe theo. Huống chi, cho
dù anh thật sự chạm đến Đào Tâm Nha, cũng là vì cô hạ thuốc tính kế anh!
Hành động của Đào Tâm Nha làm anh tức giận. Anh không
bao giờ nghĩ tới cô sẽ dùng thủ đoạn này. Cô em gái nhỏ mà anh yêu thương cho
dù có kiêu ngạo, có tùy hứng, nhưng trước nay cũng không bao giờ có tâm cơ.
Không ngờ anh lại nhìn nhầm. Cô đã phản bội lòng tin của anh!
Trong khoảnh khắc cô phản bội anh, anh đã thu hồi lại
toàn bộ yêu thương, chỉ còn lại sự phẫn hận. Anh tuyệt đối sẽ không cưới cô!
Nhưng mẹ anh đã dùng bệnh tật của bà để uy hiếp anh,
còn tức giận đến mức phải nhập viện. Vì sức khỏe của mẹ, cuối cùng anh không
thể không chia tay Elena, cưới Đào Tâm Nha.
Nhưng cưới cô thì sao chứ? Anh vĩnh viễn sẽ không tha
thứ bất kì ai phản bội anh! Cho dù lý do của cô là gì, anh cũng sẽ không tha
thứ!
Tình yêu của cô, anh chỉ cười nhạt. Năm năm hôn nhân,
anh dẫm đạp coi thường.
Cho dù Đào Tâm Nha tranh cãi ầm ĩ, chạy đến công ty
phá phách, thậm chí còn tát Elena ngay trong công ty… Đủ loại hành vi cố tình
gây sự, chỉ khiến anh càng thêm phiền chán cô.
Anh không dám tin tưởng đó là tiểu công chúa anh từng
yêu thương. Đào Tâm Nha khi ấy, trong mắt anh trở thành một người phụ nữ xấu xí
đáng ghét.
Năm năm kia, anh và Elena luôn ở cạnh nhau. Anh biết
hành vi này làm Đào Tâm Nha rất mất mặt, làm cho cô bị người khác cười nhạo.
Như vậy thì sao chứ? Đây là do cô tự chọn lấy!
Anh muốn nhìn, nhìn xem cô còn ồn ào tới khi nào.
Cũng không ngờ rằng, anh lại đợi đến cái chết của cô.
Tờ giấy ly hôn đã ký lên làm ngực anh nhói đau. Nắm
chặt nhẫn cưới cô để lại, trong lòng anh dường như có một tảng đá đang đè nặng.
Rất nặng, làm anh không thể thở nổi.
Anh không ngờ cô lại thẳng thắn ký tên ly hôn. Anh cho
rằng cô sẽ cố chấp tiếp tục quấn quýt si mê, không muốn tặng anh cho bất kì ai.
Anh rất rõ ràng tính cách của cô, rất hiếu thắng, rất
kiêu ngạo. Làm sao cô có thể buông tay?
Nhưng cô thực sự rời đi rồi. Những gì của cô đểu bị
thu dọn sạch sẽ. Trong phòng không có lấy một chút dấu vết, thậm chí một tấm
ảnh chụp của cô cũng không có.
Cô đi rồi. Không nói một lời, liền ra đi.
Từ nay về sau, cô không xuất hiện trước mặt anh nữa.
Haier cũng cắt đứt quan hệ với anh. Thế giới bị cô nhiễu loạn cuối cùng cũng
khôi phục bình tĩnh.
Ngày qua ngày vẫn như vậy, nhưng dường như thiếu cái
gì đó.
Anh nhìn cô lớn lên. Cho dù cô có phản bội anh, nhưng
cô cứ rời đi như vậy, bao nhiêu hận cùng giận cũng tan thành mây khói.
Thậm chí anh còn hối hận không nên đối xử với cô như
vậy. Cô sẽ không lên chuyến máy bay kia, cũng sẽ không ra đi khi còn tuổi trẻ
như vậy.
Anh nghĩ, đó là áy náy sao? Cho nên không lúc nào anh
không nhớ đến cô.
Là áy náy sao? Khi anh nhớ đến cô, tim lại đau như
vậy, đau đến mức gần như không thể hô hấp, sau đó bắt đầu hận cô ra đi.
Hận, càng ngày càng sâu, tra tấn anh…
Một năm trôi qua, mẹ muốn anh cưới Elena, nói Elena
chờ anh nhiều năm như vậy, không oán không hối hận chờ anh, muốn anh đừng chậm
trễ người ta.
Anh thưởng thức Elena thông minh tự tin, thích cô
thiện giải nhân ý, năng lực không thua nam giới, xử sự khéo léo, xinh đẹp hào
phóng. Không có ai là không thích một cô gái như vậy.
Anh từng muốn cưới Elena. Nhưng cuối cùng vì Đào Tâm
Nha, bọn họ chia tay.
Anh biết Elena vẫn yêu anh. Anh từng nói với Elena,
nếu có thích một chàng trai nào thì đừng bỏ lỡ. Nhưng Elena không nghe. Cô muốn
ở bên cạnh anh, muốn chờ anh. Trong năm năm đó, mặc dù hai người sớm chiều ở
chung, nhưng chỉ là quan hệ bạn bè.
Anh hận cuộc hôn nhân ép buộc kia. Nhưng tuyệt đối sẽ
không ngoại tình. Thân phận của anh cùng sự kiêu ngạo từ sâu trong tiềm thức
không cho phép anh làm chuyện gièm pha để gia tộc phải chịu nhục. Hơn nữa cũng
đã chia tay, Elena là một cô gái tốt, anh cũng không muốn để cô ấy phải chịu
nhục nhã.
Sau khi Đào Tâm Nha qua đời, Elena vẫn ở bên cạnh anh.
Anh biết cô đang chờ mong cái gì. Không có Đào Tâm Nha, bọn họ rốt cuộc có thể
ở bên nhau.
Nhưng anh tình nguyện Đào Tâm Nha không biến mất…
Đạp phanh, xe thể thao màu lam còn bị trượt thêm nửa
vòng tại chỗ. Trong đêm tối yên tĩnh, lối xe phát ra thanh âm chói tai.
Mở mui xe, Nguyên Duật Nhượng ngẩng đầu nhìn bầu trời
đầu sao đêm…
Anh thường mang Đào Tâm Nha đến nơi này ngắm sao. Cô
sẽ ghé vào tai anh líu ríu, ngây thơ đếm sao, nếu không cũng sẽ hỏi anh, ngôi
sao kia là gì?
Ở bên cạnh anh, cô nói rất nhiều.
Duật
ca ca, anh nhìn kìa! Hai ngôi sao kia ở luôn ở bên cạnh nhau nha. Hai ngôi sao
đó nhất định là anh và em. Chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Cô từng ngây thơ dựa vào trong lòng anh, vui mừng
giống một con chim nhỏ.
Nhưng con chim nhỏ kia đã đi rồi…
Sau đó anh mới phát hiện, Đào Tâm Nha ầm ĩ phá phách,
khiến người ta khó chịu, khiến người ta tức giận trân quý cỡ nào. Anh tình
nguyện cô tiếp tục gây sự, cho dù tiếp tục đùa mưu tính kế cũng không sao, chỉ
cần cô còn sống.
Áy náy…
“A, nếu là áy náy thì tốt rồi…” Anh cười nói nhỏ.
Anh để phẫn nộ che mắt, cho đến khi con chim nhỏ rời
đi, mới giật mình nhận ra mình mất cái gì. Nhưng đã muộn rồi…
Cô sẽ không bao giờ trở lại nữa…
Nguyên Duật Nhượng nâng cánh tay che ngang mắt, thanh
âm trầm lắng bay vào không trung, tiêu tán không thể nghe thấy…
“Nha Nha, Duật ca ca rất nhớ em…”