Một
ngàn không trăm chín mươi lăm ngày.
Ngày
kỉ niệm 3 năm kết hôn, cha mẹ nuôi biết mình tính kế Duật ca ca, mình đã nói
dối họ.
Bọn
họ vừa đau lòng lại vừa thất vọng, mặc kệ mình đau lòng giải thích đến mức nào,
hai người cũng không chịu nghe.
Hiện
tại, chỉ còn một mình mình.
Nhưng
mình không muốn buông tay, mình chỉ yêu anh ấy quá thôi… Chỉ cần hai năm, cho
mình thêm hai năm thôi được không?
.
.
.
Đào Tâm Nha nằm mơ cả đêm, tất cả đều là những kí ức
đã qua.
Vui vẻ, đau khổ, bi thương…… Tất cả hòa trộn lại,
khiến cho cô không ngủ sâu được, kết quả là sắc mặt cô tái nhợt suốt một ngày.
Ở trong phòng ăn cho học sinh, cô ngáp một cái.
Không có hứng ăn, cô mang theo hai quả cà chua đến
trường gặm.
Thấy cô ngồi gặm cà chua, Edward cùng Nia thế nào cũng
cảm thấy kì kì. Sao lại có người trực tiếp ăn rau sống chứ?
Trong mắt bọn họ, cà chua là một loại rau, không phải
hoa quả.
Nhưng dưới sự dạy dỗ của Trần An Mai – một người Đài
Loan chính gốc, Đào Tâm Nha biết cà chua phết phấn mơ là một món ăn ngon tuyệt
vời.
“Tâm Tâm, hôm qua cậu có ngủ được không?” Húp một ngụm
canh bơ đặc, Nia vươn qua véo véo mặt Đào Tâm Nha.
“Ừm.” Đào Tâm Nha gật đầu, lại cắn thêm một miếng,
liếm mấy giọt nước còn đọng lại trên môi.
Trông dáng cô ăn như một đứa bé, cứ bị dính xung quanh
miệng.
Nia thấy ngứa mắt quá, đang định đưa khăn ướt cho cô,
bảo cô khi ăn nên cẩn thận một tý, thì lại có người đi tới bàn bọn họ.
“Tâm Tâm.” Ellen chăm chú nhìn Đào Tâm Nha.
Từ sau tối hôm đó, Đào Tâm Nha bơ cậu ta. Cho dù cậu
ta có xin lỗi thế nào, thì thái độ của Đào Tâm Nha vẫn là lạnh nhạt.Cậu biết
đêm đó cậu đã quá vội vàng mà thổ lộ, nhưng thực sự, Ellen cậu vô cùng
thích Tâm Nha.
Hành động của Ellen khiến cho toàn nhà ăn chú ý tới.
Tuy rằng là nhà ăn cho học sinh, nhưng đây là đâu chứ?
Trường Scott Will, một ngôi trường toàn con ông cháu cha. Vì vậy, trong phòng
ăn không chỉ có đèn thủy tinh tinh xảo, còn những bức vẽ nổi tiếng. Toàn bộ nhà
ăn đượctrang trí xa hoa, thực đơn thì phong phú, hơn nữa giá tiền cũng không
phải là thấp. Học sinh nơi này không có cái gì, chứ đã là tiền thì vô cùng
nhiều.Đương nhiên sẽ không để ý tới mấy đồng lẻ đó.
Trong phòng ăn mọi người rất giữ trật tự, không ồn ào
chút nào. Do vậy, mỗi khi có tiếng động gì hơi lớn chút, cũng có thể thu hút
tất cả những người trong đó.
Mà độ nổi của Đào Tâm Nha trong ngôi trường này cũng
khá cao.Các học sinh nam gọi cô là búp bê Đông Phương, khiến cho các thiên kim
tiểu thư ghẹn tị mà cũng khinh thường hừ lạnh. Búp bê Phương Đông gì chứ, vớ
vẩn! Chỉ là một con bé nghèo kiết xác thôi! Mấy thằng ngốc mới đi mê nó.
Đào Tâm Nha cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau miệng. Nhìn
Ellen, cô mỉm cười xã giao.
Mấy ngày nay Ellen vẫn bám theo cô, muốn xin lỗi cô.
Cô cũng đã tha thứ, nhưng như thế không có nghĩa là cô sẽ để cho cậu ta theo
đuổi nữa.
Bị bám lấy cũng thấy phiềncho nên cô vẫn tránh Ellen đi.
Mà sau khi biết chuyện hôm đó Nia và Edward cũng tức vô cùng, cũng giúp cô
tránh người kia. Thật không ngờ rằng Ellen sẽ lợi dụng cơ hội ở phòng ăn để gặp
cô.
Đào Tâm Nha cũng không hay đến ăn tại đây. Cô bảo rằng
chỗ này chỉ dành cho nhà giàu thôi, cô nghèo như vậy, làm sao mà ăn cho nổi?
Lâu lâu đi vào đây, vẫn là Nia dẫn cô vào, bảo rằng
mời cô dùng cơm thì cô mới miễn cưỡng bước vào đây. Tuy hôm nay cô không đói
bụng nhưng cũng theo Nia và Edward tiến vào dùng cơm chung với họ.
Cô tưởng rằng Ellen sẽ nể mặt mũi của cô, sẽ không ở
trước mắt công chúng vạch trần cô. Dù sao mấy ngày nay, hành vi của Ellen đã bị
rất nhiều người để ý, trở thành đề tài bàn tán của vô số người rồi.
“Ellen, cậu muốn gì?” Nia nhìn đến Ellen với vẻ mặt
bất thiện, thằng nhóc này thế mà dám bắt buộc Tâm Tâm ư?
Đường đường là một nam sinh thế mà lại dùng vũ lực,
đúng là không biết xấu hổ!
“Anh… Tâm Tâm, anh thực sự rất thích em. Lần trước
đúng là anh không đúng, anh vô cùng xin lỗi em!” Ellen thật tình nhận
lỗi, anh hy vọng Đào Tâm Nha tha thứ cho anh.
“Ellen, mình nhận lời xin lỗi của cậu!” Đào Tâm Nha
bất đắc dĩ đáp.
“Vậy em sẽ không lại đối xử lãnh đạm nữa với anh, có
được không? Sẽ nhận tình cảm của anhphải không?” Ellen bày ra bộ mặt đáng
thương, hòng muốn Đào Tâm Nha mềm lòng.
Đào Tâm Nha nhíu mày, đáp: “Ellen, mình chỉ xem cậu là
bạn mà thôi!”
“Nhưng anh không muốn chỉ là bạn, Tâm Tâm, thử đón
nhận tình cảm của anh chỉ một lần thôi, được không?” Ellen vẫn chưa từ bỏ ý
định, khi thấy Đào Tâm Nha cự tuyệt cậu như thế.
Đào Tâm Nha liền cảm thấy đầu mình to như cái trống.
“Ellen, Tâm Tâm đều đã cự tuyệt cậu rồi, cậu đừng quấn
lấy cô ấy nữa!” Một thiếu niên tóc vàng mắt xanh đi đến trước mặt Đào Tâm Nha
nói.
“Andrew, tôi đang nói chuyện với Tâm Tâm, cậu xen vào
làm gì hả?” Ellen bực tức xô Andrew ra, hai người đều đang theo đuổi Tâm Tâm,
lâu nay đã xem nhau không vừa mắt rồi.
“Tuy không phải chuyện của tôi, nhưng tôi không đứng
nhìn được nữa. Cậu không thấy hành vi của cậu đang quấy rầy đến cuộc sống của Tâm
Tâm sao?” Andrew đáp không hề nhân nhượng.
“Mày tránh ra! Đây là chuyện của tao và Tâm Tâm!”
Thấy hai thiếu niên tranh chấp với nhau vì mình, Đào
Tâm Nha liền cảm thấy choáng váng. Những người xung quanh cô đều đứng xem kịch,
thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, Đào Tâm Nha vội vàng khuyên can.
“Thật có lỗi, quấy rầy mọi người.” Một âm thanh trầm
thấp dễ nghe chợt vang lên giữa đám đông.
Mọi người sửng sốt nhìn, nhà ăn lập tức truyền ra vô
số tiếng kinh hô, Đào Tâm Nha trợn to mắt nhìn người vừa xuất hiện.
Người đàn ông vừa lên tiếng ấy đứng thẳng giữa đám
đông, bộ quần áo tây trang may thủ công màu lam thẫm càng tôn thêm dáng người
hoàn mỹ của anh. Mái tóc xoăn, đôi mắt màu hổ phách, khí chất cao quý, khuôn
mặt tuấn mỹ của anh phát ra mị lực của một thanh niên thành thục. Khi đứng bên
cạnh hai tên nhóc con vắt mũi chưa sạch kia, cao thấp đã rõ ràng.
Mà thân phận của người này càng làm cho người ta kinh
ngạc.
Nguyên Duật Nhượng sao lại xuất hiện ở đây?
Dù đám người xung quanh thì thầm bàn tán, nhưng Nguyên
Duật Nhượng lại là vô cùng bình tĩnh tự nhiên, nhẹ đặt cái túi giấy trên tay
lên bàn, nhìn Đào Tâm Nha nói.
“Mẹ anh bảo lấy cái này cho em!”
Sặc… Đào Tâm Nha sững sờ nhìn về túi giấy trên bàn.
“Đây ko phải là túi giấy của tiệm P.R sao?” Pink Rose
là cửa hàng bánh ngọt Scotland nổi tiếng, với phong cách màu hồng mộng mơ đã
làm cho vô số tiểu nữ sinh ở đây đều yêu thích.
Nia mở ra thấy, liền thốt lên: “Là bánh ngọt cùng hồng
trà a! Tâm Tâm, không phải là hồng trà cùng bánh ngọt dâu tây mà bồ thích nhất
ở tiệm này sao?”
Đúng là như thế, cho dù túi rỗng nhưng tháng nào cô
cũng muốn đến đó ăn sang một bữa a.
Nhưng làm sao mà anh biết được? Đào Tâm Nha nhìn
Nguyên Duật Nhượng, ánh mắt cô không khỏi hồi hộp hẳn lên.
Nguyên Duật Nhượng vẫn bình thản như thường, mở miệng
đáp: “Mẹ anh biết em thích ăn bánh ngọt dâu tây. Nghe nói bánh ngọt dâu tây ở
tiệm này bán ăn cũng ngon lắm, nên bảo anh khi tới đây nhất định phải mua cho
em một phần.”
Một câu này của anh khiến Đào Tâm Nha nhẹ nhõm hẳn,
đáp: “Giúp em cám ơn dì Mai nha!”
“5h đến cửa trường đợi anh nhé!” Nguyên Duật Nhượng
đột nhiên bảo.
“Dạ?” Đào Tâm Nha sửng sốt hỏi.
“Mẹ bảo anh chở em đến nhà dùng cơm!” Nói xong, anh
không hề đợi Đào Tâm Nha đồng ý, liền xoay người khoan thai bước đi.
Bóng anh vừa khuất, toàn bộ nhà ăn lập tức nổ tung.
“Tâm Tâm! Bồ có quan hệ cùng Nguyên Duật Nhượng sao?”
Nia chộp lấy góc áo Đào Tâm Nha hỏi dồn, những người xung quanh cũng liền dỏng
cao đôi tai của mình lên nghe ngóng.
Đào Tâm Nha không trả lời Nia, ngược lại kinh ngạc
hỏi: “Anh… Anh ta sao lại đến Scott Will?”
Edward nâng nâng cặp kính trên mặt, đáp: “Ạnh ta được
trường mời đến diễn thuyết, bắt đầu lúc ba giờ ở lễ đường.” Nhưng mới bây giờ
đã có rất nhiều người xếp hàng đợi rồi, anh cũng sắp đi đi xếp hàng đây.
“Chuyện đó không quan trọng a! Tâm Tâm, bồ nói mau, bồ
quen Nguyên Duật Nhượng khi nào?” Nia cơ hồ hét lên bảo.
Biết nhau khi nào ư? Lúc cô năm tuổi thì…
Không đúng a! Trong lúc bấn loạn, Đào Tâm Nha rốt cục
cũng nhớ tới mấy lời Nguyên Duật Nhượng trước khi rời đi.
Anh bảo rằng, anh muốn chở cô đến nhà anh dùng cơm?
Lúc 5h chiều.
Trước cửa hàng Scott Will lúc này đã tụ tập một đống
người.
Đào Tâm Nha đứng ở trước cửa, một đống người gần đó
lúc nào cũng chỉ trỏvào cô rồi thì thầm. Chuyện trong phòng ăn lúc này đã
truyền khắp trường học rồi.Chỉ không đến một tiếng, ai ai cũng biết chuyện
Nguyên đại thiếu gia mời Đào Tâm Nha đến nhà anh ăn cơm.
Đáng giận thật! Con Đào Tâm Nha này sao lại may mắn
đến thế? Mê hoặc một đống nam sinh trong trường học thì thôi, ngay cả quý công
tử như Nguyên Duật Nhượng cũng không thoát khỏi bàn tay của nó rồi!
Người Đông phương quả nhiên đều là thứ hồ ly tinh mà!
Một chiếu xe thể thao màu xanh ngọc chạy tới, Đào Tâm
Nha dưới ánh mắt chăm chú của mọi người tiến vào trong.
Vừa lên xe, Nguyên Duật Nhượng liền quăng cho cô một
bao nhỏ chứa mấy thứ linh tinh, nói.
“Cho em này!”
“Cái gì vậy?” Đào Tâm Nha nhìn vào túi giấy màu
xám, vừa mở ra thì hương sữa ngọt ngào liền tràn ra. Cái này…dĩ nhiên là sữa
đường Sâm Vĩnh!
Cái này ở nước ngoài không hề bán, chỉ ở Đài Loan mới
có thôi mà? Đây là thứ mà cô đặc biệt thích ăn. Trước kia cô chỉ đặt hàng ở
trên mạng, chuyển sang đây thôi!
Anh sao lại cho cô thứ này? Đào Tâm Nha không khỏi
kinh nghi nghĩ.
“Haier…… Chính là cái gã tối hôm qua, xin lỗi vì đã để
anh dọa dẫm em! Đáng lý ra gói sữa đường ấy là quà xin lỗi hồi trưa anh đem đến
nhưng đã quên mất!”
Là của anh ta ư…… “ Một gã đại nam nhân lại thích ăn
sữa đường á?” Anh không phải không thích ăn ngọt sao?
“Vì Nha Nha thích ăn. Dù Nha Nha đã đi rồi nhưng anh
vẫn là thường mua, đều lấy đến để tặng em!”
“À!” Đào Tâm Nha yên lặng cúi đầu, bóc ra một viên sữa
đường bỏ vào trong miệng, vị sữa ngọt lịm liền lan ra, nhưng trong lòng cô lại
cảm thấy vô cùng đau nhức.
“Cho anh một viên.” Nguyên Duật Nhượng đột nhiên lên
tiếng.
“Vâng!” Đào Tâm Nha lại bóc ra một viên sữa đường đưa
cho anh,nhưng anh lại không cầm, chỉ nhàn nhạt ngắm nhìn cô.
“Em không thấy anh đang lái xe sao?”
“Á?” Đào Tâm Nha trong nháy mắt dưới ánh mắt lạnh lùng
của anh, liền hiểu được ý tứ của anh.Tự tay bóc ra giấy gói, đáp: “Há ra!”
Cô đem viên sữa đường bỏ vào miệng anh, Nguyên Duật
Nhượng liền há miệng, đầu lưỡi lơ đãng liếm đến ngón tay cô.
Đào Tâm Nha liền ngẩn người, trong nháy mắt liền hiểu
được chính mình đã làm gì.Cô lập tức rút tay về, khuôn mặt nhỏ nanh đỏ bừng.
OMG, cô sao lại quên thân phận hiện tại của chính mình chứ?
Bàn tay cô co lại nhưng cảm giác nong nóng ươn ướt vẫn
còn. Cô không khỏi ngượng ngùng, liền giả bộ nhìn ra chỗ khác, không dám nhìn
anh nữa. Do tâm hoảng ý loạn nên liền nói lung tung chữa thẹn: “Cái đó……
Thật có lỗi, em thường đút cho người khác như vậy, nên không có chú ý!”
“Đút cho bạn trai?”
“Ừ!” Cô chột dạ gật đầu.
Nguyên Duật Nhượng bỗng nhiên có hứng nói chuyện, liền
hỏi: “Vậy sao trưa nay bạn trai của em không xuất hiện? Cản hai thằng
nhóc diễn tuồng tranh người yêu nha!”
“À……” Đào Tâm Nha sờ mũi đáp: “Em chia tay bạn trai
lâu rồi!”
“Ra là vậy!” Nguyên Duật Nhượng gật đầu.
Sau đó, lại rơi vào im lặng.
Hai người cũng không nói câu nào nữa. Đào Tâm Nha mắt
nhìn ra ngoài cửa sổ, tim đập như trống chầu, không biết vì sao, cô cảm thấy có
chút quai quái.
Trong trí nhớ của cô, Nguyên Duật Nhượng là một người
không để cho người khác có thể tùy ý tới gần. Anh tuy cư xử là ôn hòa lễ độ,
khiến người khác cho rằng anh khá dễ chung sống, nhưng lại không
biết sự ôn hòa của anh thầm ẩn dấu sự xa cách, vô hình chung tạo ra một vực sâu
ngăn người khác vô pháp vượt qua.
Nhưng sao anh lại cho phép cô đút sữa đường cho
anh? Việc này căn bản không phải là chuyện mà Nguyên Duật Nhượng thích
làm! Hay là qua hai năm, thói quen của Duật ca ca thay đổi rồi?
Trong tình thế bán tín bán nghi, hai người đã về tới
nhà.
Đào Tâm Nha theo Nguyên Duật Nhượng đi vào cổng, Roy
đã ở cửa chờ hai người tự bao giờ.
“Chào Thiếu gia, anh đã về! Chào Đào tiểu thư, cô tới
chơi!”
“Chào Roy!” Đào Tâm Nha nhìn Roy mỉm cười. Cô quan sát
cũng không thấy cha nuôi và mẹ nuôi đâu cả, liền hỏi: “Dì Mai cùng
chú Hồng đâu rồi?”
“Tước gia cùng phu nhân đã tham gia tiệc tối rồi ạ!”
“Vậy sao?” Đào Tâm Nha sửng sốt hỏi: “ Chẳng phải dì
Mai hẹn tôi dùng cơm sao?”
Roy không đáp, mắt nhìn Thiếu gia, mặt vẫn không đổi
sắc, hướng Đào Tâm Nha đáp: “Tiệc tối nay được thông báo đột xuất, Tước gia
cùng phu nhân cũng mới biết lúc chiều nên không kịp báo cho Thiếu gia! Phu nhân
dặn tôi thay Người xin lỗi cô Đào, còn dặn dò Thiếu gia thay Phu nhân chiêu đãi
cô!”
Đào Tâm Nha ngẩn nguồi, vậy thì khác nào bảo cô ăn cơm
một mình cùng Nguyên Duật Nhượng?
“Roy, đi chuẩn bị bữa tối đi!”
“Dạ!” Roy lập tức đi vào phòng bếp chuẩn bị.
Nguyên Duật Nhượng cởi áo vét ngoài, cởi luôn cả
caravat, mở ra hai cúc ngực. Bộ dạng quý công tử liền biến mất, khí chất bổng nhiên
thêm chút gợi cảm hơn!
Đào Tâm Nha vẫn chôn chân tại chỗ.
Nguyên Duật Nhượng nhướn mày. “Đứng ở đấy làm gì?”
Đào Tâm Nha liền bước đi, ngồi vào chiếc sofa đối diện
với anh. Người hầu liền bưng tới cốc nước đặt trên bàn.
Nguyên Duật Nhượng cúi người, đôi chân thon dài
thả ra, khuỷu tay chống trên đùi, khuôn mặt anh tuấn hờ hững nhìn cô khiến cô
vô cùng hồi hộp.
“Uống rượu Hương Tân nhé?”
“Ừm… cũng được ạ!”
Nguyên Duật Nhượng bảo người hầu bưng tới Hương Tân,
một ly rượu thủy tinh màu vàng tỏa hương thơm ngào ngạt liền được bưng tới, anh
cầm lên ly rượu, bảo: “Uống đi!”
“Cám ơn anh!” Đào Tâm Nha cầm lấy ly rươun trên bàn,
uống một ngụm, hơi rượu xộc lên khiến cô ho lên “Khụ, khụ……”
Cô che miệng, cảm thấy quá mất mặt, liền bảo: “Hic,
xin lỗi!”
“Em hồi hộp lắm sao?” Nguyên Duật Nhượng khẽ nhấp một
ngụm rượu, khóe môi cong lên, hỏi: “Em dường như có vẻ sợ anh thì phải?”
“Không, không có!” Hai tay bưng chén rượu, Đào Tâm Nha
uống nhanh, mắt không hề dám nhìn thẳng lấy Nguyên Duật Nhượng.
Không biết vì sao, cô cảm thấy bây giờ ánh mắt của
Nguyên Duật Nhượng vô cùng xâm lược, làm cho cô vô cùng bất an.
“Em nói em và Tâm Tâm là bạn online sao?” Nguyên Duật
Nhượng đem bộ dạng của cô thu cả vào trong mắt, đôi mắt đen nhánh lấp lánh tia
sáng.
“Vâng!” Đào Tâm Nha gật đầu, bất tri bất giác đã đem
ly rượu Hương Tân uống cạn.
Nguyên Duật Nhượng đảo măt nhìn cô hỏi:
“Em cảm thấy Tâm Tâm là người như thế nào?”
“Tâm Tâm…… Rất sợ cô đơn.Vì lúc đó chả ai quan tâm cô
ấy, chỉ có một thân một mình thôi! Cô ấy cũng biết đó cũng là xứng đáng. Tuy cô
ấy có làm chuyện xấu nhưng đó cũng là do cô ấy cố chấp trong tình yêu mà thôi,
cô ấy không thể lùi bước được!” Trong lúc nói chuyện cô đã uống sạch ly Hương
Tân, trong ánh mắt trong trẻo đã có chút mê man.
Nguyên Duật Nhượng lại rót cho cô thêm nửa ly, hỏi:
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó…… Cô ấy mệt mỏi, đã năm năm rồi, cô ấy cũng
nên buông tay. Ai mà biết chuyến bay lại rủi ro, khi đó cô ở trên máy bay, vô
cùng bình tĩnh .Cô ấy nghĩ rằng đây chắc là quả báo của cô ấy rồi? Ai bảo cô cô
đã gây hại cho người yêu của cô chứ? Có lẽ ông trời đang trừng phạt cô ấy! Cô
ấy cứ nghĩ, có lẽ sau khi mình ra đi, chắc anh vui mừng lắm? Có lẽ là vậy!
Nhưng cô ấy cũng chết rồi! Nhưng cô không hề nghĩ sau khi mình ra đi, người kia
lại không hề được hạnh phúc, anh vì cái chết của cô mà áy náy…… Đồ ngốc, vì sao
phải áy náy? Anh không có sai mà?”
Vừa nghe xong lời này của cô, Nguyên Duật Nhượng siết
chặt lấy cốc rượu, đôi mắt anh nhìn trừng trừng vào cô, run giọng hỏi: “ Nha…Nha?”
“Duật ca ca…… Nha Nha sai rồi!” Đôi mắt cô đỏ chạch,
nước mắt lã chả tuôn rơi: “Vô cùng xin lỗi anh…… Đều là lỗi của Nha Nha!”
Nguyên Duật Nhượng không thể tin được những gì mà tai
mình nghe được. Cho dù anh đã sớm hoài nghi nhưng khi chính tai mình nghe được
những lời này của cô thì anh cho rằng đây chỉ là mơ mà thôi.
Nếu đây thật sự là mộng, anh không muốn tỉnh lại nữa.
Anh vội vàng đứng dậy, ngồi kế bên người cô, tay run
run bưng lấy gương mặt cô: “Nha Nha, thật là em sao?”
Đào Tâm Nha cầm chặt lấy tay anh, giống như khi hồi
nhỏ cô làm sai, lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cọ vào bàn tay của anh, nước mắt
lưng tròng nhìn anh.
“Duật ca, anh không cần phải áy náy. Người sai không
phải là anh, em sai rồi. Em đã gây đau khổ cho quá nhiều người rồi…Em muốn bù
đắp…Em muốn anh và Elena ở bên nhau, em muốn anh được hạnh phúc……” Cô nói
đến mấy lời cuối cơ hồ chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào.Cô lau mắt, người ngã
xuống dựa hẳn vào trong lòng của anh.
Ngửi được hương thơm hoa nhài quen thuộc ấy, Nguyên
Duật Nhượng vô cùng xúc động ôm chặt lấy cô, thân hình run lên bần bật.
Đúng là Nha Nha rồi…… Ngay từ đầu anh cũng đã hoài
nghi, mùi trên người của cô, rồi những sở thích của cô đều giống Nha Nha như
tạc.
Cô từng nói rằng, cô là bạn online của Nha Nha. Anh
căn bản không tin, cô hiểu rất rõ chuyện của Nha Nha, cô biết rõ mọi hoạt
động của Nha Nha, cô còn nghĩ đến phản ứng của Haier.
Anh liền điều tra gia cảnh của Đào Tâm Nha qua đám bạn
thân của cô thì biết rằng, Đào Tâm Nha có gia cảnh bần hàn, trong nhà căn bản
không có máy tính thì cô sao có thể là bạn online với Nha Nha được?
Cái này rõ là nói dối, làm sao cô có thể biết rõ mọi
chuyện của Nha Nha được? Hơn nữa anh còn tìm được tại liệu viết rằng, Đào Tâm
Nha này hai năm trước đã gặp tai nạn xe cộ, thời gian vừa khéo cùng trùng với
lúc Nha Nha rơi máy bay.
Lập tức, một suy nghĩ cực kỳ hoang đường hiện ra trong
tâm trí của anh. Anh cảm thấy chuyện này căn bản không có khả năng, nhưng…… Cô
với Nha Nha thật sự là quá giống nhau.
Hôm nay anh quyết định thử cô một phen, liền tới của
hàng bánh ngọt P.R [Pink Rose] một
chuyến. Nha Nha thích nhất chính là món bánh ngọt dâu tây ở P.R, hơn nữa còn
phải uống với Hồng trà.
Sau đó, cô gái tóc vàng tên Nia đó nói rằng, Đào Tâm
Nha thích ăn nhất chính là bánh ngọt dâu tây cùng hồng trà ở P.R, mà khi đó,
Đào Tâm Nha cũng hiện lên vẻ vui sướng.
Lại đến chuyện sữa đường –lúc cô thấy sữa đường, trong
mắt không thể che giấu được sự thích thú thì lập tức anh đã nghi ngờ.
Những biểu hiện đó của Đào Tâm Nha càng làm lòng nghi
ngờ của anh tăng cao, thậm chí là khẳng định.
Anh biết Nha Nha của anh uống rượu không được tốt, mũi
cô rất thính nhưng vị giác rượu còn kém rất nhiều. Rượu Hương Tân thật ra là
một loại rượu mạnh, tuy vô cùng dễ uống nhưng cũng cực kỳ dễ say.
Ánh mắt cô dần được một lớp sương mù bao phủ, đánh mất
cảnh giác, dưới sự dụ dỗ của anh cuối cùng cũng nói ra sự thật.
“Nha Nha……” Nguyên Duật Nhượng sờ má Đào Tâm Nha.
Khuôn mặt này, hoàn toàn không giống với Nha Nha của anh, nhưng anh tin đây
chính là Nha Nha.
Những chuyện hoang đường này chắc chắn sẽ không ai
tin, nhưng anh nguyện tin tưởng.
Chỉ cần Nha Nha trở về, anh sẽ tin.
“Nha Nha.” Anh dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô, đặt
những nụ hôn ấm áp lên má, mũi cô, cuối cùng dừng lại ở đôi môi xinh đẹp.
Anh miết cánh môi, nhẹ nhàng cẩn thận, vô cùng thương
xót, “Nha Nha, anh không tức giận.” Chỉ cần cô ở bên cạnh anh, anh sẽ không bao
giờ giận cô nữa.
Cô nói cô sợ cô đơn, anh sẽ không làm cô phải cô đơn
nữa.
Cô còn nói, cô muốn tác thành cho anh và Elena, cô
muốn anh được hạnh phúc……
“Cô bé ngốc.” Anh nở nụ cười, khẽ hôn cô.
Anh rất muốn nói cho cô biết, chỉ cần có cô ở bên
cạnh, anh sẽ hạnh phúc.
***
Đào Tâm Nha mơ mơ màng màng tỉnh lại, cọ đầu vào chiếc
gối mềm mại, ngay cả giường rất êm, chăn có mùi thơm nhè nhẹ, mang hương vị ánh
nắng mặt trời…… Chết! Không phải! Nửa tháng nay cô đã giặt ga giường đâu?
Đào Tâm Nha mở mắt ra, trần nhà quen thuộc. Nhìn
quanh, hồng nhạt sơ trang đài, chiếc rèm ren màu trắng bên cửa sổ, bên
phải là bàn học có hình bông tuyết, tiếp theo là phòng thay đồ, bên trái tấm
thủy tinh phía sau bức rèm che là phòng tắm…… Đây là phòng của cô ở nhà họ
Nguyên!
Cô nhanh chóng ngồi dậy. Trời đất! Tại sao cô lại ngủ
ở chỗ này?
Hơn nữa…… Đào Tâm Nha nhìn áo ngủ mèo Kitty trên
người, không hiểu ai thay giúp cô nữa?
“Cuối cùng em cũng tỉnh.” Nguyên Duật Nhượng đứng ở
trước cửa, nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cô, trong mắt hiện lên một chút ý cười.
“A!” Anh đột nhiên lớn tiếng làm Đào Tâm Nha giật
mình, theo bản năng túm lấy chăn bông bọc quanh mình, đôi mắt to tròn mở lớn,
giống như chuột chũi.
Đáng yêu thật!
Bây giờ Nguyên Duật Nhượng mới cẩn thận xem xét khuôn
mặt trước mắt. Tóc xoăn màu hạt dẻ xõa tung, làn da trắng mịn như tuyết, đôi
mắt to, hai má phúng phính, rõ ràng đã hai mươi tuổi, nhưng nhìn lại thấy giống
cô bé mười lăm, sáu tuổi. Khuôn mặt này tuy không có vẻ đẹp khiến người khác
kinh ngạc như trước, nhưng lại đáng yêu như một cô búp bê.
Như vậy cũng khó trách mấy thằng nhóc còn chưa cai sữa
kia mê như điếu đổ. Cô như một tấm giấy trắng thuần khiết, vô cùng dễ gợi lên
tâm tư muốn nhúng chàm của đàn ông……
Nghĩ vậy, đôi mắt màu hổ phách xẹt qua một tia sắc
bén.
Đào Tâm Nha không phát hiện sự khác thường của anh,
chỉ suy nghĩ xem vì sao mình lại ở nơi này. “Tại sao tôi lại ở đây? Còn quần áo
của tôi……”
“Em uống say, áo ngủ do nữ giúp việc thay. Quần áo của
em ở ghế tựa đằng kia, thay nhanh rồi xuống nhà ăn sáng.” Dặn dò xong, Nguyên
Duật Nhượng xoay người rời đi.
Uống say?
Đào Tâm Nha vò đầu, cô biết tửu lượng của mình không
tốt, nhưng cũng không đến nỗi say rượu làm loạn thế này chứ?
Nhíu mày, cô nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, cuối
cùng mặc kệ nó. Thay đống quần áo để trên ghế tựa vào, rửa mặt chải đầu một
chút, cô đi cầu thang xuống, vào phòng ăn.
Nguyên Duật Nhượng đã ngồi ở trước bàn ăn, trên tay là
một tờ báo.
Thói quen trong lúc ăn bữa sáng của anh chính là đọc
báo mới. Người giúp việc sớm đã đem mấy tờ báo dùng bàn ủi nóng qua, tránh cho
mực in dính bẩn tay thiếu gia.
“Đào tiểu thư, chào buổi sáng.” Roy chào cô.
“Buổi sáng tốt lành.” Đào Tâm Nha mỉm cười nhìn Roy,
“Dì Mai với chú Hồng đâu rồi?”
“Lão gia cùng phu nhân đi tập thể dục rồi thưa tiểu
thư.” Roy kéo ghế cho Đào Tâm Nha, “Tiểu thư uống sữa hay nước chanh?”
Đào Tâm Nha ngồi vào ghế, “Nước chanh, cám ơn.”
Roy thay cô rót nước chanh, không quấy rầy bọn họ dùng
cơm, yên lặng lui ra.
Đào Tâm Nha sớm đã đói meo, từ tối hôm qua đến giờ
chẳng ăn được gì, dậy sớm thế này cũng là do đói mà tỉnh.
Lấy lát bánh mì nướng, cô phết bơ, cầm lấy cái kẹp.
Trên bàn cơm, trứng ốp lếp có hai loại, bên phải bàn là trứng chín, bên trái là
trứng lòng đào. Đào Tâm Nha thích nhất là trứng nửa lòng đào, cô lấy trứng đặt
lên bánh mì, lại gắp thêm miếng thịt hun khói và chân giò hun khói, một chút
rau dưa và bột phô mai hòa với sốt cà chua, rồi cuối cùng đặt thêm một miếng
bánh mì gối lên trên.
Tầng tầng lớp lớp, có thể xem như một cái bánh cực
đại.
Cô cứ như vậy mà ngoạm. Ăn kiểu xa xỉ như thế này đã
hai năm không ăn rồi, thật sự rất nhớ!
Đào Tâm Nha híp mắt cười, miệng há thật to, cắn một
phát. Vị ngon của rau dưa, thịt hun khói, chân giò hun khói, còn có lòng đỏ
trứng chảy ra…… Ha! Cái cảm giác này thật là tuyệt vời.
Cô hoàn toàn không phát hiện toàn bộ hành động của
mình đều bị nhìn hết bởi người đàn ông tưởng như đang xem báo, khóe môi
cười nhẹ.
Cô ngốc kia luôn che giấu được chính mình, nhưng trước
đồ ăn ngon lại vô tình lộ cái đuôi. Theo tư liệu Lane tìm cho anh, sinh hoạt
của cô rất tiết kiệm. Lần tiêu pha xa xỉ nhất chính là cuối tháng tự mua cho
mình một chiếc bánh dâu tây của P.R
Nguyên Duật Nhượng hơi nghi ngờ đây có phải là cô công
chúa bị nuông chiều thành hư của ngày trước hay không. Không chỉ vậy, cô còn đi
làm thêm.
Cô tiếp khách rất tốt, bị người khác lấy ra làm trò
đùa cũng vẫn bình tĩnh. Chuyện ở trường cũng tốt, không kết thù với người nào,
không tùy hứng làm việc.
Điểm này không giống với Đào Tâm Nha trong tâm nhớ
anh. Cô trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn.
Nhưng, sao trong lòng anh lại cảm thấy mất mát, dường
như cô không còn cần anh nữa?
Sau đó, lại nhớ đến lời cô nói, cô muốn tác hợp cho
anh và Elena…… Cô quyết định buông tay? Cô không còn yêu anh nữa sao?
Đôi mắt màu hổ phách không tránh khói u ám. Nguyên
Duật Nhượng nhếch khóe môi, đặt tờ báo xuống, đột nhiên cả người hướng về phía
Đào Tâm Nha, dùng ngón cái lau đi nước miếng trên khóe miệng cô.
Đào Tâm Nha bị anh làm cho giật mình, sững sờ nhìn.
Mà anh, dưới ánh mắt chằm chằm của cô, liếm nước miếng
lưu lại trên ngón cái, động tác tự nhiên mà lại có vẻ dụ hoặc, làm người khác
mặt đỏ tim đập.
“Ăn như trẻ con vậy.” Anh giễu cợt cô.
Đào Tâm Nha hơi cười, không phản ứng gì nữa.
“Duật.” Giọng nói mềm mại của người phụ nữ đứng ở cửa
vang lên, đôi mắt màu xanh biếc ánh lên tia kinh ngạc. Hành động vừa rồi của
Nguyên Duật Nhượng cô ta đã nhìn thấy toàn bộ.
Đào Tâm Nha quay đầu, nhìn thấy người phụ nữ này, hơi
nheo mắt lại.
Ôi trời…… Người đến là Elena!
Sau đó, cô nhớ tới hành động vô cùng thân mật vừa rồi
của Nguyên Duật Nhượng, toàn thân lập tức cứng đờ.