Sau khi từ làng du lịch trở về, trên trang đầu tiên của tất
cả các tờ báo lớn nhỏ đều là hình ảnh nụ hôn và lời cầu hôn của Lăng Khiên làm
cho người khác vô cùng rung động. Lúc đó tất cả các kí giả không có đợi nữ
chính trả lời, mà Lăng Khiên cũng không hề cho bọn họ cơ hội hướng bảo bối của
mình có bất kì câu hỏi gì, sau nụ hôn nóng bỏng đó trực tiếp ôm lấy nữ nhân đã
xụi lơ với vẻ mặt thẹn thùng ở trong lòng mình xoay người rời đi. Tất cả mọi
người khi hồi phục lại tinh thần, thoát khỏi trạng thái trợn mắt há mồm thì chỉ
còn nhìn thấy cửa thang máy khép lại và lúc đó người đàn ông đang cúi đầu mỉm
cười ôn nhu nhìn nữ nhân của mình.
Một tuần sau, trong lòng làm việc của Lăng Khiên.
“Yên Yên, tối nay anh có cuộc hẹn với khách hàng, em ăn cơm
một mình nhé. Hơn nữa không nên ăn thức ăn nhanh, chúng không sạch sẽ chút
nào.” Lăng Khiên nắm điện thoại nói chuyện với Đồng Yên, ngữ điệu nhu hòa đến mức
làm cho hai người đàn ông đối diện buồn nôn muốn ói mửa.
Đồng Yên ngồi trong phòng làm việc nhìn về phía chân trời, mặt
trời đang lặn dần và những ánh nắng ngày càng nhạt dần nghe điện thoại của anh.
Cô cười cười: “Em biết rồi. Tối nay anh về muốn ăn cái gì em làm cho anh?”
Anh cười cười: “Tùy em, cái gì cũng được hết.”
Đồng Yên nghiêng đầu suy nghĩ nói: “Canh ngân nhĩ có được
không?”
“Được.”
Lý Duệ uống một ngụm cà phê nhếch miệng cười nói: “Khiên
này, từ trước tới giờ tôi thật đúng là không phát hiện ra cậu lại buồn nôn như
vậy.”
Lục Tư Triết tháo mắt kính xoa xoa mắt xong lại đeo lên lần
nữa nói: “Hắn bây giờ là một tên buồn
nôn vậy đấy.”
Lăng Khiên không thèm để ý cũng chẳng thèm phản bác, tâm
tình rất tốt cười nói với hai người kia: “Ghen tỵ thì cũng không nên biểu hiện
rõ ràng như vậy. Tôi sẽ kiêu ngạo mất.” [=))))))))))))))))]
Lý Duệ suýt nữa phun hết cà phê trong miệng ra, bị sặc đến
ho sặc sụa. Lục Tư Triết thương cảm nhìn anh, xong tốt bụng vỗ vỗ đập đập lưng
Lý Duệ đồng thời quay sang nói với Lăng Khiên: “Làm sao cậu nhìn ra mấy tấm ảnh
chụp cậu cùng Tử Yên Nhi là do Tiếu Diệc Trần làm?”
Lăng Khiên rút ra hai điếu thuốc ném cho hai người kia, sau
đó châm một điếu cho mình rồi đưa lên miệng hít một hơi rồi mới nói: “Nếu như đầu
óc hắn còn có một chút tỉnh táo thì cũng biết những bức ảnh kia không hề có giá
trị lợi dụng tí nào, kể cả hắn”.
Lý Duệ gõ gõ đầu thuốc vào gạt tàn nói: “Người thu mua cổ phần
Trần Dương lần trước cậu nhờ tôi điều tra chính là em vợ của Tiếu Diệc Trần, Tưởng
Ba”.
Lăng Khiên nhếch khóe miệng, trong mắt xuất hiện nụ cười giễu
cợt, quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ: “Chúng ta bắt đầu chuẩn bị thôi.”
Lý Duệ gật đầu đứng dậy hỏi: “Cậu chuẩn bị ăn vào bao
nhiêu?”
Lăng Khiên cúi đầu trầm tư một chút nói: “Lão bà của Tiếu Diệc
Trần nói là muốn hai mươi phần trăm cổ phần Trần Dương. Nếu hắn đồng ý, như vậy
trên tay hắn cũng chỉ có ba mươi phần trăm, trừ đi tổng số cổ phần của cổ đông
là hai mươi phần trăm, trên thị trường hẳn là còn ba mươi phần trăm. Chúng ta
ít nhất phải ăn vào hai mươi phần trăm, tuyệt đối không thể để Tưởng Ba ăn thêm
vào mười phần trăm nữa”.
Lý Duệ cau mày: “Tại sao? Mục đích của cậu không phải là hạ
gục Tiếu Diệc Trần à? Hắn ăn vào thêm mười phần trăm nữa là Tiếu Diệc Trần xong
đời, còn giúp cậu chiếu cố”.
Lăng Khiên cúi đầu cười cười, nhướn mi nhìn anh: “Tôi cần sự
hỗ trợ của hắn ta sao? Nực cười!”
Lý Duệ nhún nhún vai: “Được, tôi biết rồi. Chuẩn bị xong sẽ
báo cho cậu ngay lập tức”.
Lăng Khiên gật đầu: “OK. Liên lạc sau”.
Sau khi Lý Duệ rời đi, Lăng Khiên nhìn điếu thuốc kẹp giữa
hai ngón tay mình thất thần trong chốc lát. Vừa rồi chỉ trong một khắc trong
lòng anh như lại cảm thấy có chút chột dạ. Thực sự anh không rõ mục đích mình
muốn hạ gục Tiếu Diệc Trần là vì bất bình thay Đồng Yên hay chỉ là chính mình
muốn trả hận.
Lục Tư Triết vẫn không hề phát biểu ý kiến gì, cho đến khi
thấy trong mắt Lăng Khiên là sự giằng co cùng mờ mịt mới nhấp một chút cà phê
nói: “Cậu xác định muốn cho Tiếu Diệc Trần thân bại danh liệt?”
Lăng Khiên dập thuốc vào gạt tàn, vuốt vuốt mi tâm nói: “Thật
cũng thật sự không biết chính xác như thế nào.”
“Nếu như cô ấy biết, cô ấy sẽ không đồng ý cậu làm như vậy.”
Anh đưa mắt nhìn Lục Tư Triết nói thật nhỏ: “Vậy thì cậu đừng
nói cho cô ấy biết.”
Lục Tư Triết cũng dập tắt điếu thuốc, đứng lên, hai tay đút
vào trong túi áo nói: “Cô ấy là người phụ nữ của cậu, cũng hiểu cậu. Đến lúc Tiếu
Diệc Trần bị làm sao chẳng lẽ cô ấy không liên tưởng đến cậu? Thời điểm cô ấy hỏi
cậu, cậu có nhẫn tâm nói dối cô ấy không? Cậu hãy suy nghĩ kỹ lại đi, vì bây giờ
cậu đang rất hạnh phúc!” Nói xong anh cầm lấp tập tài liệu và ra khỏi phòng.
Lăng Khiên ngả người tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại. Đúng vậy,
bây giờ anh đang rất hạnh phúc, mặc dù Đồng Yên chưa đáp ứng lời cầu hôn của
anh nhưng cô đối với anh thực sự rất tốt. Từ làng du lịch trở về, mỗi lần sau
khi uống rượu trở về nhà cô, cô sẽ cho phép anh ngủ lại. Trong căn phòng nhỏ đó
đồ đạc của anh ngày càng nhiều, phòng tắm đã có thêm bộ đồ cạo râu, trong cốc đựng
bàn chải có thêm chiếc bàn chải đánh răng màu lam, trên mắc có thêm một chiếc
khăn lông màu trắng, trong tủ quần áo có một vài bộ quần áo đi làm của anh. Tất
cả đều nói rõ rằng cô dần dần cho anh tiếp cận vào cuộc sống của cô, anh rất
mãn nguyện, mọi chuyện đều thật tốt đẹp. Tất cả mọi việc không tốt đều đã qua rồi.
Nhưng là một người kinh doanh bao nhiêu năm nay không hề chịu
thua bất cứ việc gì, anh không cam lòng cứ như vậy bỏ qua cho Tiếu Diệc Trần,
trừ không cam lòng ra còn có sợ hãi. Anh muốn cho người mang tên Tiếu Diệc Trần
này hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Đồng Yên, anh không hi vọng Đồng Yên phải
nhìn và nghe thấy bất kì tin tức về người đàn ông này nữa.
Vừa về đến nhà, Đồng Yên đi ngay vào phòng bếp nấu cơm, ăn
xong lại đem ngân nhĩ cùng ngân hạnh (Vi: 2 thứ này là gì vậy @@?) bỏ vào trong
nồi sau đó quay ra phòng khách ngồi ghế salon, ôm lấy máy tính nghiên cứu kịch
bản. Mái tóc dài được cô búi gọn sau gáy, bộ quần áo to rộng ở nhà càng làm cô
toát ra vẻ xinh xắn. Cô bật mấy bài hát làm không khí bớt cô đơn, nhưng toàn là
những bài hát thanh âm rất thấp, không có lời ca vui vẻ hào hứng; trong phòng bếp
tràn ngập hơi nước, mùi thơm nhẹ của canh bay khắp nhà làm cho người khác không
tự chủ mà thả lỏng tâm tình.
Lăng Khiên mở cửa, đập vào mắt anh là toàn bộ khung cảnh
trong nhà đẹp đẽ, ngọt ngào như vậy làm cho cảm giác thư sướng cùng ấm áp vô tận
tràn ngập cả lòng anh [kể cả từng lỗ chân lông].
Đồng Yên nghe được tiếng mở cửa, quay ra nhìn thấy người nam
nhân anh tuấn kia, khóe miệng lập tức cong lên. Cô đặt máy vi tính xuống sàn
nhà nhanh chóng chạy ra cầm lấy áo khoác cho anh le lưỡi nghịch ngợm: “Hì hì.
Em xem kịch bản tập trung quá, cũng không nghe thấy tiếng anh mở cửa.”
Nói xong cô liền cau mũi: “Anh lại uống nhiều rượu rồi.” Ngữ
khí của cô có nho nhỏ oán trách, nhưng hơn hết là đau lòng.
Anh vẫn cười yếu ớt, đổi giày bước vào nhà đồng thời ôm lấy
cô đi thẳng vào bếp, ngó một chút vào nồi cháo đang sôi sùng sục trên bếp, anh
nới lỏng cà vạt cười cười: “Thơm quá.”
Đồng Yên nghe giọng anh khàn khàn thì đau lòng lắm lắm, kéo
anh ngồi xuống bên bàn ăn, đấm bóp vai cho anh hỏi: “Anh có mệt lắm không?”
Anh nhắm hai mắt, tay cầm lấy tay cô cười vui vẻ: “Hoàn hảo.
Anh đói quá.”
Cô vội vàng xoay người bắc nồi canh xuống, sau đó múc một
bát canh đưa cho anh, cầm lấy muỗng khuấy khuấy vài cái rồi nói: “Hay để em làm
thêm mấy món ăn cho anh nhé? Chỉ uống canh thôi anh sẽ không no đâu.”
Anh lắc đầu, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi. Tối rồi anh vừa có cuộc
nói chuyện với người của chính phủ, do đó anh cảm thấy mệt chết đi mất, thân thể
cũng thật bải hoải chết đi.
“Không cần đâu. Anh uống mấy bát canh là ổn.” Buổi tối anh
chỉ lo uống rượu, cơ hồ chẳng ăn thêm thứ gì cũng không có cảm giác đói. Nhưng
dạ dày cồn cào lợi hại, nhức nhối và không thoải mái chút nào.
Trên bàn cơm, Lăng Khiên cúi đầu uống canh, Đồng Yên ngồi
bên cạnh cùng anh trò chuyện.
“Hôm nay lãoChu nói
là về sau sẽ không để em đi ra ngoài phỏng vấn nữa. Có phải anh bày mưu đặt kế
không?”
Anh vẫn cúi đầu uống canh, đáp một tiếng.
“Thật ra thì đi ra ngoài phỏng vấn cũng rất ích mà, có thể
rèn luyện và có nhiều kinh nghiệm lắm. Thiến Thiến nói với em rằng chỉ ở trong
phòng làm biên tập thì chẳng có trợ giúp gì với công việc của em cả. Anh nói với
lãoChumột lần nữa cho em thực hiện một bài phỏng vấn thích hợp nhé.”
Lăng Khiên đã uống xong một
bát canh nữa, ngẩng đầu nhìn cô đặt hai tay lên bàn, nâng cằm lên vô
cùng nghiêm túc thì mi tâm cau lại rồi lập tức giãn ra. Anh cười cười không nói
gì, nhéo nhéo cái mũi cô rồi đứng dậy cầm lấy bát đi tới bồn rửa.
Đồng Yên cũng đứng dậy đi tới phía sau anh, kéo kéo áo anh
nói: “Em không muốn làm kí sinh trùng. Em muốn có sự nghiệp của riêng mình.”
Lăng Khiên để bát vào chạn, xoa xoa tay, xoay người dựa vào
tủ bên trên bếp, kéo hai tay nhỏ bé của cô cầm chặt trong tay mình.Taycô rất mềm
mại cũng rất ấm áp.
“Nói cho anh nghe một chút về kế hoạch nghề nghiệp của em
đi.” Giọng anh rất thấp, lại còn hơi gợi cảm nữa.
Đồng Yên ngửa đầu nhìn anh, nghĩ một lát nói: “Em nghĩ trước
hết là em phải tích lũy nhiều kinh nghiệm một chút đã về tất cả các phương diện
làm phim, sau đó em hi vọng một ngày nào đó mình có thể tự biên kịch một bộ
phim lớn.”
Lăng Khiên rất chuyên chú nghe cô nói, sau đó gật đầu: “Em
chuẩn bị đề tài gì cho phim chiếu bóng?”
“Em muốn làm một bộ phim về quá trình tự phấn đấu của một
người đang ở tuổi thanh xuân.”
“Cái đề tài chiếu bóng này hiện giờ đang tràn lan trên thị
trường, hơn nữa chẳng có cái nào có sự độc đáo, sáng tạo mới mẻ cả. Vì vậy mà rất
khó thu hút người xem.” Anh nói không nhanh cũng không chậm, giọng nói ôn hòa
nhưng lời nói ra lại vô cùng sắc bén.
Đồng Yên tựa vào trong ngực anh, nói nhỏ: “Em biết chứ.
Nhưng mà em cảm thấy được những người trẻ tuổi bây giờ phần lớn đều bị thương
nghiệp hóa rồi, diễn viên và hình ảnh thì quá hoa lệ, thiếu hụt sự chân thật,
thiếu sự chân chính nên không thể đánh sâu vào đáy lòng của người xem phim. Em
muốn làm một bộ phim trong đó nội dung chính là quá trình phấn đấu, trưởng
thành chân chính của nhân vật chính. Em cảm thấy rất nhiều người đã thành công
hiện nay, ở thời điểm họ còn ở tuổi thanh xuân, ít khi khẳng định ước mơ của
mình. Chính là ước mơ, giấc mộng kia giúp đỡ nhân vật chính từng bước đi về
phía thành công.”
Lăng Khiên có chút khiếp sợ nhìn cô. Giọng nói của cô trước
sau nhu hòa nhưng ngữ khí thì chưa bao giờ kiên định như thế, trong cắp mắt to
tròn trong trẻo kia hiện lên tia sáng quắc làm cho vẻ mặt cô càng thêm sinh động.
Khi cô giải thích ước mơ, trong lòng anh hung hăng run lên một cái, đột nhiên cảm
thấy cô đi vào chỗ sâu nhất trong nội tâm mình nhưng cái loại cảm giác này
không thể nói rõ là vui sướng hay là sợ hãi. Vì thấy anh nhất thời im lặng
không nói lên lời.
Cô hình như cũng chẳng đợi câu trả lời của anh, chẳng qua
rút tay ra ôm lấy hông anh, đem mặt chôn chặt trong ngực anh, lẳng lặng cứ ôm
anh như vậy. Dường như cô cảm thấy làm như vậy có thể làm cho những cảm giác bị
đè nén, tích tụ trong lòng anh dần dần tan biến.
Một lúc lâu sau, Lăng Khiên thở phào một hơi, trở về ôm thân
thể nho nhỏ của cô, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, cúi đầu hôn lên trán
cô một cái nói: “Yên Yên, chỉ cần em thích thì cứ làm đi. Những việc khác giao
cho anh là được rồi.”
Đồng Yên không nói gì, ở trong lòng anh cảm thấy vô cùng cảm
động, cô càng ôm lấy eo anh chặt hơn. Cô cảm giác rằng mình thật không có tiền
đồ, thậm chí có chút hèn yếu khi gặp phải vấn đề gì đều không tự chủ muốn kìm
tiếm sự giúp đỡ của anh. Cô có thể quả quyết cự tuyệt việc anh đề nghị cô về Viễn
Đông làm việc, nhưng cũng tại chính thời điểm cô mờ mịt mông lung không rõ hướng
đi trong tương lai, cô lại muốn lệ thuộc vào anh khi nghe anh dùng thanh âm trầm
thấp nhu hòa nói với mình rằng “Giao cho anh là được rồi.”
Buổi tối đó, Lăng Khiên đương nhiên ngủ lại nhà Đồng Yên.
Anh tắm rửa sau đó nằm trên giường, cánh tay đặt trên trán nhìn cửa phòng vệ
sinh sáng đèn đến ngẩn người, tiếng nước chảy đánh sâu vào màng nhĩ anh. Anh cảm
thấy cuộc sống cứ để anh hưởng thụ hạnh phúc ngọt ngào như vậy đến không thật.
Đồng Yên vô cùng lệ thuộc và tín nhiệm anh làm anh cảm thấy rất cao hứng, nhưng
càng như vậy lòng anh lại càng bất an.
Anh đang suy nghĩ khi một ngày cô biết rằng anh hiện giờ vẫn
đối phó với Tiếu Diệc Trần, thậm chí bên cạnh hắn còn có người của anh thì cô sẽ
nghĩ gì về anh? Lúc đó cô có còn lệ thuộc và tín nhiệm anh như bây giờ nữa
không?
Theo quan hệ càng ngày càng mật thiết giữa hai người hiện
nay, lòng anh càng ngày càng cảm thấy bất an, thậm chí rất nhiều lần anh cũng
muốn từ bỏ mọi kế hoạch, đem tất cả cho qua sạch sẽ. Nhưng những ý nghĩ trẻ con
này đều hiện lên thoáng qua rồi biến mất. Chuyện đã xảy ra rồi thì không thể dừng
lại nữa.
Đồng Yên tắm rửa xong thì đi ra ngoài, cũng không hề chú ý tới
tâm tình biến hóa của Lăng Khiên, trên đầu cô đang cuốn một cái khăn bông. Cô
nhìn anh cười hì hì rồi bò lên giường, trèo qua người anh nằm vào bên trong,
khi qua thì hôn mặt anh một cái, sau đó tựa vào trước ngực anh thở hổn hển. Bởi
vì do hơi nước mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ ửng hồng, ánh mắt khép hờ, hàng
lông mi dài cong vút khẽ rung động, nhìn cô xinh đẹp như búp bê vậy.
Lăng Khiên trìu mến cười cười, kéo cô ngồi dậy, tháo khăn
lông ra giúp cô lau tóc, động tác vụng về mà yêu thương.
Một lúc sau, anh hỏi: “Yên Yên, nếu có một ngày em phát hiện
ra anh không giống như trong tưởng tượng của em, em sẽ cảm thấy thế nào?”
Cô hơi sững sờ, mở mắt quay đầu lại nhìn anh, trong mắt là sự
khó hiểu mịt mờ hỏi anh: “Ý anh là sao cơ?”
Anh cân nhắc một chút rồi mở lời: “Mỗi người đều có một mặt
xấu nào đó, anh cũng không ngoại lệ. Nếu có một ngày em thấy anh không giống
như trong tưởng tượng của em, bầu không khí xung quanh anh không lành mạnh, em
sẽ có thể không yêu anh nữa không?”
Đồng Yên thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Anh thật sự xấu tính
mà, bá đạo này, phúc hắc này, chuyên quyền độc đoán này,.. nhiều tính xấu và
không lành mạnh lắm. Những điều này em đều đã sớm biết hết rồi.”
Lăng Khiên sững sờ ngơ ngác một chút, sau đó lại khổ sở cười
cười, không nói gì thêm nữa.
Qua thật lâu, sau khi đã lau xong tóc cho cô, Lăng Khiên ngồi
dậy, đỡ lấy thân thể cô, nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi buồn ngủ của cô thì hôn một
cái vào trán cô, nói: “Anh đi cất khăn vào phòng tắm. Em ngủ trước đi.”
Đồng Yên gật đầu, sau đó nắm lấy tay anh nói nhỏ: “Bất kể có
phát sinh chuyện xấu gì, em cũng vẫn sẽ yêu anh.”
Sau đó anh cười hạnh phúc. Anh chôn mặt vào gáy cô hít một
hơi thật sâu, ôm chặt cô vào lồng ngực, ghi nhớ thật sâu câu nói đảm bảo và
kiên định của cô.