Ngoan, Anh Yêu Em

Chương 47: Chương 47: Chỉ có thể đánh cược một lần






Phòng làm việc của tổng tài Viễn Đông.

Lục Tư Triết cầm trên tay tập tài liệu thì tức giận vô cùng, ném mạnh xuống mặt bàn làm việc của Lăng Khiên nói: “Tôi không đồng ý.”

Lăng Khiên kéo kéo cà vạt nói: “Tôi không phải là trưng cầu ý kiến của cậu, chẳng qua là báo cho cậu biết thôi.”

Lục Tư Triết đứng bật dậy, hai tay chống lên bàn lạnh lùng nói: “Lăng Khiên, cậu không nên chỉ cho rằng Viễn Đông là của một mình cậu. Tôi ngay bây giờ sẽ đem hết số cổ phần trên tay tôi bán đi giải quyết vụ mười lăm tỉ kia. Còn việc để cho người khác tiếp quản Viễn Đông thì nghĩ cậu cũng đừng có mà nghĩ đến.”

Lăng Khiên nhìn bạn, trong mắt biểu kiện sự quyết tâm vô cùng nói: “Nếu như cậu dám làm như vậy thì tôi bây giờ sẽ đánh chết cậu.”

Lục Tư Triết một chút cũng không sợ hãi nhìn chằm chằm Lăng Khiên nói: “Tới đi. Tôi thà bị cậu đánh chết cũng không cho cậu bán Viễn Đông đi.”

Lăng Khiên cũng từ từ đứng dậy, có chút phiền não nói: “Tôi bây giờ sẽ đi gặp Lưu Hán Tống Khai của công ty Hoa Quân bàn bạc. Nếu nguyện ý thì cậu đi cùng tôi, còn nếu không muốn thì cút xa ra một chút, đừng có ở trước mặt tôi mà lắc lư.” Nói xong anh cầm lấy chìa khóa chuẩn bị rời đi.

Lục Tư Triết trong mặt hiện lên một tia đau đớn, mím môi sửng sốt một chút, sau đó bước nhanh tới phía trước một chút trực tiếp vung tới phía Lăng Khiên một đấm. Lăng Khiên cảm giác được một trận gió lạnh đột nhiên thổi tới gần, theo bản năng nghiêng đầu, trong nhảy mắt cong khuỷu tay lên giáng về phía sau một cái. Lục Tư Triết không có một chút né tránh nên trực tiếp nhận một cú cùi trỏ vào đúng sườn trái, rồi lập tức khom người xuống.

Lăng Khiên cảm thấy khổ sở, vừa rồi anh dồn toàn lực về khuỷu tay đánh ra phía sau, anh cũng không nghĩ tới Lục Tư Triết hoàn toàn không né tránh. Nhìn bạn mình đau đến mức mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ra, anh đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng nhìn bạn một lát, sau đó đưa tay ra muốn giúp anh đứng lên, nhưng lại bị Tư Triết giơ tay mạnh mẽ gạt ra.

Lăng Khiên thở dài, sau đó ngồi xổm xuống, một phen túm lấy cánh tay của Tư Triết kéo anh tới ghế salon, không quá ôn nhu giúp anh ngồi xuống. Sau đó đốt một điếu thuốc, nhìn sắc mặt Tư Triết dần dần hõa hoãn rồi xoay người đi đến bên cửa sổ thủy tinh sát đất nhàn nhạt nhìn bạn.

Lục Tư Triết mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy ngẩng đầu lên, một tay ôm lấy sườn trái của mình, ho khan hai tiếng rồi hổn hển hít thở xong khàn khàn nói: “Chuyện này nhất định còn có cách giải quyết khác. Không nên bán Viễn Đông đi.”

Lăng Khiên lắc đầu. Mặt anh không chút thay đổi, ánh mắt bình tĩnh mà thâm thúy.

Một lát sau anh mở miệng: “Buổi sáng hôm nay, hai người của hai ngân hàng khác cũng tới nói rằng muốn ngưng hợp đồng với chúng ta, không có bất ngờ gì xảy ra thì nội trong một tuần Viễn Đông gặp phải vấn đề nghiêm trọng về tài chính, sau đó cổ phiểu lại sụt giảm mạnh, tất cả các hạng mục cũng sẽ mắc cạn, cho đến lúc này Viễn Đông đang vô cùng nghiêm trọng rồi.”

Lục Tư Triết giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt run rẩy hai cái, anh nói: “Hãy bán hết số cổ phần của tôi đi đi, coi như là tôi van cậu. Để tôi nhìn thấy người khác quản lý Viễn Đông không bằng để tôi chết đi còn hơn.”

Lăng Khiên nhìn Tư Triết một cái rồi cúi đầu, một lát sau anh đi tới bên bàn trà dập tắt điếu thuốc rồi rót một cốc nước đưa cho Tư Triết, chờ cho bạn bình tĩnh hơn mới tới bên ghế salon ngồi xuống cạnh bạn, nhè nhẹ vỗ lên bờ vai của Tư Triết nói: “Tư Triết, tin tưởng tôi, đây chỉ là tạm thời thôi, Viễn Đông rồi cũng sẽ lại trở về với chúng ta. Bây giờ cổ phần của chúng ta không thể đem bán ra ngoài thị trường dù chỉ là một chút, nếu như để cho Tô Mục Hâm khống chế Viễn Đông, chúng ta sẽ không bao giờ còn cơ hội trở về nữa.”

Lục Tư Triết đau khổ cúi đầu, qua một lúc lâu mới run rẩy nói: “Nhưng mà Viễn Đông là tất cả tâm huyết cùng mồ hôi nước mắt của cậu, cứ như vậy hai tay dâng cho người khác, cậu thật sự chịu được sao?”

Lăng Khiên trong mắt hiện lên một tia ảm đạm sau đó cười cười, ôm lấy vai bạn nói: “Không có gì là không chịu được, mà tôi cũng không phải hoàn toàn từ bỏ Viễn Đông. Chỉ cần hai anh em chúng ta đồng tâm hiệp lực thì sẽ nhanh chóng lấy lại được Viễn Đông thôi.”

Lục Tư Triết ánh mắt chăm chú nhìn bàn trà, khom người hai tay che mặt, bả vai run rẩy hai cái, rầu rĩ nói: “Khiên, tôi xin lỗi. Tôi thật sự không nghĩ tới lại nghiêm trọng tới mức này.”

Lăng Khiên vỗ vỗ vai bạn, đứng lên nói: “Không nên tự dát vàng lên mặt mình. Người bọn họ muốn phá đổ chính là tôi, với cả không sao đâu, đừng tự trách mình nữa. Đi, đi tới Hoa Quân với tôi, nếu để cho Tô Mục Hâm hành động trước, chúng ta sẽ trở nên bị động.”

Lục Tư Triết buông hay tay xuống, tháo mắt kính lau lau mắt, khàn khàn nói: “Tôi đi rửa mặt đã, cậu chờ tôi chút.”

Lăng Khiên gật đầu sau đó xoay người nói nhỏ: “Tư Triết, thật ra không có gì phải sợ hãi cả. Cùng lắm gì hai chúng ta một lần nữa cùng nhau tạo dựng lại Viễn Đông.”

Lục Tư Triết đáp một tiếng, có chút không yên đi tới phòng vệ sinh.

Khi ở trên đường, Lục Tư Triết lái xe, Lăng Khiên lấy di động ra thì thấy một cuộc gọi nhỡ của Đồng Yên, anh mím môi suy nghĩ một lát rồi nhắn một tin cho cho là: “Anh đang bận lắm, muộn chút nữa sẽ gọi điện cho em.”

Và ngay lập tức anh nhận được tin nhắn trả lời của cô: “Anh đang gặp chuyện khó giải quyết phải không?”

Hai chân mày anh nhăn lại rồi nhắn trả lời: “Không có.”

Sau đó không nhận được tin nhắn của đối phương nữa thì anh cất di động vào túi áo, tâm tình càng nặng nề hơn.

Đồng Yên lúc này đang ở trên đường cao tốc, thấy anh trước sau như một ngắn gọn trả lời, lần đầu tiên cô cảm thấy không có sức lực nhắn một tin dài trêu chọc anh vui vẻ, mà đem điện thoại bỏ vào túi xách, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy có chút thất bại, cô dự cảm được anh đang gặp khó khăn, cô muốn chia sẻ với anh nhưng anh hiển nhiên là không có cái suy nghĩ này, thậm chí cũng không muốn nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì. Bất quá vẫn còn được nhìn thấy anh là tốt rồi, cho dù không thể giúp đỡ anh được việc gì, ít nhất là cô có thể ở bên anh.

Lăng Khiên và Tư Triết tới công ty Hoa Quân, Lưu Hán Tống Khai đã đợi ở phòng làm việc, trò chuyện ngắn ngủi một lúc rồi lập tức đi thẳng vào vấn đề.

Lăng Khiên đem văn kiện để trước mặt nói: “Tống Khai, đây là kế hoạch của tôi, Hoa Quân sẽ mua lại hết chỗ cổ phần này để khống chế Viễn Đông và trở thành cổ đông lớn nhất khống chế tất cả sản nghiệp của Viễn Đông.”

Lưu Hán Tống Khai cười cười mở tập văn kiện ra xem, yên lặng mười mấy phút đồng hồ rồi anh đóng tập văn kiện hỏi: “Lăng Khiên, anh lấy giá thấp hơn giá thị trường năm phần trăm đem chỗ cổ phần Viễn Đông của anh chuyển nhượng sang cho tôi, hợp đồng một khi đã kí kết thì Viễn Đông sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với anh nữa, tôi chính là tổng giám đốc của Viễn Đông. Anh không sợ đến lúc đó tôi sẽ đổi ý không đem Viễn Đông trả lại cho anh sao?”

Lăng Khiên nhìn Lưu Hán khẽ mỉm cười, sau đó gật đầu nói: “Sợ chứ, nhưng mà không còn cách nào khác. Tôi không thể để chỗ cổ phần này bán ra ngoài thị trường được, cũng chỉ có thể đánh cược một lần.”

Lưu Hán Tống Khai đem tập văn kiện để trên bàn, cúi đầu trầm mặc một hồi rồi nhìn Lăng Khiên, cực kỳ bình tĩnh mở miệng: “Trước khi các anh tới mười lăm phút tôi nhận được điện thoại của Tô Mục Hâm.”

Nghe xong lời Tống Khai, Lục Tư Triết hai tay nhanh chóng nắm lại thành quyền, trong khi Lăng Khiên chỉ khẽ nhếch khóe miệng, cầm cốc cà phê lên uống một ngụm rồi nhíu mày, cười nói: “Điều kiện là gì?”

Lưu Hán cười gật đầu nói: “Bức tranh mà lần trước anh nói sẽ tặng cho tôi.”

Lăng Khiên cười nói: “Được. Mấy ngày nữa tôi sẽ mang tới cho anh.”

Lưu Hán Tống Khai cũng nâng cốc trà lên uống một ngụm, sau đó trầm ổn nói: “Được. Hai ngày nữa phòng làm việc của anh chính là của tôi.”

Lăng Khiên cười khẽ hai tiếng, đứng lên hướng Tống Khai vươn tay nói: “Hợp tác vui vẻ.”

Lưu Hán Tống Khai cũng đứng lên nhẹ bắt tay anh nói: “Hợp tác vui vẻ.”

Thời gian còn lại ba người bàn bạc lại những chi tiết cần sửa đổi trong hợp đồng, cuối cùng Lưu Hán Tống Khai tăng thêm một vài người vào làm việc tại Viễn Đông, cùng đảm nhận chức tổng tài với Lục Tư Triết.

Lăng Khiên đối với điều kiện này không có bất kỳ dị nghị nào, chẳng qua là nhìn Lưu Hán chân thành nói: “Cảm ơn.”

Anh biết lần đặt cược này anh đúng tới tám mươi phần trăm rồi. Từ trước đến giờ anh thấy Lưu Hán Tống Khai không có biểu hiện gì là đắc ý muốn khống chế Viễn Đông.

Sau khi xử lý xong công việc, đi ra từ Hoa Quân, Lăng Khiên cùng Lực Tư Triết không lập tức lên xe mà là đứng ở bên đường nhìn tòa nhà kiến trúc khí thế tương đối giống Viễn Đông ngây người một lúc.

Sau đó Lục Tư Triết nói: “Sau này nơi này chính là tổng bộ của Viễn Đông.”

Lăng Khiên trên mặt nhìn không ra bất kỳ biểu hiện gì, cúi đầu đáp một tiếng.

Lục Tư Triết nhìn anh, khàn khàn nói: “Trong lòng thật khó chịu. Đi uống mấy chén rượu thôi.”

Lăng Khiên ngẩng đầu nhìn bạn, cười cười nói “Được” xong cất bước đi về phía bãi đỗ xe.

Lúc Tư Triết đứng nhìn anh vài giây đồng hồ rồi mới đi theo.

Vừa rồi nụ cười của Lăng Khiên trông thật cô đơn.

Trong quán rượu, hai người đàn ông không hề nói bất kỳ chuyện gì với nhau, chỉ là cứ uống một chén rồi lại một chén. Khi Lục Tư Triết đã say say rồi, đầu tựa vào ghế salon khàn khàn nói: “Có thể nói cho tôi biết một chút cậu làm thế nào để lấy lại Viễn Đông được không?”

Lăng Khiên đung đưa chén rượu, híp mắt nhìn một chút, sau đó ngửa cổ uống hết cốc rượu đỏ, mới trầm giọng nói: “Tạm thời tôi còn chưa nghĩa ra, bất quá sau này chắc chắn sẽ có biện pháp.”

Lục Tư Triết quay đầu nhìn anh nói: “Sau khi kí hợp đồng vào cuối tuần sau, cậu sẽ chuẩn bị làm gì?”

Lăng Khiên cười cười nói: “Không biết. Chắc là mang Yên Yên đi du lịch.”

“Cậu nói cho cô ấy biết rồi?”

“Không có.”

“Nói cho cô ấy biết đi. Nếu như cuối cùng cô ấy nghe được tin tức về việc này lại vô cùng khổ sở.”

Lăng Khiên gật đầu: “Tôi biết chứ. Nhưng mà chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói. Hai ngày nữa đi, mấy ngày qua trong lòng tôi rất rối loạn. Đúng rồi, mèo hoang nhỏ bé kia của cậu có tin tức gì chưa?”

Lục Tư Triết lắc đầu nói: “Tôi cho người điều tra những người bên cạnh Tô Mục Hâm rồi, tạm thời vẫn chưa có tin tức gì.”

Lăng Khiên cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh trai Tô Mục Hâm không phải có một người con gái sao?”

Lục Tư Triết sững sờ nói: “Hình như là thế. Cậu hoài nghi cô ta?”

Lăng Khiên nhún nhún vai: “Không biết, bất quá rất có khả năng này. Sau khi anh trai Tô Mục gặp tai nạn giao thông, hắn ta tiếp quản Thắng Thiên đồng thời chịu trách nghiệm chiếu cố chị dâu cùng cháu gái.”

Lục Tư Triết nhướn mi nói: “Làm sao cậu lại biết rõ thế?”

Lăng Khiên cười khẽ hai tiếng không nói gì.

Lục Tư Triết nghĩ một lát rồi có chút kinh ngạc nói: “Cậu sẽ không cũng có người ở Thắng Thiên đấy chứ?”

Lăng Khiên cười lắc đầu: “Tôi làm gì mà lại thần thánh như vậy. Thuê thám tử tư điều tra thôi.”

Lục Tư Triết sững sờ, sau đó nói: “Cậu muốn động Thắng Thiên?”

Lăng Khiên hai tay giơ lên đặt sau gáy, tựa vào lưng ghế salon nhìn trần nhà, nặng nề nói: “Tôi bây giờ lấy cái gì để động Thắng Thiên đây? Chẳng qua là đang tìm kiếm thời cơ thích hợp, xem một chút có thể tìm ra được sơ hở nào hay không. Nói thật ra thì bây giờ một chút khả năng cũng không có, cổ phần của Thắng Thiên trong thị trường cũng chỉ có mười mấy phần trăm, căn bản là không nhúc nhích được.”

Lục Tư Triết mím môi đi qua ngồi xuống bên cạnh Tư Triết, vỗ vỗ vai bạn: “Đừng nóng vội. Chờ tôi tìm được mèo hoang nhỏ xong có lẽ sẽ có chút ích gì đó giúp đỡ cậu.”

Lăng Khiên quay đầu nhìn bạn cười giễu cợt nói: “Cậu chịu được khi cô ta bị tôi lợi dụng hở?”

Lục Tư Triết trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, sau đó nặng nề gật đầu nói: “Nha đầu thối tha vô tình vô nghĩa này, khi tìm được tôi sẽ lột da cô ta.”

Lăng Khiên cười to nói: “Việc đó trước hết phải lột hết quần áo của cô ta đã.”

Lục Tư Triết đạp bạn một cái, rồi lát sau nói: “Khiên, cậu có tin tưởng vào trực giác không?”

Lăng Khiên không đáp, chỉ là quay đầu nhìn bạn.

Lục Tư Triết nhìn ly rượu đỏ trên bàn trà một lúc lâu, sau đó nói thật nhỏ: “Tôi cảm thấy… cảm giác được cô ấy không phải người xấu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.