Ngoan, Anh Yêu Em

Chương 52: Chương 52: Có tiểu cầm thú.




Lăng Khiên đã từng đi kiểm tra dạ dày rồi, nhưng đã là nhiều năm trước, hơn nữa anh nhớ là lúc đấy không khó chịu nhiều lắm nên cũng không để ở trong lòng. Trước khi đi theo bác sỹ vào phòng bệnh, Lăng Khiên còn an ủi Đồng Yên không cần lo lắng.

Nhưng nửa giờ sau anh đã được một cô ý tá nhỏ vịn ra ngoài. Anh đã nôn ra hết sạch, người dường như muốn ngất.

Đồng Yên thấy bộ dạng của anh thì hốc mắt lập tức đỏ, vội vàng chạy tới, đỡ lấy anh. Cô nghe y tá nói: “Phản ứng của anh ấy rất kịch liệt, nôn mửa tới mức muốn ngất. Bác sỹ đề nghị anh ấy vào phòng bệnh truyền nước, nghỉ ngơi một chút.”

Đồng Yên nhìn cô y tá đứng bên cạnh người yêu mình thì thấy cô ta đang trong trạng thái ngây ngất, vẻ mặt đỏ ửng mà mê trai nhìn chằm chằm Lăng Khiên. Cô giận, dẩu dẩu môi đem tay Lăng Khiên đặt lên vai mình, ôm hông anh nói nhỏ: “Chúng ta đi vào phòng bệnh thôi.”

Lăng Khiên vẫn cúi đầu, nghe được giọng cô thì mới ngẩng mặt lên nhìn một chút thì thấy sắc mặt cô không được vui vẻ cho lắm thì lập tức nhíu mày, rút cánh tay đang vịn lên người y tá lại, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn”. Sau đó ôm Đồng Yên rời đi.

Cô ý tá mặt không còn đỏ ửng nữa mà thay vào đó là vẻ sững sờ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bóng lưng Lăng Khiên, lẩm bẩm: “Đẹp trai quá đi mất. Quả thực đẹp trai đến ngây người.”

Đến phòng bệnh, Lăng Khiên ngồi xuống giường, ôm Đồng Yên ngồi ở trên đùi mình, đặt cằm lên vai cô dồn dập hít thở. Một lát sau anh nói với giọng khàn khàn mà vô lực: “Em giận à?”

Đồng Yên mím môi không nói chuyện, mím môi đưa tay từ ngực anh xuống bên dưới bụng, nhẹ nhàng xoa bụng cho anh.

Lăng Khiên vỗ vỗ phía sau lưng cô, anh mệt đến mức ngay cả khí lực để giải thích cũng không có. Lại thấy cô y tá vừa nãy đi vào cầm theo túi nước biện thì anh lập tức nhíu mày.

Cô y tá đưa thuốc cho Lăng Khiên sau đó vịn anh nằm xuống, Đồng Yên bất mãn đứng ở bên giường nằm lấy tay anh. Lăng Khiên bất đắc dĩ nhếch khóe miệng lên, chờ sau khi cô hộ lý châm kim chuyền cho mình xong, nhìn bộ dáng mê trai của cô ta đang nhìn mình mà cúi đầu thở dài một hơi, bình tĩnh mở miệng: “Mong cô đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi nữa, vợ tôi sẽ không vui.”

Sau đó cô y tá quẫn bách thu hồi ánh mắt, nhanh chóng thu thập đồ đạc rồi chạy chối chết.

Đồng Yên trên mặt lập tức vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong lên, cúi người xuống hôn lên trán anh một cái, vỗ vỗ má anh nói: “Thật là ngoan.”

Lăng Khiên cười cười sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Đồng Yên ngồi ở bên giường, bàn tay nhỏ bé vẫn xoa bụng cho anh, cô cảm thấy vô cùng đau lòng. Cô không biết lần kiểm tra dạ dày này lại làm anh khó chịu đến như vậy, sớm biết như vậy thì cô nên cùng anh đi vào trong phòng khám rồi. Hiện tại sắc mặt anh vẫn trắng bệch, chắc lúc vừa kiểm tra xong anh khó chịu nhiều lắm.

Lăng Khiên không thoải mái nhưng cũng không phải là đau đến mức nói không ra lời. Anh chỉ là đang nghĩ tới những lời vừa rồi bác sỹ nói. Thật sự rất đúng.

Khi vừa kiểm tra xong, bác sỹ hỏi anh: “Có phải anh đã từng xuất huyết dạ dày không?”

Lăng Khiên gật đầu, nhíu mày hỏi: “Tình hình không tốt sao bác sỹ?”

Bác sỹ thở dài một tiếng, nói: “Dạ dày loét rất lớn, hơn nữa nếu chuyển biến xấu đi sẽ trở thành ung thư dạ dày. Anh tuổi còn trẻ như vậy mà không chịu thương lấy thân thể mình. Các anh cậy mình là những người tinh anh của xã hội, là những nhân sỹ thành công mà cho tới bây giờ không để những lời khuyên của bác sỹ vào tai. Đoạn thời gian trước có một người là tổng giám đốc của công ty nào đó, bình thường chỉ đơn giản là cảm thấy dạ dày trướng đau nên không không thèm quan tâm, để ý nhiều. Chờ cho đến khi ngất xỉu trên bàn rượu mới đưa tới bệnh viện, kiểm tra xong thì phát hiện đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối rồi, các khối u bắt đầu di căn, dù có giải phẫu cũng không còn kịp nữa. Hơn nữa lúc đó vợ anh ta còn đang mang bầu, biết tin mà khóc đến mức ngất xỉu, suýt nữa là đẻ non. Có tiền thì cũng chỉ kéo dài tính mạng ra thêm một chút, đến cuối cùng mới biết thế nào là sợ. Cả đời này suốt ngày chỉ kiếm tiền mới đáng giá sao? Hơn nữa còn hi sinh cả sức khỏe, thậm chỉ là tính mạng để kiếm tiền, đáng giá sao? Cuối cùng người khổ không phải anh ta mà chính là vợ anh ta và đứa con không có cha mà thôi. Cô gái đang ở ngoài kia là vợ cậu phải không, nhìn rất đơn thuần a, vừa nhìn là đã thấy cô gái này không thể nào chịu nổi đả kích lớn được. Cậu thử nghĩ mà xem nếu như mình gặp bất trắc gì thì vợ cậu, cô ấy sẽ sống như thế nào a.”

Lăng Khiên bị những lời nói này làm cho sợ đến thất thần cả người. Cũng không phải là anh sợ chết, mà là anh nghĩ đến vạn nhất mình xảy ra chuyện gì thì Đồng Yên sẽ làm sao bây giờ? Cô ngốc nghếch như vậy, đầu óc không thông mình nhanh nhạy, nếu không có mình chăm lo, che chở thì cuộc sống sau này của cô sẽ như thế nào?

Chỉ mới nghĩ như vậy thôi mà dạ dày anh đã đau dữ dội rồi. Môi anh mấp máy đang định nói gì đó thì cảm nhận được một cảm giác ấm áp nhè nhẹ truyền đến. Anh mở mắt ra thì thấy Đồng Yên vẻ mặt lo lắng đang cầm một chiếc khăn mặt ẩm chấm chấm lên môi anh.

Anh khẽ cười cười, cầm tay cô nói: “Anh không sao mà, em đừng lo.”

Cô vừa nhìn thấy anh mỉm cười nhưng nụ cười của anh lập tức biến mất làm trong lòng cô lại càng sợ hơn. Hai chân mày anh nhíu chặt lại, nỗi sợ hãi trong lòng cô càng tăng lên.

Đồng Yên đặt chiếc khăn mặt xuống, cúi người đem mặt chôn ở cổ anh cọ cọ chà chà, nói: “Có phải bác sỹ đã nói gì đó với anh không? Kết quả không tốt? Rất nghiêm trọng sao? Nói cho em biết có được không, em có thể chịu đựng được.

Lăng kHiên hai tay ôm chặt lấy eo cô, ghì chặt cô vào ngực, vuốt vuốt tóc cô, nói với cô bằng giọng chắc nịch, bảo đảm: “Anh đã nói sẽ chăm sóc em cả đời thì sẽ không nuốt lời. Ngoan, đừng sợ.”

Về đến nhà, Lăng Khiên rất nghe lời nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, thật ra thì anh không ngủ được, chỉ nằm nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người. Có đôi khi quá hạnh phúc, ngược lại sẽ làm cho người ta hay lo được lo mất. Anh vốn định chờ sau khi chuộc lại được Viễn Đông sẽ trở về nhà ba mẹ cô xin phép cưới cô, nhưng bây giờ anh không muốn lãng phí thời gian thêm nữa. Có Viễn Đông hay không không quan trọng, quan trọng là Đồng Yên nhất định phải là vợ anh.

Cho đến buổi tối hôm đó, Lăng Khiên gọi điện cho ba mẹ mình, nói về chuyện của mình và Đồng Yên. Ba anh thì không sao nhưng mẹ anh quyết tâm phản đối. Đây cũng là nguyên nhân anh không có mang Đồng Yên về nhà. Mấy năm trước sau lễ đính hôn, mẹ anh đã giới thiệu bao nhiêu người con gái khác cho anh, nhưng lần nào anh cũng cự tuyệt, làm anh và mẹ mình đã cãi nhau vô số lần.

Lần cuối cùng anh mang Yên Yên về nhà là mấy ngày trước, khi đó anh trở về tìm ba mình thương lượng đối sách, sau khi mẹ anh biết thì bà ra sức phản đối. Bà nói: “Tiểu Khiên, con nghe kỹ cho mẹ. Mẹ thà cả đời này không có con dâu còn hơn là cô ta bước chân vào cửa Lăng gia. Mẹ tuyệt đối không cho phép, con đã làm mẹ chết tâm bao nhiều rồi.”

Anh lúc ấy im lặng nhìn mẹ mình một lúc lâu rồi nói: “Mẹ, chỉ cần cô ấy nguyện ý gả cho con, con nhất định sẽ cưới.” Nói xong anh giơ tay làm dấu hiệu riêng với ba mình rồi xoay người rời đi.

Xuống dưới nhà, anh không lập tức rời đi mà ngồi ở trong xe hút thuốc lá, cho đến khi ba anh gọi điện báo là mẹ anh không có chuyện gì, đã ngủ rồi thì anh mới khởi động xe rời đi.

Cúp điện thoại anh nhìn về phía Đồng Yên, ánh mắt trước sau như một vẫn tràn đầy sủng nịnh và yêu thương . Nhìn bộ dạng thấp thỏm lo âu mà anh bật cưới, kéo cô tới gần và hôn cô rồi nói: “Yên tâm, ba mẹ anh bên kia đã không có vấn đề gì, bọn họ còn rất cao hứng. Ngày mai chúng ta trở về nhà ba mẹ em cầu hôn.”

Bên nhà Đồng Yên đã sớm không có vấn đề gì, cho nên hai người về nhà ba mẹ cô ba ngày rồi trở lại thành phố G đi đăng ký kết hôn. Lăng Khiên ôm lấy Đồng Yên đi ra từ cục dân chính, đứng ở bên đường hướng về phía mặt trời cười ngây ngô một lúc mới quay đầu, vô cùng hạnh phúc gọi cô một tiếng: “Bà xã!”

Đồng Yên mặt đỏ bừng, cúi đầu, nắm lấy tay anh nhẹ nhàng lên tiếng.

Lăng Khiên xoay người ôm cô nâng mặt cô lên, nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ ôn nhu nói: “Gọi anh đi.”

Đồng Yên ôm lấy eo anh, hai mắt mở to, cười hì hì gọi: “Ông xã.”

Và… Lăng Khiên rất không có tiền đồ mà hốc mắt hồng hồng, anh cúi đầu trực tiếp nuốt lấy môi cô, tất cả chua xót trong lòng nhanh chóng hóa thành cảm giác hạnh phúc vô bờ bến. Hai người hôn nhau triền miên, nụ hôn thật dài thật sâu như là cả một thế kỷ đã trôi qua.

Sau khi cầm được tờ đăng ký kết hôn, Đồng Yên chính thức thôi việc, triệt để thành tâm làm một người vợ hiền. Mỗi ngày trừ việc nấu cơm và quan tâm, để ý đến các món ăn, đồ uống cho Lăng Khiên thì tất cả thời gian rảnh còn lại trong ngày của cô đều dùng vào việc viết kịch bản.

Lăng Khiên nói với cô: “Chỉ cần em dám viết, anh liền dám làm.”

Cho nên sức mạnh mà anh tiếp cho cô là vô cùng to lớn.

Lục Tư Triết và Tô Tô cũng đã hoàn thành kỳ nghỉ tuần trăng mật của mình và trở về. Chiều hôm đó Lăng Khiên phái người đem mẹ Tô Tô từ trại an dưỡng ra ngoài an toàn, ba ngày sau người phụ trách quỹ quản lý bên Thụy Sĩ đã liên lạc được với bọn họ, Tô Tô tự nguyện đem toàn bộ của phần thuộc về mình chuyển sang cho Lục Tư Triết.

Một tuần sau, Lục Tư Triết lấy thân phận là cổ đông lớn nhất ngồi vào vị trí tổng tài của Thắng Thiên. Mười ngày sau, Lăng Khiên chuộc lại được Viễn Đông, thật ra anh phải trả số tiền với giá cao hơn giá thị trường năm phần trăm. Nhưng đối với yêu cầu này anh không có bất cứ dị nghị gì.

Sau hai tuần, công ty Thắng Thiên trở thành một công ty con chịu trách nhiệm quản lý của Viễn Đông, Tô Tô cùng mẹ cô đồng ý tên công ty vẫn là Viễn Đông. Lăng Khiên tiếp tục nắm giữ năm mươi phần trăm cổ phần, Lục Tư Triết như cũ là ba mươi phần trăm, còn Tô Mục hâm chỉ nắm giữ tám phần trăm.

Tất cả kế hoạch của Tô Mục Hâm gây dựng trong năm năm đã sụp đổ chỉ bằng một tờ hôn thú, ngày hôm Thắng Thiên hợp vào Viễn Đông thì ông ta lập tức từ chức, cổ phần của ông ta theo giá thị trường bị Viễn Đông thu hồi.

Sau đó hai đôi tình nhân của chúng ta bắt đầu chuẩn bị đám cưới. Cảm giác khẩn trương có, vui mừng có nhưng mà mọi người đều vô cùng bận rộn.

Hai tuần sau, vào một buổi sáng rất đỗi bình thường, Lăng Khiên và Đồng Yên cùng nhau ngồi ở trên bàn ăn bữa sáng, anh giống như vô tình mở miệng: “Yên Yên, hôm nay là ngày bao nhiều rồi?”

Đồng Yên nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Ngày mười sáu ạ.”

Lăng Khiên đặt đũa xuống, nhìn cô ra điều suy nghĩ gì đó rồi nói: “Một lát nữa ăn cơm xong thì em theo anh tới bệnh viện.”

Đồng Yên kinh ngạc nhìn anh, lo lắng hỏi: “Sao thế anh? Anh lại khó chịu ở đâu à?”

Lăng Khiên cười cười, lấy khăn giấy lau miệng nói: “Không phải anh, mà là em.”

Đồng Yên khốn hoặc nói: “Em rất tốt mà.”

Lăng Khiên hai tay chống bàn đứng dậy, sau đó khom lưng nhìn cô. Một lát sau, anh vươn ngón trỏ ra chà chà khóe miệng cô, đem giọt nước còn đọng lại lau sạch sẽ rồi cười cười nói: “Em thật sự là rất ngốc nghếch. Kinh nguyệt của em đã chậm mất mười ngày rồi.”

Đồng Yên nghe xong lời anh thì lập tức trừng lớn hai mắt, sau đó hai gò má đỏ bừng, cúi đầu nhu nhu nói: “Cái này mà anh cũng nhớ được sao?”

Lăng Khiên nhướn nhướn mi: “Tất nhiên rồi. Mỗi tháng vào mấy ngày đó anh quả thực sống không bằng chết.”

Đồng Yên cáu giận, lườm anh nói: “Cầm thú!”

Lăng Khiên cười lớn, đi vòng qua bên kia bàn kéo cô đứng dậy, sau đó đặt bàn tay to lên bụng cô nhẹ nhàng vuốt ve: “Em đi thay quần áo nhanh lên. Chúng ta phải đến bệnh viện kiểm tra xem nơi này có phải hay không đã có tiểu cầm thú.”

Một canh giờ sau, Đồng Yên cầm tờ giấy xét nghiệm, quay đầu có chút không dám tin nhìn người đàn ông bên cạnh đang cười nhe nhởn, hai mắt hồng hồng nói: “Ông xã à, em thật sự là mang thai rồi.”

Lăng Khiên ánh mắt ôn nhu nhìn cô, sủng nịnh nhéo nhéo mũi cô, hôn lên mắt cô nói: “Tiểu ngu ngốc a. Không cho em khóc nhè, như vậy không tốt cho thai nhi.”

Đồng Yên nhìn thần thái bình tĩnh của anh cắn cắn môi, lau nước mắt rồi bất mãn nói: “Tại sao anh một chút cũng không kích động thế?”

Lăng Khiên cười, trực tiếp cúi người ôm lấy cô đi về phía thang máy nói: “Kích động hả? Đương nhiên là anh kích động rồi. Nhưng mà anh đã sớm dự liệu được kết quả như vậy rồi.”

Đồng Yên hai tay ôm cổ anh khó hiểu nói: “Làm sao mà anh biết được?”

Lăng Khiên vào thang mái, cười cười cúi người ở bên tai cô nói nhỏ: “Thì trên xe lần đó anh không có dùng bảo hộ mà.”

Đồng Yên đỏ mặt, không phục nói: “Anh biết chắc em sẽ mang thai sao?”

Lăng Khiên ôm cô ra khỏi thang máy, nhíu mày nói: “Dĩ nhiên rồi, bách phát bách trúng!”

Đồng Yên cười khanh khách, sau đó ngửa đầu nhìn anh cười híp mắt nói: “Vậy thì anh nói xem, con sẽ là con trai hay con gái?”

Lăng Khiên nhìn bụng cô một hồi rồi bình tĩnh mở miệng: “Con trai!”

Đồng Yên ôm cổ anh cười càng thêm thoải mái nói: “Làm sao anh biết?”

Lăng Khiên vân đạm phong khinh nói: “Bởi vì đêm đó anh tương đối cầm thú mà! Cho nên nhất định là một tiểu cầm thú. Nếu như lần đó mà anh nhẹ nhàng một chút thì sẽ ra một con mèo ngoan nhỏ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.