Đồng Yên về đến nhà đã là mười giờ tối. Cô nhón chân nhẹ
nhàng bước từng bước chuồn về phòng thì cửa thư phòng đột nhiên mở ra.
“Yên Yên, vào đây.” Giọng nói của ba cô trầm trầm vang lên.
Khuôn mắt nhỏ nhắn của
Đồng Yên tái nhợt, mím môi đi vào.
“Ba, ba còn chưa ngủ ạ?”
“Đang đợi con. Yên Yên, ba có vài lời muốn nói với con.”
Đồng Yên hai tay nắm chặt lại hỏi nhỏ: “Chuyện gì ạ?”
“Con hãy chia tay với Lăng Khiên rồi quay về bên cạnh Tiếu
Diệc Trần đi. Nó mới là người có thể cho con hạnh phúc.”
“Ba, bây giờ con yêu Lăng Khiên.”
Đồng ba đứng lên, hai tay đặt trên hai vai cô lời nói sâu
xa: “Lăng Khiên, người này lòng dạ quá sâu, con sẽ không nhìn thấu được nó đâu.
Nếu như có một ngày con phát hiện ra nó
không giống như tưởng tượng của con, con sẽ rất đau khổ.”
Đồng Yên ngẩng đầu, ánh mắt quật cường nhưng hai mắt đã bao
phủ một tầng nước mỏng: “Ba à, Lăng Khiên là một thương nhân thành công
như vậy thì không thể thiếu được lòng dạ
sâu kín. Nhưng những điều đó đều là đối với người khác, còn với con bây giờ anh
ấy rất chân thành, những việc anh ấy đã hứa với con thì nhất định sẽ làm được.
Có lẽ hiện giờ anh ấy đang giấu con điều gì đó, nhưng tuyệt đối sẽ không gạt
con. Con biết ba đối với ba Lăng Khiên có bất mãn, nhưng mà chuyện đó không hề
liên quan đến anh ấy, sự thật đúng ra thì con mới là người phải xin lỗi Lăng
Khiên. Ba, hãy thành toàn cho chúng con được không ba?”
Ánh mắt ông khổ sở nhìn cô: “Yên Yên, con quá thuần khiết,
do đó rất dễ dàng mắc lừa và bị kẻ khác lừa gạt. Thân thể ba càng ngày càng
không tốt, chỉ có thể đem con giao cho Diệc Trần. Như vậy ba mới có thể yên
tâm.”
Đồng Yên đỡ ba mình ngồi xuống ghế salon, thành thật nói:
“Ba, xin ba hãy tin tưởng vào ánh mắt của con, Lăng Khiên tuyệt đối sẽ không
làm tổn thương con. Anh ấy quý trọng con như
thế nào con rõ ràng cảm nhận được, huống chi dù không có Lăng Khiên, con
cũng sẽ không tiếp nhận Tiếu Diệc Trần đâu. Con đối với anh ta không còn cảm
giác gì nữa rồi.”
Đồng ba nắm lấy tay cô, thật lâu không nói gì. Qua thật lâu
sau ông mới ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt là không đành lòng cùng thương tiếc:
“Yên Yên, nếu như ba nói nhất định phải làm cho con chia tay Lăng Khiên thì
sao?”
Đồng Yên khó hiểu nhìn ông: “Ba, tại sao… tại sao ba phải
làm như vậy?”
Đồng ba cúi đầu, khàn khàn nói: “Yên Yên, coi như ba ích kỷ
cũng được, ba không cách nào chấp nhận con gái mình gả cho người nhà họ Lăng được.
Ban đầu ba nó chưa trực tiếp nói rõ ràng với ba đã cách chức của ba. Mấy năm
nay ba cũng đã ngộ ra được nhiều điều, ba cảm thấy quyền lực địa vị đã không
còn quan trọng nữa. Nhưng đối với ông ta ba không cách nào tha thứ được. Coi
như là vì ba, con hãy rời khỏi cậu ta được không?”
Nước mắt càng ngày càng nhiều, cô cúi đầu thật sâu vô lực phản
bác. Là một người cha, ông đã dùng giọng nói trầm thống, khổ sở nói lên lời thỉnh
cầu với con gái mình thì cho dù người đó là ai cũng không thể cự tuyệt. Nhưng
cô là một người kiên cường, sau một thời gian dài trầm mặc, cô nghẹn ngào nói:
“Ba, nếu như ba không cách nào chấp nhận được việc con gả cho Lăng Khiên thì cả
đời này con sẽ không lấy chồng. Con có thể đồng ý với ba, đảm bảo với ba rằng
sau này anh ấy sẽ không xuất hiện trước mặt ba nữa, nhưng lại không thể đáp ứng
việc con phải rời xa anh ấy. Như vậy đối với Lăng Khiên và cả với con là không
công bằng.”
Ba cô nghe cô nói xong thì buông tay cô ra, thân thể ngả về
sau dựa vào lưng ghế, có chút mệt mỏi nói: “Con đi ra ngoài đi. Ba muốn yên
tĩnh một mình.”
Đồng Yên theo lời ông đứng dậy, rót cho ông một cốc nước
nóng đặt trên mặt bàn rồi xoay người đi ra ngoài. Đi qua phòng mẹ nói với mẹ
vài câu rồi trở về phòng mình.
Cô tắm rửa qua rồi nằm trên giường, không kiềm chế nổi nữa
mà từng giọt nước mắt cứ lặng lẽ chảy xuống, từ trên mặt cô rồi thấm ướt gối.
Cô cảm thấy rất ủy khuất, còn ủy khuất hơn cả việc bốn năm trước đây, ba cô
không hề có sự đồng ý của cô đã một mình
quyết định hôn sự của cô. Khi đó cô còn
là một sinh viên, suy nghĩ chưa được chín chắn còn nhất quyết phản kháng ông,
còn có thể thẳng thắn thể hiện sự bất mãn của mình. Nhưng bây giờ, ngay cả khả
năng để óan giận cô cũng không có, đơn giản giờ cô đã trưởng thành, đơn giản
ông ấy là cha cô, người đã sinh ra và nuôi nấng cô lớn khôn. Nhìn ba mình ngày
càng già đi, cô thật sự không muốn làm trái ý ông, nhưng khi nghĩ đến người đàn
ông kia mà cô yêu thương, cô làm sao có thể gật đầu đồng ý được.
Giờ khắc này cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cô chẳng bao giờ
nghĩ tới sẽ có một ngày cô phải lựa chọn giữa tình thân và tình yêu.
Sáng ngày thứ hai, Đồng Yên gọi điện thoại cho Lăng Khiên bảo
anh đến nhà ăn điểm tâm. Anh vẫn còn đang ngủ, giọng khàn khàn đáp lại: “Anh
không qua đâu, anh không muốn gặp ba em. Anh đoán rằng lão nhân gia cũng không
muốn gặp anh đâu. Em ăn xong rồi mang sang cho anh đi.”
Đồng Yên ăn sáng xong, nói với bố mẹ mình một tiếng rồi ra
khỏi nhà, trong tay cầm theo một hộp giữ ấm, bên trong đừng đồ ăn sáng mang đến
cho Lăng Khiên.
Đến phòng trọ, cô ấn chuông ở ngoài cửa một lúc lâu thì cửa
mới mở ra. Lăng Khiên đứng đó nhưng không có mặc áo, anh chỉ mặc một cái quần,
đầu tóc ướt nhẹp, rõ ràng là anh vừa mới tắm xong, nhưng sắc mặt anh lại không
tốt lắm, hơi tái đi, đáy mắt có màu xanh nhạt.
Đồng Yên từ trong rương lấy ra một cái áo đưa cho anh mặc,
giúp anh cài lại cúc rồi bất mãn lầm bầm: “Chẳng sợ lạnh gì cả.”
Lăng Khiên cười, ôm chầm và hôn cô một cái, sau đó mở hộp
cơm ra bắt đầu ăn sáng.
Đồng Yên ngồi bên cạnh anh, tay cô bị anh nắm chặt, nhìn anh
ăn uống rất chậm chạp có chút đau lòng: “Đồ ăn không ngon hả anh?”
Anh vừa mới ăn vài miếng đã để muỗng xuống, sau đó ôm cô kéo
vào trong lòng, mặt chôn ở cổ cô hỏi: “Chúng ta phải ở đây vài ngày sao?”
Đồng Yên vuốt vuốt cái lưng hoàn mỹ của anh nói nhỏ: “Nếu
anh cảm thấy không quen thì ngày mai chúng ta trở về thôi.”
Lăng Khiên lắc đầu, hai tay càng ôm cô chặt hơn nói: “Thật vất
vả em mới về nhà được một chuyến, cứ ở với ba mẹ vài ngày đi. Anh không sao.”
Cảm giác được thân thể anh căng thẳng, cô đưa tay sờ sờ trán
anh thì thấy tay mình ướt mồ hôi: “Có phải dạ dày anh lại đau không?”
Lăng Khên lôi tay cô đặt lên trên bụng mình rầu rĩ nói: “Có
chút khó chịu, em xoa bụng cho anh một chút đi.”
Đồng Yên thấy anh làm nũng thì hôn mặt anh một cái rồi từ từ
xoa bụng cho anh.
“Yên Yên, tối hôm qua trở về, ba có nói gì với em không?”
Đồng Yên ôm lấy anh, rúc đầu vào ngực anh nói: “Có.”
“Ông ấy nói cái gì?”
“Cũng chẳng khác lắm với những lời nói với anh, chính là không
đồng ý gả em cho anh, nói rằng em phải rời xa anh.”
“Em đã nói như thế nào?”
Đồng Yên càng rúc mạnh vào ngực anh hơn, nói: “Em nói rằng nếu
như ông ấy không đồng ý thì cả đời này sẽ không lấy chồng, nhưng cũng sẽ không
rời xa anh.”
Lăng Khiên sửng sốt, ngạc nhìn cô, một lúc lâu sau mới cười
thật tươi, hai tay ôm lấy mặt cô nói: “Em dũng cảm như vậy sao? Ông ấy còn nói
những gì nữa không?”
Cô nhếch miệng cười, chà chà má vào ngực anh: “Ông ấy nói
anh lòng dạ quá sâu, nói rằng em sẽ không nhìn thấu được anh, còn nói rằng nếu
một ngày em có phát hiện ra anh không giống một chút nào so với tưởng tượng của
anh thì em sẽ rất đau khổ.”
Lăng Khiên nhíu mày, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống mặt anh.
“Em cảm thấy sao?”
“Em nói anh vĩnh viễn sẽ không làm em tổn thương.”
Lăng Khiên nâng mặt cô lên, ánh mắt chăm chú nhìn cô, một
lúc lâu cúi đầu hôn nhẹ vào trán cô nói: “Yên Yên, em vẫn như vậy mà tin tưởng
anh sao?”
Đồng Yên cười cười: “Tất nhiên rồi. Em đã nói với ba em rằng
có lẽ anh đang giấu em điều gì đó, nhưng tuyệt đối sẽ không gạt em!”
Lăng Khiên cảm thấy ngực mình bị cảm xúc ấm áp và ngọt ngào
vô cùng vây kín, ngay sau đó bụng dưới lại nóng lên. Anh cầm lấy cánh tay đang
đặt trên bụng mình từ từ kéo xuống dưới, cuối cùng đặt tay cô lên cái vật đang
nóng bừng bừng kia nắm chặt. (Vi: ặc ặc sặc sặc >”