Edit: Xiao Yi.
Sau khi đưa Mục Lăng Thành về Đại học C, Tần Noãn ngồi bên ghế phụ, tay sờ lên bụng, nhìn qua Cố Ngôn Thanh, “Em đói quá à!”
Cố Ngôn Thanh nhìn đồng hồ, “Siêu thị chưa đóng cửa, chúng ta đi mua ít đồ ăn rồi về nhà anh nấu cho em.”
Tần Noãn nghe xong, hai mắt sáng lên, “Được ạ, thời khắc trổ tài của Cố đại thần tới rồi!”
Hai người đến siêu thị mua thức ăn, lúc trở về chung cư, Cố Ngôn Thanh hai tay cầm hai bịch lớn, hất cằm với Tần Noãn, “Em mở cửa đi.”
Tần Noãn đáp một tiếng rồi lấy thẻ ra quét, mở cửa ra.
Lập tức, cả phòng đầy hoa tươi đập vào mắt cô. Một mùi hương ngào ngạt thắm nồng xông vào mũi, trong phòng không có bật đèn, cô chỉ mơ hồ thấy được hoa tươi rải đầy trên đất.
Tần Noãn kinh ngạc một chút, quay đầu nhìn anh.
Cố Ngôn Thanh cười, mở đèn lên rồi đưa cô vào.
Trong nhà rải đầy hoa tươi, từ phòng khách đến phòng ngủ đều có hoa lọt vào tầm mắt. Mà những đoá hoa này rõ ràng đã được sắp xếp kỹ, bày rất chỉnh tề, không chút lộn xộn, Tần Noãn cảm giác như đang tiến vào gian phòng của loài hoa vậy.
Hoa hồng đỏ, hoa hồng lam, hoa hồng trắng, hoa hồng vàng, hoa diên vĩ, hoa tú cầu, hoa hướng dương,... Tần Noãn đếm tới hoa cả mắt.
Cố Ngôn Thanh cười, “Em không cần đếm đâu, tổng cộng có một trăm loài đấy.”
Tần Noãn quay đầu, “Nhiều như thế ạ?”
“Nhưng mà...” Cô nhíu mi, “Không phải bình thường nên tặng chín mươi chín loài hoa thôi sao? Tặng một trăm loài có ý nghĩa gì ạ?”
Cố Ngôn Thanh cất đồ ăn vừa mua vào bếp, sau đó quay đầu cười với cô, “Một trăm loài hoa, ý nghĩa của nó là... hạnh phúc nở rộ.”
“Hạnh phúc nở rộ...” Tần Noãn yên lặng nhìn quanh các loại hoa tươi trong phòng, tâm trạng hơi mất bình tĩnh, sống mũi đột nhiên chua xót.
Thấy cô không nói gì, Cố Ngôn Thanh cảm thấy có gì đó không ổn. Anh rửa tay, từ trong bếp đi ra, nhìn thấy hốc mắt của cô đỏ lên, anh nhíu mày, “Sao em lại khóc?”
Tần Noãn hít mũi một cái, nhào vào ngực anh, “Cố Ngôn Thanh, anh đừng tặng em nhiều hoa như thế mà. Bây giờ tặng nhiều vậy, có phải sau này anh định không tặng nữa không? Nếu anh thật sự không tặng hoa cho em thêm lần nào nữa thì em phải làm sao bây giờ? Oa oa oa...”
Cố Ngôn Thanh cười, vuốt ve bả vai của cô, “Ai nói là đời này anh đã tặng hết hoa cho em rồi? Sau này còn có rất nhiều.”
“Anh mua hoa khi nào thế ạ, sao em không biết?”
“Nếu để em biết sớm thì còn gì là niềm vui bất ngờ nữa?” Cố Ngôn Thanh lau đi giọt lệ đang rơi xuống của cô, cười nói: “Sao lại khóc thành ra như vậy rồi?”
Tần Noãn nâng mắt nhìn Cố Ngôn Thanh, nghe thấy những lời kia của anh, lẩm bẩm nói: “Em sinh ra ở Tần gia, cơm no áo ấm, bao người hâm mộ. Họ nói em sống như một công chúa, nhưng bản thân em biết rõ, thời gian qua em có phải là công chúa hay không...”
“Cố Ngôn Thanh à,“ Cô khẽ gọi một tiếng, dịu dàng đáng yêu nhìn anh, “Em đã lớn như vậy rồi, ngoại trừ ông nội ra, chưa từng có ai yêu chiều em như một công chúa cả. Mẹ không thương em, ba cưới người khác, có gia đình riêng của mình. Sau đó, ông nội cũng bỏ em mà đi...”
“Trước đây, em đã cảm thấy bản thân tồn tại trên thế giời này là một sự thừa thải, sẽ không có ai yêu em cả, cũng sẽ không ai đặt em trong lòng.” Trong thanh âm của cô mang theo tiếng khóc thút thít.
“Em rất sợ phải cô đơn một mình, nhưng cũng sợ người khác dùng ánh mắt thương hại để nhìn em. Cho nên em vẫn luôn cố gắng mỉm cười với tất cả mọi người, cười với thế giới này, như thế mới không ai cảm thấy em đáng thương... Mà em cũng vờ như bản thân sống rất tốt, rất... thoải mái.”
Khoé mắt của Cố Ngôn Thanh nóng lên, ôm cô vào lòng, “Em không hề dư thừa, em là toàn bộ thế giới của anh. Noãn Noãn à, em luôn luôn ở trong lòng anh, vẫn luôn ở trong lòng anh.”
“Thật ạ?” Tần Noãn nâng cằm, trong đôi mắt kiều diễm lấp lánh hơi nước.
Cố Ngôn Thanh hôn lên đôi mắt ẩm ướt của cô, cầm lấy tay cô đặt lên trái tim của mình. Ánh mắt của anh ôn nhu, sắc mặt trịnh trọng, nói: “Cố Ngôn Thanh luôn đặt Tần Noãn trong lòng. Cậu ấy sẽ luôn vì Tần Noãn mà che gió chắn mua, bảo vệ em ấy dưới đôi cánh của mình. Để cho từ này về sau, Tần Noãn không phải là một người cô đơn nữa.”
...
Ngày hôm sau, lúc Tần Noãn trở lại trường học, tâm tình rất tốt. Trên đường tới lớp học, khoé môi của cô cũng không nhịn được cong lên.
Tề Á Nhuỵ thấy vậy liền kéo cánh tay của cô, cười hỏi: “Hôm nay cậu nghe thấy lời đường mật gì rồi? Hay là tối hôm qua cậu đã cùng với đại thần nhà cậu làm chuyện gì khó miêu tả, đúng không?”
Tô Tử Hân và Chu Thịnh Nam cũng xáp lại, vẻ mặt hóng chuyện.
Tần Noãn hơi quýnh lên, vội lắc đầu, “Các cậu nghĩ cái gì thế? Đây là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử đó! Hai tụi mình mới không có làm cái gì đâu...”
Tề Á Nhuỵ thở dài, lắc đầu nói: “Hai người các cậu thỉnh thoảng qua đêm bên ngoài, kết quả bây giờ vẫn chưa tiến triển gì. Cái hiện thực này khiến người ta thật không tưởng nổi luôn đó!”
Tô Tử Hân nghe vậy thì nhìn qua Tề Á Nhuỵ, “Cậu gấp thay Tần Noãn như vậy làm cái gì? Không phải bản thân cậu đã làm gì rồi đấy chứ? Không phải Quốc Khánh năm nay, cậu đã cùng Điền Phi Chương ra ngoài chơi sao? Có khi nào...”
Tô Tử Hân chỉ chỉ hai ngón tay vào nhau, thâm ý mỉm cười.
Vốn dĩ Tề Á Nhuỵ đang trêu chọc Tần Noãn, không ngờ lại bị Tô Tử Hân quăng cục lửa qua. Lúc này, cô nàng giận Tô Tử Hân, “Mới không có đâu, cậu đừng đoán bừa! Tụi mình ở phòng đôi trong khách sạn.”
Tô Tử Hân cười, “Lúc vào là hai người hai giường thôi nha, còn nửa đêm có thể biến thành chung giường hay không thì chưa biết. Chỉ có người trong cuộc mới rõ à!”
Tề Á Nhuỵ giận đến mức rượt đánh Tô Tử Hân, mà Tô Tử Hân lại bật cười bỏ chạy.
Chu Thịnh Nam cười nhẹ, nhỏ giọng nói với Tần Noãn, “Á Nhuỵ nổi giận xem ra là chột dạ rồi.”
Tần Noãn kinh ngạc một chút, khó tin trợn mắt.
Tề Á Nhuỵ và Điền Phi Chương thật sự tiến triển nhanh vậy sao?
Cô và Cố Ngôn Thanh yêu nhau không muộn hơn hai người họ bao lâu, thời gian chung đụng với nhau còn nhiều hơn họ, tại sao...
Tần Noãn suy nghĩ, sau đó kéo tay Chu Thịnh Nam, nhỏ giọng hỏi: “Vậy cậu nói xem, tiến độ giữa mình và Cố Ngôn Thanh có phải hơi chậm rồi không?”
Chu Thịnh Nam nghe thấy, lập tức cười không ngớt, “Sao cậu hỏi mình? Mình không biết đâu.”
Tần Noãn nhíu mày nghĩ nghĩ, lại tự nhủ: “Thật ra cũng không tính là chậm đâu, anh ấy nói sắp tới sẽ đính hôn với mình.”
“Gì cơ?” Chu Thịnh Nam hệt như nghe thấy tin gì kinh thiên động địa. Một hồi lâu sau, cô nàng mới hỏi: “Hai người muốn đính hôn sao?”
Lúc này vừa hay tới cửa phòng học, Tô Tử Hân và Tề Á Nhuỵ đã chờ ở đó, nghe thấy câu này của Chu Thịnh Nam, hai cô nàng lập tức xáp lại.
Tô Tử Hân: “Thật hay giả đấy?”
“Có lẽ là thật...” Tần Noãn gãi đầu một cái, đi vào phòng học.
Vừa mới ngồi xuống, ba người còn lại lập tức bu đến.
Tô Tử Hân: “Bao giờ hai người đính hôn?”
Tần Noãn “suỵt” một tiếng, dặn cô nàng nói nhỏ chút. Cô khẽ trả lời: “Có thể là sắp tới đây thôi.”
Tề Á Nhuỵ không thể tưởng tượng nổi, “Noãn Noãn, hai người còn chưa tốt nghiệp Đại học, sao lại vội đính hôn thế? Không phải là cậu bắt anh ấy đó chứ? Cậu cầu hôn Cố Ngôn Thanh à?”
Tần Noãn lập tức phủ nhận, “Lần này không phải mình nha, là anh ấy cầu hôn mình!”
“Hai người gặp gia đình nhau chưa?” Chu Thịnh Nam hỏi.
Bấy giờ Tần Noãn mới nhớ ra việc này. Đúng vậy, chuyện đính hôn lớn như thế, phải gặp gia đình hai bên.
Có phải cô nên về nhà thông báo với Tần Minh Huy một tiếng tượng trưng hay không?
Nhưng nếu ông không đồng ý thì làm sao đây? Lần trước Tần Hi đã nói, hình như cô đã có hôn ước với con trai của Lục gia...
Suy đi ngẫm lại, Tần Noãn không cảm thấy chuyện này là vấn đề.
Nhớ hồi Đông chí, lúc dì Lục Tinh cho cô sủi cảo không phải đã gặp Cố Ngôn Thanh rồi sao? Cô cũng không thấy bà có ý phản đối gì.
Con trai của dì Lục Tinh có thân phận và địa vị như thế cũng sẽ không buồn vì chuyện này đâu nhỉ, sẽ không để ý cô đính hôn với ai. Nói không chừng cô làm như vậy, trong lòng anh ta còn vui nữa là.
...
Buổi trưa hôm đó, Cố Ngôn Thanh đi ăn cơm với cô, thấy cô phân tâm, anh gắp một khúc sườn kho cho cô, “Em sao thế? Có tâm sự gì sao?”
Tần Noãn ngẩng đầu, “Không phải anh nói muốn đính hôn với em ạ? Em đang nghĩ làm sao để nói chuyện này với ba đây. Dù sao chuyện này cũng hơi bất ngờ, không biết có doạ ông không nữa? Trái tim của ông... có bệnh.”
Cố Ngôn Thanh cười nói: “Chuyện này em không phải lo đâu, để mẹ anh nói chuyện với ba em được rồi.”
“Mẹ anh?” Tần Noãn suy nghĩ, “Người lớn hai bên trực tiếp gặp nhau có phải không tốt lắm không ạ? Hay là tìm bà mai...”
Hai mắt cô lập tức sáng lên, “Anh cảm thấy dì Lục Tinh thế nào? Anh là họ hàng của trợ lý Thẩm, mà bác ấy cũng làm việc cho dì Lục Tinh hơn hai mươi năm rồi, quan hệ sâu rộng. Anh nói bác nhờ dì Lục Tinh đi, nhất định dì sẽ giúp anh.”
Cố Ngôn Thanh hơi nhướn mày như đang suy nghĩ cái gì. Anh cân nhắc một lát, gật đầu, “Anh cảm thấy phân tích này của em rất hợp lý!”
Tần Noãn cũng cảm thấy nên như vậy, “Chờ khi đính hôn, em tặng cho anh một chiếc máy bay tư nhân nhé.”
“Của hồi môn à?”
“Em coi như là của hồi môn cũng được.”
Cố Ngôn Thanh sờ cằm suy nghĩ, “Vậy anh phải suy nghĩ thật kỹ xem nên tặng em sính lễ gì cho thích hợp mới được.”
Tần Noãn cho rằng anh đang áp lực, vội nói: “Thật ra em cảm thấy đắt hay rẻ không là vấn đề đâu ạ, chủ yếu là anh có lòng được rồi. Em tin anh đối với em là thật lòng, những chuyện khác không quan trọng. Còn nữa, em thấy Tinkerbell của anh rất tuyệt ạ, em cực kỳ thích luôn! Mười chiếc máy bay cũng không sánh nổi nó đâu.”
Cố Ngôn Thanh nín cười, hỏi cô, “Cuối tuần này em rảnh không?”
“Dạ có.” Tần Noãn thấp thỏm nhìn Cố Ngôn Thanh, “Anh... có dự tính gì sao?”
Cố Ngôn Thanh nói: “Em đã gặp ông bà nội của anh rồi, cuối tuần này anh dẫn em gặp ông bà ngoại nhé, sẵn tiện gặp ba mẹ anh nữa.”
Đôi đũa trên tay cô run lên một cái, thức ăn rớt xuống trong mâm.
Tần Noãn cầm ly trà sữa bên cạnh lên uống mấy hớp, cẩn thận từng li từng tí nhìn anh, “Người thân của anh có... dễ chung đụng không ạ?”
“Chắc là có đi.” Cố Ngôn Thanh nhìn cô, “Họ đều rất thích em, em gặp rồi sẽ biết.”
Tần Noãn yên lặng uống trà sữa, trong lòng có hơi căng thẳng.