Editor: Chanh
Điện thoại Cố Tần đột nhiên reo lên, là Tạ Tu Văn gọi đến.
Anh bấm trả lời.
Mục Sở ngồi gần nên vẫn nghe thấy bên kia nói chuyện: “A Hành và chị tôi đến thành phố A, mấy tháng không gặp rồi hôm nay tụ họp một bữa chứ? Nay là thứ sáu mà, cậu nhớ dẫn Mục Sở theo đấy.”
Cố Tần chần chừ nhìn về phía Mục Sở, trả lời lại anh ta, “Tối nay Sở Sở có tiết tự chọn.”
Bên kia dừng một lát, sau đó cười nói: “Tiết tự chọn vào tối thứ sáu? Đúng là khéo chọn quá.”
Mục Sở: “... “
Tạ Tu Văn nói: “Vậy mình cậu đến thôi, không thể không gặp được. A Hành chỉ rảnh ngày hôm nay, ngày mai lại công tác ở chỗ khác. Ngày nào hai người cũng dính nhau, tách ra một chút cũng chả sao.”
Cố Tần trả lời: “Mọi người cứ chơi trước đi, tôi chờ em ấy học xong rồi đến sau.”
Tạ Tu Văn: “... Trọng sắc khinh bạn đến mức độ này?”
Mục Sở lay nhẹ tay Cố Tần, khẽ nói: “Anh cứ đi đi, em tự mình đến lớp được.”
Anh và A Hành đã mấy tháng không gặp nhau, không đi sao được.
Cô chỉ học tiết tự chọn ở trường mà thôi, cũng không cần anh đi cùng.
Tạ Tu Văn nghe được giọng nói của Mục Sở, vội vàng nói: “Sở Sở cũng đã nói thế rồi, cậu đừng quấn lấy người ta nữa, cho con bé khoảng thời gian tự do với chứ!”
Cố Tần mặc kệ anh ta, trả lời qua loa rồi cúp điện thoại.
Anh nhìn Mục Sở: “Nếu bây giờ anh đi, có người bắt chuyện với em thì sao?”
Mục Sở: “...”
Cô biết ngay anh kiểu gì cũng có suy nghĩ này mà.
Bèn bất lực xua xua tay: “Em hứa sẽ không nói chuyện với người con trai khác.”
Cố Tần cười xoa đầu cô: “Vậy thì ngoan, tan học anh đến đón em.”
Mục Sở: “Không cần đâu, tám giờ hai mươi em mới tan học. Lúc đó anh đưa địa chỉ em tự đến cũng được.”
Sống ở thành phố A một năm trời, cô cũng đã khá quen thuộc môi trường sống xung quanh.
“Đến lúc đó rồi nói sau.”
Khi hai người đi ra quán trà sữa vẫn chưa đến giờ vào tiết.
Tối mùa thu trời khá lạnh, Cố Tần đưa cô về ký túc xá, yêu cầu cô mặc thêm đồ, trong lúc đó Điền Hành và Tạ Tu Văn có gọi thêm mấy cuộc.
“Bọn họ giục đến nhanh đi kìa, tan học em sẽ đến tìm anh.”
Mục Sở đứng trước cửa ký túc giục anh.
Sau khi Cố Tần đi, Mục Sở về phòng lấy thêm áo khoác rồi vội vã đến tòa nhà dạy học.
Những người tham gia khóa này đã lần lượt đi về phía phòng học hết cả.
Mục Sở đứng lẫn vào trong đám người vô tình nhìn thấy một bóng người con gái quen thuộc.
Cô gái kia trang điểm đậm, mặc một chiếc váy len dài màu đỏ, mang đôi giày cao gót dày cộm.
Cổ áo khoét sâu đến ngực, làn da trở nên trắng nõn dưới ánh đèn đường, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền lục bảo, mái tóc dài gợn sóng xõa ra, bên tay trái đeo chiếc túi LV loại mới nhất.
Thỉnh thoảng các nam sinh đi ngang qua sẽ nhìn vào cổ áo cô ta.
Cô ta cũng nhìn về phía Mục Sở, ánh mắt hai người giao thoa giữa không trung.
Khẽ thu lại ánh mắt, Mục Sở vô cảm bước nhanh vào tòa dạy học.
Cô ta gọi cô, bước đến trước mặt chặn lại.
Mục Sở bất đắc dĩ dừng lại, không nói gì.
Cô ta thấy thế bèn chủ động trò chuyện trước, lúm đồng tiền tươi như hoa: “Đúng là em thật, chị còn tưởng mình nhận lầm người. Thật khéo, không ngờ sẽ gặp em ở đây.”
Thấy Mục Sở không nói gì, còn bổ sung thêm: “Không biết chị sao? Chị là Tô Tường Vi.”
Cô ta nhìn Mục Sở lần nữa, cảm thán nói: “Thời cấp hai thấy em đã có nét rồi, không ngờ lớn lên lại càng trổ mã. Nếu không phải từng xem qua qua tấm ảnh của em chị, vừa rồi nhìn thấy chắc chị không nhận ra mất.”
Mục Sở cau mày: “Em chị?”
“Thẩm Diệp.” Tô Tường Vi nói, “Nó là em ruột chị.”
Mục Sở không mấy hứng thú giữa quan hệ của cô ta và Thẩm Diệp.
Nhưng mà, cô và Thẩm Diệp có ảnh chụp chung khi nào?
Sau khi suy nghĩ hai giây, cô chợt nhớ ra.
Có lẽ Tô Tường Vi đang nói đến ảnh chụp nhận giải thời cấp 3.
Mục Sở không chút nhẫn nại nghe cô ta nói chuyện, đang định rời đi thì giọng nói của Thẩm Diệp từ đằng sau truyền đến, hơi bất ngờ: “Sao chị đến đây?”
Là đang nói với Tô Tường Vi.
Thẩm Diệp cầm sách đi đến, có vẻ như cũng sắp đến lớp học buổi tối.
Thấy Mục Sở, cậu cười chào hỏi: “Trùng hợp quá.”
Hai người không cùng nghành, ở đại học A hơn một năm nhưng rất hiếm khi gặp nhau.
Mục Sở lịch sự gật đầu lại: “Tớ vào lớp đây.”
Lúc rời đi, Tô Tường Vi kéo cô lại.
Sắc mặt Mục Sở nhạt đi, tầm mắt rơi vào bàn tay đang kéo tay áo mình, trên mặt không che giấu được vẻ chán ghét.
Tô Tường Vi đúng lúc buông tay, nhướng mày nhìn cô: “Chị tò mò mới hỏi một chút, em đến thành phố A học làm gì? Sau khi về nước Cố Tần hẳn sẽ ở lại thành phố C tiến vào tổng bộ Đằng Thụy làm việc. Em đến thành phố A xa anh ấy như vậy là từ bỏ rồi sao?”
Cô ta thở dài: “Thật ra trên đời này người thích Cố Tần rất nhiều, nhưng ai có thể lọt được mắt xanh của anh ấy? Bề ngoài của em rất tốt, gia cảnh cũng không tệ, có thể tìm được người tốt mà không cần cứ mãi treo cổ trên ngọn cây này.”
Mục Sở không muốn nhiều lời với cô ta, cong môi cười giễu cợt, không thèm liếc đến một cái, trực tiếp xoay người rời đi.
_
Sau khi vào lớp, Mục Sở chọn một vị trí gần cửa sổ, cảm thấy tâm trạng có hơi bực bội.
Cô đã lâu không nghĩ lại chuyện trước kia.
Đoạn ký ức năm đó cô đã rất cố gắng để quên đi.
Nhưng hết lần này đến lần khác sẽ có người xuất hiện tô đậm thêm ký ức đó.
Dù sao cô cũng đã ở bên Cố Tần, anh cũng chăm sóc cô rất nhiều.
Nơi vết thương sớm đã lành lại.
Nhưng vào lúc này lại nhìn thấy Tô Tường Vi, nghĩ đến năm đấy mình nhát gan bị dăm ba câu nói của cô ta hù dọa.
Mục Sở không khỏi khó chịu vô cớ.
Nếu lúc trước không có Tô Tường Vi, cô và Cố Tần sẽ như thế nào nhỉ?
Nếu không có tin đồn giữa Cố Tần và Tô Tường Vi, nếu Cố Tần không vô cớ xa lánh cô, có lẽ cô sẽ không nhạy cảm đến vậy.
Nếu không có Tô Tường Vi cố ý lừa dối và nói những lời tổn thương cô, cô sẽ không vì yêu sinh hận, ngược đãi bản thân mình, xém chút nữa sa đọa không còn đường lui.
Cô ta đã giáng một đòn đánh nặng nề vào thời điểm nhạy cảm nhất trong thời kì dậy thì của cô.
Nó khiến cô cảm thấy rằng thế giới này, hóa ra chỉ có một màu đen trắng.
Những cái gọi là truyện cổ tích đều là ảo tưởng hão huyền.
Khuôn mặt của Tô Tường Vi đã từng là cơn ác mộng mà cô không bao giờ có thể thoát khỏi trong vô số đêm.
Mục Sở có chút khó thở, cô hé mở cửa sổ, cơn gió mát thổi tới khiến tâm trạng cô bình tĩnh lại đôi chút.
Điện thoại sáng lên, là Cố Tần gửi định vị đến.
Mục Sở ấn mở ra, quán bar nằm bên đường đối diện trường cô, khá gần, cô có thể đi bộ qua được.
Phía dưới Cố Tần còn nhắn thêm:[ 8 giờ 20 tan học rồi đúng không, anh sẽ đến đón em sớm. Ngoan ngoãn ở trong lớp chờ, ban đêm đừng đi lung tung.]
Hơn năm qua ở thành phố A, anh luôn bảo vệ cô rất tốt.
Mục Sở nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện, gõ chữ: “Tối nay em gặp Tô Tường Vi.”
Hai giây sau, cô xóa đi, gõ lại: [Em biết rồi.]
Vừa cất điện thoại, lúc ngẩng đầu lên cô thấy Thẩm Diệp đang đi đến.
Trong chốc lát Thẩm Diệp cũng nhìn qua, đi thẳng đến chỗ cô: “Hóa ra cậu cũng học tiết này.”
Lại nhìn về vị trí bên cạnh cô: “Tớ có thể ngồi đây không?”
Mục Sở thản nhiên gật đầu.
Chưa đến giờ vào học, mọi người lần lượt vào lớp.
Phòng học rộng lớn đông nghịt người, tiếng cười nói ồn ào, bầu không khí chẳng mấy yên tĩnh.
Thẩm Diệp nhìn cô một cái rồi cau mày: “Sao sắc mặt cậu kém vậy?”
Mục Sở hơi giật mình, bình tĩnh nói: “Làm gì có, chắc cậu nhìn nhầm rồi.”
Thẩm Diệp nghĩ đến chuyện vừa rồi: “Cậu biết Tô Tường Vi à?”
Mục Sở im lặng.
“Chị ta là chị gái tớ, theo họ mẹ.” Thẩm Diệp nói.
Mục Sở hơi ngạc nhiên nhưng vẫn không lên tiếng.
Thẩm Diệp vừa mới cãi nhau với Tô Tường Vi, tâm trạng rất ngột ngạt. Bây giờ thấy Mục Sở, không hiểu sao cậu muốn thổ lộ hết nỗi niềm trong lòng: “Mẹ tớ trông mong chị ta sau này sẽ câu được con rùa vàng, tháng ngày sau sẽ sống khấm khá hơn. Vì thế đổ hết tâm huyết lên đứa con gái này, sau ly hôn cũng chỉ muốn một mình chị ta.”
“Ba tớ bắt đầu xây dựng gia đình với một người khác, kết hôn rồi sinh con, vui vẻ hòa thuận, không quan tâm đến con trai mình là tớ. Ông ta để tớ ở nhà bà, sau này bà mất nên tớ được gửi nhà dì ở thành phố C.”
“Ba, mẹ, chị, ba người họ đều là người thân quan trọng nhất của tớ, nhưng những năm qua không ai nhớ đến một người là tớ đây. Tớ ăn nhờ ở đậu nhà dì, phải nhìn sắc mặt nhà họ mà sống qua ngày, cũng không có ai quan tâm một lời. Bây giờ tớ trưởng thành, thi đậu đại học A, bọn họ bắt đầu nói đến chuyện máu mủ, mong rằng sau này sẽ vớt vát được ít lợi ích từ đứa con mà mình đã ruồng rẫy này.”
Mặt Thẩm Diệp hiện lên vẻ tự giễu: “Chẳng lẽ tớ sinh ra là nợ bọn họ sao?”
Mục Sở mím môi, cô không giỏi an ủi người khác, hồi lâu không biết nên nói gì.
Sau vài giây cô mới nói: “Đương nhiên không phải, là bọn họ có lỗi với cậu trước, cậu không làm việc gì sai cả.”
Thẩm Diệp nhìn qua, nhớ lại lời vừa rồi của Tô Tường Vi, hỏi cô: “Không phải Cố Tần là bạn trai cậu sao, chị ta biết anh ấy à?”
Không đợi Mục Sở nói, cậu ta như nhớ ra điều gì đó,: “Đúng rồi, lúc mẹ tớ tái giá ở thành phố C, chị ta cũng theo học cấp ba ở thành phố C. Cha dượng đối xử với chị ta rất tốt, cho đi học ở Trung học Gia Hưng, còn là hoa khôi của trường.”
“Lúc đó tớ còn ở thành phố A với bà, mẹ tớ có thỉnh thoảng cũng gọi điện. Lúc nói chuyện đều nói chị ta có tiền đồ, kết bạn với rất nhiều người giàu có, sớm muộn gì cũng gả cho một gia đình có điều kiện.”
“Nhưng sau đó không biết sao mẹ lại không nhắc đến việc này nữa, hình như là chị tớ đã đắc tội với nhân vật lớn nào đó ở trường, giả mạo làm bạn gái người ta, trở thành kẻ thù công khai của mọi cô gái trong trường, trong một đêm biến thành chuột qua đường.”
“Vì chuyện này, chị ta bị cha dượng gửi ra nước ngoài, rất ít khi trở về. Nghe nói cuộc sống của ở nước ngoài cũng không tốt mấy. Hai năm nay chị ta khó khăn lắm câu được một người giàu có, lúc về nước mới phát hiện người ta có gia đình rồi.”
Nhắc đến đây, Thẩm Diệp cười phức tạp: “Chị ta luôn nói tớ là con mọt sách, không có tiền đồ, luôn chướng mắt đứa em trai này, nhưng không biết sao chị ta lại thành ra như vậy.”
“Bây giờ ngược lại nhớ đến tớ tốt...” Thẩm Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, thu hồi ánh mắt, hồi lâu không nói gì nữa.
Mục Sở cũng không biết an ủi ra sao, vừa đúng lúc chuông vào lớp vang lên, cô tiếp tục im lặng.
Nghĩ đến lời nói của Thẩm Diệp, những chuyện trong quá khứ từ từ hiện ra trong đầu.
Tiết này là tiết lý thuyết, giáo sư trên bục khô khan giảng bài, Mục Sở lơ đãng nghe giảng.
Chưa đến tám giờ, giáo sư đột nhiên nghe điện thoại, để mọi người tự học rồi vội vàng rời đi.
Chỉ còn 20 phút nữa là đến giờ tan học, xem chừng giáo sư sẽ không đến nữa, sinh viên trong lớp lục tục tự giác thu dọn đồ đạc đi về sớm.
Vào tối thứ sáu, không có ai ở trường kiểm tra về sớm hay không.
Tâm trạng của Mục Sở bị Tô Tường Vi ảnh hưởng, không thể chờ trong lớp được nữa, cô dứt khoát dọn đồ đạc rời đi.
Thẩm Diệp vẫn còn đang vùi đầu trong đống bài tập chuyên nghành.
Trước khi đi, Mục Sở nhìn cậu, do dự nói thêm một câu: “Không nên vì những người tầm thường đó mà phủ nhận bản thân mình, cậu rất tuyệt, sau này sẽ càng tốt hơn.”
Thẩm Diệp ngẩng đầu, trông thấy nụ cười sạch sẽ trong trẻo của cô.
Lúc hoàn hồn cô đã quay người đi, biến mất nơi trước cửa lớp.
Ngu ngơ nửa ngày, cậu có vẻ đã bình thường trở lại, mỉm cười tiếp tục học bài.
Bên ngoài gió thổi nhẹ, thời tiết âm u, mây đen trên trời như mực đậm, xem ra trời sắp mưa.
Từ tầng dạy học đi ra, Mục Sở quấn chặt áo khoác trên người.
Cô hít sâu một hơi.
Lời vừa rồi nói cho Thẩm Diệp, thật ra cũng đang nói cho chính mình.
Bởi vì loại người như Tô Tường Vi mà phá hỏng tâm trạng của mình quả thực không đáng.
Đột nhiên rất nhớ Cố Tần.
Bây giờ tan học sớm, Mục Sở không định nói anh biết mà tự đến quán bar tìm anh.
Nơi đó rất gần trường, cô đi bộ mấy phút là đến nơi.
_
Trong phòng riêng của quán bar, Cố Tần thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ.
Anh cảm thấy sắp được rồi, lập tức đến đại học A đón Mục Sở.
Tạ Thi Huyên cũng muốn đến xem khuôn viên của trường, vì thế cuối cùng cả bọn quyết định đi cùng.
Lúc ra khỏi quán bar, Tạ Thi Huyên bỗng bị một cô gái đầy mùi rượu va vào người.
Cô vì mang giày cao gót nên lảo đảo suýt ngã.
Điền Hành kịp thời đỡ cô, ôm người vào lòng, vẻ mặt tức giận nhìn người phụ nữ kia: “Không có mắt à?”
Cô gái đó nhìn sang, hai mắt mờ mịt, hình như đã say.
Lúc ánh mắt rơi vào Cố Tần bên cạnh Điền Hành, cô gái sững người, men say tan hơn phân nửa.
Điền Hành nhìn vài cái, lập tức nhận ra cô ta: “Tô Tường Vi?”
Ánh mắt mọi người vô thức nhìn về phía Cố Tần.
Vẻ mặt Cố Tần âm trầm, từ khi nhìn thấy Tô Tường Vi, môi anh kéo căng ra, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.
Trong đầu anh lóe lên nội dung trong cuốn nhật ký của Mục Sở.
Trong nhật ký từng ghi, Tô Tường Vi đã từng đến tìm cô.
Nếu không phải những năm nay trong nước không tìm thấy cô ta, anh đã muốn tính toán khoản nợ này từ rất lâu rồi.
Vừa rồi anh bị Điền Hành và Tạ Tu Văn rót rượu không ít, bây giờ hơi chếch choáng, lửa giận lập tức bị nhóm lên.
Trong khi Tô Tường Vi ngơ ngác nhìn anh, anh đã bước đến bóp cổ cô ta rồi kéo đến cột đèn trước lối ra vào.
Bọn Điền Hành lập tức đơ người.
Lúc định thần lại mọi người vội vàng đi theo, nghe thấy Cố Tần lạnh lùng nói: “Sáu năm trước cô nói gì với Mục Sở?”
Tô Tường Vi hiển nhiên bị dọa sợ, cổ họng bị anh bóp, sắc mặt trắng bệch, tỉnh cả rượu.
Cô ta há to miệng, nhớ lại mấy lời lúc đó rồi nhìn lại bộ dạng Cố Tần lúc này, không khỏi rùng mình: “Anh đang nói gì vậy? Tôi không nhớ sáu năm trước có chuyện gì cả.”
Cố Tần tăng thêm lực: “Đừng bày trò trước mặt tôi.”
Mắt Tô Tường Vi trợn trắng, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Tần ca, cậu bình tĩnh chút, xảy ra chuyện đó...”
Tạ Tu Văn lo lắng sẽ chết người, muốn lên ngăn cản nhưng bị Cố Tần trừng một cái, tự giác ngậm miệng lại.
Thấy Cố Tần không trả lời, Tô Tường Vi khó thở dần thấy hoảng sợ.
Cô ta sợ đêm nay mình sẽ chết ở nơi này, cuối cùng khó khăn mở miệng: “Nói, tôi nói...”
Cảm giác được lực trên cổ mình nới lỏng dần, cô ta thở hổn hển rồi run rẩy nói: “Trước kia tôi nói với cô ấy, tôi là bạn gái của anh.”
Ánh mắt Cố Tần nhiễm lên vẻ thù địch, con người dần dần nheo lại: “Còn gì nữa?”
“Không còn nữa.”
Tô Tường Vi vừa dứt lời, anh lại siết càng chặt hơn: “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng.”
Nỗi đau và sự hoảng sợ của Tô Tường Vi xen lẫn vào nhau, nước mắt sinh lý chảy xuống,: “Tôi còn nói, nói...”
Cô ta nhắm mắt lại, nhớ lại lời hôm đó.
— “ Mục Sở, anh trai em đối tốt với em như vậy, nhưng vẫn luôn xem em là em gái. Nếu như cậu ấy biết em có ý nghĩ không nên có với mình, theo như tính tình từ trước đến nay thì chắc chắn cậu ấy sẽ chán ghét em, cả đời này cũng không thèm để ý đến em nữa.”
— “Chị cũng không phải dọa em, Cố Tần thế nào em còn không biết sao? Nếu như bị em gái mình thích, đoán chừng cậu ấy sẽ cảm thấy rất buồn nôn.”
— “Mục Sở, em không biết cả trường đang đồn về mối quan hệ giữa chị và Cố Tần sao? Cố Tần là bạn trai chị, em lại nhớ thương cậu ấy, vậy chính ra em lại thành tiểu tam rồi.”
Lúc những lời nói đó từ miệng Tô Tường Vi truyền vào tai, hốc mắt Cố Tần đỏ hoe.
Một cô gái mười ba tuổi, đang trong độ tuổi trong sáng nhất, khi nghe những lời này cô đã phản ứng thế nào?
Cô đã từng ghi trong nhật ký, đó chính là ác mộng của mình.
Tô Tường Vi thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của cô, lặp đi lặp lại những lời này khiến cô không ngủ được.
Lực siết nơi cổ càng chặt hơn.
Anh hận không thể rút gân lột da cô ta.
Tô Tường Vi liều mạng nắm cổ tay anh vùng vẫy, móng tay rạch da anh vài vệt đỏ, nước mắt rơi xuống, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Cô ta cảm thấy mình sắp chết rồi.
Tạ Thi Huyên nhìn không nổi nữa, xông lên: “Cố Tần buông tay ra, cậu sẽ bóp chết cô ta đó!”
Cố Tần đã mất hết lý trí, trực tiếp đẩy Tạ Thi Huyên ra
Điền Hành tiến lên đỡ người: “Cậu điên rồi, lỡ giết một mạng người phải làm sao? Đang trên đường phố lớn, cậu muốn lên hot search không?”
Tạ Tu Văn xua đuổi những người qua đường đứng chụp ảnh, quay đầu nhìn thấy Mục Sở đứng cách đấy không xa.
Không biết cô đến từ lúc nào, yên lặng nhìn Cố Tần siết cổ Tô Tường Vi.
Môi cô trắng bệch, vẻ mặt rất khó coi.
“Sở, Sở Sở...”
Tạ Tu Văn còn chưa kịp nói gì, Mục Sở đã chậm rãi đi về phía Cố Tần, nhìn sự dữ tợn trong mắt anh, nhẹ vòng tay ôm lấy.
Cô cảm thấy thân thể Cố Tần cứng đờ.
Cô ôm chặt eo anh, Mục Sở ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng trấn an: “Buông tay đi anh, nếu vì cô ta mà đi tù, em sẽ khó chịu.”
Cố Tần quay người nhìn cô, bàn tay siết cổ Tô Tường Vi dần rút ra, sau đó buông xuống.
Tô Tường Vi gần như bị sốc, được Cố Tần buông ra cả người ngã nhoài xuống đất, nước mắt lăn dài, ôm cánh tay co người lại khóc nghẹn ngào, toàn thân run rẩy.
Mục Sở ngửi được mùi rượu trên người Cố Tần, vừa ngước mắt lên liền thấy khóe mắt anh đỏ bừng.
Cô đưa tay vuốt cằm anh, cất lời, giọng nói của cô rất bình tĩnh và kiềm chế: “Đêm nay anh không uống nhiều rượu nhưng vẫn làm ra chuyện ngốc nghếch này sao?”
Cố Tần nắm chặt tay cô, các đốt ngón tay lạnh ngắt không nhiệt độ, mang theo chút run rẩy.
Giống như nỗi lòng bị vạch trần, cô hoảng sợ đến mức vô thức muốn rút ra, nhưng bị anh giữ chặt.
Tạ Thi Huyên đi tới, nói với Cố Tần: “Người đến càng ngày càng đông, cậu đưa Sở Sở về trước đi, tình huống bên này để bọn tôi xử lý. Tạo ra tin tức nào cũng không tốt cho hai người.”
Cô nói xong, bắt một chiếc taxi rồi đẩy hai người đi vào.
Trên đường đi, hai người ngồi ghế sau, tay Mục Sở vẫn được anh nắm nhưng không một ai lên tiếng.
Sau khi đến nhà, Mục Sở trực tiếp nhập mật mã: 520311.
Từ khi đăng kí vân tay, cô hiếm khi nhập mật mã như trước. Nhưng hôm nay cô muốn nhập những con số này để giải tỏa.
Đổi giày rồi cởi áo khoác, Mục Sở nhìn hoa trên ban công rồi nói: “Xem ra cần tưới nước rồi, em đi tưới hoa.”
Cố Tần đến phòng bếp đun nước nóng, rót vào một ly nước.
Cô ngồi xổm trên ban công ôm gối, tóc dài rối tung, mắt thở thẩn nhìn bông hoa.
Cố Tần ngồi xổm bên cạnh cô, nhét ly nước vào tay cô.
Nước ấm vừa phải, truyền từ bàn tay lan đến toàn thân.
Tay của cô dường như không còn lạnh nữa.
Mục Sở cúi đầu không nhìn anh, trong không gian yên tĩnh hai người vẫn không nói gì.
Một lúc sau, Mục Sở lên tiếng đánh vỡ sự im lặng, hỏi ra câu cô đã nghĩ từ rất lâu nhưng không dám hỏi: “Có phải anh đã...”
Cô mím môi dưới, cười nhẹ, giọng nói bình tĩnh nhất có thể: “Có phải anh đã xem nhật kí của em rồi không?”
Câu anh hỏi Tô Tường Vi, cô đã nghe được.
Khoảng cách đó người bên ngoài không thể biết người trong cuộc đang nói gì.
Có lẽ vì liên quan đến mình nên cô chỉ cần nắm bắt được vài từ là đã có thể dễ dàng suy được nội dung cuộc trò chuyện của họ.
Cô chưa từng nói Tô Tường Vi tìm mình, tại sao anh lại biết?
Còn nữa, anh luôn kiên trì gửi cho cô năm chữ “Cố Tần thích Mục Sở“.
Trên đường về cô đã suy nghĩ mãi.
Đêm thi xong đại học, cô say khướt trong bữa tiệc tốt nghiệp.
Lúc đưa cô về nhà, anh đã mở chiếc rương đó, thấy năm chữ cô viết lặp đi lặp lại kia.
Hơn nữa con xem nhật ký của cô.
Hôm sau cầm chiếc nhẫn tỏ tình với cô, sắc mặt anh rất không đúng, giọng nói cũng khàn khàn.
Anh nói, là thức đêm tăng ca mới như vậy.
Có lẽ là lời nói dối.
Cô chất vấn anh có xem đồ của mình không.
Anh nói không thấy, là đang lừa cô.
Thấy anh không nói gì, Mục Sở ngẩng đầu hỏi lại lần nữa: “Có phải không?”
Sắc mặt Cố Tần trở nên nặng nề, khi nhìn cô trong mắt đã có nước, tơ hồng càng ngày càng nhiều.
Dừng mấy giây, anh không giấu diếm nữa: “Đúng vậy.”
“Lúc ấy em nói đó là những món đồ anh đưa em, em không thích, anh rất muốn mở ra xem đó là thứ gì, kết quả anh thấy em viết lặp đi lặp lại năm chữ đó.”
Cố Tần dừng lại, giọng nói xen lẫn với một giọng nói trầm khàn: “Anh kìm lòng không đặng mở xem nhật ký của em.”
Hai người đều trầm mặc, tự đắm chìm trong sự im lặng của mình.
“Anh xin lỗi.”
Cố Tần hạ thấp giọng: “Lúc nhìn thấy dòng chữ trên tờ giấy nháp, anh rất muốn biết đáp án.”
“Em đừng giận, được không?” Anh nắm lấy tay cô, đặt lên trán mình.
Dưới nơi mà Mục Sở không nhìn thấy, một giọt nước mắt nóng hổi yên lặng rơi xuống sàn nhà lạnh buốt.
Mục Sở cắn môi, không có trả lời.
Nếu lúc trước anh trực tiếp thừa nhận, cô sẽ nổi điên lên mất.
Nhưng bây giờ cô lại không tức giận, chỉ cảm thấy tâm trạng phức tạp.
Lúc trước không muốn để anh nhìn thấy là vì sợ hãi anh biết được sự hèn mọn trước đây của mình.
Cô sẽ khó xử, không ngẩng cao đầu trước mặt anh.
Nhưng bây giờ hai người ở bên nhau lâu như vậy, cô mới có thể cảm nhận được tất cả tình cảm anh dành cho mình
Không ích kỷ chỉ nghĩ đến mình.
Cô càng sợ anh sẽ tự trách, day dứt về điều đó.
Chân Mục Sở hơi tê, rút bàn tay bị anh nắm về, cầm ly nước đứng lên.
Cô quay lưng về phía anh, ánh mắt nhìn vào những tòa nhà xinh đẹp rực rỡ đầy sắc màu ngoài kia.
Một lúc sau, Mục Sở cười nhẹ: “Khi còn bé em hơi trẻ con nên mới viết nhật ký như thế, có hơi... ngốc nghếch. Bây giờ nhìn lại mới cảm thấy mình còn thật ngây thơ.”
Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Em giờ cũng chẳng nhớ rõ mình đã viết gì nữa, thật ra nó không phải là những thứ đau khổ gì cả, có lẽ dùng từ có hơi khoa trương nên phóng đại một vài thứ, anh xem xong đừng quá coi là thật.”