Ngoan, Đừng Chạy

Chương 16: Chương 16: Con thích Mục Sở




Editor: Chanh

Đến Tần gia, Cố Tích ôm bụng vội vàng xuống xe, “Sở Sở, cậu lên phòng ngủ chờ tớ một chút, tớ đi vệ sinh đã.”

Mục Sở bước xuống xe, tiện tay cầm luôn balo của cô nàng.

Cố Tần bước tới cầm giúp, mắt nhìn cô, bỗng nhiên vươn tay chặn cô trước cửa xe.

Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Mục Sở, anh hỏi: “Lúc nãy ở cổng trường anh hỏi em nửa ngày, sao không trả lời, hửm?”

Mục Sở: “???”

Thấy cô không đáp, anh cúi người xuống, “Muốn diễn cảnh chị em tình thâm sống chết có nhau?”

“Việc yêu sớm này em còn muốn gánh thay cô ấy? Trượng nghĩa vậy à?”

Thấy cô vẫn im lặng, Cố Tần lại hỏi: “Sao không nói gì? Chột dạ, hửm?”

Anh hỏi mấy vấn đề liên tiếp, Mục Sở im lặng thật lâu, một lúc sau mới hoàn hồn.

Tỉnh táo một chút, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt trong veo không chút lo sợ, ngược lại tiến lên một bước.

“Em thấy việc này không phải là ai gánh thay ai cả, chưa nói đến việc trượng nghĩa hay không.”

“Doãn Lê Hân thích Cố Tích là việc của cậu ta, không phải là Cố Tích sai, đúng chứ ạ?”

“Em vừa rồi không trả lời không phải là chột dạ, mà là khinh thường. Hôm nay bộ não thông minh tuyệt đỉnh của anh đi tránh dịch rồi à, Doãn Lê Hân còn chưa nói thích ai mà sao anh lại chất vấn em?”

Cố Tần: “... “

Thấy Cố Tần im lặng, cô đứng thẳng lưng.

Cằm khẽ hếch lên, chống nạnh, ngón trỏ chỉ chỉ trước ngực anh: “Em không thèm để ý đến anh, anh đây đúng là - - -”

Mục Sở nghĩ đến một câu, thốt ra: “Cố tình gây sự.”

Cố Tần: “...”

Anh khẽ cười, kéo dài âm cuối, nói: “Việc này, vì vừa rồi anh “cố tình gây sự” nên giờ anh xin lỗi em, được không?”

Mục Sở nghiêm túc suy nghĩ một chút, khoanh tay, rất có khí thế: “Nếu như anh giác ngộ tốt như vậy, xin lỗi cũng không phải là không thể. Cái em muốn là thái độ nhận lỗi của anh kìa!!”

Cố Tần khẽ búng trán cô một cái.

Mục Sở bị đau, lấy tay che trán, nhíu mày: “Anh sao còn ăn hiếp em?”

“Không được sao? Anh đây là - - - Cố tình gây sự cho em xem.”

Cố Tần nhướng mày nói, rồi mang balo của hai người đi vào trong.

Lúc xoay người, lại thấy ba của anh Cố Ngôn Thanh đứng cách đấy không xa.

Ánh mắt rơi trên người anh và Mục Sở, vừa thâm thúy lại mang theo mấy phần nghiêm túc, không biết ông đã đứng đó nhìn bao lâu.

Nghĩ đến hình tượng của mình vừa rồi, Cố Tần hơi ngơ ngác một chút, mặt tỉnh bơ: “Ba.”

Mục Sở tươi cười tiến đến chào hỏi: “Cháu chào bác Cố.”

Nhìn về phía Mục Sở, Cố Ngôn Thanh ôn hòa gật đầu: “Sở Sở vào nhà trước đi, bác với anh nói chuyện một chút.”

Mục Sở nhẹ gật đầu, lấy balo từ tay Cố Tần, đi thẳng vào trong nhà.

Hai ba con đứng ở trong viện, chiều cao tương đương, mặt mày có nhiều nét giống nhau, rất lâu đều không có ai mở miệng trước.

Đang trong mùa hè nóng nực, trời không có chút gió, xung quanh chỉ có tiếng ve kêu inh ỏi.

Tuy đã về chiều, nhưng trời vẫn oi bức, nhiệt độ chưa có dấu hiệu giảm đi.

Cuối cùng, vẫn là Cố Ngôn Thanh lên tiếng trước: “Bên hạng mục Thủy Lĩnh, mặc dù lúc trước bất đắc dĩ phải dừng lại, nhưng thật lòng ba chưa từng muốn từ bỏ, bây giờ con tiếp nhận nó cũng tốt. Người biết làm thì làm*, con vừa về nước, những người kia muốn cho con đề bài khó như vậy, quả thực không thể trách được.”

*Bản cv là “Năng giả cư chi”, mình chưa tìm được cụm nào hợp nghĩa nên để tạm vậy, mng ai biết thì nhắc để mình sửa với nhé ^^

“Để tránh lời ra tiếng vào, hạng mục này ba sẽ không nhúng tay vào, có gì khó khăn con phải tự tay giải quyết. Là người thừa kế Đằng Thụy trong tương lai, nếu có thể dựa vào chính năng lực của mình từng bước đi lên, thì chỉ một cái hạng mục nhỏ như Thủy Lĩnh vẫn chưa tính là gì.”

Cố Tần gật đầu: “Con biết.”

Cố Ngôn Thanh lấy ra một tờ giấy đưa tới: “Ba sắp tới muốn qua Úc công tác một thời gian ngắn, mẹ con vẫn không yên lòng về con, ba đã liệt kê danh sách này, bọn họ là những người làm việc lâu năm trong Đằng Thụy, cũng là tâm phúc của ba, con gặp khó khăn gì cứ tìm bọn họ.”

Cố Tần không nhận lấy: “Trước đây con đã tự mình qua thành phố A khảo sát rồi, hạng mục này, con làm được.”

Trong mắt Cố Ngôn Thanh có chút ý cười, vẫn đem tờ giấy này qua cho anh: “Cứ cầm lấy.”

Thấy anh đã nhận, Cố Ngôn Thanh trầm ngâm đổi chủ đề: “Sở Sở là cô con gái độc nhất, được chú Mục nâng trong lòng bàn tay.”

Dừng một chút, ngữ khí của ông dần nghiêm túc: “Con bé cùng những người khác không giống nhau.”

Cố Tần cụp mắt xuống, không lên tiếng.

“Con hẳn phải biết ba muốn nói gì.” Cố Ngôn Thanh nhìn anh.

Cố Tần ngẩng đầu, thẳng thắn: “Con không xem em ấy như những người khác.”

“Con bé còn chưa trưởng thành.”

“Nửa năm nữa ạ.”

“...” Cố Ngôn Thanh lẳng lặng nhìn qua con trai mình, đối với thái độ của anh có chút ngạc nhiên.

Cố Tần nói tiếp: “Lúc trước mẹ sinh Tích Tích, dì Mục sinh Mục Sở, chú Mục nói, vốn tưởng là một nam một nữ, có thể làm thông gia, nhưng mà lúc sinh ra hai đứa đều là con gái nên việc này không thành. Lúc đó ba nói, sau này Mục Sở gả cho con, hai nhà vẫn có thể làm thông gia với nhau được.”

Cố Ngôn Thanh hơi bất ngờ, sự việc xảy ra lâu thế rồi mà anh vẫn nhớ kĩ.

Trầm mặc một lát, ông nói: “Lúc đấy là ba nói đùa.”

Cố Tần ngước mắt nhìn ông: “Ba cảm thấy đó chỉ là đùa vui, chú Mục cũng xem việc này là nói chơi, thế nhưng, con nghiêm túc.”

Anh từ nhỏ đã xem Mục Sở là người của Cố gia, cảm thấy Sở Sở và Tích Tích đều giống nhau.

Bất kì vật gì, chỉ cần Tích Tích có, thì Sở Sở cũng có.

Nhưng sau này lớn lên, không biết từ bao giờ, anh lại cảm thấy hai người họ thực ra không giống nhau lắm.

Tích Tích khóc, anh chỉ thấy phiền.

Sở Sở khóc, anh lại đau lòng.

“Con thích Mục Sở.”

Lần đầu tiên trong đời, anh ở trước mặt ba nhìn thẳng vào lòng mình, tay khẽ nắm chặt vì khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm kiên định vững vàng.

Trong phút chốc, Cố Ngôn Thanh như thấy được chính ông ngày xưa.

Ông cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cười cười: “Mẹ con còn bảo với cái tính nhạt nhẽo này của con sợ không tìm được bạn gái, bây giờ thì bà ấy chắc vui rồi.”

Cố Tần rất biết chọn thời điểm lấy lòng: “Con là con trai của ai cơ chứ!”

Cố Ngôn Thanh sửng sốt, khuôn mặt có chút hòa hoãn hơn so với lúc nãy.

Ông thở dài, cũng không muốn quản bọn trẻ quá nhiều: “Sở Sở còn đang đi học, con phải có chừng mực.”

“Con biết ạ.”

“Đúng rồi.”

Cố Ngôn Thanh dường như nghĩ đến việc gì, lại nói: “Chú Mục với dì Mục của con có lên kế hoạch đi du lịch, hai ngày sau xuất phát, định gửi Sở Sở ở nhà chúng ta. Đúng lúc ba với mẹ cũng muốn đi Úc một chuyến, ba đứa ở nhà, con là anh nhớ chăm sóc hai em đấy.”

“Dịp hè này Sở Sở muốn ở đây sao?”

“Chú Mục có đề cập qua chuyện này với ba rồi, nói Sở Sở nếu muốn xuất ngoại đi chơi thì đi cùng bọn họ, nếu không thì ở lại nhà chúng ta, cũng phải hỏi qua ý kiến của con bé đã.”

Cố Tần như có điều suy nghĩ: “Sở Sở cũng lớn rồi, hẳn là sẽ không đi theo chú dì làm bóng đèn đâu, còn không bằng ở lại nhà ta chơi với Tích Tích. Hơn nữa thời gian nghỉ hè của cấp ba khá ngắn, chỉ sợ không đủ để chơi thoải mái.”

Cố Ngôn Thanh tất nhiên là biết được chút tâm tư này của anh, nhưng cũng không nói gì.

- ---------

Lúc Cố Tần trở về phòng mình, liếc nhìn qua cửa phòng ngủ của em gái, mơ hồ nghe được loáng thoáng tiếng trò chuyện của hai cô nàng đang ngồi trong phòng.

Nhớ tới tin tức vừa rồi ba nói cho anh, Cố Tần hơi do dự, quyết định trước hết cứ làm công tác tư tưởng cho Mục Sở, chắc cô sẽ không đi du lịch với ba mẹ của mình.

Nghỉ hè ở nhà của anh, rất tốt!!

Anh suy nghĩ, bước lên chuẩn bị gõ cửa.

Tay vừa nâng lên, bỗng nghe được nội dung cuộc trò chuyện bên trong, khẽ dừng lại.

Trong phòng, Mục Sở bị Cố Tích kéo đến bên bàn học, từ trong cặp lấy ra một bức thư màu xanh lam, đưa tới: “Cái này, hôm nay lúc thi xong Thẩm Diệp đưa cho tớ bảo nhờ đưa cho cậu, nhìn qua thì có vẻ khá giống... tớ nghĩ hẳn là thư tình đấy.”

- ------------------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo.” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.