Ngoan, Đừng Chạy

Chương 56: Chương 56: Đêm nay ở lại




Editor: Chanh

Tần Duệ rất nhanh đem vở trả lại.

Sau khi người đã rời đi, Cố Tần lật vở ghi của cô, nhìn chữ viết giống chữ anh đến chín phần, khóe môi cong lên: “Bình thường lúc anh không ở đây, em đều bị những thằng nhóc kia bắt chuyện bằng mấy lí do này?”

Hai tay Mục Sở đặt ngay ngắn lên bàn, tì cằm lên đấy, nhìn anh: “Anh ghen à nha?”

Cố Tần đem vở đẩy qua trả lại cho cô: “Lúc đầu cũng không có gì, nhưng em nói chuyện với người khác, thế mà không thấy được anh ngồi ở chỗ này, trực tiếp đi ngang qua, em nói xem anh có nên tức giận một chút không?”

Mục Sở nghe thấy mấy lời này, vẫn là cảm thấy nên giải thích hai câu: “Em đâu có ý muốn ngồi với cậu ấy đâu, chỉ là chưa kịp mở miệng từ chối thì anh đã cắt ngang rồi.”

“Mà lại em cũng đâu phải vì mải nói chuyện mà không nhìn thấy anh, em là không nghĩ tới anh sẽ ở đây, những nam sinh khác bình thường em đều tự động không để ý đến, rõ ràng là vì anh mà thủ thân như ngọc.”

“Hả?” Mày Cố Tần nhướng lên, xích lại gần cô, “Bốn chữ cuối cùng nói lại cho anh nghe lần nữa? Vì anh cái gì cơ?”

“... “

Cô đẩy mặt anh ra: “Phải vào lớp rồi.”

“Chuông đã reo đâu.”

“Em phải chuẩn bị bài!”

Anh ngáp một cái: “Vậy em học đi, anh ngủ bù, lát nữa tan học chúng ta bàn tiếp chủ đề này.”

Anh nói xong liền nằm xuống bàn, quay mặt về phía cô, nhắm mắt lại.

Lúc này Mục Sở cũng không cần chuẩn bị bài, nội dung bài học đã được cô sớm chuẩn bị từ trước, lúc này thấy anh nhắm mắt, liền chống cằm nhìn anh chằm chằm.

Chắc là gần đây rất bận, hốc mắt anh sâu hơn không ít, lúc nãy nói chuyện cũng phát giác được tia ủ rũ nơi đáy mắt.

Khuôn mặt cũng gầy hơn.

Cô có chút đau lòng, nhẹ nói: “Anh vất vả đi công tác về sao lại không về nhà mà nghỉ ngơi, chạy đến tìm em làm gì cơ chứ?”

Lòng bàn tay đặt nơi mi tâm anh, xoa nhẹ.

Cố Tần không mở mắt, thanh âm miễn cưỡng, ngữ khí không đứng đắn cho cam: “Một kỳ nghỉ không gặp mặt, sau khi em về lại trường anh liền phải đi công tác, nếu anh không đến, sợ em nhớ quá thôi.”

Mục Sở bĩu môi: “Em nào có nhớ anh đâu.”

Cô muốn thu tay lại, bị Cố Tần bắt được, tiếp tục đặt nơi mi tâm: “Ngoan, xoa thêm lần nữa.”

Mục Sở ngẩng đầu, phát hiện giáo sư đã vào phòng học.

Cô rút tay về, nhỏ giọng nói với anh: “Vị giáo sư này của lớp chúng em mắt tinh lắm, thích nhất là gọi những người không nghe giảng trả lời câu hỏi, nếu như anh buồn ngủ quá, chi bằng đi trước đi?”

“Với lại lớp học không quá đông, thầy ấy nhớ mặt hết, anh ngồi ở đây quá chói mắt.”

Cố Tần mở mắt ra, thẳng người quét mắt nhìn trên giảng đài, lại một lần nữa nằm xuống: “Không có việc gì, em chăm chỉ nghe giảng là được rồi.”

Mục Sở còn muốn nói tiếp cái gì, anh đã đưa tay nhẹ xoa đầu cô mấy lần.

Chuông vào học vang lên, giáo sư Tiền đứng uống trà trên giảng đài, ánh mắt quét một vòng trong phòng học,

Lúc nhìn thấy một nam sinh bàn thứ tư đột nhiên xoa đầu nữ sinh bên cạnh, lông mày anh nhíu lại.

Mục Sở cả kinh, đánh vào tay Cố Tần, cúi đầu lật sách ra.

Cô bị gọi nhiều lần rồi, giáo sư Tiền nhớ cô rất kỹ, hôm nay khả năng tám phần là sẽ bị để mắt tới.

Cô dốc hết sức, mở vở ra, chăm chú nghe giảng.

Giáo sư Tiền bình thường không điểm danh, vì lớp cũng không mấy đông, ai cũng có khả năng bị gọi tên, cho nên chưa có người nào dám trốn học.

Anh trực tiếp mở miệng thông báo: “Bây giờ bắt đầu lên lớp, trước tiên chúng ta nhớ lại kiến thức bài cũ một chút, tôi chọn vài bạn học trả lời mấy vấn đề nhé.”

Bầu không khí trong lớp học đột nhiên yên tĩnh lại.

...

Liên tiếp đặt mấy câu hỏi, anh mới bắt đầu giảng nội dung bài hôm nay.

Trong lúc đó, Mục Sở cũng bị gọi tên một lần.

Lúc cô trả lời xong ngồi xuống, nghe được tiếng cười rất nhỏ của Cố Tần bên cạnh.

Không biết anh cười cái gì, đang trên lớp nên cô cũng không dám hỏi.

Cố Tần mở mắt ra, lấy giấy bút của Mục Sở viết mấy chữ ném qua, rồi ngủ tiếp.

Mục Sở cúi đầu nhìn xuống: Phương pháp dạy học của giáo sư Tiền bọn em yêu cầu mọi người nguyên một tiết học đều phải tập trung tinh thần cao độ này có bị sinh viên nói xấu sau lưng không?

Mục Sở không nói chuyện.

Trên giảng đài, giáo sư Tiền đột nhiên nhìn qua: “Bạn học nam mặc đồ đen ngồi ở hàng thứ tư ngủ hơn phân nửa tiết học kia, vấn đề này cậu đứng lên phân tích một chút.”

Mục Sở nhìn thấy áo khoác đen của Cố Tần, lại thấy được ánh mắt của giáo sư Tiền quăng tới, gõ gõ bàn học: “Chúc mừng, anh trúng thưởng rồi.”

Lúc Cố Tần đứng lên, cô còn lo giùm.

Vừa nãy cô thất thần mấy giây, cũng không biết vị giáo sư này hỏi cái gì.

Nhưng mà ngược lại anh đáp rất trơn tru.

Trả lời xong, giáo sư Tiền nhìn anh sửng sốt mấy giây, vẻ mặt bất khả tư nghị, khóe miệng hơi rút, hơn nửa ngày mới bình tĩnh nói ra hai chữ: “Mời ngồi.”

Sau khi ngồi xuống Cố Tần không ngủ tiếp, lấy điện thoại ra xử lý một vài vấn đề.

Chuông tan học reo lên, các bạn học trong lớp lục tục ngo ngoe rời đi về phía nhà ăn.

Mục Sở chống cằm nhìn anh: “Anh giỏi ghê, ngủ thế mà cũng nghe giảng được.”

Cố Tần nhìn cô một chút: “Có phải em quên chuyên ngành đại học của anh là gì không?”

“...À”

Phòng học vắng dần, chỉ còn hai người bọn họ.

Thấy Cố Tần để điện thoại xuống, Mục Sở ôm sách vở trên bàn, nhẹ nói: “Đi ăn cơm chứ ạ?”

Cố Tần ôm lấy sách trong ngực cô, ngồi im không nhúc nhích: “Chờ một lát.”

Mục Sở: “?”

Giáo sư Tiền đã đi tới, ngồi nơi bàn học thứ ba, ghé mắt nhìn qua: “Người bận rộn như Cố tổng đây, trường học mời cậu về làm khách mời đều bị từ chối, thế mà bây giờ lại chạy tới dự thính tiết của tôi? Tôi thật là thụ sủng nhược kinh đấy.”

Lần đầu tiên thấy người dám ngủ trong giờ dạy của anh, giáo sư Tiền nhìn chằm chằm Cố Tần hơn nửa tiết học, cuối cùng nhịn không được nữa bảo anh đứng dậy trả lời vấn đề.

Kết quả một khắc người ngẩng đầu đứng lên, chính giáo sư Tiền cũng ngây người.

Cố Tần cười cười, giới thiệu cho Mục Sở: “Giới thiệu lại một chút, đây là Tiền Sâm, tốt nghiệp thạc sĩ của Standford, đang học lên tiến sĩ, học trò cưng của giáo sư Tiêu, cũng là sư huynh của anh.”

Mục Sở sửng sốt hai giây, Tiền Sâm nhìn qua, như bừng tỉnh: “Ngay từ buổi đầu tiên tôi đã cảm thấy cô nhóc này nhìn quen mắt, rốt cục bây giờ cũng nhớ ra.”

Anh chỉ chỉ vào Cố Tần, nói với Mục Sở, “Lúc học bên California, có lần tôi vô tình lướt qua album ảnh của cậu ta, trong đấy đều là ảnh em, trên ốp điện thoại cũng chỉ có hình em thôi đấy.”

Vừa dứt lời thì điện thoại Tần Sâm reo lên, anh ta ra ngoài nghe máy.

Mục Sở nhìn về phía Cố Tần, có chút không tin được: “Thầy ấy nói, là thật sao?”

Cố Tần cầm tay cô, gật đầu: “Không phải đã nói rồi sao, anh thích em từ rất lâu rồi.”

Anh vuốt vuốt mái tóc dài của cô, thở dài: “Lúc ấy không thể gọi cho em mỗi ngày, chỉ có thể ngắm ảnh, nhìn vật nhớ người, cho nên mới lưu thật nhiều.”

“Nhưng anh lấy ảnh em ở đâu?”

Cố Tần nói: “Không phải Tích Tích thích chụp ảnh sao, mỗi lần con bé đăng hình em lên vòng bạn bè, anh đều lặng lẽ lưu lại.”

Mục Sở rũ mắt, đột nhiên đưa tay ra: “Vậy bây giờ trong điện thoại anh còn nữa không, cho em xem một chút?”

Cố Tần lấy điện thoại ra, đặt vào trong lòng bàn tay cô.

Mật mã là sinh nhật cô, trực tiếp mở.

Ấn mở album ảnh, có rất nhiều ảnh vô tình chụp, cũng có ảnh chụp màn hình lúc hai người video call.

“Anh chụp bao giờ đấy, em cũng không biết.”

Đây là lần đầu tiên cô nhìn album ảnh của anh.

Giờ khắc này, trong lòng Mục Sở đột nhiên bị cái gì đó lấp kín, một cỗ cảm giác mềm mại dâng lên, có chút xíu ngọt ngào.

Đây cũng là lần đầu tiên cô không chút hoài nghi mà tin rằng anh thật sự rất thích mình.

Tiền Sâm quay lại, Mục Sở vô thức ôm điện thoại Cố Tần vào trong ngực.

Tiền Sâm nhìn về phía Cố Tần: “Mấy anh em liên hoan, chú mang Mục Sở đi cùng chứ, bình thường anh cũng bận bịu, người trời nam kẻ biển bắc, đêm nay khó có cơ hội họp mặt.”

Cố Tần hỏi ý kiến Mục Sở: “Em muốn đi không?”

Mục Sở suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng được ạ.”

Tiền Sâm nói lát nữa gặp ở cổng trường, anh quay về chỗ ở một chuyến, liền đi trước.

Lúc Cố Tần cùng Mục Sở đi ra khỏi phòng học, Mục Sở còn đang ôm lấy điện thoại Cố Tần.

Anh nhịn không được cười: “Không định trả lại cho anh sao?”

Mục Sở hoàn hồn, mới đem điện thoại trả về cho chủ, ý cười nơi khóe môi vẫn còn chưa tan, tâm tình nhìn qua có vẻ không tệ.

Cố Tần dắt tay cô: “Không nghĩ tới lời nói vô tình của Tiền sư huynh lại có thể làm em vui vẻ như vậy, biết thế anh đã sớm cho em xem.”

“Nào có.” Mục Sở phủ nhận, bước chân chầm chậm xuống bậc thang, “Em nào có vui vẻ lắm đâu.”

Dừng một chút, còn nói thêm, “Vui bình thường thôi.”

Mục Sở đột nhiên nhớ tới một việc, ngẩng đầu hỏi anh: “Cái điện thoại năm cấp hai anh cho em, em nhớ trong đấy làm gì có ảnh em?”

“Khi đó nào dám để em biết, lúc đưa máy cho em, ảnh anh đều chuyển sang chỗ khác rồi.”

Từ trên cầu thang đi xuống, đến hai nấc thang cuối cùng, Mục Sở trực tiếp nhảy xuống.

Lại quay đầu đắc ý nhìn anh nhướng mày, rất là vui sướng: “Hóa ra là anh thầm mến em, bị phát hiện rồi nhé!”

Mắt phượng cô cong cong, lúc cười còn xuất hiện hai lúm đồng tiền duyên dáng.

Cố Tần cười đi xuống, cưng chiều vuốt vuốt đầu cô, nhẹ nói: “Đồ ngốc.”

- --------------

Hôm nay Cố Tần không lái xe vào trong trường.

Lúc nắm tay chậm rãi dắt Mục Sở ra cổng trường, bỗng đụng phải Sắt An Đế và Lục Kiều An cũng đang đứng đợi ở đó.

Sắt An Đế hưng phấn chào đón, nhìn thấy Mục Sở bên cạnh người Cố Tần, ánh mắt rơi xuống nơi tay của hai người, chợt tối lại.

Một lát sau, cô ta cười nhẹ nhàng nhìn về phía Cố Tần: “Sư huynh, Tiền sư huynh nói anh cùng chúng ta đi ăn cơm, chỉ có mấy người chúng ta, anh đem người ngoài đi cùng có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?”

Ánh mắt Cố Tần lạnh xuống: “Vậy các người tự mình ăn đi.”

Nói rồi anh kéo Mục Sở đi tới chiếc Bentley đỗ cạnh cổng trường, mở cửa xe, Mục Sở ngồi lên.

Sắt An Đế đuổi theo muốn nói cái gì, Cố Tần không cho cô ta cơ hội, trực tiếp lái xe vòng qua người.

Rời khỏi trường, Cố Tần mới nói: “Anh không biết cô ta cũng ở đó, em không thích thì chúng ta không đi, đừng vì loại người này mà không vui.”

“Em đâu có không vui.”

Tại cửa ký túc xá, lần đầu tiên thấy Sắt An Đế nắm ống áo anh nói chuyện, cô quả thực không thoải mái.

Nhưng sau khi Cố Tần giải thích, bây giờ gặp lại cô đã bình tĩnh hơn.

“Học nửa ngày rồi, có đói bụng không, muốn ăn gì?” Cố Tần hỏi cô.

Mục Sở nghĩ nghĩ: “Cũng không đặc biệt muốn ăn gì... “

Di động Cố Tần vang lên, là Tiền Sâm gọi tới.

Anh đeo tai nghe bluetooth lên nghe máy.

Tiền Sâm: “Chú đi đâu rồi, tính tình Sắt An Đế thế nào chú cũng đâu phải không biết, chấp nhất con bé làm gì? Tôi đã nói với mọi người là chú sẽ đến rồi, đừng nửa đường lại lật lọng chứ.”

Thanh âm Cố Tần nhàn nhạt: “Tôi còn có việc.”

Anh dừng lại một lát, còn nói: “Hôm nào mời mọi người ăn cơm, đêm nay không tới được rồi.”

Không đợi Tiền Sâm tiếp lời, anh trực tiếp cúp máy.

Mục Sở nói: “Thật ra em không có giận, nếu như mọi người quan hệ tốt, anh không đi hình quả thật có chút không thích hợp lắm.”

Cố Tần: “Anh với Tiền Sâm quan hệ cũng được, nhưng những người khác cũng chỉ là lúc làm nghiên cứu có tiếp xúc qua, giao tình không sâu. Bây giờ đột nhiên liên hệ, bất quá đều là vì lợi ích riêng, muốn vớt vát được vài mối tốt. Một khi đi vào xã hội, tất cả mọi người đều rất thực tế, anh lại không thèm để ý cái này, có đi hay không, không có gì quan trọng.”

Phía trước kẹt xe, Cố Tần dừng xe lại, liếc nhìn cô một cái, khẽ nhéo má hai cái: “Em mới là bảo bối của anh, tiểu bảo bối nhà chúng ta không thể chịu một chút ủy khuất nào.”

Khóe môi Mục Sở cong cong.

Xe vẫn còn kẹt, một hàng xe rất dài, trong chốc lát không thể nhích được.

Mục Sở mở dây an toàn, đột nhiên tiến tới, hôn một cái trên mặt anh, khẽ nói: “Vậy anh cũng là bảo bối của em, đại bảo bối!”

Cố Tần ngây ngốc một lát, lúc hoàn hồn cô đã an an ổn ổn ngồi trở lại ghế của mình, bình tĩnh cài dây an toàn, bên tai có chút đỏ.

Nhưng giọng nói lại phá lệ tự nhiên bình tĩnh, dường như người vừa hôn anh không phải là cô: “Vậy chúng ta đi ăn lẩu đi, Trịnh Kỳ Vi nói có quán lẩu cực kỳ ngon, cậu ấy đề cử cho em nhiều lần rồi, đúng dịp hôm nay đi thử, ở trung tâm thày phố.”

Cố Tần từ chối cho ý kiến, thật lâu sau, anh bỗng nhiên cười: “Năng lực học tập rất mạnh, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.”

Mục Sở: “....”

- ----------------------

Quán lẩu Trịnh Kỳ Vi đề cử nằm ở trung tâm thành phố, lại là giờ cao điểm, thế nên quán rất đông, phải xếp hàng.

Chờ hai người cơm nước xong xuôi đã rất muộn.

Từ trong quán đi ra, Cố Tần xuống nhà xe lấy xe, Mục Sở đứng chờ ở cửa.

Về đêm, trời có chút lạnh, cô mặc áo hơi mỏng, lúc này trong tay bưng một cốc trà sữa, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến toàn thân.

Cố cúi đầu, dư quang nhìn thấy một đôi chân mặc quần bò xanh lam đi đến gần mình.

Vô thức ngẩng đầu lên.

Trước mặt là một cô gái tóc vàng mắt xanh, hai gò má ửng hồng, ngũ quan tinh xảo lại xinh đẹp.

Là người đã từng gặp qua nơi cổng trường, Sắt An Đế.

Mục Sở nhìn cô nàng, không nói chuyện.

Sắt An Đế mở miệng: “Sao cô lại đuổi kịp Cố sư huynh?”

Nói xong lại dò xét Mục Sở một lần, “Ánh mắt Cố Tần cao như vậy, nếu không phải cô giở thủ đoạn, anh ấy hẳn cũng chướng mắt cô.”

Mục Sở hút một ngụm trà sữa, mắt nhìn cô ta, không có trả lời.

Sắt An Đế nói tiếp: “Nhưng mấy chiêu trò thủ đoạn đều không được lâu dài, anh ấy đối với cô chỉ là nhất thời mới mẻ, sau này hết hứng thú, chắc chắn cô sẽ bị đá văng ra.”

Mục Sở miệng vẫn hút trân châu, chậm rãi nhai nuốt lấy.

Gió thổi qua mái tóc dài, cô giơ tay lên, tùy ý vén về sau.

Sắt An Đế dừng một chút, không quá vui vẻ.

Mấy lời vừa rồi cô nàng học được ở trên mạng, không phải nói là loại lời này rất dễ khiến cho người nghe phẫn nộ sao, cô bé này làm sao lại không có tức giận?

Cô nàng im lặng một hồi, còn nói: “Lúc anh ấy ở California đối xử với tôi rất tốt, còn nói thích tôi nữa cơ.”

“Ờm cái kia ----” Mục Sở dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô nàng.

Hai giây sau, cô chỉ chỉ phía trước: “Đi thẳng dọc theo con đường này, sau đó rẽ trái, qua ngã tư lại rẽ phải, có một bệnh viện rất nổi tiếng ở thành phố A.”

Mục Sở lại nhìn sắc trời một chút, dùng ngữ khí rất ôn nhu nói: “Bây giờ hơi trễ rồi, nếu như cô đi đoán chừng bác sĩ đã tan tầm. Thế này nhé, tốt nhất cô nên lên mạng đặt hẹn sớm một chút, hẹn xong rồi lại đi qua.”

“Tất nhiên.” Cô lại nhìn Sắt An Đế, hút một miếng trà sữa, nói chuyện phá lệ kiên nhẫn, “Nếu như cô nóng nảy muốn đi bây giờ, cũng có thể gọi cấp cứu.”

Sắt An Đế: “?? “

Thuận thế nhìn sang hướng Mục Sở vừa chỉ, im lặng một lát, Sắt An Đế có chút hồ đồ: “Không phải cô là người Trung sao? Tôi nói tiếng Trung mà, sao cô lại nghe không hiểu? Tôi đâu phải người tới hỏi đường.”

Mục Sở bị sặc một cái, ho khan hai tiếng.

Lúc này, trên vai đột nhiên có cảm giác ấm áp.

Mục Sở quay đầu, liền thấy Cố Tần chẳng biết đến từ lúc nào, dùng áo khoác bọc lấy cô, động tác quan tâm lại ôn nhu: “Lần sau đi ra ngoài nhớ mặc dày một chút, buổi tối lạnh.”

Sắt An Đế nhìn qua: “Sư huynh, bạn gái anh thật kì quái, chả nghe hiểu em nói gì, rõ ràng là em nói tiếng Trung mà.”

Nghênh tiếp ánh mắt khó hiểu của Cố Tần, Mục Sở cắn ống hút, rất vô tội nhìn anh: “À, vừa rồi cô ấy nói với em mấy lời, em kiên nhẫn nghe một hồi, sau đó tốt bụng chỉ cho cô ấy đường đi tới bệnh viện gần đây.”

Cô chỉ chỉ phương hướng.

Cố Tần nhìn theo, mày khẽ nhướng nhẹ.

Anh không để ý tới Sắt An Đế, dắt tay Mục Sở: “Đi, lên xe.”

Lục Kiều An bưng lấy hai cốc trà sữa đi tới, nhìn Sắt An Đế như đang có điều suy nghĩ: “Đại tiểu thư, tôi vừa đi mua trà sữa, mới quay người lại mà cậu đã chạy đi đâu đấy?”

Sắt An Đế nhìn cậu ta, chỉ chỉ phương hướng Mục Sở vừa chỉ: “Bạn gái Cố sư huynh nói tôi nên đi bệnh viện kia, có ý gì thế?”

Lục Kiều An: “... “

Sắt An Đế: “??? “

“Kia là bệnh viện tâm thần.”

Lục Kiều An nói, “Có lẽ cô ấy muốn mắng cậu bị bệnh thần kinh.”

“Không có a.” Sắt An Đế nhận lấy cốc trà sữa trên tay Lục Kiều An, “Vừa nãy cô ấy nói chuyện rất nhẹ nhàng, còn bảo tôi nên lên mạng đặt lịch trước, hoặc cũng có thể gọi cấp cứu, nào giống đang mắng chửi người.”

Lục Kiều An: “... “

“Mà lại.” Sắt An Đế hút một ngụm trà sữa, “Giọng bạn gái anh ấy dễ nghe thật.”

Lục Kiều An: “... “

Sắt An Đế: “Mắt cũng rất to.”

Lục Kiều An: “... “

Sắt An Đế: “Là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi gặp kể từ khi tới đây.”

Lục Kiều An đột nhiên cười: “Không phải tình địch của cậu sao?”

Sắt An Đế: “Tôi khen hai câu sau lưng thì sao, dù gì cô ấy cũng đâu nghe thấy.”

“... “ Lục Kiều An đẩy cái ót cô nàng đi về phía trước, “Cậu cũng rất xinh, đi nhanh đi đại tiểu thư, lề mề nữa Tiền sư huynh lại thúc giục.”

- ---------------

Nơi ở của Cố Tần nằm nơi trung tâm thành phố, ở khu nhà sang trọng, cách thương thành không xa, mấy phút lái xe.

Từ hầm để xe đến tầng 8, căn hộ của anh chiếm trọn một tầng.

Mục Sở thấy anh nhập mật mã, là sinh nhật cô.

Môi dưới cô khẽ giật, bị anh nắm tay kéo vào.

Khom lưng đứng nơi huyền quan cầm dép lê cho cô, là màu xanh nhạt cô thích, số đo vừa vặn, mới tinh.

Đổi giày đi vào, phòng khách lớn như vậy nhưng hơi lạnh, không có hơi người.

Đèn treo tường cũng là gam màu lạnh.

Ấn tượng đầu tiên, trống trải.

Ấn tượng thứ hai, một từ thôi, lạnh.

Trên ban công có một chiếc cửa sát đất rất lớn.

Đứng ở đằng kia có thể nhìn thấy dòng sông tịch mịch, đối diện bên kia là toàn bộ cảnh đêm phồng hoa của thành phố A, tòa nhà cao tầng san sát nhau, đèn đuốc sáng trưng.

Tòa cao ốc tập đoàn Đằng Thùy cao vút, rất dễ thấy.

Mở một cánh cửa sổ, gió sông lùa vào, phả vào mặt có chút lạnh, tóc cô khẽ bay tán loạn.

Cố Tần đi tới, đóng cửa sổ lại, từ phía sau ôm lấy cô.

Lòng bàn ấm áp rộng lớn trượt theo cánh tay cô, nắm lấy bàn tay lạnh buốt.

Mặt chôn ở cổ cô, không muốn rời xa chút nào.

Cổ Mục Sở có chút ngứa, hơi nghiêng đầu né tránh: “Nơi này của anh sao lạnh lẽo thế, không có chút hơi ấm nào cả.”

“Bình thường công việc bận bịu, đây cũng chỉ là chỗ ngủ thôi.”

Mục Sở dựa vào ngực anh, nghĩ nghĩ, nói: “Ngày mai là thứ bảy, đúng lúc tương đối nhàn, chúng ta đi mua một ít hoa đi, bày ở trên bàn, nhìn cho có chút sức sống.”

“Được.” Anh cắn vành tai cô, khẽ hỏi, “Mua hoa nhài được không? Mua nhiều một chút, trồng trên ban công nữa.”

Mục Sở bị anh cắn mềm cả người, đỏ mặt nhẹ nói: “Em sợ hoa nhài khó trồng.”

“Khí hậu thành phố A cũng được, có thể thử một chút.”

“Vậy được rồi, để hôm nào em lên thư viện đọc chút tài liệu xem sao đã.”

Cố Tần nói: “Em thường xuyên tới xem một chút cũng được, nhớ quản lý tiểu hoa nhài của mình đấy.”

Mục Sở không vui: “Không phải mua cho anh sao, sao anh không chăm?”

Cố Tần cười ôm chặt cô, khẽ bóp eo cô, ghé vào tai nỉ non: “Anh chỉ phụ trách chăm đóa hoa trong ngực này thôi.”

Anh hôn dọc theo vành tai, xuống dần tới chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh.

Hơi thở nóng rực.

Mục Sở luống cuống một chút, xoay người đẩy anh, thanh âm mềm mại: “Đừng...”

Vừa mới mở miệng, cánh môi đã bị anh chặn lại.

Mới đầu còn kháng cự.

Về sau luân hãm trong sự ôn nhu của anh, Mục Sở nhắm mắt lại, mi dài rủ xuống, nhón chân lên đáp lại anh.

Trong phòng khách yên tĩnh mà trống trải truyền đến thanh âm rất nhỏ.

Dần dần, gió to bên ngoài quật vào cửa sổ thủy tinh.

Nước mưa rơi xuống, đập vào trên cửa sổ vẩy ra những bọt nước nhỏ bé.

Môi Mục Sở bị anh hôn cho đỏ, nhìn qua cửa sổ dần dần tỉnh táo lại, mở miệng nói: “Anh ơi, mưa rồi.” . ngôn tình hoàn

Cố Tần thở mạnh, động tình nơi đáy mắt chưa biến mất, dưới ánh đèn lộ ra chút ảm đạm không rõ.

Lòng bàn tay anh vuốt qua đôi môi vừa bị mình “ngược”, thanh âm có chút khàn: “Trời cũng mưa rồi, tối nay em ở lại được không?”

- --------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo.” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.