Ngoan, Đừng Chạy

Chương 45: Chương 45: Sau này làm sính lễ cho em




Editor: Chanh

Buổi sáng, lúc Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh chuẩn bị đi làm, bỗng phát hiện Mục Sở thế mà lại dậy vào giờ này.

Mục Lăng Thành nhìn đồng hồ, có chút ngạc nhiên: “Sao dậy sớm thế con? Hôm nay có việc sao?”

Cố Tần bảo hôm nay qua đón cô đi chơi, cô chột dạ không dám nói cho ba mẹ biết, bèn cười cười nói: “Con định đi qua Cố gia tìm Tích Tích, cậu ấy sắp xuất ngoại rồi, thời gian bên nhau cũng không còn nhiều nữa, phải tranh thủ chứ ạ.”

Cố Tích đã thông qua được vòng phỏng vấn của Đại học truyền thông London, dự tính tháng 9 sẽ bắt đầu nhập học.

Bởi vì ông bà Cố Tích đều ở bên kia, cho nên có khả năng cô nàng sẽ qua sớm để làm quen với môi trường mới.

“Con muốn ăn gì không? Để ba làm cho?” Mục Lăng Thành hỏi cô.

Thím Trương xin nghỉ, bữa sáng hôm nay là Mục Lăng Thành chuẩn bị. Bởi vì không biết con gái mình sẽ dậy sớm như vậy, nên hai vợ chồng đã ăn xong trước rồi.

Mục Sở vội vàng lắc đầu: “Dạ không cần đâu ba, con chạy qua nhà Tích Tích ăn chực cũng được, không phải ba với mẹ đang chuẩn bị đi làm sao, hai người nhanh đi đi, không cần phải để ý tới con đâu.”

Mục Lăng Thành gật đầu, cùng Tưởng Nam Khanh đi ra ngoài.

Rất nhanh sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng của ba Mục: “Sở Sở, anh con tới đón này.”

Mục Sở lúc này vừa bưng lấy cốc nước ngồi trên ghế, nghe vậy bỗng sững sờ.

Cố Tần từ bên ngoài đi vào, sống mũi cao thẳng, đôi mắt phượng thâm thúy, lúc nhìn qua còn mang theo phần ấm áp nhu hòa.

Lúc chạm phải ánh mắt của anh, cô cầm cốc nước đứng lên.

Chạy đến cửa, hé ra nhìn bên ngoài.

Thấy ba mình đã lái xe đi, mới thở phào quay người lại, có chút bất mãn: “Không phải em đã bảo anh là đợi ba mẹ em đi làm rồi mới đến sao?”

Cố Tần thấy cô tức giận, bèn cười: “Cũng đâu phải là anh chưa tới nhà em bao giờ, hoảng như thế làm gì?”

Mi mắt Mục Sở rủ xuống: “Bây giờ đâu giống trước kia.”

Trước kia không thẹn với lương tâm, bây giờ cô có tật giật mình.

Cố Tần nhìn cốc nước cô cầm trong tay, hầu kết gợi cảm khẽ nhấp nhô, thanh âm mang theo sự mê hoặc: “Hoa Hoa, anh cũng khát.”

Mục Sở nhìn thẳng vào anh, ôm chặt cốc nước của mình, bình tĩnh nói: “Anh tự đi lấy đi.”

Cố Tần rất thẳng thắn, chỉ chỉ vào tay cô: “Uống cái này được không?”

“... Không được!”

Cô vừa uống qua, đây mới không thèm hôn môi gián tiếp với anh đâu!

Mặc dù đã hôn thật rồi.

Mục Sở nhấp môi dưới, nhớ tới nụ hôn ngày hôm qua, bờ môi không tự giác nóng lên, trái tim như đang lơ lửng nơi tầng mây.

Vành tai cô nhanh chóng ửng đỏ, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Bây giờ anh còn chưa đuổi kịp đâu, đừng có được voi đòi tiên! Em lại không thích anh!”

“Vậy cũng được, đợi em thích anh rồi anh lại uống.”

Lương tâm Mục Sở bỗng trỗi dậy: “Em đi rót cho anh một cốc nhé?”

“Không cần, anh chỉ hứng thú với cốc nước trong tay em.”

“... “ Kệ anh!

Cô ngửa đầu đem cốc nước uống cạn, không để sót một giọt, dốc ngược cốc xuống, nhìn anh với ánh mắt khiêu khích.

Cố Tần nhìn bộ dáng kia của cô, đành bất đắc dĩ cười cười.

- -----

Từ Cố gia đi ra, Mục Sở ngồi ở trong xe, quay đầu nhìn anh: “Chúng ta đi đâu đây?”

Cố Tần lái xe đi ra khỏi khu biệt thự: “Đưa em đi ăn sáng, muốn ăn gì?”

“Sao cũng được ạ.” Mục Sở thuận miệng trả lời, rất nhanh lại bổ sung thêm, “Nếu không chúng ta đi xa một chút đi, tốt nhất là ra ngoại thành, tránh gặp phải người quen.”

Thanh âm Cố Tần có chút... ủy khuất: “Sao việc theo đuổi con gái nhà người ta cũng phải lén la lén lút vậy?”

Mục Sở nháy mắt với anh, lý luận: “Em hoàn toàn là vì muốn tốt cho anh, nếu như anh theo đuổi chưa được mà bị hai vị phụ huynh phát hiện, sau đó bóp chết từ trong trứng nước, thế thì chắn chắn anh đuổi không kịp em rồi.”

Cố Tần tiếp tục lái, mặt mang theo ý cười: “Hoa Hoa của chúng ta còn rất hiểu chuyện, còn biết suy nghĩ cho anh nữa cơ đấy.”

Mục Sở không bàn vấn đề này với anh nữa: “Anh không có vạch trần Tích Tích đấy chứ?”

Cố Tần nhíu mày: “Tối qua em đã uy hiếp vậy rồi, anh nào dám.”

Mục Sở lại nghĩ tới những lời buồn nôn tối qua của anh, liền quay đầu ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện nữa.

Lúc chờ đèn đỏ, Cố Tần dừng lại, nhìn qua phía cô, mày khẽ chau lại: “Nguy hiểm, em luồn đầu ra ngoài làm gì?”

Cô gái ngồi bên cạnh không có động tĩnh gì, vẫn tiếp tục ngóc cổ ra ngoài.

“Mục Sở!”

Mục Sở ngoan ngoãn thụt đầu vào, trừng anh, “Anh mắng em làm gì?”

Thanh âm Cố Tần hòa hoãn lại: “Sau này đừng thò đầu ra ngoài cửa xe, nguy hiểm lắm!”

Mục Sở yên lặng đóng cửa sổ lại.

Cố Tần sờ sờ đầu cô như ban thưởng: “Thật ngoan.”

Đèn chuyển xanh, anh đạp ga, thuận tiện hỏi cô: “Vừa nãy em nhìn gì đấy?”

“Hai chiếc xe phía sau cãi nhau, em tò mò nghe một chút.”

Chưa kịp nói kĩ, điện thoại Cố Tần đã reo lên, anh đeo bluetooth nghe máy.

Bên kia không biết nói gì, Cố Tần chỉ lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Không rảnh!”

Sau đó cúp máy.

Không bao lâu sau, điện thoại lại đổ chuông, anh trực tiếp từ chối.

Sắc mặt anh rất nặng nề, mày nhíu lại, bầu không khí trong xe lập tức lạnh xuống.

Mục Sở có chút lo lắng: “Sao vậy anh?”

Cố Tần hoàn hồn, cười cười với cô: “Không có việc gì, chuyện công việc thôi.”

“Em có làm phiền anh làm việc không?”

“Không đâu, anh giải quyết được.”

Mục Sở không nói tiếp.

Vừa nãy cô nhìn thấy đầu số điện thoại kia, là từ Mỹ gọi đến.

Cố Tần không nói, cô cũng không hỏi lại.

Hai người đi tới một hiên hoa nhài nơi ngoại thành.

Một quán ăn theo lối kiến trúc cổ kính, tường trắng ngói xanh, dọc hai bên là từng khóm tùng trúc, nhân viên làm việc bên trong đều mặc đồng phục màu sắc dân quốc, cử chỉ nho nhã lễ độ, rất đặc biệt.

Có người ra đón, trông thấy hai người bọn họ thì thái độ rất cung kính, nở nụ cười tiêu chuẩn, như đem bọn họ thành khách quý mà đối đãi.

“Phục vụ nơi này tốt anh ha.” Mục Sở ghé vào tai Cố Tần cảm khái một câu.

Cố Tần cong môi, tùy tiện gật đầu một cái.

Vào trong, hai bên hành lang đều treo tranh thủy mặc màu vẽ đồ, lúc đi qua tựa hồ còn ngửi được mùi mực hương nhàn nhạt.

Toàn bộ lâm viên thiết kế thanh nhã độc đáo, hoàn toàn tương phản với những tòa nhà cao chót vót nơi trung tâm thành phố, phảng phất không tranh quyền thế, hơn thua với đời.

Mục Sở lần đầu tiên tới đây, đi theo sát Cố Tần, vừa đi vừa trộm nghĩ.

Đi tới gian cao nhất, bố cục bên trong cũng khác hẳn, rất riêng.

Sàn nhà bằng gỗ sạch sẽ bóng loáng.

Đi qua tấm rèm màu xanh nơi cửa, mặt phía nam gần cửa sổ bày một chiếc bàn.

Đằng sau là bốn quạt tùng hạc diên năm hai mặt thêu bình phong, bên cạnh trên bàn lượn lờ mấy phần điềm hương.

Nơi hướng bắc là vách được sơn son mạ vàng, chạm khắc hoa văn tinh xảo.

“Cảm giác rất cổ, em còn suýt nghĩ mình đã xuyên không.”

Mục Sở khẽ đùa, mở cửa sổ nơi hướng đông nhìn xuống, thuý ngọc xanh um, hoa nhài tỏa hương.

“Anh ơi, nhìn xem, nhiều hoa nhài quá nè.”Thanh âm Mục Sở mang theo sự hưng phấn.

Cố Tần ngồi cạnh bàn châm trà, khẽ cười: “Nếu không thì sao lại gọi là hiên hoa nhài?”

Mục Sở thấy anh bình tĩnh như thế, bèn đi tới ngồi đối diện: “Nơi này mở quán ăn lúc nào vậy? Còn độc đáo như thế, em cũng không biết.”

Cố Tần đưa chén trà tới: “Vừa mở năm nay.”

Mục Sở đột nhiên nghĩ ra cái gì, hỏi: “Đây là sản nghiệp nhà ai vậy anh?”

Mặc dù nơi đây là ngoại thành, như bên cạnh là khu du lịch Đằng Thụy khai thác.

Nghĩ ở chỗ này xây quán ăn lớn như vậy cũng không dễ dàng gì, cạnh tranh kịch liệt, có tiền cũng không mua được.

Cố Tần thẳng thắn: “Anh.”

Mục Sở ngớ người.

Anh nói là – anh.

Không phải – nhà anh.

Cô lại nghĩ tới tên của quán, gọi là hiên hoa nhài.

Anh biết, cô thích hoa nhài.

Mục Sở bưng lất chén trà hớp một ngụm, lại là trà hoa nhài.

Cô đè xuống cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng, thuận miệng lẩm bẩm: “Em đã nói rồi, thái độ vừa rồi của những người phục vụ kia tốt quá, hóa ra do anh là ông chủ.”

Có người bưng trà bánh tiến vào, lúc ra còn rất tỉ mỉ đóng cửa lại.

Cố Tần múc cho cô một bát đường chưng xốp giòn lạc, ấm giọng nói: “Cho nên nếu em đối với bố cục có ý kiến gì thì cứ đề xuất, đến lúc đó lại đổi.”

Mục Sở ngạc nhiên ngẩng đầu: “Sao lại muốn nghe ý kiến của em?”

Cố Tần nhìn qua cô cười, thanh âm trong không gian yên tĩnh nơi gian phòng trang nhã mang theo vài phần quyến rũ: “Sau này làm sính lễ cho em.”

Cô vừa ăn một miếng bánh, kém chút nữa là bị sặc.

Cầm giấy che miệng ho hai tiếng, hai gò má hơi nóng, không có ý tốt nhìn anh: “Bây giờ anh theo đuổi còn chưa kịp, lo xa thế làm gì.”

Cố Tần nói: “Anh cũng không còn cách nào khác, ai bảo trong kế hoạch tương lai của anh đều là em cơ chứ. Nếu như em cảm động, không bằng mở lòng từ bi, nhanh chóng để anh đuổi kịp?”

Mục Sở im lặng: “Nếu như em nhớ không nhầm, hôm này là ngày đầu tiên anh theo đuổi em đi? Mới cái này mà đã muốn dỗ em rồi, hời cho anh quá đấy!”

Cố Tần híp híp mắt, giọng điệu mang theo sự lấy lòng: “Vậy anh cam tâm tình nguyện mang mình và quán ăn này bị em lừa gạt đi, em muốn không?”

“Không muốn!” Cô cúi đầu ăn hoa quả trong tay.

Cố Tần không đùa cô nữa, đem bánh qua: “Đừng ăn mỗi trái cây, bị đầy bụng đó.”

Tay nghề đầu bếp nơi này không tệ, Mục Sở không cẩn thận nên đã ăn quá no.

Sau bữa ăn, Cố Tần mang cô đi tản bộ, thuận đường đi dạo quanh quán ăn một vòng.

Phẩm vị của Cố Tần, Mục Sở tìm không ra cái gì sai, căn bản là không có ý kiến gì về thiết kế, chằng qua là cảm thấy anh hẳn là đã hao tốn không ít tâm tư, không phải một sớm một chiều có thể làm được.

Nhìn trong viện khắp nơi đều có hoa nhài, cô nhẹ nói: “Không nghĩ tới anh nhìn vậy mà còn là một tổng tài bá đạo, thích tạo cảm giác kinh hỉ cho người ta cơ đấy.”

Cố Tần nhíu mày, có chút dở khóc dở cười: “Anh là tổng tài bá đạo lúc nào?”

Mục Sở lại đổi giọng: “Anh không phải tổng tài bá đạo, là quân chủ chuyên chế mới đúng, em và Tích Tích bị anh nghiền ép nhiều năm như vậy, cái gì cũng phải nghe lời anh.”

Cô tiếp tục đi về trước, không ngờ bị Cố Tần kéo lại, thuận thế rơi vào lồng ngực anh, tay anh đặt nơi hông cô.

Vòng eo cô tinh tế, không đủ một nắm, lúc ôm trong ngực, Cố Tần kinh ngạc nói: “Sao lại gầy như vậy?”

“Cái nào gầy?”Mục Sở giãy dụa, muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh.

Anh lại càng đem người ôm chặt hơn, cúi đầu nhìn một chút: “Sao lại không gầy, eo này của em còn không vừa một nắm tay của anh.”

“...” Nào có khoa trương như vậy!

Lòng bàn tay anh nóng hổi, nhịp tim Mục Sở dần tăng tốc, cả người mềm nhũn.

Cô không khỏi đẩy lồng ngực anh ra, hai gò má nhiễm hồng, vốn đang tức giận, nhưng khi mở miệng thanh âm lại mang theo chút nũng nịu: “Anh vượt qua khoảng cách an toàn.”

“Nói anh chuyên chế?”Anh cong môi nhìn cô đang giãy dụa, còn rất nghiêm túc bào chữa cho mình, “Anh thừa nhận mình đối với Tích Tích tương đối nghiêm khắc, còn em, lúc nào đến cuối cùng người thỏa hiệp không phải là anh?”

Anh nói chuyện, hô hấp phảng phất hòa quyện vào nhau, Mục Sở nghiêng đầu né tránh, nhớ tới chuyện trước kia.

Lúc cô lục tung phòng ngủ anh, còn đạp lên mặt người ta, giúp Cố Tích tham gia buổi hòa nhạc của Tạ Tu Lâm, cuối cùng vẫn không bị gì.

Cố Tích từng nói, những việc này nếu mà là cô nàng làm, kết cục sẽ chết rất thê thảm, còn Mục Sở từ lần này đến lần khác đều không sao.

Trước đây cô còn tự cho rằng chính mình hiểu tính anh nên mới dỗ được.

Bây giờ mới rõ, là anh chiều cô.

Suy nghĩ kỹ một chút, kỳ thật từ trước đến nay, anh đều đối với cô rất tốt.

Cũng chỉ có năm cấp hai lúc ấy anh tương đối hờ hững, mà cũng chỉ vì anh không biết chuyện.

Cô không nên đem những ấm ức trước đây trút hết lên đầu anh.

“Sao vậy?” Bàn tay anh khẽ xoa mặt cô, cúi đầu xuống, cụng vào trán cô, thân mật cọ xát, thanh âm nhu hòa, lộ ba chút khàn khàn lưu luyến, “Vừa mới nãy còn rất tốt, sao bây giờ lại ngẩn người ra thế?”

Mục Sở hoàn hồn, cảm nhận được khoảng cách của hai người rất gần, bèn dùng sức đẩy anh ra.

Cô đột nhiên trốn thoát, tay Cố Tần nơi hông cô còn chưa kịp thu lại, ở giữa không trung cứng đơ nửa giây, có chút thất thần, về sau tự nhiên buông xuống, trong ánh mắt hiện lên tia tiếc nuối.

“Vừa nãy em nghĩ gì đấy?”

Mục Sở bỏ qua cảnh tượng thân mật vừa rồi, nhìn anh cười cười nói: “Em đang nghĩ, trong số nhiều người theo đuổi em thì nên xếp anh ở vị trí nào.”

Cố Tần nhướng mày, trong giọng nói mang theo điểm hiếu kì: “Vị trí nào? Nói anh nghe một chút?”

Mục Sở vuốt vuốt cằm suy nghĩ, đưa ra một đánh giá mà mình tự cho là không tệ: “Trước ba đi.”

Cố Tần được một tấc lại muốn tiến một thước, xích lại gần cô, thì thầm bên tai: “Nụ hôn đầu tiên là dành cho anh, thế mà vẫn không được xếp thứ nhất sao?”

“... “

Nhắc tới nụ hôn ngày hôm qua, khóe môi Mục Sở khẽ co quắp.

Cô có chút quẫn, im lặng hơn nửa ngày, mặt dày mày dạn hỏi: “Anh, anh hôm qua không phải nói là coi như bị chó cắn một miếng sao? Nếu đã như vậy thì không tính.”

“Sao lại không tính?” Cố Tần không đồng ý.

“Cùng lắm thì, anh một lần thừa nhận mình là chó, anh cắn đấy!” Đầu ngón tay lạnh buốt của anh lướt nhẹ trên môi cô, thanh âm lười biếng, “Tóm lại, em đừng hòng quỵt.”

Môi cô mẫn cảm, lúc này bị anh đụng một cái, cả người liền bủn rủn.

Đè nén nhịp tim, gạt bàn tay không an phận của anh xuống, cô trừng mắt nhỏ giọng nói: “Lúc người khác tỏ tình cũng nào có ai giống như anh. Nếu không miệng em cũng đã bị hôn thành lạo xưởng rồi.”

Cố Tần cũng bị mạch não của cô chọc cười: “Người khác không dám.”

“Là người ta tương đối lịch sự, mỗi anh phạm quy!”

“Ừ.”Lần này Cố Tần rất tự giác thừa nhận, “Lúc ấy nghe được em nói muốn cân nhắc thằng nhóc Thẩm Diệp, có chút cảm giác nguy cơ, nên anh đành đóng dấu trước, công khai chủ quyền.”

Mục Sở: “...”

Anh hôn qua là sẽ thành người của anh sao?

Vậy cũng được à?

Cố Tần còn nói: “Đây là nụ hôn đầu tiên của anh, bây giờ cho em rồi, nếu như em còn cân nhắc đến việc tìm người khác, anh cảm thấy không thích hợp cho lắm. Cứ cho là anh đuổi không kịp đi, em cũng phải chịu một phần trách nhiệm, sau này phải giữ khoảng cách với những người khác giới.”

Dừng một chút, bổ sung, “Nhất là Thẩm Diệp.”

“... “ Mục Sở cạn lời, phản bác lại: “Em rõ ràng là người bị hại, bị ép buộc, sao lại phải phụ trách với anh?”

Nói xong còn tự cảm thấy mình đáng thương, nhỏ giọng: “Hôn này là việc đôi bên tình nguyện, nếu không thì là đùa nghịch lưu manh đấy.”

“Đôi bên tình nguyện sao?” Cố Tần hỏi lại.

Mục Sở gật đầu: “Đúng vậy!”

“Vậy hôm qua...”

“Hôm qua em không tình nguyện!” Mục Sở lập tức phản bác.

“Nếu nói vậy thì ---” Anh nghiêm túc tự hỏi, “Lần sau anh muốn hôn em chắc chắn sẽ hỏi ý kiến em trước, em bảo hôn thì anh mới hôn, như vậy là đôi bên tình nguyện rồi, đúng không?”

“??”

Loại chuyện này cũng trưng cầu ý kiến được à?

Còn bảo cô nói --- hôn?

Lời này có đánh chết cô cũng không nói ra miệng.

Ngón trỏ Cố Tần chạm vào mặt cô, giọng điệu trêu chọc: “Mặt sao lại nóng thế này, anh có đùa giỡn với em đâu, thẹn thùng cái gì?”

“...” Mục Sở không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi: “Cố Tần!”

“Hả?”

“Từ giờ trở đi, vị trí của anh tụt xuống thứ nhất dưới lên!”

“... “

Thấy cô thở phì phì bước đi, Cố Tần đuổi theo: “ Giận sao? Anh xin lỗi em, được không?”

Mục Sở quay ngoắt sang một bên, không thèm để ý đến anh.

Lúc ngước mắt lên, cô nhìn thấy Cố Tần vẫn ngồi xổm trước gót chân cô như cũ, chân trái nửa quỳ, tay phải tùy ý đặt lên gối, tư thế có chút mập mờ, con ngươi thâm thúy khóa chặt thân ảnh cô.

Mục Sở không được tự nhiên ngửa đầu ra sau, cách xa anh một chút: “Anh làm gì đấy?”

Anh cười: “Hoa Hoa nhà chúng ta xinh quá.”

Mục Sở còn chưa kịp ngượng ngùng, anh đã bổ thêm một câu: “Hôm qua hôn có hơi nhanh nên chưa kịp cảm nhận, anh nghĩ nên hôn lại cái nữa, em thấy được không?”

- --------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo.” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.