Vì cuộc gọi bất ngờ từ Vũ Thần mà Min bỏ lỡ cơ hội cầu hôn với Linh Lan. Còn nó, đến bây giờ nó vẫn còn nằm ở trên giường với trạng thái bất động. Min ở bên cạnh đi qua đi lại đến nao lòng. Rốt cuộc thì anh cũng đã hiểu con gái khi say rượu là như thế nào rồi. Còn nữa, tại sao anh lại vô cớ trách mắng Thần Thần mà không nể nang Vũ Thần chứ? Tệ thật! Lúc đó thiếu suy nghĩ thật! Là anh không quản giáo em gái nghiêm, sao có thể đổ hoàn toàn trách nhiệm cho người không liên quan? Mẹ nó, trong đầu lúc này cứ trống rỗng.
- Ah !
Ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ nó cũng ý thức được kêu khe khẽ một tiếng. Gia Ân vừa thấy nó có chút động tĩnh liền quay lại ngồi xuống giường với điệu bộ lo lắng. Nhìn thấy anh, nó cười cười:
- Anh hai, sao anh lại ở đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả?
Ai đó ngây ngô hỏi, vẻ mặt đầy phờ phạc. Thật ra nó chỉ hỏi cho có lệ thôi. Còn nội dung thì nó cũng đã được Thần Thần giải thích từ trước rồi. Cô và Vũ Thần bày kế để Min không thể cầu hôn với Linh Lan. Còn nó, còn nó thì đương nhiên phải chớp lấy thời cơ kéo ông anh này về phía mình rồi. Loạn luân cũng được! Nó mặc kệ!
Không đáp lại câu trả lời của nó, Hoàng Gia Ân thở hắt ra một hơi rồi nhanh chóng đứng lên:
- Tỉnh rồi thì chắc là không sao đâu. Em có sức chơi thì có sức chịu mà. Nhưng mà, chuyện này đừng để ba mẹ biết được. Nếu không, anh sẽ không gánh nổi đâu!
Rắc, tim nó vỡ từng mảnh vụn nhỏ ra như một miếng bánh quy bị ai đó chà xát. Mẹ nó, ừ thì có sức chơi có sức chịu.
Nó cũng không đáp lại lời nào trước khi Min quay người bỏ đi. Được vài bước, anh bỗng chợt khựng lại, đầu hơi ngoảnh về phía nó một chút.
- Còn nữa, tình bạn giữa em và Thần Thần nên kết thúc sớm đi. Con bé và em không hợp để qua lại. Nếu như em còn tiếp tục không nghe lời anh qua lại với nó, thì em sẽ bị nó làm cho hư hỏng thôi. Anh chỉ muốn tốt cho em, còn em có muốn làm theo lời anh hay không thì tùy!
Chưa bao giờ nó hụt hẫng và thất vọng về anh hai nó như bây giờ. Anh hoàn toàn thay đổi không còn là Hoàng Gia Ân trước đây mà nó biết. Trước giờ anh chưa bao giờ có thiện cảm xấu với Thần Thần đâu, sao bây giờ lại đâm ra xỉa xói cô không tốt điểm này, sai lệch điểm kia? Không! Nó không tin anh nó đã bị người khác thu phục!
- Vậy còn cô gái đó thì sao? Chị ta là cái quái gì chứ? Chị ta khiến anh mê muội, chị ta khiến anh chấp mê bất ngộ, thì như vậy là người tốt à? Anh hai, em khinh!
Nó nghiến chặt răng, hai tay nắm lấy chiếc chăn trên người như thể đang nhào nát cô gái đã cố tình cướp mất anh hai nó. Min không nói thêm lời nào chỉ lẳng lặng bỏ đi. Trong tiếng cười khanh khách của nó có một chút ứ nghẹn lại.
“ Mạnh Linh Lan, chị chẳng là cái đinh gì trong mắt tôi cả. Chờ xem, tôi sẽ xử chí chị thế nào! ”
- Rồi em sẽ chống mắt lên xem, hai người hạnh phúc được bao lâu?
***
“ Mình là một đứa trẻ hư sao? ”
“ Mình không tốt sao? ”
“ Mình lập dị và quái đản như Min đã nói sao? ”
“ Mình mang tư tưởng bại hoại và đầu độc bạn thân của mình sao? ”
“ Mình không xứng đáng làm bạn của những đứa ngoan hơn mình sao? ”
“ Lập dị và ăn nói thô thiển thì đã sao chứ? Mình cũng là một con người vô cùng có khí chất vậy? Ít nhất mình cũng là một học sinh giỏi, cầm kỳ thư họa không kém ai, chính nghĩa, dễ tổn thương anh ta không biết hay sao? Đúng là đồ không biết xem trọng người khác! Như anh thì mới tốt hay sao Hoàng Gia Ân? Anh yêu một cô gái quán rượu thì mới được gọi là liêm khiết trong sáng à? Được! Tôi sẽ chống mắt lên xem cô ta yêu anh bằng cái quái gì? ”
Thần Thần vừa gậm nhấm chiếc bánh quy vừa ngồi trước bàn học viết nguệch ngoạc những xúc cảm vào trong quyển nhật ký đầy bức bối. Sau khi viết ra thì cô cảm thấy mình thoải mái nhiều hơn a. Nhưng mà vẫn còn chưa xong đâu, cô lại thấy trái tim mình tan nát nữa rồi. Hoàng Gia Ân muốn cô cắt đứt mối quan hệ bff với nó cô nên làm thế nào đây? Trời ơi, chắc cô vào trại tâm thần sớm quá. Đau đầu chết được!
- Không nghĩ đến nữa! Đừng nghĩ đến nữa! Cảnh Hy Thần, mày phải thật bình tĩnh!
Hai tay xoa xoa thái dương, cô lẩm bẩm. Cả căn phòng riêng rộng lớn của cô vẫn lặng lẽ sáng đèn. Vũ Thần đứng bên ngoài đã lâu vừa nghe thấy lắc lắc đầu. Anh dường như đã quá vô tâm với đứa em gái này nhỉ? Dù bề ngoài cô không nói mình buồn, nhưng thật ra chỉ một câu nói nhỏ thôi cũng sẽ làm cô tổn thương. Huống chi chuyện xảy ra ngày hôm nay, Min đã quá nặng lời với cô chứ? Một lần chịu được, nhưng một lần chút xối xả vào mặt thì có chịu được không?
- Thần..
- Sao hả Dực Phong? Anh nói thật sao? Nhà của anh vẫn còn chừa chỗ cho em hả? Không tồi một chút nào! Sáng mai em sẽ dọn đến ngay!
Boong, đầu anh như ai đó vừa cầm một hòn đá to ném thẳng vào. Nhà có không ở lại chạy đến tìm Dực Phong? Thiệt tình.. Cô đang xem thường anh không thể bảo vệ cô hay sao? Được lắm! Anh sẽ cho cô biết thế nào là: BẤT CHẤP THỦ ĐOẠN
Cười nhếch, Vũ Thần lôi điện thoại từ trong túi áo vest ra bấm gọi cho Dực Phong. Vừa bước xuống nhà, ai đó vừa chăm chút vào cuộc đối thoại của mình.
***
- Cái quái? Bây giờ là tình hình gì đây bạn hiền? Mày định kêu tao cho con bé leo cây à? Thôi nào Kyn, bớt ác sẽ tìm được bạn gái nhanh nha!
Dực Phong sau khi nhận được điện thoại từ Vũ Thần không kiềm được lên tiếng trêu chọc Kyn. Ba mẹ anh từ phòng khách nhìn lên đứa con trai của mình vừa bước xuống lắc lắc đầu ngán ngẩm. Có đánh chết vẫn là cách nói này. Thảo nào Thần Thần không bị Hạng Dực Phong làm liên lụy chứ?
-...
- Để tao suy nghĩ lại đã. Dù sao nhà tao cũng rất rộng, con bé muốn ở bao lâu mà không được!
Kou tiếp tục chọc tức Kyn. Anh không biết người đang ở bên đầu dây kia tức đến mức không nói nên lời là như thế nào. Dực Phong không đợi cho Vũ Thần nói thêm lời nào nhanh chóng tắt máy. Bước đến đối diện với mami và daddy, Kou ranh ma mỉm cười:
- Cậu muốn đi thì cứ đi, tôi không có tư cách quản!
Thế là đang giận lẫy à? Chậc chậc, chắc tại lần trước anh dẫn gái về nhà. Mẹ à, làm người đừng nên hà khắc như vậy chứ! Chỉ là 419 thì ở nhà sẽ giảm chi phí thuê khách sạn mà. Ai đó vừa nghĩ vừa thấy lòng nao nao.
Nhìn mẹ, vẻ mặt không biết ngại ngùng của anh lại trỗi dậy:
- Con hứa, lần này sẽ không như lần trước! Nếu con.. À mà không! Con nhất định sẽ biết giữ chừng mực mà. Ba mẹ yên tâm nha!