CHƯƠNG 8
” A? “
Phốc! Nghe thấy ba chữ ” lão thái gia “, Trương lão gia vừa rồi còn ngồi vô lực trên ghế lập tức nhảy dựng lên,
” Cái gì? Cha tìm ta? “
Trên khuôn mặt trung niên đầy đặn của lão, cơ thịt giật giật liên hồi.
Cũng giống như Trương Nguyệt Lãng sợ cha hắn, Trương lão gia sợ nhất chính là cha của mình. Nói một cách cụ thể, chính là lão thái gia đã 70 tuổi của Trương gia.
” Cha tìm ta làm gì? “
Trán Trương lão gia toát ra một lớp mồ hôi, túm lấy cổ áo của quản gia, giằng giật qua lại, thấp giọng hỏi gấp:
” Chắc không phải sự việc trong “ngoạn vật đại tái” bị cha biết rồi đấy chứ? “
” Lão gia, ngài mỗi canh giờ lại nhắc nhở cả nhà từ trên xuống dưới không ai được nhắc tới việc ở “ngoạn vật đại tái” trước mặt lão thái gia, thì ai dám trái lời ạ? “
” Không phải cửa hàng đổ cổ mới khai trương đối diện Thanh Dật Các cũng để cha biết rồi đấy chứ? “
” Lão gia, ngài đã dặn, ai dám tiêt lộ chuyện này với lão thái gia sẽ dùng gậy đánh đến chết nên không ai dám nói gì.”
” Vậy cha tìm ta làm gì? “
” Bẩm lão gia, tiểu nhân cũng không rõ. Có điều lão thái gia nói, người muốn lão gia qua ngay lập tức, lão gia nếu còn chần chừ e rằng lão thái gia sẽ nổi giận…”
Lời còn chưa dứt, Trương lão gia đã dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra ngoài. Đứa con có hiếu Trương Nguyệt Lãng cũng không chậm trễ vội đuổi theo sau
” Cha! Cha! Cha chạy chậm thôi, cẩn thận ngã! Cha đợi con một chút! “
Phụ tử hai người một trước một sau, thở hồng hộc chạy vào sương phòng của lão thái gia thì thấy Trương lão thái gia đang khom lưng, đùa giỡn với chú chim sẻ lông vàng trong lồng gỗ.
” Cha, hài nhi đến rồi ạ. “
” Gia gia “
Nghe thấy tiếng con trai cùng cháu nội, vốn khuôn mặt vui vẻ đùa nghịch với chú chim của Trương lão thái gia lập tức nghiêm lại,
” Hừ, các ngươi còn biết đến đây hả? Bước qua đây? Sao kêu quản gia đi gọi nửa ngày mới chịu tới? “
” Vâng vâng, đều là lỗi của hài nhi. “
Trước mặt lão thái gia, Trương lão gia tuổi ngoài 50 thường ngày kiêu ngạo lập tức trở thành như chuột thấy mèo, thành thành thật thật đứng im một chỗ trong phòng, hai tay nép sát đùi, mỗi lời đều cúi sát người thể hiện sự tuân phục.
Trương lão thái gia dịu đi một chút, lại tiếp tục đùa nghịch với tiểu hoàng tước, thong dong hỏi:
” Gần đây chuyện làm ăn của Thanh Dật Các có ổn không? “
” Vẫn ổn ạ “
” Mua bán vẫn thuận lợi chứ? “
” Thuận lợi ạ. “
” Vậy là được rồi. “
Trương lão thái gia từ rất nhiều năm trước đã không còn quản đến việc ở Thanh Dật Các nữa, ngày thường chân không bước ra khỏi cửa, dù sao con cái hiếu thuận, gọi một tiếng là tới liền. Nếu lão muốn biết chuyện bên ngoài thì chỉ cần gọi nhi tử một tiếng đến để hỏi là được. Hỏi xong chuyện làm ăn của Thanh Dật Các, Trương lão thái gia mới bắt đầu nói vào chính đề:
” Biết ta gọi ngươi tới đây làm gì không? “
” Ách… Hài nhi không biết. “
” Ngu xuẩn. “
” Vâng vâng, hài nhi ngu xuẩn. “
” Hôm nay sai người gọi ngươi đến là để hỏi chuyện tế tổ tháng sau ngươi chuẩn bị ra sao rồi. “
Trương lão gia sửng sốt vài giây, mới bối rối ra mặt đáp:
” A! A! Thưa cha, việc tế tổ hài nhi đã bắt đầu chuẩn bị rồi. “
Thì ra là hỏi chuyện này, dọa chết người mất còn tưởng bị cha phát hiện ra chuyện gì chứ.
Không kìm được ngấm ngầm thở phào một hơi, Trương lão gia nói chuyện lập tức trở nên lưu loát hơn nhiều
” Thưa cha, năm nay cũng giống năm ngoái, hoa quả tươi ngon trong lễ tế tổ đều lấy từ trong sân nhà chúng ta, cùng với hoa quả tươi các dụng phẩm khác đều được chọn lựa cẩn thận mới mua về. “
” Uhm! “
Trương lão thái gia vuốt chùm râu bạc trắng, gật đầu tỏ vẻ hài lòng,
” Vậy còn chén huyết ngọc thì sao? “
Thấy lão phụ thân cuối cùng đã hơi vui vẻ lại, Trương lão gia đáp lời càng thêm cung kính, khom lưng nói:
” Vẫn theo quy củ từ xưa, đêm nay hài nhi sẽ lấy ‘ huyết ngọc bôi ‘ từ bảo khố ra, lau chùi sạch sẽ rồi đặt tại từ đường, mỗi ngày đều thắp hương đúng giờ, cúng tế liền 15 ngày cho đến ngày tế tổ. “
Phụ thân cung kính như vậy Trương Nguyệt Lãng lại càng không dám hành động tùy tiện, khom lưng cúi đầu đứng bên cạnh cha, thở cũng không dám thở mạnh, lắng nghe phụ thân và gia gia nói chuyện.
” ‘ Huyết ngọc bôi ‘ chính là truyền gia chi bảo của Trương gia chúng ta, ngươi phải đích thân chuẩn bị, Nguyệt Lãng mặc dù lớn rồi nhưng rốt cuộc tuổi vẫn còn trẻ, để nó đi theo học hỏi, lau dọn thờ cúng ngươi đều phải tự mình làm lấy. Trong toàn bộ giới ngoạn vật khắp thiên hạ, bảo bối ấy cũng chỉ có 1 chiếc duy nhất nên quyết không thể chủ quan, biết không?”
” Vâng, hài nhi hiểu rồi. “
Ài, cha à, ‘ Huyết ngọc bôi ‘ của chúng ta đã không còn là duy nhất nữa rồi, nó đã thành một đôi. Mà chiếc kia lại chẳng rơi vào tay nhà ta, nó lọt vào tay đám ngoại đạo thô bỉ rồi. Tin tức xấu này hài nhi thực sự không dám nói với người…
” Nguyệt Lãng, lần này đến kinh thành tham gia “ngoạn vật đại tái” mọi việc đều thuận lợi chứ? “
Nghe thấy nhắc đến tên mình, Trương Nguyệt Lãng cung kính đáp lời:
” Hồi bẩm gia gia, mọi chuyện đều thuận lợi ạ. “
” Uhm, nhớ đến “ngoạn vật đại tái” , từ trước đến nay Thanh Dật Các chúng ta đều luôn là ‘chúng nhân chi chủ’ (đứng đầu quần hùng…), vừa ý vật nào là chắc chắn thu được vào tay, mỗi lần đều vô cùng nổi bật a. Ngươi cố đừng làm mất mặt Thanh Dật Các chúng ta.”
” Vâng, thưa gia gia.”
Gia gia a, quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại. Phong thủy chuyển dời, “ngoạn vật đại tái” bây giờ những thứ tốt đẹp chắc chắn vào tay, nổi trội giữa mọi người là Thuy gia kìa, không cách nào khác, sư đệ nhà hắn sao nhiều tiền như vậy? Loại tin tức xấu này có đánh chết tôn nhi cũng không dám nói lại cho người…
Đối với Trương lão gia mà nói, phân phó của Trương lão thái gia là tất cả.
Đến tối hôm đó, Trương lão gia dẫn theo Trương Nguyệt Lãng cùng quản gia tín nhiệm nhất, trước tiên tắm rửa thơm tho, rửa ráy chân tay thật kỹ càng rồi mới mở Trương gia bảo khố để lấy truyền gia chi bảo ” huyết ngọc bôi ” từ trong đó ra ngoài.
Việc liên quan đến ‘ Huyết ngọc bôi ’, ba người đều thấy hơi căng thẳng. Bảo bối này vào Trương gia đã 10 đời, dương danh trong giới ngoạn vật bao nhiêu năm rồi, Trương gia sợ bị lấy trộm nên luôn cảnh giác giấu trong bảo khố, bình thường không để cho người khác nhìn thấy mà chỉ đến khi làm lễ tế tổ mới lấy ra trong nửa tháng.
” Cha, cẩn thận một chút…”
” Câm miệng! Cha ngươi ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, ta còn không biết cẩn thận hay sao? “
Trương lão gia mở chiếc hộp làm bằng gỗ đàn hương, đứng trước ‘ huyết ngọc bôi ’ bên trong vái hai vái, trang nghiêm nín thở, lẩm bẩm:
” Tổ tiên ở trên cao, con cháu chúng con chuẩn bị làm tế tổ, xin thỉnh đưa truyền gia chi bảo đến từ đường thờ phụng mong các vị tiên tổ phù hộ. “
Sau khi niệm xong, hít một hơi dài mới cẩn thận lấy ‘ huyết ngọc bôi ’ từ trong hộp ra.
Hai tay Trương lão gia cầm chắc ‘ huyết ngọc bôi ’ giống như ôm lấy đứa trẻ vừa ra đời huyết thống cao quý không gì sánh được, quản gia đi trước mở đường, nhi tử cẩn thận bước theo sau. Từ bảo khố đến từ đường của Trương gia chẳng qua chỉ cách vài bước chân nhưng ba người đều như lâm đại địch, đi bước nào mồ hôi vã ra bước ấy. Vào đến từ đường tĩnh lặng, mới thở phào một hơi.
” Cha, có cần hài nhi giúp không. “
Thấy tay cha hơi run rẩy, Trương Nguyệt Lãng lo lắng ở bên khẽ hỏi.
” Không cần! Ngươi đứng xa ta ra chút! Vật quan trọng như vậy, nếu để cho loại bất cẩn như ngươi làm xước vỡ, coi chừng ta cắt đứt chân ngươi đó! “
” Hài nhi không dám. “
” Lão gia, có lẽ chúng ta nên nhanh chóng mang vật này đến từ đường đi. “
Cuối cùng đã đến rồi.
” Các vị tổ tiên, con cháu đưa truyền gia chi bảo tới bái tế các vị. “
Trương lão gia cực độ cung kính, từng bước đi tới đài cao thờ cúng tổ tiên
” Bảo bối này truyền lại đã mười đời, con cháu cẩn thận giữ gìn, không dám làm tổn hại chút nào…”
” Cha… “
” Câm miệng, ta bẩm báo với tổ tiên, làm gì có chỗ cho ngươi xen vào? “
Khi gần bước đến bục thờ, Trương lão gia hai tay giơ cao quá đầu, nâng ‘ huyết ngọc bôi ’ lên, tiếp tục lẩm bẩm
” Tổ tiên nếu có linh thiêng, xin phù hộ… “
” Cha… “
” Im… Á á! “
Tiếng vật nặng rơi xuống đất vỡ tan vang lên văng vẳng.
” Cha! Cha! “
” Lão gia! Lão gia! “
Trương Nguyệt Lãng và quản gia kinh hãi chạy lại.
” Cha người làm sao rồi? “
Trương Nguyệt Lãng hoảng hốt chảy nước mắt, đỡ lấy phụ thân từ mặt đất ôm vào lòng, gắng sức rung lắc khuôn mặt đang hôn mê
” Cha, người đừng làm con sợ, người thế nào rồi? “
Trương lão gia chỉ là bị ngã nên choáng váng, mặt vừa mở ra đã mắng
“Sao sàn nhà từ đường trơn trượt như thế? Ai chịu trách nhiệm lau dọn? Quản gia để làm cái gì? Ta ngã… Ách? Trượt ngã? Ta vừa trượt ngã? ‘ Huyết ngọc bôi ’… ‘ Huyết ngọc bôi ’ đâu? !!! “
Lão đột nhiên giật nảy mình, tay chân đồng thời chống lên mặt đất để đứng dậy, đưa mắt lục tìm xung quanh.
Khi nhìn đến những mảnh ngọc vỡ của ‘ huyết ngọc bôi ’ trên sàn nhà, thân thể run rẩy vì hoảng hốt lập tức hóa đá.
Không thể nào…
Trương lão gia đứng chết trân trước bệ thờ tổ tiên, ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm lên mặt đất.
Quản gia vẻ mặt buồn như đưa đám
” Lão gia, trên chỗ đất này không hiểu vì sao… lại bám một ít dầu nhờn, người ta chỉ cần dẫm chân lên là trượt ngã, tiểu nhân tiểu nhân… tiểu nhân sẽ đi gọi người quét dọn từ đường đến đây cho lão gia xử phạt… “
Lời của y, Trương lão gia căn bản không để vào tai, ánh mắt vẫn kinh hãi nhìn chằm chằm lên sàn nhà.
Vỡ rồi, truyền gia chi bảo vỡ rồi, vỡ thành mấy mảnh ngọc nát chướng mắt rồi.
” Huyết… huyết ngọc của Trương gia ta… “
” Cha, người ngàn vạn lần đừng kích động… Cha! Người đâu! Cha ta ngất xỉu rồi! “
” Lão gia ngất rồi! Người đâu mau đến đây! “
Quản gia vừa gào lên vừa định chạy ra ngoài tìm người, ống tay áo đột nhiên bị một cánh tay giữ chặt lại, quay lại nhìn, liền không cầm được mừng rỡ
” Lão gia, người tỉnh lại rồi? “
” Ngàn… ngàn vạn lần… đừng để lão thái gia biết… biết được… nhớ đấy… “
Nói xong câu này, đầu Trương lão gia gục hẳn sang một bên, hoàn toàn hôn mê trong lòng nhi tử.
” Cha! Cha tỉnh lại đi! “
” Ây da, không ổn rồi, lão gia lại ngất rồi! Người đâu, người đâu đến đây! Lão gia ngất xỉu rồi! Tuyệt đối không để lão thái gia biết được đấy! “
Đây chính là buổi tối thê thảm nhất tại Thanh Dật Các từ trước đến nay.
Cả nhà từ trên xuống dưới mỗi người đều hoảng hồn kinh hãi thấp thỏm lo âu, chỉ có Trương lão thái gia là chẳng hay biết gì, nhưng chỉ sợ lão cũng sớm biết thôi.
” Cha… ôi, cha sớm muộn cũng phát hiện ra thôi… “
Trương lão gia được bón uống chén thuốc xong, từ từ hồi tỉnh, uể oải thốt ra câu đầu tiên đầy chán nản này
” Chuyện này, ta phải nói với người thế nào đây? “
Lại nhịn không được, nước mắt lão nhất thời chảy ra.
Trương phu nhân, Trương Nguyệt Lãng và quản gia vây quanh lão, mỗi người đều thất vọng lắc đầu than thở.
Không sai, qua được mồng một chứ sao giấu được đến 15..
Cho dù bây giờ Trương lão thái gia không biết, đợi đến lúc tế tổ, Trương lão thái gia dẫn con cháu Trương gia đến trước bài vị tổ tiên bái lạy thiên địa, cũng sẽ đụng đến ‘ huyết ngọc bôi ’ thôi.
” Có thể nào… Dùng chén ngọc khác thay vào có lẽ có thể qua mắt được lão thái gia. “
Trương phu nhân ở bên cạnh khóc đến sưng đỏ mắt rụt rè đề xuất.
Lập tức bị Trương lão gia gạt đi
” Không được! Ôi trời ơi, đúng là kế sách đàn bà mà. “
Đừng thấy Trương lão thái gia tuổi cao sức yếu mắt mờ chân chậm, dù sao cũng là danh gia giám định hàng đầu, chất ngọc tạo ra ‘ huyết ngọc bôi ’ bằng gì, vào tay liền đóng băng 3 phân, mát lạnh thấu tim như thế đâu phải tùy tiện kiếm bừa một vật là có thể mập mờ qua mắt được, trừ phi… “
Nghĩ đến trường hợp đó, trái tim Trương lão gia như ngừng đập, một tia sáng cuối đường hầm phảng phất lóe lên trong bóng tối, nhưng lại càng bị bóng đêm u ám bao trùm lấy.
” Trừ phi… trừ phi có thể lấy vật đó của bọn họ… “
Lão đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhi tử – người duy nhất được tận mắt nhìn thấy ‘ huyết ngọc bôi ’ kia, ngay cả bản thân lão cũng không dám chắc, lầm bầm hỏi:
” Nguyệt Lãng, con xem… Thụy gia đó có thể đồng ý hay không… “
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt vừa mong vừa đợi đáp án của cha nhìn mình, Trương Nguyệt Lãng như không hề suy nghĩ gì .
Một dòng nhiệt huyết bất chấp mọi thứ cũng phải hoàn thành nguyện vọng cho cha xông ùa lên trước ngực.
” Được, nhất định được! “
Trương Nguyệt Lãng giả bộ tỏ ra đã định liệu sẵn từ trước, gắng sức an ủi cha già đáng thương.
” Nhưng Thụy gia bọn họ… liệu có cho chúng ta mượn dùng… “
” Sẽ được, nhất định sẽ mượn được “
” Ai… Ai đi mượn đây? “
” Đương nhiên là hài nhi! Uh… Uhm… “
Lời đó thoát ra khỏi miệng, Trương Nguyệt Lãng mới nhận ra dường như biểu hiện của mình hơi quá hưng phấn dũng cảm, kiềm chế lại một chút cúi đầu thưa
” Cha, để hài nhi đến Thụy gia một chuyến. “
Trương lão gia, quả thực bị tấm lòng hiếu nghĩa của con trai làm xúc động, nước mắt lại trào ra lần nữa.
” Hài tử, khổ cho con rồi. Ta biết, Thanh Dật Các cùng Thụy gia từ trước tới giờ thủy hỏa bất dung, con đi chuyến này, không tránh khỏi chịu nhục nhã với bọn họ nhưng mà… vì gia gia của con, vì Thanh Dật Các… “
” Cha, cha yên tâm, cho dù chịu nhục, con cũng nhất định mượn ‘ huyết ngọc bôi’ về.
” Dù sao không có chuyện ‘ huyết ngọc bôi ’ này thì con của người cũng đã bị “làm nhục” nhiều lần rồi. “
Thế là, trong bối cảnh trời sầu đất thảm như thế, thiếu chủ của Thanh Dật Các, “bất đắc dĩ”, “nhịn nhục lãnh trách nhiệm” để … bước lên chặng đường gian nan đến chỗ kẻ địch lớn nhất – Thụy gia cầu xin cho mượn ‘ huyết ngọc bôi ’.
————————————
Ôi….. Lãng ca ):)) anh í bất đắc dĩ sung sướng đến nhà Thanh ca kìa