Nhà trọ.
“Ngạo Dịch thúc thúc, Ngạo Nhiên thúc thúc, hôm nay chúng ta đi đâu?” Ngư Nhi mở to hai mắt, tò mò hỏi hai nam nhân cao lớn trước mắt này.
“Tiểu cô nãi nãi, cháu còn muốn chơi?” Trì Ngạo Nhiên trợn mắt nhìn tên tiểu gia hỏa có tinh lực không phải bình thường này… Cũng đã chơi ba ngày, mỗi ngày đều chơi từ sáng đến tối, mỗi lần mình đều mệt mỏi sắp chết rồi, nha đầu này vẫn còn sôi nổi.
“Ngạo Nhiên thúc thúc, thúc rất mất hứng.” Ngư Nhi bất mãn trừng Trì Ngạo Nhiên một cái, sau đó hai mắt tràn đầy mong đợi nhìn sang Trì Ngạo Dịch đang thu dọn hành lý bên cạnh, hỏi: “Ngạo Dịch thúc thúc, chúng ta đi đâu chơi đi?” Bé cho là Ngạo Dịch thúc thúc là tốt nhất, nếu thúc ấy là phụ thân của mình thì thật tốt!
Trì Ngạo Dịch buông hành lý đã thu thập xong trong tay ra, cúi người nhéo nhéo cái mũi của tiểu nha đầu này, cưng chiều nói: “Ngư Nhi, chúng ta đã chơi ba ngày rồi, thúc và Ngạo Nhiên thúc thúc đưa cháu về nhà có được không?” Thật ra thì hắn muốn đi gặp Khúc Huyễn Yên!
“Không muốn không muốn. Ngư Nhi còn chưa chơi đủ…” Ngư Nhi cự tuyệt, vốn cho là Ngạo Dịch thúc thúc sẽ mang mình đi chơi, ai ngờ thế nhưng thúc ấy lại nói thúc ấy muốn đưa mình về nhà?
“Ngư Nhi, chúng ta vẫn là về nhà đi.” Trì Ngạo Dịch tiếp tục kiên nhẫn khuyên bảo, hắn cũng rất bội phục tinh lực của tên tiểu gia hỏa này, mỗi lần chơi suốt một ngày, sau đó lại còn có thể sôi nổi.
“Ô ô ~~~ Ngạo Dịch thúc thúc và Ngạo Nhiên thúc thúc cũng khi dễ Ngư Nhi, đều không dẫn Ngư Nhi đi chơi, đều ghét Ngư Nhi rồi…” Ngư Nhi bắt đầu giả bộ khóc… mình còn chưa chơi đủ đâu, hơn nữa mình còn phải tìm phụ thân…
Trì Ngạo Nhiên trợn mắt nhìn dáng vẻ khóc lóc của tiểu nha đầu này một cái, sau đó cúi người ôn nhu khuyên nhủ: “Đươc rồi ~ được rồi, Ngư Nhi đừng khóc nữa có được không? Không phải là các thúc thúc không dẫn cháu đi, mà là các thúc thúc có chuyện phải làm!”
Tuy vậy, Ngư Nhi vẫn không thỏa hiệp như cũ, khóc tiếp…
Trì Ngạo Dịch gỡ bàn tay nhỏ bé ra khỏi khuôn mặt bụ bẫm của tiểu nha đầu này, cưng chiều nói: “Ngư Nhi, cháu đã ba ngày ba đêm không trở về nhà, thân nhân sẽ rất lo lắng, cho nên…Về nhà có được không?
Ngư Nhi nghẹn ngào hỏi: “Vậy thúc thúc cho cháu chỗ tốt gì? Mẫu thân nói chuyện có lợi mới có thể đáp ứng!”
“Ừ… Thúc thúc giúp cháu tìm phụ thân.” Trì Ngạo Dịch suy nghĩ một chút, khẳng định Ngư Nhi không biết hắn chính là phụ thân của bé.
“Có thật không?” Ngư Nhi mở to mắt hỏi, phụ thân… Là từ nhỏ bé chưa từng tiếp xúc với từ này lúc bắt chước học theo, cũng giống như đứa trẻ khác từ nhỏ đến lớn đều có phụ thân của mình, bé liền thật là khổ sở… Mỗi lần hỏi mẫu thân, tại sao mình không có phụ thân, mẫu thân chỉ nói mình lớn lên rồi sẽ có… Nhưng hiện tại bé cũng muốn!
“Ừ, thúc thúc quyết không nuốt lời. Cho nên… Thúc thúc đưa cháu về nhà được không?” Trì Ngạo Dịch nghiêm túc nói, trong lòng có chút mong đợi…
“Tốt, chúng ta lên đường đi!” Ngư Nhi vui vẻ la lên, lại vui vẻ chạy trước mặt bọn họ…
Trì Ngạo Dịch cười đi theo sau…
Trì Ngạo Nhiên bất đắc dĩ cười đi theo phía sau… dáng dấp của tên tiểu gia hỏa rất giống mẫu thân bé, còn tính cách thế nhưng lại giống thân hoàng huynh khi còn bé!
Chương 64 Ba năm sau: Gặp nhau
Cổ Xích bang.
“Ơ kìa tỷ tỷ, tỷ đi đâu?” Ninh Thi Phàm ở phía sau la lên, sáng sớm tỷ tỷ liền chuẩn bị hành lý, hiện tại lại muốn vội vội vàng vàng đi ra ngoài…
“Ta đi tìm Ngư Nhi, không biết một mình bé sẽ gặp phải chuyện gì!” Khúc Huyễn Yên chạy về phía trước, mặc kệ Ninh Thi Phàm gào thét, nàng không thể để cho Ngư Nhi gặp chuyện không may, đó là hài tử của hắn!
“Nhưng… tỷ, tỷ mù quáng đi tìm như vậy cũng không phải là biện pháp…” Ninh Thi Phàm bắt được cánh tay của nàng, khuyên nhủ.
“Vậy ta phải làm sao bây giờ? Ta không thể nào yên tâm ngồi chờ Ngư Nhi tự mình trở về, cũng ba ngày rồi, con bé còn chưa có trở lại!” Khúc Huyễn Yên lo lắng nói, sao Ngư Nhi lại không nghe lời? Không biết thế giới bên ngoài rất nguy hiểm sao?
“Tỷ, tỷ yên tâm đi, ở bên người con bé đều là cao thủ nhất đẳng, mặc dù người khác có thể tiếp cận con bé, nhưng không thể nào thương tổn tới con bé được! Cho nên… tỷ, tỷ yên tâm ngồi chờ Ngư Nhi tự mình trở lại đi.” Ninh Thi Phàm khuyên nhủ, Ngư Nhi là ngoại tôn nữ của nàng, nếu như biết con bé xảy ra chuyện, nàng sẽ không lo lắng sao?
“Không được!” Khúc Huyễn Yên cự tuyệt, chuẩn bị hất tay Thi Phàm ra ——
“Mẫu thân ——”
Một tiếng trẻ nhỏ vui vẻ vang lên từ phía sau nàng.
Nàng quay đầu qua liền nhìn thấy Ngư Nhi đang giang hai cánh tay nhào về phía nàng, hai người thủ hạ đi theo phía sau mà con bé mang ra ngoài, còn hai người khác nàng không để ý tới, thấy Ngư Nhi chạy tới liền lập tức xoay người ngồi xổm xuống, đợi con bé nhào vào trong ngực của mình.
“Mẫu thân…” Ngư Nhi nhào vào trong ngực Khúc Huyễn Yên, ngọt ngào gọi…
“Ngư Nhi… Sao bây giờ con mới trở về? Con có biết mẫu thân rất lo lắng cho con không?” Khúc Huyễn Yên ôm lấy Ngư Nhi thật chặt, đây là tính mạng của nàng… Hài tử của hắn…
“Mẫu thân, xin lỗi, Ngư Nhi sai rồi…” Ngư Nhi áy náy nói, đầu rũ xuống, chu cái miệng nhỏ nhắn ra.
“Được rồi các ngươi đi xuống đi… Tại sao là các ngươi? !” Ninh Thi Phàm vốn là muốn cho hai người thủ hạ này đi xuống, không nghĩ tới lại nhìn thấy hai người Trì Ngạo Dịch và Trì Ngạo Nhiên.
Khúc Huyễn Yên nghe tiếng nhìn sang… Lập tức ngơ ngẩn, sao lại là hắn? Còn có Ngạo Nhiên?
Trì Ngạo Dịch và Trì Ngạo Nhiên cười nhìn các nàng, ba năm… cuối cùng cũng gặp lại…
Khúc Huyễn Yên từ từ đứng lên, không chớp mắt nhìn Trì Ngạo Dịch…
Trì Ngạo Dịch cười nhìn nàng… Có mấy lời giữa hắn và nàng không cần thiết nói ra… Bởi vì nàng biết hắn muốn nói cái gì…
Mắt Khúc Huyễn Yên hàm chứa lệ, nở nụ cười, rốt cuộc gặp lại hắn… Trong ba năm qua, nàng có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng đến bây giờ lại không nói ra được cái gì hết…
Trì Ngạo Dịch đột nhiên giang hai cánh tay, nàng cười nhào vào trong ngực hắn… Hắn ôm lấy nàng thật chặt, sẽ không bao giờ thả ra nữa, hắn còn nhớ rõ thời gian ban đầu còn cho rằng đã mất đi nàng, tim của hắn rất đau…
Khúc Huyễn Yên vừa rơi lệ vừa cười… Nghẹn ngào nói: “Trì Ngạo Dịch, chúng ta lại gặp mặt…”
“Khúc Huyễn Yên, chúng ta lại gặp mặt…” Trì Ngạo Dịch phụ họa theo.
Ninh Thi Phàm và Trì Ngạo Nhiên nở nụ cười nhìn bọn họ… cuối cùng là rất nhớ nhau đi… Bọn họ yêu nhau, đã định sẽ đi cùng nhau… Bọn họ hạnh phúc chính là hạnh phúc của hai người bọn họ…