Khóa yên ngựa, bước hồng chiên…(cái này mình không hiểu nên để nguyên theo bản corvet bạn nào biết xin chỉ giùm mình với nhé! xin cảm ơn). Những nghi lễ của một hôn lễ bình thường từng bước được tiến hành .
Tiếp sau đó Khúc Huyễn Yên được đưa vào động phòng, nàng đội hồng trù* ngồi trên giường . . Hôm nay là ngày nàng phải trở thành vương phi ngoan vương kia. Gả ột nam nhân mà nàng không thương yêu sao? Ở cổ đại thời này chẳng phải thường lấy nhau không có tình cảm sao! Nàng tự giễu cười cười. Nàng cảm thấy bụng hình như hơi đói phải làm sao bây giờ đâu?
*(Hồng trù: là khăn đỏ đội trên đầu các tân nương lúc bái đường ấy)
Két —— cửa phòng được mở ra, đi tới là một bóng dáng mảnh khảnh.
“Tỷ”. Trữ Thi Phàm chạy đến bên giường nàng kêu lên.
“Thi phàm? Sao ngươi lại tới đây?” Nàng kinh ngạc hỏi.
“À muội tới mang đồ ăn cho tỷ, tỷ tỷ đói bụng không?” Trữ Thi Phàm mang điểm tâm trong tay tới trước mặt nàng.
Nàng có chút thẹn thùng, quả thật nàng cũng có chút đói bụng nhưng động phòng làm sao có thể được ăn cái gì chứ!
Nhận ra do dự của nàng Trữ Thi Phàm khuyên nhủ: “Ai da! tỷ tỷ không ăn thì sẽ chết đói đấy, tỷ cũng không muốn làm ma đói đấy chứ?”
“Nhưng là. . . như vậy được sao?” Nàng do dự không biết làm như vậy có được không?
“Vương phi, ngươi ăn đi không có việc gì đâu.” Một giọng nam dễ nghe từ cửa vọng vào.
Là Nguyệt Dật sao? Nàng cười nói: “Sao ngươi cũng đến đây?”
“Sợ ngươi ngại ngùng cho nên mới xem ngươi.” Vu Nguyệt Dật mỉm cười.
“Cám ơn!” Khúc Huyễn Yên cười.
“Ăn đi, tiệc cưới còn phải một lúc nữa mới xong, ngươi sẽ không muốn chết đói chứ?” -Vu Nguyệt Dật trêu chọc.
“Ừm. . . .” Được rồi, nếu hắn nói không có việc gì, vậy ăn thôi, nàng cũng thực đói bụng rồi.
Đang ăn đột nhiên nàng dừng lại nói: “Đúng rồi Nguyệt Dật, chỗ ở của Thi Phàm thế nào rồi?
Vu Nguyệt Dật gật gật đầu nói : “Thu xếp ổn thỏa rồi, ngươi yên tâm.”
Trữ Thi Phàm cũng gật đầu nói : “Ừm! tỷ ngươi yên tâm, công tử rất chiếu cố ta.
Khúc Huyễn Yên trông thấy trong mắt Trữ Thi Phàm tràn đầy một vẻ sùng bái thì vụng trộm nở nụ cười. Vậy là tốt rồi. Thi Phàm không có chuyện gì , với nàng thì như vậy là tốt rồi.
“Ừm! tỷ ngươi nhanh ăn đi.” -Trữ Thi Phàm thúc giục.
Thấy nàng ăn xong rồi Vu Nguyệt Dật hướng Trữ Thi Phàm nói: “Chúng ta nên đi thôi, Vương gia cũng sắp tới rồi.”
“Ừm.” Trữ Thi Phàm gật đầu liền cùng Vu Nguyệt Dật đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại mình nàng , nàng đang nghĩ xem không biết lát nữa sẽ gặp chuyện gì đây?
“Vương gia người mang thiếp tới chỗ này làm cái gì?” có âm thanh từ hành lang truyền đến.
“Đương nhiên là bồi (cùng) bổn vương ngủ.” -Trì Ngạo Dịch cười với nữ nhân đang dán chặt lấy người hắn, thế nhưng ánh mắt lại lạnh như băng .
“Người hôm nay không phải vừa cưới Vương phi sao?” Trong thanh âm mang theo ghen tuông.
“Là Tịch nhi đang ghen sao?” Trì Ngạo Dịch đùa cợt hỏi nàng, bọn họ càng ghen tuông, Khúc Huyễn Yên lại càng gặp nguy hiểm không phải sao. .
“Đương nhiên! thiếp đã hầu hạ Vương gia một năm rồi, cũng chỉ là một trắc phi .” Tịch nhi chu miệng lên bất mãn.
“Vậy lúc nào bổn vương phế bỏ ngôi vị Vương phi của nàng thì sẽ cho ngươi làm được không.” -Trì Ngạo Dịch dỗ dành.
“Thật vậy sao?” Tịch nhi ánh mắt tràn đầy chờ mong hỏi.
“Ngươi thấy thế nào?” Trì Ngạo Dịch đùa cợt hỏi.
“Hừ! Vương gia gạt thiếp.”
“Được! vậy đêm nay bổn vương sẽ bồi thường cho ngươi chịu không.” Nói xong hai người cùng đi vào phòng Khúc Huyễn Yên.
Khúc Huyễn Yên chỉ im lặng nghe đoạn đối thoại đặc sắc vừa rồi của bọn họ. Nàng nghĩ đây hết thảy là vận mệnh mà ông trời đã an bài cho nàng ? Đêm động phòng hoa chúc, tướng công lại dẫn theo một nữ nhân khác đến!
Trì Ngạo Dịch ôm eo Tịch nhi đi đến trước mặt Khúc Huyễn Yên, vung tay lên làm rớt hồng trù trên đầu nàng xuống. Trước mắt hắn liền hé ra một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, đẹp như từ tranh vẽ bước ra , ngũ quan xinh xắn, làn da trắng như bạch ngọc mặc hỉ phục càng thêm nổi bật. Nàng quá quyến rũ xinh đẹp! Nàng khiếnTịch nhi cũng phải thầm ghen tỵ. Trì Ngạo Dịch nhìn nàng lạnh lùng cho rằng nàng trời sinh chính là hồ ly tinh!