Những vì sao tỏa ánh sáng lấp lánh, vũ trụ mênh mông một mảng đen nhánh. Đêm đã khuya!
Có một người đã từng nói rằng:“Tri tâm em đã từng ở lại. Tôi muốn hắn giúp tôi hỏi thăm em. Chỉ vì tôi sợ khi nhìn thấy em lại nói không nên lời.
Em đối với quá khứ có còn nhiều cảm xúc hay không? Tôi đã từng làm cho em tan nát cõi lòng.
Nhưng… tôi vẫn yêu em.” Có một người đã từng nói rằng: “Tri tâm em đã từng đi tìm tôi. Tôi muốn hắn giúp tôi che giấu em. Chỉ là sợ mọi chuyện sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Tôi đối với quá khứ vẫn còn vô vàn cảm xúc.
Em đã từng làm cho tôi hạnh phúc. Tôi đã rất muốn gặp em nhưng lại sợ không chấp nhận nổi đau đớn. Tình yêu này tôi chôn chặt trong trái tim. Tôi chỉ có thể đem em đặt sâu trong đáy lòng.
Này là một cảm giác muốn gặp em nhưng lại sợ không chấp nhận nổi đau đớn. Để cho tôi đối với em nhớ nhung càng thêm sâu đậm. Tôi chỉ có thể đem em chôn chặt trong tim mình. Nhớ lại giọng nói em, bóng dáng em, bàn tay em. Tôi chưa bao giờ quên. Em bây giờ đã lựa chọn ở bên người ấy. Tôi chỉ có thể một mình gặm nhấm nỗi đau. Tôi mãi mãi một lòng chờ em quay về bên tôi.”
Bài hát “Nghe nói tình yêu đã trở lại” Đồng Yên đã nghe vô số lần trong những đêm cô độc. Cô bưng một ly cafe đứng trên ban công, lặng im nhìn lên bầu trời đêm, nghe giọng hát ôn hòa, trầm lắng từng lời từng lời hát bằng cả trái tim mình, đau đớn từng đợt dâng lên trong lòng cho đến lúc cả người dường như chết lặng.
Chuông điện thoại di động vang lên, cô uống thêm một ngụm cafe, quay trở lại phòng khách, khẽ đặt nhẹ ly cafe trên bàn trà, ngón tay vuốt vuốt đôi mắt đang híp lại cười của con heo nhỏ rồi mới cầm điện thoại lên nhấn nút nghe.
“Alo? Diệc Trần à?” Thanh âm của cô trầm ấm, giống như giọng của một con mèo nhỏ.
Tiếu Diệc Trần mỗi lần nghe cô ôn nhu gọi tên mình, trong lòng anh giống như bị móng vuốt của mèo từ từ gãi, tê tê dại dại, từng dây thần kinh đều cảm thấy thư sướng vô cùng.
“Em đang làm gì vậy?” Anh đứng ở ban công nhà mình, nhìn thoáng qua tiếng động rầm rĩ phòng khách, đóng hai cánh cửa thủy tinh dày lại, nới lỏng cà vạt, nhẹ nhàng hỏi.
Đồng Yên dùng bả vai kẹp điện thoại, một tay cầm remote điều chỉnh tiếng CD nhỏ đi, một tay cuộn lại tấm nệm thật to trong ghế salon, nằm xuống, nhẹ nhàng nói ra hai chữ “Nhớ anh!”
Tiếu Diệc Trần lòng lại như bị móng vuốt của con mèo nhẹ nhàng vờn vờn, sau đó nhéo nhéo, loại này cảm giác vừa say lòng người vừa có chút đau đớn, làm cho hô hấp của anh từ từ dồn dập: “Sau khi kết thúc buổi mừng thọ của Thiên lão gia, buổi tối anh sẽ trở về. Em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.”
Đồng Yên nhếch khóe miệng, lấy tay nghịch nghịch, trêu chọc con heo nhỏ rồi nói: “Vâng!”
Tiếu Diệc Trần nghe thấy có người gọi mình, có chút phiền não, hạ mi nói: “Yên nhi, anh cúp máy đây. Hôn em!”
Đồng Yên mỉm cười, cũng không nói lời nào, khi cúp điện thoại trong nháy mắt chợt nghe được thanh âm thanh thúy mà quen thuộc “Lão công! Anh đang làm gì thế? Tất cả mọi người đều chờ anh khai tiệc đó!”
Cô vứt di động sang một bên, sau đó hai cánh tay ôm chặt chân, mặt úp vào giữa hai đầu gối, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Chủ nhân của giọng nữ kia là Tương Dao. Cô cùng học, cùng ở chung một phòng trong kí túc xá suốt bốn năm đại học với cô ta, tình bạn của hai người vô cùng thân thiết, cô từng là người bạn tốt nhất của cô ta, toàn tâm toàn ý đối tốt với cô ta, cùng cô ta chia sẻ chuyện tình yêu của mình và Tiếu Diệc Trần từng ly từng tý. Thời gian đó thật sự rất vui vẻ.
Nhưng thật không ngờ biến cố xảy ra làm thay đổi mọi chuyện xung quanh cô. Cô bị cha buộc gả cho con trai của người có chức vụ lớn của tỉnh, lớn đến nỗi có thể bảo vệ mọi người trong gia đình cô đều bình yên, có thể đem chuyện cha cô nhận hối lộ đè xuống, và ông không phải ngồi tù.
Cô dù chết cũng không đồng ý. Cô cảm thấy quá nực cười. Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi mà còn có sự việc nực cười như vậy ư? Cô đã khóc, khóc rất nhiều, cầu xin ông không gả cô đi. Cuối cùng cô bị cha nhốt lại trong phòng không cho ra ngoài, ông nói cho cô biết rằng một tuần sau sẽ cử hành hôn lễ. Cô đã tuyệt thực suốt hai ba ngày, uy hiếp cha cô cho cô gọi điện thoại cho Tương Dao.
Cô ôm một tia hi vọng cuối cùng mà gọi điện cho Tương Dao, nói rằng cô đang bị cha nhốt trong phòng không cho ra ngoài, nhờ cô chuyển lời nói với Tiếu Diệc Trần nhất định phải cứu cô ra. Tương Dao rất thoải mái, vui vẻ đáp ứng.
Sau đó là sự chờ đợi kéo dài. Cho đến một đêm trước ngày đính hôn, Tương Dao gọi điện thoại lại cho cô, nói với cô rằng tất cả mọi việc đã chuẩn bị xong, nhưng cô ngày mai nhất định phải đến lễ đính hôn. Cô không có một chút hoài nghi nào đồng ý.
Nhưng lễ đính hôn trong ngày hôm đó, cô lại nhìn thấy Tiếu Diệc Trần thân mật nắm lấy tay người chị em tốt của mình là Tương Dao đi tới, dùng thanh âm ôn nhu nói với cô: “Chúc mừng em! Tuần sau anh phải ra nước ngoài, Dao Dao sẽ cùng đi với anh. Bọn anh sẽ kết hôn!”
Đồng Yên càng chôn chặt mặt mình vào hai đầu gối. Chuyện xảy ra cách đây đã bốn năm, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng kia, lòng cô lại đau đớn không cách nào hô hấp được. Sau đó vị hôn phu dìu cô đi như thế nào cô cũng không nhớ rõ. Lúc đó cô chỉ có một ý nghĩ rằng muốn tìm Tiếu Diệc Trần hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, anh làm sao có thể đối xử như vậy với cô, mà chính trong hôn lễ đó, thời khắc nhìn thấy Tương Dao cô rốt cuộc cũng hiểu ra được, thì ra Tương Dao đã thầm yêu Tiếu Diệc Trần. Ánh mắt người đàn bà kia nhìn về phía cô không hề che giấu hận ý, rồi nhìn về người đàn ông đứng bên cạnh nồng đậm yêu thương, lúc đó thân thể cô không ngừng phát run.
Không nghi ngờ gì nữa, Tương Dao không chỉ không có đem lời của cô nói với Tiếu Diệc Trần, còn thêm mắm thêm muối nói rằng cô là tự nguyện đính hôn với người khác, mà cứ như vậy Tiếu Diệc Trần cũng không gọi điện thoại cho cô hỏi rõ mọi chuyện, hoàn toàn tin tưởng lời Tương Dao, đem tình yêu say đắm trong bốn năm của bọn họ quẳng đi không chút lưu tình.
Làm thế nào để cùng người con trai của vị quan chức to lớn kia từ bỏ hôn ước? Đúng rồi! Nghĩ tới điều gì đó cô liền dùng dao gọt trái cây hung hăng cứa vào cổ tay mình. Cô nhìn chăm chăm vào dòng máu đỏ tươi từ vết đứt trên cổ tay không ngừng tuôn ra, nhưng lại không cảm giác được một tia đau đớn, bởi vì lòng cô đã đau đến chết lặng! Cô hôn mê trong bệnh viện ba ngày, khi tỉnh lại, mẹ cô khóc rất nhiều, trong giọng nói đứt quãng toát ra sự đau khổ, day dứt không thôi. Bà nói với cô rằng Lăng gia đã hủy bỏ hôn ước, cha cô đã bị cách chức, bất quá không phải ngồi tù. Bọn họ quyết định đưa cô ra nước ngoài.
Đồng Yên không hề phản đối.
Đến ngày phải đi nước ngoài, trừ người nhà ra chỉ có một người đàn ông tới tiễn, đó chính là vị hôn phu cùng cô hủy bỏ hôn ước – Lăng Khiên. Đó là lần đầu tiên Đồng Yên nhìn kỹ người đàn ông này. Anh là một người đàn ông rất rất anh tuấn, ngũ quan rõ ràng, tuấn mỹ, sắc mặt hơi tái, thân hình hơi gầy, vóc dáng cao lớn, khí chất phi phàm.
Đồng Yên từ từ đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu dùng ánh mắt cực kỳ thuần khiết nhìn anh, chân thành mà ẩn hàm xin lỗi. Cô hướng anh khom lưng thật thấp, cuối cùng cúi đầu nói: “Thật xin lỗi, tôi không thể cưới người đàn ông mà tôi không yêu.”
Một năm trước cô trở về nước, trong một buổi họp lớp gặp lại Tiếu Diệc Trần cùng Tương Dao. Bọn họ thật sự đã kết hôn, Đồng Yên thản nhiên hướng bọn họ mời rượu. Cô nhìn thấy Tiếu Diệc Trần nhìn về phía mình với ánh mắt âm trầm mà bi thương. Cô trong lòng cười lạnh.
Ngày thứ hai, cô gọi điện cho Tiếu Diệc Trần, hẹn gặp anh ở nhà hàng nhỏ trước kia hai người hay đến sau đó không hỏi thêm chuyện gì rồi cúp máy.
Ba ngày sau, cô gọi điện cho bạn tốt của Tiếu Diệc Trần là Trần Tuấn, hẹn anh đi uống rượu. Bọn họ đã uống rất nhiều rượu. Cô biết Trần Tuấn hồi trước rất quý cô, nửa tỉnh nửa say cô đem hết ủy khuất trong lòng mình nói ra, bởi vì cô biết rằng, Trần Tuấn nhất định sẽ nói lại cho Tiếu Diệc Trần.
Một tuần sau Tiếu Diệc Trần tìm được cô, nói với cô rằng anh thật ra vẫn còn rất yêu cô, anh nói anh sẽ cùng Tương Dao ly hôn, nói rằng cô hãy chờ anh. Đồng Yên nhìn anh nước mắt chảy ra, khẽ gật đầu một cái, sau đó liền chuyển đến sống trong biệt thự của Tiếu Diệc Trần ở ngoại thành.
Một năm, Tiếu Diệc Trần luôn luôn đối xử với cô đầy yêu thương, nhưng lại chưa từng nói với Tương Dao lời ly hôn, bởi vì Tương Dao mang thai. Đồng Yên chẳng bao giờ ép anh quá, cũng không tỏ ra một tia bất mãn, chỉ an nhàn giống như con mèo nhỏ hưởng thụ sự sủng ái của anh.
Nhưng Tương Dao cũng không có sinh con, đang mang thai năm tháng thì cô ta bị sảy thai ngoài ý muốn. Bác sỹ nói rằng tử cung của cô ta vách tường quá mỏng, rất có thể về sau sẽ sinh non.
Tiếu Diệc Trần đem việc này nói với Đồng Yên, vẻ mặt anh trầm trọng vô cùng. Đồng Yên cái gì cũng không nói, chẳng qua biết điều một chút mặc anh ôm, trong lòng âm thầm cười. Làm việc trái với lương tâm cuối cùng gặp phải báo ứng.
Từ sau ngày đó, Đồng Yên liền quyết định rời xa người đàn ông mình yêu đến tận xương tủy này, bởi vì cô sợ có một ngày mình cũng sẽ gặp phải báo ứng.
Khóc mệt, Đồng Yên vào phòng ngủ, thu dọn mọi thứ của mình vào trong va ly rồi rời khỏi biệt thự. Cô chỉ mang theo một cái va ly rất nhỏ, bên trong chỉ có vài thứ như quần áo hằng ngày, các vật tùy thân cô mang đến… Tiếu Diệc Trần mua cho cô rất nhiều đồ dùng, quần áo cô cũng không mang đi, cũng không phải là cô tỏ ra thanh cao, mà là không muốn tức cảnh sinh tình. Sau khi về nước, cô trải qua một năm hỗn độn, cô không có việc làm, tựa như Tiếu Diệc Trần nuôi một con sủng vật, biết điều một chút trốn ở trong góc của thành phố này, chờ chủ nhân thỉnh thoảng cưng chiều.
Không thể phủ nhận rằng, cô ban đầu là muốn trả thù, cô muốn cướp đi hết thảy mọi thứ của Tương Dao, muốn cho cô ta nếm trải cảm giác đau đớn của cô năm xưa. Nhưng theo thời gian, Tiếu Diệc Trần đối với cô càng ngày càng tốt, cô cảm thấy mệt mỏi rồi, tâm hồn thật sự mệt mỏi, cảm giác mình rất trẻ con, rất buồn cười, hủy hoại cuộc sống của hai người đó tương đương phá hủy cuộc sống của chính mình.
Kéo va ly da đi ra khỏi biệt thự, bầu trời rất hợp với tâm trạng cô, xuất hiện cơn mưa nhỏ. Đồng Yên ngẩng đầu mông lung nhìn mưa phùn, nhẹ cười khẽ. Lão thiên gia thật là chiếu cố cô, dùng một cơn mưa xuân rửa sạch hủ vị trên người cô, đem tâm hồn mờ mịt của cô cọ rửa sạch sẽ.
Cô kéo hành lý đi, bước đi nhẹ nhàng, bộ dạng thanh thản từ từ đi trên đường, vẻ mặt tự nhiên nhẹ nhõm, khóe miệng uốn lên một độ cong nho nhỏ, đầu tóc dính nước mưa đã ướt nhẹp, các sợi tóc bết lại với nhau ôm sát mặt cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn một đôi mắt to linh động chớp chớp nhìn hai bên đường, cười có chút nghịch ngợm.
Một chiếc xe thể thao màu bạc, cao quý khí phách vô cùng nhãn hiệu Maserati Coupe dừng lại sau lưng cô một chỗ cách chừng mười thước. Trong xe một người đàn ông một tay cầm tay lái, một tay gác lên cửa xe, ngón tay đang kẹp chặt điếu xì gà, mấy phút đồng hồ mới hít một hơi thuốc, động tác ưu nhã, sắc mặt trầm tĩnh, một đôi mắt trong trẻo đen nhánh, thâm thúy, sắc bén như chim ưng, gắt gao nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Điện thoại di động trong túi áo rung hai tiếng, Lăng Khiên mắt như cũ ngó chừng phía trước, mặt không chút thay đổi móc điện thoại ra, liếc nhìn số điện thoại, trong mắt ánh lên một tia nhu tình, áp điện thoại vào tai, trên gương mặt tái nhợt thay bằng nụ cười ôn nhu.
“Yên nhi.” Giọng nam trầm thấp, thuần hậu, ôn hòa nhưng vô cùng gợi cảm.
“Khiên, em đã làm bữa ăn khuya, anh chừng nào trở về vậy?”
Lăng Khiên mí mắt nhẹ giơ lên một chút nhìn cô gái đứng ở ven đường chờ xe phía trước, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Tối nay anh muốn làm thêm giờ, em ngủ trước đi, đừng chờ anh.”
“Khiên, em không ngoan sao?”
Lăng Khiên cười cười: “Không có, Yên nhi rất ngoan.”
“Vậy tại sao gần đây anh luôn làm thêm giờ vậy?”
Lăng Khiên bật cười: “Chuyện làm ăn thôi mà.” Dừng lại một chút rồi nói: “Ngày mai anh đưa em đến trường.”
Người bên kia nghe vậy ậm ừ, rồi ngắt điện thoại.
Lăng Khiên thu điện thoại, bất đắc dĩ cười, lái xe tiến lên phía trước một chút, dừng lại trước thân ảnh đang run lên vì lạnh, nhoài người ra ngoài cửa xe, cười đến phong khinh vân đạm: “Mỹ nữ đi nơi nào vậy? Tôi tiễn em một đoạn đường nhé.”
Đồng Yên kinh ngạc một chút, chờ thấy rõ người, mới khẽ nhíu mày lùi lại phía sau: “Thật xin lỗi, tôi không quen anh.”
Lăng Khiên cằm chống trên cánh tay cười khẽ: “Phải vậy không? Tôi lại cho rằng hai ta đã quen biết nhau từ trước rồi kia.”
Đồng Yên mày nhíu lại càng chặt hơn, hít sâu một hơi mới lên tiếng: “Em thật không nhận ra anh, Lăng Khiên!”
Lăng Khiên nhìn vẻ mặt ra vẻ trấn tĩnh của cô, khóe miệng lại cong lên một nụ cười, thân thể thon dài từ từ trở về trên ghế dựa, ngón tay nhẹ nhàng gõ tay lái, vẻ mặt có chút mệt mỏi ngó chừng phía trước trong chốc lát, sau đó quay đầu, mang theo nụ cười thản nhiên mở miệng: “Đồng Yên, nếu như tìm không được công việc, em có thể tới Viễn Đông. Anh chờ em.” Sau đó, khẽ gật đầu với cô, rồi vòng một đường cua rất đẹp, rời đi.