Tần phu nhân là thiên kim thế gia của Bạch gia có truyền thống Nho học lâu đời, là con gái lớn trong nhà, từ nhỏ Bạch Ngọc Uyển đã được rèn luyện đủ mọi lễ nghi gia giáo mà thục nữ cần phải có, lớn lên từ những triết lý nhân sinh của văn thư nên bà là điển hình của một thiểu thư khuê các hiền huệ, dịu dàng, có tri thức hiểu biết, lại có vẻ ngoài thanh thuần xinh đẹp. Bạch Ngọc Uyển và Tần Tuấn Sơn yêu đơn phương nhau, tuy nhiên, do hôn ước của gia đình sắp đặt, Bạch Ngọc Uyển phải kết hôn cùng Tiêu Hải Lăng, Tần Tuấn Sơn tận mắt nhìn người mình yêu đơn phương bao lâu lên kiệu hoa cùng một người đàn ông khác, đêm đó uống say rồi phát sinh quan hệ với một phụ nữ khác. Tần Tuấn Sơn cưỡng hiếp Tả Tình khiến bà có thai, cảm thấy có lỗi với bà cũng cảm thấy bản thân nên chịu trách nhiệm nên dứt khoát cùng bà kết hôn, thuận tiện cố tình quên đi tình cũ. Sau đó liền có Tần Mạch Thời, năm năm sau có thêm Tần Mạch Khanh, lúc này Tả Tình liền mắc bệnh máu trắng, một năm sau qua đời.
Bạch Ngọc Uyển cưới Tiêu Hải Lăng, chín năm liền không có con, nhưng trong chín năm ấy, Tiêu Hải Lăng vẫn hết mực yêu thương bà, không bao giờ lăng nhăng cùng người đàn bà nào khác bên ngoài. Cho đến khi tuyệt vọng, thì năm thứ mười liền có một công chúa chào đời. Đó là Tiêu Nghiên. Tiêu Nghiên lớn lên trong sự chiều chuộng, nâng niu của Tiêu gia và Bạch gia, là trân bảo cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan của tất cả mọi người, là bé gái duy nhất của cả hai gia tộc, nhận được toàn bộ sự yêu thương, quan tâm của mọi người.
Một năm sau đó, Tiêu Hải Lăng bị tai nạn chết, ba năm sau đó, Bạch Ngọc Uyển và Tần Tuấn Sơn tái hôn với nhau. Quá trình này không cần nói cũng biết phải trải qua bao nhiêu giông tố, từ sự ngăn cách của gia đình, cho đến ánh nhìn của dư luận, quan trọng hơn cả là thái độ của Tiêu Nghiên bốn tuổi.
Bạch Ngọc Uyển cùng Tần Tuấn Sơn có chết cũng không quên nổi ánh mặt vô hồn ẩn chứa nỗi căm hận kinh tởm của cô bé con mới bốn tuổi. Cho dù những năm tháng về sau, cô bé chấp thuận đổi họ, chấp thuận ghi tên vào hộ khẩu Tần gia, chấp thuận cùng Tần gia chung sống khi chưa đủ tuổi trưởng thành, thì, thái độ của cô bé vẫn không hề thay đổi.
Tần Nghiên từ năm bốn tuổi, đã không bao giờ gọi Bạch Ngọc Uyển là mẹ, dù cô biết bà ta chưa bao giờ yêu cha, biết bà ta không thể bỏ qua tình yêu với người đàn ông kia, bất chấp vượt qua rào cản lễ nghi của Bạch gia để tái hôn với Tần Tuấn Sơn, tất cả những tình cảm bà ta dành cho cô đều chân thành và đầy yêu thương nhưng làm sao bà ta biết được rằng, giây phút cô được cha dẫn đi đón bà ta, nhìn bà ta cùng người đàn ông kia kịch liệt quấn lấy nhau trên chiếc giường của văn phòng, trái tim cô như chết lặng. Tần Nghiên không bao giờ quên được sự run rẩy hốt hoảng của cha, cô khi đó chỉ ngây thơ nhìn ông như muốn hỏi rằng “Cha ơi, mẹ cùng bác đang làm gì vậy?”
Cha cô chỉ ôm cô vào lòng, cũng không chạy vào căn phòng kia mà đưa cô chạy đi, sau khi lên xe, cha nhẹ nhàng vuốt tóc, yêu thương nói với cô:
- Đừng trách mẹ con nhé, Tiểu Nghiên ngoan, dù có chuyện gì xảy ra cũng không trách mẹ, mẹ con không sai, là cha sai. Nghe lời cha, Tiểu Nghiên, không trách mẹ, không trách mẹ con…- Cha cô cứ lẩm bẩm, như nói với cô lại như an ủi chính bản thân mình. Đó cũng là lời nói cuối cùng cô nghe từ người cha của mình. Sau đó, cha cô liền tai nạn mà chết.
Bạch Ngọc Uyển ngoại tình, bà ta biết, Tần Tuấn Sơn biết, Tần Nghiên cũng biết. Người ngoài chỉ luôn nghĩ rằng, Tiêu Hải Lăng chết rồi, Bạch Ngọc Uyển mới cùng Tần Tuấn Sơn tái hôn. Sự thật phũ phàng cỡ nào, người không nên biết nhất lại biết tất cả.
Tần Nghiên không nghe lời cha cô, điều duy nhất cô tha cho Bạch Ngọc Uyển là không vạch trần bí mật của bà ta.
Tần Mạch Thời khác với Tần Nghiên, anh không có những cảm xúc mãnh liệt giống như cô, từ nhỏ anh lớn lên trong sự dạy bảo và giáo huấn nghiêm khắc của ông nội, mỗi lần về Tần gia anh cũng không cảm nhận được không khí gia đình. Anh trưởng thành sớm hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, nhận thức và suy nghĩ cũng sâu sắc hơn, anh biết cha mẹ mình không yêu nhau, họ cũng không dành chút tình cảm của đấng sinh thành cho anh, cái mà người ta định nghĩa là những người thân thiết nhất của ta, chảy cùng dòng máu với ta, có mối quan hệ chặt chẽ, máu mủ với ta nhất thì đối với anh, đối với cha mẹ anh đều chẳng là gì cả, thái độ mà người của Tần gia dành cho nhau chỉ có khách sáo và xa lạ.
Tần Mạch Thời từ nhỏ sống với ông nội, không giống em trai Tần Mạch Khanh của anh, chào đời thì mẹ mất lại sống với cha từ nhỏ nên hầu như mọi tình thương cha đều dành cho em trai, về sau Tần Nghiên xuất hiện thì chuyển sang cưng chiều, nâng niu cô như vàng bạc châu báu.
Cha cùng mẹ kế tái hôn, một năm sau thì ông nội mất, tuổi già không chống chọi nổi với sự nghiệt ngã của thời gian, ông nội ra đi bình thản không chút vướng bận, kể cả anh.
Tần Mạch Thời anh, trước mười bốn tuổi, cuộc sống của anh chỉ có ông nội và lí tưởng quân nhân. Sau mười bốn tuổi, anh mất đi người thân nhất, lại thêm một người khác. Là Tần Nghiên.
Lúc ban đầu, cô là một phiền toái nho nhỏ, về sau trở thành thói quen, sau nữa thì…
Tần Mạch Thời vì ông nội mất nên chuyển về Tần gia sống, ngày anh về Tần gia cũng là ngày Tần Nghiên được mẹ kế và cha đón về. Ấn tượng lần đầu gặp cô chính là xinh đẹp, nhỏ nhắn, yếu đuối. Anh vẫn nhớ ngày hôm đó, trong bữa cơm, mẹ kế chỉ quan tâm anh một chút, sau đó cả cha và mẹ kế đều chuyển hẳn sang cô bé kia. Mẹ kế gắp cho cô bé rất nhiều thức ăn, quan tâm săn sóc đến anh cũng ngạc nhiên vì thấy một cô bé được chiều chuộng đến vậy. Ấy thế mà, cô bé không mở miệng nói một câu gì, đưa hai bàn tay nhỏ bé trắng trẻo hất đổ bát cơm đầy ắp thức ăn ngon xuống đất, đôi mắt dường như không có tiêu cự, giọng nói trong veo:
- Bẩn.
Tần Mạch Thời hơi nhíu mày nhìn cô bé, lãng phí thức ăn cực kì không tốt, anh thầm nghĩ sau đó nhìn sắc mặt của cha và mẹ kế đang tái mét. Mẹ kế như sắp khóc đến nơi, còn cha thì ngay cả nhìn có lẽ cũng không dám đối diện với cô bé kia. Tần Mạch Thời khi ấy, đại khái đoán được mọi chuyện. Đêm đó, vì lạ giường không ngủ được, anh xuống phòng khách, có chút bất ngờ nhìn bóng dáng nho nhỏ lục lọi tủ lạnh, anh nhớ rõ mẹ kế đã để một mâm cơm nhỏ cho cô bé trước cửa phòng mà? Anh tiến đến gần, cô bé ngẩng phắt lên, nhìn rõ không phải mẹ kế, hoặc cha, liền lí nhí yếu ớt nhìn anh:
- Đói.
Tần Mạch Thời lấy đồ cho cô bé ăn, sau đó dẫn về phòng ngủ, đến giờ anh vẫn còn nhớ như in, nha đầu bé xíu bám lấy gấu quần anh, giọng nói nhỏ đến độ không nghe thấy, sau đó anh như bị ma xui quỷ khiến bế cô bé về phòng mình, dôc ngủ tới sáng.
Thời gian sau đó, Tần Nghiên có lẽ ghét giao tiếp với tất cả mọi người trong Tần gia, cha và mẹ kế thì khỏi nói, đến nhìn cô bé cũng không thèm, kể cả Tần Mạch Khanh và người hầu trong nhà cũng không phản ứng, chỉ bám lấy anh. Bạch Ngọc Uyển và Tần Tuấn Sơn ngày đêm lo lắng quan sát, cuối cùng, người cha luôn đối với anh lạnh nhạt dửng dưng lại gần như dùng giọng điệu khẩn cầu mong anh chăm sóc cho cô bé.
Tần Mạch Thời chấp thuận, rồi dần dà anh phát hiện ra Tần Nghiên chẳng khác gì tiểu tổ tông được nuông chiều tới hư, bám lấy anh chỉ để ngầm sai bảo, có lẽ trong tất cả mọi người ở Tần gia nhìn ai cô bé cũng ngứa mắt, thấy anh hơi thuận mắt nên liền bám lấy anh. Cuối tuần, anh cũng phụ trách đưa đón chăm lo cho Tần Nghiên trở về Tiêu gia và Bạch gia, lần nào hai bên cũng hết lời khuyên bảo cô bé trở về đây, không cần sống bên đó chịu uất ức, nhưng nha đầu này cứ nhất quyết không chịu, anh cũng không hiểu, rõ ràng sống ở Tần gia đâu khiến cô bé dễ chịu, sao cư sphair tự hành hạ mình?
Mãi về sau, anh mới hiểu ra, cô bé muốn khiến Tần gia ngày ngày sống trong trạng thái khó chịu, áy náy, nhất là mẹ kế mỗi lần nhìn cô bé, cử chỉ tao nhã và gương mặt dịu dàng đều trở nên mất bình tĩnh, lo sợ này kia, cứ như cô bé mới là trưởng bối của bà vậy.
Tần Mạch Thời chăm sóc cho Tần Nghiên, ban đầu còn hơi phiền phức vì đủ thói hư của tiểu công chúa này, về sau thì thành thói quen, tính cách, sở thích của cô anh nắm rõ toàn bộ. Tần Nghiên sai bảo anh thành quen, về sau anh phải nhập ngũ, cô cũng không sống trong Tần gia nữa mà trở về Tiêu gia sống. Thời điểm anh trở về, Tần Nghiên có chút khác, trước khi anh đi, cô mới 8 tuổi, vẫn còn những nét ngây ngô, sau khi anh trở về, cô đã 13 tuổi bắt đầu có những đường nét của thiếu nữ. Lúc này, Tần Mạch Thời vẫn không phát hiện ra cô có gì khác, vẫn coi cô là tiểu nha đầu kiêu ngạo. Hết thời gian nghỉ phép, anh quay lại trong quân đội, cô bé kia đã sớm trở thành thói quen của anh, mà thói quen thì khó đổi, đối với một người có lí tưởng quân nhân từ bé như anh, thói quen khi đã ăn sâu vào máu thì khó mà thay đổi.
Lần này, cũng xa đến 5 năm, anh cũng đã đạt cấp bậc quân hàm Đại tá.
Năm năm trong quân đội, hàng tuần anh đều viết thư gửi về nhà, hỏi thăm sức khỏe, tình hình của cô, anh biết cô chưa từng đọc cũng chưa từng trả lời, người đọc và trả lời luôn là bà nội Tiêu của cô.
Tần Mạch Thời trở về Tần gia, trên đường về, giọng nói của phát thanh viên từ đài của ô tô phát ra làm anh có chút ngây ngẩn: “…Tần Nghiên vừa qua đã được nam ca sĩ nổi tiếng trên BXH hiện nay mời đóng chúng MV…”
Hóa ra, tiểu công chúa kiêu ngạo đã trở thành diễn viên.
Tần Mạch Thời không hề biết rằng, lần trở về này của anh, đã mở ra một rắc rối không nhỏ, rắc rối khiến mối quan hệ rạn nứt đổ vỡ.
Rắc rối giữa Tần Mach Thời, Tần Nghiên, Tư Đông Diêm và Kiều Hạ.