Tăng ca đến tận gần 12 giờ, có sự giúp đỡ của Vũ Đình Nguyên nữa nên cơ bản báo cáo cũng được hoàn tất. Tất nhiên, anh cũng chỉ giúp tôi phân loại và sắp xếp lại trình tự các mục, thuận tiện chỉ tôi chỉnh lại mấy từ tiếng Anh thương mại cho chuẩn và đúng nghĩa. Lúc ấy, bản thân chỉ lao đầu vào máy tính nên không nghĩ ngợi gì nhiều, mãi cho đến khi lên xe đi về ngẫm lại tôi mới thấy, trình độ của anh quả thật hai từ xuất sắc cũng không thể nói hết. Và cũng chính từ đó tôi mới nhận ra, người như anh, có quá nhiều bí mật mà tôi chẳng thể nào dùng đôi mắt tầm thường này để nhìn thấu được.
Công việc khởi đầu là một bước đi đầy gian nan, tối nay thức đến nửa đêm mới về nhưng ngày hôm sau tôi vẫn đến làm sớm hơn tất cả các đồng nghiệp, tay chân không ngừng dọn dẹp và pha cafe giúp cho mọi người ở trong phòng. Bản báo cáo hôm qua làm xong cũng đặt sẵn trong phòng của giám đốc Hiền, đây chủ yếu là kế hoạch chi tiết về việc quảng bá tập đoàn WORLD sắp tới sẽ hợp tác với phía đài truyền hình, đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh. Đối với hạng mục này tôi nắm không rõ nhiều lắm, nhưng mà nghe mọi người đồn đại, tập đoàn bây giờ đang lấn sân sang cả lĩnh vực giải trí, trí tuệ nhân tạo, và bình ổn giá cả bất động sản. Bởi vì mục tiêu của WORLD chi nhánh tại Việt Nam và toàn khu vực Châu Á chính là muốn kìm hãm lại AN DĨNH, không để tập đoàn đối thủ vượt qua.
Mấy năm gần đây, trong giới thương nghiệp không ai là không biết Tổng giám đốc Dương Thành Nam của AN DĨNH chính là một người tài giỏi, quyết đoán, so với đời ông bố Dương Thành Vũ chỉ hơn chứ không có kém. Anh ta mất vài năm đã vạch ra những bước đi thuận lợi cho tập đoàn nhà mình, thêm nữa lại là tập đoàn trong nước cho nên đồ dùng với sản phẩm chăm sóc da sản xuất ra đều được ưu tiên vì người Việt ưu tiên dùng hàng Việt. Tuy hiện tại chưa thể vượt được WORLD, nhưng nhìn vào bảng thành tích, các thành viên của hội đồng quản trị cũng không một ai dám lơ là coi thường để dưới đáy mắt.
Đến trưa, mọi việc hoàn tất, các đồng nghiệp lại túm tụm rủ nhau đi xuống căng-tin gọi đồ ăn với uống nước, thành ra cả văn phòng chỉ có một mình tôi với bầu không khí vắng lặng đến yên ả. Làm ở đây một tuần, cơ bản cũng hiểu được cơm trưa phải trả ba mươi nghìn nên mỗi buổi sáng trước khi đi làm, tôi đều tự chuẩn bị cho mình một suất cơm đơn giản. Chẳng có gì nhiều, chỉ là rau xanh với trứng, so với dưới kia thì chẳng bằng nhưng nhìn chung vẫn đủ dinh dưỡng.
Đang ngồi ăn, tiện thể nhẩm ghi nhớ mấy bài báo cáo mẫu mà hôm qua Vũ Đình Nguyên gửi qua mail cho, tôi cứ ngồi như vậy chăm chú mãi cho đến khi thấy cuộc gọi của anh nhấp nháy hiện tới. Lúc ấy, tim tôi theo bản năng lại nhói lên một nhịp, cũng xác định muốn nghe rồi nhưng mà ai ngờ đâu trưởng phòng Cúc lại từ phía sau gọi lớn.
- Tô Vũ Tình...
Ân thanh quá gần, tôi luống cuống ấn khoá màn hình, đầu vội quay lại, khoé miệng miễn cưỡng nở ra một nụ cười thật nhẹ cứng ngắc.
- Tôi ở đây. Trưởng phòng Cúc, chị có chuyện gì sao?
- Giám đốc Hiền nói cô vào văn phòng một chuyến ngay bây giờ, cô nhanh lên nhé. Đừng để chị ta đợi lâu.
- Được, tôi vào ngay đây.
Từ khi vào làm đến bây giờ đây là lần đầu tiên tôi được đích danh giám đốc Hiền gọi lên phòng làm việc, vì vậy suốt cả quãng đường đi bản thân đều thấp thỏm lo âu đến mức mồ hôi trên trán cũng toát ra từng tầng lấm tấm. Đến khi đứng trước cửa phòng, gõ cửa rồi đi vào, tầm mắt của vị giám đốc đó vẫn dừng trên màn hình máy tính, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên mà nói luôn với tôi luôn.
- Ngồi xuống đi.
Nói xong, giám đốc Hiền lúc này cũng mới nâng mắt ra hiệu, sau đó chị ta bật màn hình máy chiếu lên, những tài liệu có liên quan đến đề án đầu tư vào ngành giải trí đều hiện lên trước mắt. Từ việc củng cố danh sách các nghệ sĩ đến bối cảnh đề án và kế hoạch tuyên truyền, tất cả đều được trình bày cụ thể từng bước không hề thiếu xót một chi tiết nào cả.
Khoảnh khắc nhìn thấy một màn ấy, đầu óc tôi vẫn còn mơ mơ màng màng không biết phải nên nói gì, thì cuối cùng vị giám đốc lạnh lùng kia đã ném cho tôi một câu hỏi.
- Đây là phân tích tổng hợp về đề án MN07 của chúng ta hiện nay. Tô Vũ Tình, tôi không rõ năng lực của cô rốt cuộc đến mức như nào, thế nhưng với bài báo cáo của cô tôi thấy khá hài lòng. Câu từ chuẩn xác, cách bố trí cũng rành mạch, so với mấy người thực tập thì đúng là vượt trội hơn hẳn.
Nói xong chị ta đưa cho tôi một quyển tài liệu. Ở bên trong đó những thứ tôi đã cất công làm suốt cả một đêm hôm qua, và những lời nhận xét, những đánh dấu quan trọng và những thứ không cần thiết. Đêm hôm qua, Vũ Đình Nguyên tuy giúp tôi nhưng anh chỉ đứng bên cương vị của một người góp ý, còn lại tôi làm thế nào anh cũng tuyệt nhiên không lên tiếng chê bai hay chỉ ra chỗ này quá thừa thãi. Cho đến bây giờ, thì tôi ít nhiều cũng đã hiểu ra được rằng, anh như vậy là muốn tôi tự lực gánh sinh rút ra kinh nghiệm, chứ không muốn để tôi bị người khác mỉa mai là dựa hơi nên mới vào được vị trí này.
Lướt mắt hết một lượt bản báo cáo, tôi khẽ nói lời cảm ơn khách sáo. Giám đốc Hiền nghe xong cũng chẳng để ý gì nhiều, chị ta gật đầu, tiếp tục di chuột chuyển hình ảnh trên máy chiếu, nghiêm khắc hỏi tôi.
- Dự án này là dự án mới, chưa rõ để cho bộ phận nào làm. Cô nhìn một chút, nói ra ý kiến của mình cho tôi xem sao?
Không nghĩ rằng đột nhiên lại bị hỏi như vậy, tôi có một chút luống cuống, khoé môi mấp máy ngập ngừng mãi mới nói được thành câu.
- Giám đốc Hiền, chuyện này... Tôi biết là mình không nên nói nhưng mà năng lực tôi kém như vậy, tôi...
Nghe hết một lời tôi nói, giám đốc Hiền đặt bút sang một bên, chị ta nhìn tôi, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
- Tô Vũ Tình, như tôi đã nói, tôi không cần biết cô dùng cách nào để vào được đây, nhưng khi đã được xếp dưới trướng của tôi, cô chỉ có thể lựa chọn cho mình hai lựa chọn. Thứ nhất, là một người biết phấn đấu, kiên nhẫn tiếp thu và tiến bộ dần dần. Thứ hai, mãi mãi là một kẻ thấp kém, sau ba tháng mà thành tích không đạt đủ tiêu chuẩn, thì cho dù có ông trời đưa tay che cho cô, tôi tuyệt nhiên không bao giờ giữ cô lại, cô hiểu chưa?
Tuy chưa từng được làm nhân viên văn phòng, nhưng với hiểu biết của mình tôi ít nhiều cũng biết ở chốn công sở, tỉ lệ thân nhau giữa các đồng nghiệp là rất kém. Họ đều phải nhai lưng ra làm các đề án để giành suất tham gia vào những hạng mục trăm đến nghìn tỉ, như vậy tiền lương với hoa hồng khỏi cần nói cũng biết là cao như thế nào. Bây giờ tôi được xếp vào đây, tôi cũng chỉ có một con đường là ganh đua, phát huy hết mọi thực lực, tuyệt đối không được gục ngã nếu không miếng bánh này sẽ rơi xuống nước siết bất cứ lúc nào. Hơn hết, thật ra còn một điều vô cùng quan trọng tôi chôn dấu trong lòng, chính là tôi không muốn Vũ Đình Nguyên thất vọng vì mình. Người đàn ông đó, kì vọng của anh đối với tôi quá lớn, ngày hôm qua khi đưa tôi về anh còn nói tôi nhất định sẽ thành công, anh nói anh tin tôi, anh nói tôi không phải để ý đến những lời bàn tán. Những lời đó, có thể với người khác là quan tâm cửa miệng, nhưng với tôi nó chính là ánh sáng chầm chậm soi vào góc tối trong trái tim chằng chịt vết sẹo nhiều năm đã sớm trở nên sần sùi chai sạn, mở ra một con đường đi bằng phẳng mới.
Nghĩ đến một màn ấy, tôi cũng không lưỡng lự nữa liền nói luôn ra những ý tứ của mình.
“ Vâng, vậy tôi xin trình bày một chút”. Nói đoạn tôi cũng đứng dậy, đi đến bên màn hình và bắt đầu trình bày:” Bởi vì lần đầu tiên công ty đầu tư vào mảng giải trí, nên tôi nghĩ chúng ta trước mắt cần tập trung vào những nghệ sĩ đang nổi và có ảnh hưởng lớn, Slogan quảng cáo là “Tìm kiếm tình yêu”, khách hàng mục tiêu là những lớp trẻ, doanh số thu được nhất định sẽ rất là cao. Do đó, tôi nghĩ bộ phận maketting sẽ tiến hành tìm hiểu để đưa ra được kịch bản phù hợp nhất.”
- Ví dụ một chút xem.
Tôi cười gượng, tiếp tục cất lời.
- Giám đốc Hiền, như chị cũng biết gần đây đang rộ lên phong trào đọc truyện ngôn tình, vì vậy nếu chúng ta quy tập được những diễn viên trẻ có tài và sắc, thì chúng ta đã đủ điều kiện đáp ứng cho việc sản xuất một bộ phim ngôn tình chuyển thể rồi. Thứ nhất là vì chỉ cần là idol, tất cả các Fan của họ kiểu gì cũng sẽ ủng hộ và kéo lượt truy cập, thêm nữa truyền thông tốt, chắc chắn lượt rating sẽ rất là cao. Bên cạnh đó, chúng ta có thể làm các chương trình gameshow giao lưu nữa.
Nói xong, tôi cũng chẳng dám trở về chỗ ngồi mà đứng ở đó, bàn tay vô thức nắm vào mở ra, căng thẳng chẳng khác gì một học sinh làm bài sai chờ cô giáo của mình chỉnh tội. Lúc sau, bên tai tôi cũng vang lên giọng nói của giám đốc Hiền, rất uy quyền, quyết đoán, sắc sảo, lạnh lùng đưa ra lời nhận xét.
- Phương án của cô rất được, có điều cô cũng biết, WORLD tuy là một công ty lớn nhưng lần đầu dấn chân vào giới giải trí, vì vậy việc kêu gọi được các nghệ sĩ vào không phải là chuyện gì dễ dàng....( Đưa cho tôi một tệp tài liệu khác, chị ta nói tiếp)... Hiện tại trong nước AN DĨNH đang làm rất tốt mảng này, chúng ta so với họ vẫn là kém một bậc.
Đột nhiên nhắc đến Dương Thành Nam, đáy lòng lại vô thức sợ hãi, thế nhưng vì công việc, vì miếng ăn, tôi không thể để tư xen vào chung. Ít nhất lúc này, tôi là nhân viên của WORLD, ăn lương của WORLD, tôi phải hết lòng vì WORLD, như vậy mới là điều đúng đắn.
- Nói thật với chị, tôi trước giờ không quá quan tâm đến thần tượng nên việc ai hot ai nổi tôi biết được rất ít. Nhưng dạo gần đây, tôi có xem tin tức cũng thấy mấy bài báo có nhắc đến truyện hai ngôi sao hạng A được săn đón nhất là Trần Viên Viên và Lý Khắc Thương sắp hết hợp đồng với giải trí Easy. Hai người bọn họ vừa biết ca hát vừa biết đóng phim, độ nổi tiếng phủ sóng khắp Châu Á, năm gần đây còn lan sang cả thị trường Âu Mỹ, AN DĨNH chắc chắn sẽ không bỏ qua “ miếng bánh” này, nên chúng ta phải nhanh hơn họ một bước. Lý do vì sao tôi đoán chị cũng biết rồi, mời được bọn họ gia nhập WORLD, tức là chúng ta đã khởi đầu thành công bước đầu, sau này chắc nhãn hiệu nổi tiếng cũng để họ làm đại diện, doanh số ắt sẽ vượt bậc, và cũng chứng minh sự lựa chọn đầu quân cho WORLD là sự lựa chọn hoàn toàn đúng.
Nói hết một loạt những suy nghĩ của mình, tôi sau đấy cũng quyết định dừng hẳn. Phía giám đốc Hiền thì nhàn nhã uống cafe, sau vài phút chị ta mới ngẩng đầu, khẽ nhếch mép cười, để lộ hàm răng trắng muốt.
- Những ý cô nói rất có lý. Phía bên AN DĨNH cũng đang có động thái muốn Trần Viên Viên và Lý Khắc Thương về đầu quân công ty của họ cho đủ bộ với MC quốc dân An Lam. Nếu ba người ấy về chung một mối, bọn họ nhất định sẽ bỏ xa chúng ta.
Hai từ An Lam có một chút khiến cho bản thân có một chút chấn động, nhưng tôi cũng chẳng để ý quá nhiều, khẽ gật đầu.
- An Lam hiện tại cũng là một người có sức ảnh hưởng lớn lớn đối với giới trẻ, thêm nữa cô ấy lại là MC đài truyền hình quốc gia, rất được mọi người tin tưởng.
- Được rồi, cô đi ra ngoài làm đi, có gì tôi sẽ gọi cho cô sau.
Được sự cho phép của lãnh đạo, tôi cũng không có lề mề ở lại lâu, bước chân rất nhanh rời khỏi trở về phòng tiếp tục làm chân chạy vặt và photo tài liệu giúp mọi người. Đến khoảng 4 giờ, có thời gian nghỉ ngơi được chút, bản thân lúc này mới nhớ ra cuộc gọi bị ngắt của Vũ Đình Nguyên cách đây vài tiếng. Anh không nhắn tin, cũng chẳng gọi điện, như thể dường như tất cả chỉ là do ngón tay ấn nhầm vậy. Giây phút ấy, tôi thật muốn liên lạc lại để hỏi anh xem là có chuyện gì, nhưng mà trái tim với lý trí đấu đá với nhau vẫn không tìm ra được một câu trả lời hợp lý, dẫn đến việc chính mình cứ đứng bần thần mất một lúc rõ lâu, đến khi tỉnh lại thì là lúc trưởng phòng Cúc với giám đốc Hiền bước vào.
Vẫn là cuộc họp nội bộ, lần này phía bên tổ 2 do người đàn ông tên Văn phụ trách đảm nhận được bàn giao dự án về việc truyền thông và chiêu mộ các nghệ sĩ đầu quân cho WORLD. Một tổ chỉ có 3 người, thêm tôi vào là 4, giám đốc Hiền đích thân chỉ danh lần nữa.
- Mặc dù hiện tại nhiệm vụ của cô là bên thực tập, nhưng là một thành viên của WORLD, tôi nghĩ cô cũng nên có đóng góp vào dự án này. Ý kiến của cô rất thuyết phục, tôi sẽ cho cô cơ hội thử sức, có gì không hiểu thì tìm cậu Văn để cậu ấy giúp đỡ cô trong quá trình làm báo cáo.
Mấy từ này vừa thốt ra, lập tức tất cả các ánh mắt đều hướng về phía tôi mang theo biểu cảm không thể tin nổi. Còn tôi lúc này cũng đang mở to mắt nhìn giám đốc Hiền, thật sự rất muốn hỏi nguyên nhân vì sao chị ấy lại ném xuống cho tôi một củ khoai nóng bỏng tay như vậy. Nhưng mà tôi không dám nói, mà tôi không nói thì đồng nghĩa với việc ngầm đồng ý rồi, cho nên chỉ có thể cắn môi thật mạnh để tỉnh táo lại.
- Chuyện này... Cảm ơn giám đốc đã tin tưởng. Tôi sẽ cố gắng.
- Nếu đã vậy, thì cô chuẩn bị phương án đi. Tôi vừa nghe phong phanh được thông tin ngày mai hai người kia sẽ đáp máy bay xuống lúc 4 giờ chiều. Nhiệm vụ của cô là gì thì cô biết rồi đấy.
- Dạ, tôi hiểu.
- Chúng ta chỉ có thời gian 10 ngày thôi, trong vòng 10 ngày, dùng đủ mọi cách kéo họ về WORLD cho tôi.
Nói xong, giám đốc Hiền cũng đưa cho tôi một xấp tài liệu dày cộm cùng với cả tiểu sử của hai vị thần tài kia rồi tiếp tục quay sang người khác ra chỉ thị tiếp. Đến 5 giờ, buổi họp kết thúc, tất cả mọi người than đầy mệt mỏi, ai đấy cũng đều nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm. Tôi biết, là họ nghĩ tôi dù sao thì tôi cũng chỉ là một nhân viên bé nhỏ đang thực tập, trực tiếp bắt tôi phải làm cái nhiệm vụ đó, hình như đúng là có chút hơi nặng tay. Nhưng mà biết làm sao bây giờ, sếp trên đã có lời, tôi muốn trốn muốn chối cũng không được.
Khẽ thở dài, tôi xoay người trở về phía chỗ làm việc của mình, đúng lúc liền nghe thấy một người đồng nghiệp tên Vân ngó sang hỏi.
- Sao vừa nãy cô không từ chối. Thật ra ấy, trong phòng của chúng ta có nhiều người lợi hại vô cùng, nếu cô cảm thấy không cánh đáng được thì lui xuống, chứ bây giờ nhận vào, tự dưng ôm lấy sầu muộn. Dự án này vô cùng lớn, nếu cô làm không được, chắc chắn sẽ không thể làm nhân viên chính thức được đâu.
Dán mắt vào dòng chữ trên những tập tài liệu, tôi cũng thắc mắc không hiểu nguyên nhân là gì mà giám đốc Trần lại tin tưởng bắt tôi đứng lên đi đàm phán. Trần Viên Viên và Lý Khắc Thương vô cùng kiêu ngạo, muốn gặp đích danh bọn họ khó như đi lên trời, tôi đây gà mờ thì cơ hội thành công là bao nhiêu. Thêm nữa, đối thủ bên kia lại là AN DĨNH, người kéo dự án này chắc chắn không phải ai khác mà là An Lam, phần thắng gần như nắm chọn hết cả.
Dòng suy nghĩ chạy đến một cảnh đó, mặt mày tôi trong nháy mắt trắng nhợt ra, môi mấp máy.
- Chuyện này... tôi không biết là mình có thể từ chối. Cô thấy đó, giám đốc đã đích thân chỉ tôi, giờ tôi chỉ còn cách làm cho tốt thôi.
Vân lắc đầu, cô ấy đẩy ghế lại gần phía tôi, nhìn tôi rồi thở dài.
- Tô Vũ Tình, chuyện cô vào đây bằng cửa sau ai cũng biết hết rồi, nên việc cô gặp rắc rối bọn họ đều hả hê chứ không ai thương cảm đâu. Cô cũng biết, phòng ban tầng 28 lúc nào thành tích cũng xếp đầu, bây giờ cô làm không tốt khiến họ bị kéo xuống, nhất định về sau sẽ khổ dài dài.
- Tôi... Thật ra tôi biết hết mà. Tôi biết mình không có kinh nghiệm làm việc, nhưng tôi vẫn muốn thử sức của mình xem năng lực đi tới đâu.
- Nói là một chuyện, làm được lại là một chuyện, tôi cũng chỉ động viên cô vậy thôi chứ cũng chẳng có ác ý gì hết cả đâu. Tuy nhiên, nếu cô muốn tôi giúp gì thì cứ nói, tôi đây làm được sẽ làm, đừng gượng gạo quá.
Lần đầu tiên được đồng nghiệp bắt chuyện với ngỏ lời muốn giúp đỡ, tôi dù có rụt rè đến mấy thì cũng không tránh khỏi được việc cảm động, hốc mắt hơi đỏ.
- Cảm ơn cô, tôi sẽ ghi nhớ.
Đáp lại Vân, tôi nói thêm với cô ấy một hai câu nữa sau đấy cũng đứng dậy đi về phía khu pha cafe pha cho mình một cốc để uống cho đầu óc tỉnh táo. Cafe của công ty mua là loại đắt tiền, mùi rất thơm, vị đậm đà dễ “ thu phục” người khác từ cái nhìn đầu tiên. Ban đầu khi đến đây, tôi còn thắc mắc không biết vì sao nhãn hiệu này lạ mà hương thơm lại quen như vậy, mặc dù trước đó tôi không thích cà phê chút nào. Nhưng rồi qua hôm qua, tôi mới bắt đầu nhận thấy, tôi thấy quen đơn giản vì đơn giản Vũ Đình Nguyên cũng rất trung thành với loại này mà thôi.
Lại nhắc đến Vũ Đình Nguyên, từ sáng tới giờ tôi không nhìn thấy mặt mũi anh, không nói chuyện không tin nhắn, chẳng rõ hôm nay anh có đến công ty không hay lại đi công tác ở tận thành phố khác. Rồi lại nhớ đến ánh mắt của giám đốc Hiền, tôi đã xuất hiện suy nghĩ hay là đi hỏi lần nữa thì đột nhiên lại chạm mặt với trưởng phòng Cúc. Chị ấy thấy tôi thì ngay lập tức gật đầu, nghiêm khắc nói.
“ Chuyện bàn tán trong công việc, cô không cần thiết phải để tâm đến. Dự án này giám đốc Hiền ném xuống cho cô không phải vì làm khó, mà là chị ấy thấy cô biểu hiện tốt, thế nên mới cho cô cơ hội thử sức. Cô cũng thấy rồi đấy, không một ai có ý kiến gì hết, vì vậy..”. Nói đến đây chị ta hơi nheo lại, nụ cười thật khó hiểu:” Tô Vũ Tình, cô chính là niềm hi vọng của mọi người. Cố gắng lên”.
- Nhưng tổ trưởng Văn rồi cả cánh tay phải của anh ấy là Nhàn, bọn họ đều xuất sắc. Tôi sợ cứ làm như này, ít nhiều sẽ khiến cho bọn họ nghĩ tôi là kiểu người tự cao tự đại, không coi ai ra gì?
- Không cần nhìn sắc mặt người khác. Cô cứ làm tốt là được rồi
- Chuyện này…
Trưởng phòng Cúc nhướn mày, chị ta nhìn tôi thật lâu, chờ cho đến khi uống cạn cốc cafe mới nói tiếp.
- Vì mình, và vì cái người đưa cô vào đây, tuyệt đối không gục ngã trước hai từ” thất bại”. Trần Viên Viên với Lý Khắc Thương không phải là quá khó, khôn khéo một tí, cô sẽ làm được thôi. Mồm mép cô rất khá chứ không phải là tầm thường...
Ấn tượng của tôi với người trước mặt rất tốt, tuy không dám nói ra miệng nhưng trong lòng đã sớm coi như bạn bè, vì vậy sau khi nghe nói thế, tôi lưỡng lự một hồi cũng nâng mắt nhìn trưởng phòng Cúc.
- Tôi biết đi cửa sau chẳng phải là điều vẻ vang gì, nhưng mà tôi sẽ tiếp thu tất cả những gì mọi người dạy. Cũng sẽ làm tốt dự án được giao.
Lời vừa dứt, bầu không khí chìm trong yên tĩnh, thứ yên tĩnh này khiến cho tôi cảm thấy có chút hồi hộp. Thang máy mở ra, trưởng phòng Cúc bước vào cùng với mấy người đang đợi, chị ta cười.
- Tốt lắm. Hôm nay công việc chỉ có vậy, tranh thủ về sớm một hôm đi. Ngày mai tăng ca cũng không sao.
Khoé miệng kéo lên một đường, tôi gật đầu thay cho câu trả lời, khi cửa thang máy đóng lại cũng nhanh chân trở về phòng làm việc thu dọn đồ đạc. Hơn tuần qua về muộn nên tôi không có thời gian ăn cơm với Minh Đức, hôm nay được ngày, bản thân cũng dự định làm một bàn thịnh soạn vì vậy rời khỏi công ty, tôi liền rẽ ngay vào khu chợ mua lấy ít đồ. Thịt bò vẫn rất đắt, nếu là một mình tôi sẽ không mua đâu, có điều hai tuần rồi con trai chưa được ăn lại nên bản thân hào phóng mua lấy nửa cân cùng với một ít xương ống heo để nấu canh rau củ.
Mua xong, cầm túi lớn túi nhỏ rời khỏi con hẻm, còn chưa kip di chuyển đã thấy một chiếc ô tô đỗ ngay bên cạnh. Lúc ấy, tôi không để ý, còn cứ tưởng là Vũ Đình Nguyên nên đôi chân vẫn đứng im chờ đợi. Thế nhưng khi tấm kính được kéo xuống, tôi mới biết mình thật sự sai rồi, rất muốn trốn đi nhưng đối diện với cái ánh mắt lạnh lùng muốn xuyên thấu người kia, đôi chân lại không thể.
Cứ như vậy, tôi đứng bên lề đường, gió mùa hè thổi phớt qua tóc trước trán làm chúng khẽ bay rồi trở nên tán loạn. Rõ ràng tiết trời nóng bức vô cùng, thế nhưng mỗi một giây trôi đi tôi lại cảm thấy lạnh người, rất lạnh. Mà ở đối diện, Dương Thành Nam thản nhiên xuống xe, anh mở cửa bên chỗ ghế phụ, sau đấy liếc mắt nhìn tôi, trầm giọng ra lệnh.
- Lên xe.
Toàn thân ập tới một trận run rẩy, tôi chăm chú nhìn anh hồi, biết mình không thể nào từ chối được nên cũng hít một hơi thật sâu rồi bước lên ngồi vào. Cửa xe nhanh chóng đóng lại, tôi tránh né sự giúp đỡ của anh nghiêng người cài dây an toàn, tay vịn vào cửa xe, tuyệt nhiên một lời đều không hé. Cuối cùng, vẫn là Dương Thành Nam cất giọng thản nhiên nói.
- Sợ tôi đến như vậy?
Tôi mím môi, ban đầu không có ý định muốn nói, nhưng bầu không khí lại quá đáng sợ, nó giống như kiểu muốn bóp chết tôi, không cho tôi lùi tiến dù chỉ là một bước.
- Anh hỏi thừa thãi rồi. Tôi là người thấp hèn, không sợ anh thì đúng là tự mình đề cao mình.
Lời nói vừa dứt, Dương Thành Nam cua ngoặt về phía một con đường dẫn ra khu hồ Nguyệt, bên ngoài cửa sổ lúc này là thành phố chìm trong ánh tịch dương màu vàng đỏ đầy u buồn.
Bầu không khí trong xe nặng nề vô cùng, anh lại lái với tốc độ vừa phải ổn định, càng lúc càng khiến tôi cảm thấy không được tự nhiên, ngột ngạt đến hít thở thôi cũng thấy khó khăn. Phía sau lưng mồ hôi vì sợ hãi bắt đầu túa ra ướt đẫm, tôi không chờ đợi Dương Thành Nam có phản ứng lại lên tiếng lần nữa.
- Tôi biết anh nghĩ gì, nhưng mà tôi mong anh hiểu, chúng ta từ lâu đã kết thúc rồi. Anh với tôi, vẫn nên là không có mối quan hệ gì thì tốt hơn, ít nhất như vậy thì cuộc sống của cả hai mới không bị đảo lộn. Còn chuyện công việc, tôi không phải chê AN DĨNH hay có ý so sánh cả hai tập đoàn với nhau. Vẫn câu nói cũ, tôi không muốn có quan hệ với anh, nên tôi lựa chọn cho mình một hướng đi tốt hơn.
Nói đến đây, tôi hít một hơi, sau đó lại thở mạnh ra, nhanh chóng đè xuống phần tình cảm thổn thức đang nhen nhóm trỗi dậy trong lồng ngực của mình. Đã từng yêu nhau, bên nhau, hận nhau, nhưng thật tâm trong lòng tôi chẳng muốn nói những lời cay nghiệt này với anh một chút nào. Tôi biết mình vẫn còn nặng tình, tôi biết mình vẫn còn chưa buông xuống được đoạn tình cảm như muốn giết người này, nhưng tôi không còn cách nào khác. Thà đau một lần này thôi, còn hơn là đau dai dẳng mãi về sau, người nọ hành hạ người kia đến mặt mũi cũng chẳng cần.
- Dương Thành Nam, tôi bây giờ gặp anh, trong lòng thật có chút khó chịu.
Tôi nói xong, anh cũng không trả lời. Xe chạy qua hồ Nguyệt rồi đi vào khu đô thị bậc nhất thủ đô, người người ra vào nhộn nhịp, cảnh đẹp giống như một bức tranh biến thành hiện thực. Tôi không rõ rốt cuộc Dương Thành Nam muốn làm gì, mãi cho đến một lúc rất lâu, mới nghe thấy anh nói.
- Lần trước lúc cô đứng với con trai cô ở đây, tôi đã sớm nhìn thấy hình bóng của cô dù không có gì nổi bật giữa biển người.
Tôi giật mình, trong đầu cũng đã nhớ ra được anh nói đến lần nào, môi dưới cắn truyền đến cơn nhói.
- Vậy có thể coi là vinh dự của tôi rồi. Thế nhưng Tổng giám đốc Nam, anh đây là đang muốn đưa tôi đi đâu đây.
- Cô đoán xem?
- Tôi đã mua thức ăn rồi, con trai tôi đang đợi tôi về.
Ngữ điệu Dương Thành Nam nghe hơi khó chịu, tôi phát hiện những ngón tay siết chặt lấy vô lăng đến mức trắng nhợt cả đầu móng tay.
- Tôi mời cô một bữa. Ăn xong chúng ta nói chuyện với nhau.
Tôi cau mày, cổ họng nghẹn ứ lại muốn nổi giận.
- Anh nhất định phải làm khó tôi sao? Tổng giám đốc Nam, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé bình thường, sao anh cứ không chịu buông tha cho tôi vậy?
- Đừng có hỏi những điều vô vị như thế. Cô không thấy mệt nhưng tôi thấy đau đầu.
- Vậy rốt cuộc anh muốn chở tôi đi đâu? Rốt cuộc là ai đang làm phiền ai?
Lần này tôi tức giận thật sự, từng câu từng chữ nghiến răng nghiến lợi, như thể muốn bóp nát đối phương thành nghìn mảnh vụn. Thế nhưng đối diện với một màn ấy, Dương Thành Nam vẫn điềm nhiên trả lời ngữ điệu bình thản, mắt dừng lại trên khuôn mặt tôi, nhả ra bốn từ
- Về chỗ tôi ở.