Thấy thế nào sao.Cảnh Luân quan sát cô gái trước mặt.Rất xinh đẹp, khuôn mặt nếu không trang điểm đậm chắc sẽ đẹp hơn, đôi môi đầy gợi tình,đôi mắt đen sáng chớp chớp, hai hàng mi dài cong vút,mặc đầm đen hở lưng trông vô cùng quyến rũ.Tim Cảnh Luân vô thức đập liên hồi, mắt luôn nhìn về Tô Hiểu Lam.
Hiểu Lam trong lòng cười chiến thắng,ai nói Cảnh Luân khó gần chứ, vẻ mặt khi bị cô hớp hồn nhìn dễ thương chết đi được.
Sau buổi tiệc, Cảnh Luân muốn đưa cô về nhà.Hiểu Lam vui mừng còn không kịp, ngoan ngoãn lên xe anh.Tới trước cổng, cô xuống xe, không quên mi gió anh “Tạm biệt Cảnh tiên sinh, chúc ngủ ngon”.
Cô xoay lưng về phía anh, đột nhiên Cảnh Luân rướn người ra”Em còn chưa cho tôi biết tên!”.
“Có duyên sẽ gặp lại sớm thôi”.Phải ra vẻ một chút, từ từ đánh, thời gian còn dài.
Cảnh Luân nghe vậy chỉ cười lắc đầu, đạp chân ga xe rời đi.
Ba tuần sau, cô lại gặp được anh ở phim trường, trong lúc cô đang diễn vô tình bắt gặp ánh mắt anh đang đứng một góc nhìn cô, thấy cô trố mắt thì chỉ cười mỉm làm cô đỏ mặt hại đạo diễn la một trận.
Nghỉ trưa, Hiểu Lam đang ngồi mở hộp rau trộn, chuẩn bị ăn thì kế bên động đậy, cô quay sang thì giật cả mình.
Cảnh Luân một thân áo vest đen ngồi xuống kế bên cô”Xem như chúng ta thật sự có duyên rồi, Tô tiểu thư”’.
Hiểu Lam trợn tròn hai mắt, há hốc mồm, không ngờ anh biết cả họ cô”Chắc định mệnh sắp đặt, haha”.
Anh đồng ý câu nói của cô”Nếu định mệnh đã sắp đặt như vậy tại sao chúng ta không thử quen nhau đi?”
“Sao, nhanh vậy, Cảnh tiên sinh anh đang đùa phải không??”.Cô không ngờ trước được chỉ mới ba tuần chưa gặp mà anh đã đòi quen cô rồi, còn chưa làm gì hết.
Cảnh Luân lắc đầu không vui”Cảnh Luân tôi không đùa giỡn chuyện tình cảm, tôi nói thật!”.
Kể từ buổi trưa đó, Hiểu Lam bắt đầu hẹn hò với Cảnh Luân.Báo chí đăng tin liên tục, tên tuổi cô càng ngày càng có nhiều người biết,cô được mời đóng những bộ phim truyền hình lẫn phim điện ảnh, mới đây còn được mời làm đại sứ thương hiệu thời trang, quảng cáo cho hãng nổi tiếng thế giới, vô tình làm cho những nữ diễn viên khác ganh tỵ bao gồm cả người tên Đào Hoa, tự hỏi cô có gì mà tốt số rớ được con rùa vàng Cảnh Luân chứ.
Hiểu Lam hả hê, hào hứng không thôi, coi như mình đã quyết định đúng khi tiếp cận anh, khi hẹn hò với cô, anh rất chu đáo, yêu thương, cô thích cái gì liền mua tặng cô, cô muốn làm diễn viên chính bộ này bộ kia, anh cũng cho cô.
Qua lại hai năm, cô mới biết anh yêu cô ngay từ cái ngày cô tiếp cận anh,bất ngờ khi Cảnh Luân quỳ xuống cầu hôn cô, lúc đấy cô biết cô không hề yêu anh, chỉ đang lơi dụng anh nhưng không hiểu làm sao lại vô tình gật đầu đồng ý, chắc là cô biết được việc anh yêu cô từ ngày đầu gặp gỡ.
Sau đó tổ chức lễ cưới rồi cùng anh sống cuộc sống vợ chồng tới hiện nay.
Trở về hiện tại
“Uống lẹ rồi chúng ta đi chơi tiếp.Cậu muốn làm gì thì làm, đừng có hối hận, đừng trách mình tại sao không nhắc nhở cậu trước”. Tú Ly không muốn nói nữa, đó là mục đích sống Hiểu Lam chọn, cô muốn lừa gạt tình cảm của người khác thì cứ tiếp tục lừa đi, chắc chắn sau này sẽ hối hận.
Hiểu Lam uống xong rồi cùng nhau ra cửa, Tú Ly bao nên không phải trả tiền,hai cô nàng đi chơi một hồi thì đã 22h15, đành thả bạn về với chồng.
Tú Ly chở Hiểu Lam tới cổng khu an ninh biệt thự, bảo vệ không cho Tú Ly chạy vào, Hiểu Lam xuống xe dặn dò đi đường cẩn thận rồi đi bộ từ từ về biệt thự Cảnh gia.
Hết chương 30