HIểu Lam dọn dẹp đồ dùng cá nhân rồi xách túi đi ra đại sảnh, chỉ thấy đám Sở thiếu cùng một số người khác mà không hề thấy Cảnh Luân, chồng cô đâu cả, hỏi Sở thiếu thì thằng chả chỉ nói chắc đằng ấy còn đang trong WC, nãy bị ép uống nhiều rượu như vậy thì “mắc” là đúng rồi, khuyên cô đợi đằng ấy mấy phút rồi cả đám lại đi tăng hai.Đứng đợi mấy phút thì thấy chồng cô vừa đi vừa lau tay, thấy cô thì nhanh chóng bước tới khoác eo cô đi ra xe đồng thời hú các đồng chí đằng sau.Lâm Việt nhận được cuộc gọi của vợ thì tưởng vợ không cho, ai ngờ cô còn ham chơi hơn anh, muốn anh về chở đi, anh chỉ lắc đầu cười, bó tay cô luôn.Lục Quân thì còn ấm ức vụ hồi nãy nên cũng xách thân đi chơi, giải nỗi sầu không ai thèm thấu.Còn người cuối cùng,Sở Thiếu là tín đồ của những cuộc chơi thì sao lại thiếu thằng chả được, không có Sở thiếu thì chỗ đó sẽ như một cái hội dành cho những người bình thường.À không,nói “ cho những người bình thường “ thì thấy thiệt thòi cho Sở thiếu quá, đành chỉnh lại là dành cho những người chỉ biết tận hưởng ngoại cảnh, đối đáp bình thường thôi.
Sở thiếu là người đầu têu địa điểm nên anh cùng cô bạn gái lái xe dẫn đầu.Hai vợ chồng Cảnh Luân theo sau,Lục Quân thì không hề vướng bận cô nàng nào hết,cuối cùng là Lâm thiếu phải vòng xe chạy về khu biệt thự nhà mình “ hốt” nữ hoàng của đời mình theo.Đồng loạt ba chiếc siêu xe nối đuôi nhau ra quốc lộ, thay phiên vượt qua nhau, giống như nếu anh mà đứng nhất, tôi sẽ không chịu đứng thứ hai.Trên xe,Hiểu Lam dựa người vào ghế sau, ngắm nhìn những khung cảnh liên tục thay đổi, hoàn toàn không để ý Cảnh Luân đang lái xe, để không khí thêm vui thì Cảnh Luân mở miệng trước ”Lam nhi,em có hạnh phúc không? ”
Hiểu Lam nghe anh nói vậy thì cô xoay đầu lại nhìn phía anh, tỏ vẻ không hiểu.Cảnh Luân thấy vậy liền nói tiếp “Ý anh là em có hối hận đã cưới anh không?”.Cảnh Luân vừa ngừng nói, tiếp tục chuyên tâm lái xe thì cô đã đáp lại anh ”Có chứ”.
Cảnh Luân nghe vậy thì hoảng hồn, ba hồn bảy vía gì bay tán loạn, anh vội vàng đánh lái sang khúc cua, thắng một cái.
Két!!!!!
Quay đầu sang bên phải, bắt cô phải đối diện với anh, quát”Nếu như đã hối hận thì sao còn chấp nhận cưới anh?”.Hiểu Lam biết mình lỡ lời, đang suy nghĩ thì bị anh hỏi như vậy, trả lời trong vô thức, cái miệng cô lại nói sự thật, cô nhanh trí trả lời anh”Em nói có là vì hối hận tại sao không chịu chấp nhận anh sớm hơn, anh nghĩ em có mục đích xấu xa nào sao?Chỉ một câu nói đùa của em thôi mà anh lại cuống lên như vậy!”
Cảnh Luân xấu hổ không thôi, ai đời lại đi hiểu lầm vợ mình chỉ vì một câu nói đùa chứ, anh kéo tay Hiểu Lam qua, hôn cô một cái coi như giải hòa, tiếp tục đạp chân ga, đi vòng lại quốc lộ, tiếp tục cuộc chơi.Hiểu Lam trong lòng cân nhắc mình không được nói đùa kiểu này nữa, nếu không hậu quả khó lường, ảnh hưởng kế hoạch.
Hết chương 4