2 tuần sau.
Cô đã đi học lại bình thường, tâm trạng cũng đã ổn nhưng nỗi nhớ anh ngày càng nhiều.
Trưa hôm đó cô tan trường, bước ra cổng đã gặp Duy, cô giả vờ như không thấy, Duy cũng không gọi cô mà chỉ bước theo, điều đó làm cho cô rất khó chịu.
Cứ như vậy, 1 người con gái bước đi trước, 1 chàng trai bước theo sau, tới 1 đoạn đường lớn, nhiều xe cộ qua lại, Duy níu tay cô rồi nói:
-Quỳnh Anh, nói chuyện với Duy 1 chút đi.
-Duy gây rắc rối cho tôi bao nhiêu đó chưa đủ sao,_Cô mệt mỏi lên tiếng.
-Duy..._Duy chưa nói hết câu đã bị 1 tiếng nói khác vang lên làm cả 2 người giật mình quay lại:
-Tôi không ngờ em lại như vậy luôn đấy, trước mặt tôi thì xin lỗi và kêu bị hại, sau lưng tôi thì nắm tay người con trai khác giữa chốn đông đúc này, lúc trước tôi còn tính cho em 1 cơ hội nữa giờ thì em không cần cơ hội đó rồi. Em với nó hạnh phúc nhá._giọng nói đó là anh, vô tình bước qua nơi này anh đã thấy Duy nắm tay cô, nhưng cô không dằn ra, anh chỉ thấy 2 người nói gì đó nhưng đứng xa quá anh không nghe được.
-Anh thôi đi, nếu anh không cần lời giải thích của em nữa thì đừng nói gì cả, dù có nói anh cũng không tin, em cảm ơn lời chúc phúc đó của anh, xem như lần này anh đúng đi. Tạm biệt._Mắt cô đã có vài giọt nước rơi xuống, cô mệt mỏi lắm rồi.
Cô quay đi trong sự rối bời, không để ý rằng có 1 chiếc xe ô tô đang lao nhanh tới, đúng lúc chiếc xe đó gần đâm vào cô thì cô mới nhận thức được mọi chuyện, dù sao cũng đã quá muộn, cô nhắm chặt mắt lại để chờ đợi cái chết.
-Hoan, tất cả là tại tao, lần này tao thật sự xin lỗi._Dứt lời, Duy chạy tới chỗ cô với 1 tốc độ không thể nhanh được nữa. Cô đang nhắm mắt thì cảm nhận được 1 lực đẩy mạnh, khiến cô bị té sang 1 bên.
RẦM...
Rồi chuyện gì tới cũng sẽ tới, từ trên mui xe có 1 người lăn xuống dưới nền đường, máu me đầy mình...
Cô ngồi dậy chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn xung quanh thì thấy anh đứng đó với đôi mắt thẫn thờ, còn Duy thì đang nằm giữa đường đằng trước chiếc ô tô.
-KHÔNG._Trong sự sợ hãi tột cùng, cô chạy đến ngồi bệt xuống đôi tay run run đỡ lấy Duy, máu từ trên đầu Duy chảy xuống, áo sơ mi trắng của Duy đã thấm 1 màu đỏ thẫm.
-Duy ơi, tỉnh lại đi mà, hức hức, Duy ơi, có nghe Quỳnh Anh nói gì không, làm ơn hãy gọi cấp cứu, làm ơn.?_Nước mắt cô chảy ra ngày càng nhiều. Anh bây giờ đã hiểu được mọi chuyện, chen vào chỗ mọi người đang quay quanh đó, ngồi xuống bên cạnh Duy và cô. Xe cấp cứu cũng đã tới, Duy được đưa lên xe, anh và cô mỗi người ngồi 1 bên, 1 lúc sau, Duy từ từ mở mắt ra mỉm cười nhìn cô nói với giọng đứt quãng:
-Không được khóc, nhất là... trước mặt Duy, Duy...không sao cả, Quỳnh Anh...hãy tha thứ cho...Duy, còn về vụ này...Quỳnh Anh...hãy xem như...đây là..quả báo đối với Duy...nhớ sống cho tốt...Duy đã hứa với lòng mình...sẽ yêu Quỳnh Anh...tới hơi thở cuối cùng...và bây giờ...Duy đã làm được...Duy sẽ dõi theo Quỳnh Anh...Nếu có kiếp sau...Duy và Quỳnh Anh...sẽ yêu nhau được không?...
-DUY ĐANG NÓI GÌ VẬY HẢ, QUỲNH ANH KHÔNG CHO DUY CHẾT, KHÔNG CHO, QUỲNH ANH XIN LỖI, DUY ĐỪNG BỎ QUỲNH ANH. Hức hức._Cô hét lên, nước mắt cứ thế mà rơi ra.
-Hoan...hãy chăm sóc tốt..cho Quỳnh Anh, tao...xin lỗi mày nhé.._Duy nói với anh xong đưa tay lên gạt nước mắt của cô, mỉm cười.-Duy...vui lắm vì đã bảo vệ...Quỳnh Anh 1 lần, nhưng bây giờ Duy muốn ngủ...Đừng khóc._Nói xong Duy nhắm mắt lại, tay đang gạt nước mắt cô cũng buông thõng xuống, cô lắc đầu không thốt được gì.
-Xin lỗi 2 em, tim cậu ấy đã ngừng đập._1 cô y tá lên tiếng. Cả cô và anh chết trân tại chỗ.
-Bệnh nhân đã mất vào lúc 11h45, tôi xin chia buồn cùng gia đình._1 y tá khác nói.
Cô đã ngất đi sau khi được biết Duy không còn tồn tại nữa, cô đã rất hối hận vì thời gian qua đối xử tệ với Duy, nếu có thể quay lại cô sẽ vui vẻ nói chuyện với Duy, lần này Duy ra đi là tại cô, cô sẽ không thể tha thứ cho bản thân, cô hận tại sao cô lại ích kỷ như vậy. Nhìn cô bây giờ anh, Trâm và cả Thiên đều xót xa. Không biết cô tỉnh lại thì sẽ ra sau, dằn vặt bản thân vì cái chết của Duy hay sống vui vẻ quên đi mọi chuyện.