Sáng cô đến trường với bộ dạng mệt mỏi, chắc đêm qua cô mãi nghĩ tới anh nên thành ra như vậy. Tâm thấy vậy lên tiếng:
-Quỳnh Anh lên phòng y tế nghỉ ngơi đi.
-Ừ._Cô gật đầu với Tâm rồi bước ra khỏi lớp.
...
Cô mở cửa phòng y tế bước vào, chẳng có ai, vậy cô sẽ thấy thoải mái hơn, cô nằm lên 1 cái giường rồi nhắm mắt lại, nhưng mỏi khi nhắm mắt cô lại thấy hình bóng của anh, và cả những câu nói hôm qua, trong khoé mắt cô 1 giọt pha lê trong suốt rơi ra.
Tiếng cửa mở cô chẳng quan tâm, nước mắt rơi cô cũng không đưa tay lên lau, cô mặc kệ mọi thứ, cô bất lực lắm rồi.
-Đến ngủ mà Quỳnh Anh vẫn còn nhớ về nó à._Tiếng nói của Duy vang lên làm cô giật mình. Nhìn về hướng Duy 3s rồi cô lạnh tanh trả lời:
-Tôi nhớ đến ai cũng không cần Duy quan tâm.
-Nó quan trọng lắm sao, ngày nào cũng phải rơi nước mắt vì nó à.
-Thì sao, nước mắt của tôi, tôi muốn rơi vì ai mặc xác tôi.
-Cố chấp thật, Quỳnh Anh rơi nước mắt vì nó rồi nó có về với Quỳnh Anh không?
-IM ĐI, ĐỪNG BAO GIỜ NÓI CHUYỆN VỚI TÔI.
-Đừng tỏ ra lạnh lùng không hợp với Quỳnh Anh đâu, Quỳnh Anh cũng biết yêu đơn phương 1 người mà không được đáp lại nó đau đến cỡ nào rồi đó, tôi cũng vậy, tôi yêu Quỳnh Anh trước khi Quỳnh Anh yêu Hoan, cái ngày tôi định cho Quỳnh Anh biết tất cả thì nghe tin Quỳnh Anh thích nó, lời tỏ tình đó được giữ lại tới bây giờ. Tim tôi thật sự rất đau đó.
Cô dù không muốn nghe những lời Duy nói, nhưng nhìn Duy cũng không khác gì cô, yêu là phải đau như vậy sau, cô không nói gì cầm điện thoại nhắn tin cho Tâm rồi đi ra phía cửa, Duy nhìn theo, 1 giọt nước mắt rơi xuống, tay Duy siết chặt lại thì thầm:
“Em vì nó mà ra như vậy, sao em không nhìn về phía tôi dù chỉ 1 lần, em xem thử tim của tôi bây giờ nó ra sao, em đau vì nó 1 lần nhưng tôi thì đau vì em gấp 10 lần đấy.”
...
Cô đi vòng vòng các nơi nhưng không chọn 1 địa điểm nhất định, tới gần trưa cô mới đi về phía quán kem HAPPY nơi mà cô và Tâm hay tới. lúc sáng Cô đã nhắn tin cho Tâm xin giúp cô nghĩ bữa nay, cô không còn tâm trạng để học nữa.
Cô bước vào quán chọn 1 chỗ ngoài dễ nhìn thấy xung quanh, cô gọi 1 ly kem socola, rồi vô tình nhìn về phía quán nước đối diện, cô tưởng tượng ra anh đang ngồi bên đó nhìn về phía cô, nhưng đến lúc này đây cô thật sự không nhìn lầm, cô không tưởng tượng, tim cô bây giờ đập nhanh hơn, anh đang ngồi bên đó cùng với Thiên và.....Trâm, cô có chút hụt hẫng nước mắt rơi ra, cô quay đi chỗ khác, nhưng anh đã nhìn thấy cô, trong lòng anh có chút vui mừng, anh nói với Thiên và Trâm đi ra kia 1 chút sẽ quay lại.
Anh bước đến chỗ cô, thấy cô đang khóc, anh ngồi vào cái ghế đối diện, cô bây giờ mới ngước lên và ngạc nhiên hỏi:
-Sao...sao bạn lại tới đây?
-Chỉ là muốn nói chuyện 1 chút thôi, hôm trước gặp chưa kịp giới thiệu, tôi là Hoan 17 tuổi, rất vui được biết Quỳnh Anh.
-Ừ, tôi cũng vậy, mà...người con gái kia...là...bạn gái Hoan à..._Cô khó nhọc lên tiếng rồi chờ đợi câu trả lời của anh, cô đang hy vọng vào 1 điều gì đó.
-Ừ, nhưng...
-Sao?_Bây giờ Cô đã thật sự thất vọng, dù chỉ là tiếng “ừ” thôi nhưng đã làm cô tổn thương rất nhiều.
-Không có gì, mà sao lúc nãy tôi thấy Quỳnh Anh lại khóc, có chuyện gì buồn à.
-Ừ, vì tôi đang đợi người tôi yêu đơn phương đã 5 năm đến với tôi, nhưng chỉ cậu ấy chỉ nhớ mỗi cái tên của tôi, tôi đã phải chịu rất nhiều đau khổ vì yêu cậu ấy, đến bây giờ cậu ấy vẫn hạnh phúc bên người con gái khác, từ lúc yêu cậu ấy không có ngày nào tôi được vui vẻ cả, tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian để quên đi cậu ấy nhưng mọi bây giờ cậu ấy cứ suất hiện trước mặt tôi thì làm sao tôi quên được đây._Cô nhìn vào anh trả lời, nước mắt trào ra.
Còn anh khi nghe cô nói xong, tự nhiên đầu anh đau dữ dội, cô lo lắng hỏi:
-Hoan có sau không, đau đầu à.
-Không không sao, tôi có việc phải đi trước, hẹn gặp lại.
Anh nói xong đi luôn để lại cô với bao nỗi khó hiểu, anh thật sự chẳng nhớ gì đến cô sau, cô kể ra với 1 hy vọng nhỏ anh sẽ nhớ ra cô nhưng thái độ của anh làm cô đau. Cô thất bại hoàn toàn nhưng vẫn muốn đuổi theo.