Sau khi Sở Cẩm Diệu rời đi, Kết Ngạnh đi cùng Sở Cẩm Dao từ từ ra ngoài, khi này mới vỗ vỗ ngực, nói rằng:
“Tiểu thư à, hôm nay làm nô tì sợ muốn chết. Còn may người có thể viết được, nếu không chúng ta không còn mặt mũi nào rồi.”
Sở Cẩm Dao gật đầu ừ một tiếng. Kết Ngạnh nghĩ lại mà kinh, lớn giọng nói rằng:
“Còn nữa, câu thơ kia người viết, lộ diêu tri mã lực… Thật quá khéo rồi, đã chứng minh được thực lực, còn có thể vả mặt các nàng.”
Lộ diêu tri mã lực, sử cửu kiến nhân tâm. (Đường dài biết sức ngựa, lâu ngày mới rõ lòng người) Sở Cẩm Dao viết câu này trước mặt mọi người. Đã có thể giải vây cho bản thân, không bị hắt nước bẩn. Còn có thể làm mọi người thấy được nội tâm chân thành mà kiên định, châm chọc đám người Sở Cẩm Diệu một phen.
Kết Ngạnh vui vẻ hỏi tiếp:
“Tiểu thư, sao người lại nghĩ ra viết câu thơ này vậy?”
Sở Cẩm Dao lặng lẽ thở dài:
“Không phải ta nghĩ, hôm nay thật sự là quá nguy hiểm”
Sở Cẩm Diệu đoán không sai. Sở Cẩm Dao không biết viết chữ, nói đúng hơn là, nàng không biết dùng bút lông viết chữ. Dù sao nàng cũng lớn lên ở nông gia, làm gì có nông hộ nào bỏ tiền cho nữ nhi đọc sách viết chữ bao giờ. Sở Cẩm Dao biết được đa số chữ, trong thôn đã là khó tìm rồi. Tô gia tuy rằng bần cùng, nhưng năm đó Sở Cẩm Dao và Sở Cẩm Diệu cùng sinh. Triệu phu nhân tá túc Tô gia, nên cho bọn họ một hộp châu báu làm thù lao. Đừng nói đến việc châu báu tinh xảo kia bao nhiêu tiền, chỉ nói đến mấy lượng vàng thôi cũng đủ cho Tô gia không cần lo chuyện áo cơm một thời gian. Chỉ là Tô mẫu có tính keo kiệt trời sinh, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, quần áo đều là lớn không vừa thì đến nhỏ. Chỉ tốt với một mình nhi tử Tô Thịnh mà thôi. Gia đình họ Tô kia có được bao nhiêu tiền cũng cắn răng mà cho Tô Thịnh đi học, trông cậy sau này hắn học thành tú tài để được vẻ vang. Sở Cẩm Dao thì thấy bao cỏ Tô Thịnh kia không thể có được công danh gì, Tô Thịnh từ nhỏ đã bị nhà chiều hư. Từ nhỏ đã không biết trời cao đất rộng là gì, chỉ biết sai khiến hai tỷ muội, mỗi ngày đều giả vờ quần áo là lụa đi đọc sách viết chữ, chỉ là về nhà xong, một chữ còn không động đến.
Sở Cẩm Dao thì ngược lại, nàng kém Tô Thịnh một tuổi, lại biết chữ tốt hơn một chút. Nhưng mà Sở Cẩm Dao chỉ có thể biết được mấy từ thông dụng thôi, nàng không biết viết. Tất nhiên Tô gia cũng không cho nàng cơ hội đọc sách viết chữ. Có mấy lần Sở Cẩm Dao còn phải lén trốn người nhà, lấy cành cây viết lên cát mà nhớ chữ, làm sao có thể viết trên giấy như ở Hầu phủ cơ chứ. Hơn nữa, Trường Hưng Hầu Phủ dùng đều là bút lông thỏ tốt nhất, mềm mượt như tơ, không luyện qua mấy năm thì làm sao dùng được ngòi bút.
Sở Cẩm Dao có thể viết ra hai câu thơ kia “Lộ diêu tri mã lực, sử cửu kiến nhân tâm” cũng nhờ có Tần Nghi. Tần Nghi không kiên nhẫn xem Sở Cẩm Dao ngày ngày thêu thùa may vá, khuê tú nào mỗi ngày đều như này trôi qua thật quá nhàm chán rồi, hắn chỉ có thể bảo Sở Cẩm Dao đi thư phòng, dạy nàng viết chữ. Năm chữ này, là Tần Nghi đề phòng có gì phát sinh, bắt nàng viết cho được đề phòng thân. Ai ngờ thật sự có ngày dùng đến chứ.
Kết Ngạnh ôm sọt kim chỉ tới, hỏi:
“Tiểu thư, hôm nay người có luyện thêu thùa không?”
“Không được, ma ma hôm nay dạy rất nhiều, ta muốn đến thư phòng ôn lại”
Sở Cẩm Dao đứng dậy, đi đến thư phòng phía đông. Nàng cố tình để nha hoàn ở ngoài, dặn rằng:
“Ta muốn ôn tập trong thư phòng, các ngươi không có chuyện đừng vào quấy rầu ta.”
“Dạ.”
Chờ họ lui ra rồi, Sở Cẩm Dao liền sôi nổi, mềm mại mà rằng:
“Tề Trạch, Tề Trạch, ngươi đâu rồi?”
Tần Nghi hừ nhẹ một tiếng.
“Nàng không phải rất ghét luyện chữ sao, bây giờ sao lại đổi thái độ rồi?”
Khi đối diện với Tần Nghi, da mặt Sở Cẩm Dao rất dày, không biết xấu hổ là gì. Nàng nói:
“Đây không phải là cảm tạ ngươi sao. Nếu không phải trước kia ngươi thường xuyên đốc thúc ta, hôm nay ta đã bị xấu mặt rồi. Nhưng mà chỉ có thể lừa được nhất thời không thể lừa cả đời, ta chỉ biết viết năm chữ này sớm muộn cũng sẽ lòi đuôi. Đến lúc đó bị Tứ tiểu thư nắm lấy sơ hở thì…”
Sở Cẩm Dao chỉ nghĩ thôi mà đã run nhẹ rồi. Nàng nói: “Không được! Hôm nay ta nhịn không được mà trào phúng Sở Cẩm Diệu, nếu sau này nàng biết được ta không biết viết chữ, có thể sẽ đòi lại gấp ba gấp bốn… Ta không muốn như vậy đâu… Tề Trạch à, Tề Trạch~~~….”
Nói xong mấy từ cuối, Sở Cẩm Dao còn kéo dài âm điệu ra, như thể nếu ngươi không đáp ứng ta, ta làm nũng cho ngươi coi rồi. Tần Nghi thở dài, làm nũng thật sự là kĩ năng trời sinh của nữ nhân. Sở Cẩm Dao bây giờ đã biết làm sao nhờ hắn rồi. Tần Nghi không có biện pháp nào, đành thở dài bất đắc dĩ.
“Được rồi, ta sẽ không bỏ rơi nàng, đi mài mực đi.”
Sở Cẩm Dao “ừm” một tiếng thanh thúy rồi vui vẻ chạy đi mài mực. Nàng mới vừa trải giấy ra, đã nghe thấy Sơn Trà gọi nàng ở ngoài. Sở Cẩm Dao đành phải gác chuyện trên tay lại, đi ra ngoài xem thử có chuyện gì.
Sở Cẩm Dao vừa nói chuyện với đám Kết Ngạnh, vừa đi vào bên trong: “Mấy ngày nay thời tiết nóng, mấy cái kẹp quần áo này đem rửa sạch sẽ rồi đem phơi khô đi. Đúng rồi, quần áo da lông dễ ẩm, đợi khô hoàn toàn mới được đem vào.”
“Dạ.” Kết Ngạch vâng, rồi ôm quần áo ra ngoài. Đinh Hương đi theo chân Sở Cẩm Dao, xuyên qua rèm đến gần mấy giá sách cổ.
“Ta không cần ngươi hầu hạ, có công việc gì thì đi làm đi. Ta ở thư phòng đọc sách, đừng để nha hoàn khác tiến vào làm phiền ta.”
Đinh Hương vâng một tiếng, nghe lời mà đi ra ngoài. Sở Cẩm Dao kéo cửa ra, không nghĩ gì ngẩng đầu lên, đã thấy một người đứng sau án thư của nàng.
Sở Cẩm Dao sợ hãi đến mức lùi một bước, phía sau lưng là giường,nên vô tình đụng mạnh vào bình phong. Sở Cẩm Dao há hốc mồm, thật lâu không nói được gì. Đinh Hương vẫn chưa đi xa, nghe thấy tiếng động vội vàng quay lại, hỏi:
“Tiểu thư, người có sao không?”
Gian phòng phía đông Sở Cẩm Dao đã làm thành thư phòng, nên tách biệt với bên ngoài. Nếu không bây giờ không biết lộn xộn kiểu gì nữa đây. Bây giờ Sở Cẩm Dao đang vịn vào thành giường, đối diện là một tầng sa mỏng nàng tự tay lệnh người treo lên, xuyên qua bình phong cùng rèm có thể thấy được bóng dáng tỳ nữ đi qua đi lại. Giọng nói của Đinh Hương cũng như bên tai nàng vậy. Sở Cẩm Dao lo sợ mà dựa vào bình phong, cố gắng để không ai có thể đi vào.
Mà kẻ đầu sỏ gây tội thì không thấy có gì sai, đang bình thản đường đường chính chính đứng trong thư phòng của nàng, lật xem chữ mẫu. Nghe thấy giọng nói của Đinh Hương, hắn cũng chẳng vội vàng gì, ngược lại còn ngẩng đầu, trong mắt là ý cười trêu ghẹo. Vẫn thong dong mà nhìn Sở Cẩm Dao. Dường như hắn cũng muốn xem thử, Sở Cẩm Dao định dàn xếp sao đây.
Sở Cẩm Dao hít sâu một hơi, ánh mắt không tự chủ mà di dời xem thử đối phương có bóng không. Thấy được động tác nhỏ của Sở Cẩm Dao, đối phương nhướng mày rồi lại khẽ cười trầm.
Không có bóng, còn không tiếng động mà xuất hiện trong phòng. Người này kiêu ngạo vô cùng, Sở Cẩm Dao còn tưởng mình gặp ma. Nhưng tư thế của vị kia quá ngạo nghễ, cao ngạo đến mức làm nàng cảm giác rất quen thuộc. Sở Cẩm Dao chậm rãi hồi thần lại, nhỏ giọng thử hỏi:
“Tề Trạch?”
Đối phương chỉ cười chứ không trả lời, tiếp tục lật bản chữ mẫu trên bàn Sở Cẩm Dao. Lúc này, Đinh Hương đã hơi bối rối, gọi mãi không thấy nàng trả lời nên đành hỏi lại: “Tiểu thư ơi?”
Nghe giọng nói như thể muốn đẩy cửa vào trong. Sở Cẩm Dao vội vàng nói với ra bên ngoài.
“Ta không sao, vừa rồi làm rơi bút nghiêng mà thôi. Bây giờ ổn rồi.”
“Tiểu thư? Ngài thật sự không có chuyện gì sao?” Đinh Hương vẫn bán tín bán nghi: “Có cần nô tì vào thu dọn giúp không ạ?”
“Không cần đâu, không cần”
Bây giờ đang tình thế cấp bách, vậy mà Tần Nghi lại nói: “Bảng chữ mẫu này của nàng không tốt chút nào”
“Đừng nói gì hết” Sở Cẩm Dao quay đầu trừng mắt dọa Tần Nghi. Con ngươi trong đôi mắt hơi hướng về bên ngoài ra hiệu, rồi nói với Tần Nghi: “Ta đang vội muốn chết, ngươi còn quấy rối nữa.”
Chậc, trên đời này còn có nha đầu dám nói hắn quấy rối? Tần Nghi cảm thấy không biết làm sao, cười lắc đầu. Lúc sau, quả thật không nói gì thêm nữa.
Sở Cẩm Dao khổ cực đuổi được Đinh Hương đi, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp uống ngụm trà thông giọng đã chạy đến nhìn Tần Nghi.
“Ngươi có thể biến thành người rồi à?”
Sở Cẩm Dao nhìn Tần Nghi, trong mắt có chút ánh sáng. Sở Cẩm Dao rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt này. Khóe mắt cong cong vừa vặn, lông mi tinh tế cong vút, mi mày vừa vặn. Đuôi mắt lại hơi cong lên, vậy mà lộ ra một chút vũ mị. Tròng mắt vừa đen vừa tròn, bên trong sáng long lanh như nước hồ thu, cười lên lại hơi vướng hơi sương.
Ánh sáng chiều tà ngoài cửa chiếu lên gương mặt nàng, dịu dàng mà tinh tế. Sở Cẩm Dao cứ vậy mà nhìn hắn. Trong nháy mắt, Tần Nghi cảm thấy trời đất cũng không sánh bằng đôi mắt nàng.
Tần Nghi vậy mà có chút thất thần, hắn đành nhỏ giọng mà đáp một từ ừ. Mất một lát sau, hắn mới có phản ứng lại với câu nàng vừa nói, quay đầu liếc Sở Cẩm Dao.
“Ta vốn là người, làm gì có biến thành gì chứ.”
Sở Cẩm Dao nhỏ giọng lầm bầm: “Ngươi mới vừa nhận xong mà”
Tần Nghi nghe thấy vậy đảo mắt nhìn sang. Sở Cẩm Dao bị uy hiếp chỉ có thể sửa miệng: “Được rồi, vừa rồi là ta nói sai.”
Khi này Tần Nghi mới hài lòng gật đầu. Hắn là nam nhân cổ dài, cằm tinh xảo. Một động tác gật đầu như vậy mà hắn có thể làm ra thật đẹp lại khí chất, mang theo kiêu ngạo từ khi sinh ra đã có sẵn.
Sở Cẩm Dao quan sát một hồi, cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, đành dời tầm mắt đi. Họ sớm chiều bầu bạn đã lâu, Sở Cẩm Dao nhìn thấy Tần Nghi cũng thoải mái cực kì, bởi vì khi ấy hắn vốn không có thực thể, chỉ có âm thanh. Nên tuy âm thanh là giọng nam tử, nhưng trong lòng Sở Cẩm Dao, không phân biệt Tần Nghi là nam nữ. Còn bây giờ thì khác, đối diện mình là một người tuấn mỹ, góc cạnh đều khí thế bén nhọn đứng trước mặt nàng… Sở Cẩm Dao thật sự không thể xem Tần Nghi là khuê mật tri âm tri kỉ gì nữa, tay chân luống cuống hết cả lên.
Tần Nghi đợi nửa ngày cũng chẳng biết Sở Cẩm Dao cúi đầu suy nghĩ điều gì, hắn hơi nhíu mày hỏi:
“Làm sao rồi?”
“Không có gì.”
Sở Cẩm Dao chậm chạp lắc đầu. Một lúc sau lại nói tiếp: “Không phải ta kì thị ngươi, chẳng qua là bây giờ chưa quen nổi, đợi ta quen thì ổn rồi.”
“Khẩu khí thật lớn.”
Còn dám nói với Thái Tử là đợi nàng quen hơn… Tần Nghi liếc nhìn Sở Cẩm Dao, sau đó cúi đầu xem bảng chữ mẫu. Lần này tìm được một quyển hài lòng, Tần Nghi lật một nửa đã gọi Sở Cẩm Dao đến.
“Tới đây.”
Sở Cẩm Dao đi qua, cúi đầu xem bảng chữ mẫu trong tay Tần Nghi.
“Ngươi muốn dạy ta viết theo bảng này à?”
“Đúng vậy, nàng mới bắt đầu học thôi. Cần phải luyện được cách cầm bút, cùng cách hợp chuyển chữ. Những hành thư kia theo phong cách tùy ý phiêu lãng, không thích hợp.”
Nói xong, Tần Nghi cầm một cây bút rồi cúi đầu nhìn Sở Cẩm Dao.
“Nàng không có chút ánh mắt nào cả, mài mực.”
Sở Cẩm Dao bất tri bất giác mà a một tiếng, lộ ra cổ tay trắng nõn mà mài mực cho Tần Nghi. Tần Nghi chấm mực, cánh tay hơi nâng, đường bút như rồng bay phượng múa, một hàng chữ nho nhỏ lần lượt hiện ra. Mấy chữ này vừa đẹp vừa khí phách, so với bảng chữ mẫu cũng chẳng kém vào đâu. Sở Cẩm Dao nhìn mất nửa ngày, thở dài khen: “Đẹp thật.”
Sở Cẩm Dao đã nhìn qua chữ của Trường Hưng Hầu, còn ở chỗ lão phu nhân xem được chữ của mấy vị đại ca. Trong đó có Đại thiếu gia là viết đẹp nhất, xưa nay Sở lão phu nhân khi nào cũng kiêu ngạo không thôi, mỗi lần có người đến đều lấy ra khoe. Chỉ là bây giờ Sở Cẩm Dao nhìn thấy Tần Nghi viết, cảm thấy mấy chữ của Đại thiếu gia chỉ là vẽ hình chứ không có cốt cách bậc này. Viết được hoàn hảo mà đẹp đẽ, vẫn là Tần Nghi mà thôi.
Sở Cẩm Dao cảm khái: “Làm sao mà cái gì ngươi cũng biết vậy?”
Rõ ràng là mới thành tinh không bao lâu. Yêu quái đều có thể học tập dọa người như vậy hả trời?
“Từ nhỏ ta đã luyện nhiều, đương nhiên là biết rồi.” Tần Nghi nói với giọng điệu không để tâm lắm.
“Nhà ta cũng có mấy ca ca, từ nhỏ đã luyện chữ chuyên cần rồi. Tại sao không thấy họ viết tốt như vậy?” Sở Cẩm Dao không tin lắm, nàng không sợ chết vỗ vỗ cánh tay Tần Nghi, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Ta nghĩ, có phải ngươi có bí quyết nào đó học nhanh đúng không? Có phải ngươi có cái gì gọi là độc môn bí tích gì gì đó không. Ngươi nói cho ta đi, ta hứa không nói ra ngoài đâu.”
Tần Nghi nhỏ giọng cười, ngực hắn hơi rung lên. Thật sự đã bị chọc cười. Hắn không thể viết được nữa, chờ tay ổn định lại mới tiếp tục hạ bút viết chữ.
“Sở Cẩm Dao, nàng thật sự là một nhân tài…”