Ngọc Bội Thái Tử Gia

Chương 2: Chương 2: Tu hú chiếm tổ




Edit: Niệm phu nhân

“Trương ma ma?”

Trương ma ma nghe tiếng gọi mà định thần lại, bà nhớ đến lúc Ngũ tiểu thư vừa về phủ nên nhất thời không tập trung. Trương ma ma cẩn thận che giấu đi tâm tư, nhẹ nhàng nở nụ cười lấy lòng vị tiểu thư trước mặt này.

“Tứ tiểu thư, người đến rồi sao”

“Đúng vậy, tối qua ngủ không được nên dậy sớm thỉnh an mẫu thân”

“Tứ tiểu thư thật hiếu thuận”

Trương ma ma cười nói, trong phòng khi này cũng mở miệng tán dương Sở Cẩm Diệu hiếu thuận thế nào ra sao. Bà nghe mà chỉ cười, trong lòng vô vàn suy nghĩ. Nói về đến sớm, ai có thể so với Ngũ tiểu thư. Người ta đã vào trong hơn nửa ngày. Nhưng loại chuyện này Trương ma ma sẽ không nói ra.

Sở Cẩm Diệu để nha hoàn cởi bỏ áo choàng ngoài. Áo choàng của nàng là Triệu phu nhân dặn dò người làm riêng, bên ngoài là gấm hoa vàng kim rực rỡ, bên trong là bông ấm tốt nhất làm nền. Áo choàng rất rộng, thả dài đến gót chân, kiểu dáng cũng là loại lưu hành hiện nay. Ở trên cổ có một nút thắt điểm hồng ngọc, chỗ tay áo còn có lông thỏ mềm mại ôm lấy. Sở Cẩm Diệu vốn thon thả mảnh mai, mặc áo choàng này vào còn có vẻ yểu điệu uyển chuyển, cử chỉ nhẹ nhàng, phong vị liễu yếu đào tơ.

Sở Cẩm Diệu có lông mày mỏng, môi cũng chẳng dày. So với tỷ muội trong phủ chẳng mấy nổi bật là bao. Sở Cẩm Diệu chính vì biết nhan sắc của mình không bằng mấy vị tỷ muội, thậm chí thứ nữ còn không bằng thì lấy làm nổi giận. Trong ăn mặc trang điểm đều chú trọng hơn người khác. Bây giờ thịnh hành văn nhã, văn nhân thích mỹ nhân dáng vẻ yểu điệu, mỏng manh mà yếu đuối. Vì vậy rất nhiều mỹ nữ cũng theo lối dịu dàng văn nhã mà trang điểm, trang phục cũng chú ý đến điểm này. Sở Cẩm Diệu tuy rằng gương mặt chẳng theo nổi chúng tỷ muội, nhưng khí chất và ăn mặc như này lại được nhiều công tử để mắt.

Hiện giờ Hầu phủ đương gia là Trường Hưng Hầu Sở Tĩnh. Lão phu nhân vẫn còn khỏe mạnh, quyền quản gia trong phủ cũng là bà nắm. Lão phu nhân còn sống, các huynh đệ tất nhiên không thể ra riêng được, phủ Hầu gia có tam phòng. Đại phòng là Trường Hưng Hầu, phu nhân họ Triệu. Nhị phòng là nhị lão gia Sở Đoan, phu nhân họ Diêm. Tam phòng là tam lão gia Sở Chương, phu nhân họ Tiền. Trường Hưng Hầu và nhị lão gia là con của chính thất, tam phòng là con của di nương nên lão phu nhân không thích mấy. Trong đó, đại phòng đã kế thừa chức vị, trong ba người cao hơn một bậc, trong ba người chi phí ăn mặc tốt nhất, chỉ sau Lão phu nhân mà thôi.

Trường Hưng Hầu có bốn nam hài và năm nữ nhi. Trong đó chỉ có đại tiểu thư, nhị công tử, tứ tiểu thư là con chính thất phu nhân. Như vậy cũng không nhiều con mấy. Trước đây Trường Hưng Hầu mang về một tiểu thư, nói đây là con của hắn, làm người trong phủ kinh ngạc không thôi. Triệu phu nhân một sống hai chết không chịu nhận, khóc lóc ôm lấy Sở Cẩm Diệu không buông. Không cho một ai đưa con mình đi. Sau đó lão phu nhân cũng đi qua, nhìn thấy người nhà quê Sở Cẩm Dao cũng khó mà tiếp nhận được. Lão phu nhân và Trường Hưng Hầu đóng cửa bàn bạc thật lâu, sau khi trở ra mà rằng:

“Năm đó vì chiến loạn nên huyết mạch phủ ta có nhầm lẫn, hiện tại đã đưa được tiểu thư về lại rồi thì thôi, cứ vậy nuôi dưỡng đi. Phủ chúng ta cũng chẳng phải nuôi không nổi một tiểu thư, Cẩm Diệu vẫn là ở lại đây thôi. Còn người mới về, liền xếp sau Cẩm Diệu, gọi là Ngũ tiểu thư vậy”

Lão phu nhân đã đứng ra quyết định nhận lại Sở Cẩm Dao, cũng đồng ý nhận Sở Cẩm Diệu nên Trường Hưng Hầu không trả lại Sở Cẩm Diệu về quê. Lòng của nữ nhân so với nam nhân khi nào cũng mềm hơn cả. Đã thật tình đối đãi với dưỡng nữ như thân sinh khuê nữ mười ba năm ròng, đừng nói Triệu phu nhân, ngay cả lão phu nhân cũng không nỡ bỏ đi. Mà Trường Hưng Hầu bên này thấy thê tử mẫu thân như vậy, còn có Sở Cẩm Diệu đứng cạnh đáng thương rơi nước mắt bao nhiêu lửa giận cũng bị dập tắt cả, không còn một mực khăng khăng phải trả Sở Cẩm Diệu về nữa. Dù sao thì Trường Hưng Hầu phủ cũng chẳng phải không đưa ra nổi một phần hồi môn, chỉ là nuôi thêm một tiểu thư, cũng không cần để ý chuyện gì nhiều.

Khi không có thêm một nữ nhi, còn thành ngũ tiểu thư. Vì vậy những tiểu thư xếp phía sau liền lùi một vị. Chuyện như vậy trong nhà nào mà không là chuyện kì lạ, Sở Cẩm Dao vừa về nhà đã có biến động lớn nhường này rồi, đã vậy người vừa đen vừa gầy. Nhìn thấy chỉ thấy quê mùa lạc hậu, khiến người khác tò mò chạy qua để ý. Mấy tiểu thư vì sự xuất hiện nay rối loạn phân vị, còn tự nhiên thành tỷ muội với người nhà quê Sở Cẩm Dao, cho nên càng không thích nàng.

Sở Cẩm Diệu cởi bỏ áo choàng, bên trong là áo rộng tay, bên dưới là váy lụa màu chàm lam. Làn váy dùng chỉ vàng thêu thành hoa văn trang nhã. Trương ma ma quen nhìn thấy cảnh xa hoa rồi cũng âm thầm líu lưỡi. Tứ tiểu thư như vầy, chưa tính đồ trang sức đã tốn hết bao nhiêu bạc rồi? Từ trước tới giờ, mỗi một ngày Tứ tiểu thư đều đều một bộ y phục mới. Như vậy mà Triệu phu nhân còn nói y phục không đủ, hôm qua gọi người vào phủ muốn mua thêm vải dệt may thêm cho Tứ tiểu thư.

Trương ma ma chợt nhớ tới cách ăn mặc của Sở Cẩm Dao, chỉ sợ một phần mười của Tứ tiểu thư còn chẳng bằng. Tiểu thư chân chính lá ngọc cành vàng vậy mà nghe nói từ nhỏ đã phải làm việc nặng. Trên tay thô ráp có vết chai. Trương ma ma thở dài, nếu như bình tĩnh suy nghĩ, bà cũng cảm thấy Ngũ tiểu thư thật đáng thương. Nhưng mà có lợi ích gì cơ chứ? Tứ tiểu thư mới là người mà cái nhà này nuôi dưỡng, nhìn nàng từ nhỏ lớn lên, là hòn ngọc quý trên tay chủ tử.Từ nhỏ ăn mặc chi phí đều từ Hầu phủ xa hoa dưỡng thành, cả người xa hoa khí độ là kiên định vững vàng, đặt trước người như vậy… Sở Cẩm Dao dĩ nhiên là bị chèn ép làm sao so bì.

Sở Cẩm Diệu cởi áo cồng kềnh ra, nhẹ nhàng tự tại như trong phòng của chính mình, rồi đi vào trong phòng Triệu phu nhân, vừa đi vừa gọi.

“Nương, con đến rồi”

Sở Cẩm Diệu vừa mới vào cửa đã nhìn thấy Sở Cẩm Dao đứng bên cạnh, Sở Cẩm Dao đã nghe thấy Sở Cẩm Diệu tới từ lâu, bây giờ nhìn thấy người liền quay sang ngọt ngào mỉm cười với nàng.

“Tứ tỷ đến rồi à”

Sở Cẩm Dao hỏi, nàng nhìn thấy những tiểu thư khác đều là như thế này chào hỏi, chẳng biết mình học được có đúng hay không. Sở Cẩm Dao vừa trở lại gia đình của mình, nàng rất muốn cùng cha mẹ tỷ muội có quan hệ tốt một chút. Cho dù người trước mặt cũng chỉ là thế thân, không phải tiểu thư thật đi nữa. Sở Cẩm Dao cũng chỉ muốn sau này ở cạnh nhau thật tốt. Chuyện này không thể trách ai được, chỉ trách nhà họ Tô kia ác độc lương tâm bị che mờ rồi, Sở Cẩm Dao, Sở Cẩm Diệu, Trường Hưng Hầu và phu nhân… họ chẳng cảm kích thì chớ, còn đối xử với họ như vậy. Sở Cẩm Dao tuy rằng từ nông thôn lớn lên, nhưng nàng từ nhỏ đã hiểu chuyện. Không thể cùng thân nhân trở nên xa lạ, người với người là cần chân thành đối đãi. Giao tiếp với nhau tốt là được.

Sở Cẩm Diệu không mỉm cười giống như mong đợi của Sở Cẩm Dao, mà biểu tình cứng rắn lên. Không mặn không nhạt đáp lại.

“Biết rồi.”

Nói xong, lại thêm một câu rất nhanh nữa.

“Ai là tỷ tỷ của ngươi.”

Sở Cẩm Diệu tuy rằng nói không lớn, nhưng cũng không hề có ý định nói nhỏ. Chung quanh nha hoàn và Sở Cẩm Dao đều nghe được, nàng liền cảm thấy xấu hộ. Đã vậy nha hoàn đi theo hầu Sở Cẩm Diệu còn cười bỡn cợt, mắt đưa mày liếc nhìn vị Ngũ tiểu thư, chim sẻ mới vừa từ sơn thôn trở về này.

Sở Cẩm Dao nghe nói nhà hầu môn đều phải đi thỉnh an trưởng bối mỗi ngày, nên nàng cũng không dám chần chừ, mới sáng ra đã chuẩn bị rồi. Cũng may trước kia trong thôn nàng phải dậy sớm chẻ củi nên dậy sớm chút với nàng chẳng phải việc khó khăn. Ngược lại còn cảm thấy được sủng ái mà lo sợ. Nàng mặc quần áo tốt, còn có nhiều người như vậy hầu hạ nàng nữa. Chỉ là dậy sớm thì dễ, còn tới đây phải hầu hạ Triệu phu nhân thế nào mới làm khó Sở Cẩm Dao đây. Một hộ nhà nghèo thì làm gì cần phải làm những việc này, chỉ cần quét rác múc nước là xong rồi. Ngày trước tỷ tỷ Tô Tuệ còn chưa thành gia, trong viện và phòng bếp đều là hai tỷ muội nàng thay nhau làm. Đến khi Tô phụ và Tô mẫu dậy thì viện đã sạch sẽ, cơm nóng đã sằn sàng. Sở Cẩm Dao mới chạy đi gọi đệ đệ Tô Thịnh rời giường. Tô Thịnh là nam hài duy nhất trong gia đình, so với nữ nhi quý giá hơn nhiều lắm.

Vì vậy giờ đây Sở Cẩm Dao thật sự không biết làm gì cả. Triệu phu nhân không cần nàng nhặt rác thổi cơm. Sở Cẩm Dao đứng trong phòng Triệu phu nhân tay chân luống cuống cả lên. Triệu phu nhân có rất nhiều nha hoàn hầu hạ, có mấy người hầu mặc, có vài người lau tay. Còn có người bối tơ vàng tóc lên cho Triệu phu nhân. Người bên cạnh Triệu phu nhân nhiều như vậy, cho dù nàng có muốn làm giúp, cũng không biết bắt đầu từ đâu. Sở Cẩm Diệu vừa vào đã làm trò trước mặt nàng như này, cũng không muốn làm tỷ muội gì với Sở Cẩm Dao cả. Sở Cẩm Dao đơ người, thì Sở Cẩm Diệu đã lại gần Triệu phu nhân rồi. Sở Cẩm Diệu vừa lại gần, từ nhỏ đến lớn đều nhường đường cho nàng, miệng vừa gọi ‘Tứ tiểu thư’, theo sau là lời nói tiểu thư cát tường. Triệu phu nhân nhìn thấy Sở Cẩm Diệu lại gần thì trong gương đồng mắng khẽ nàng :

“Con lại tới quấy nương rồi.”

“Nữ nhi làm sao tới quấy rối chứ ? Con đang hiếu thuận với nương mà.”

Sở Cẩm Diệu nói xong, đứng cạnh Triệu phu nhân lấy ra một cây trâm từ bên đồ trang điểm, cài lên một chút rồi cười.

“Nương dùng cái này đi, thật hợp với màu đỏ của y phục người mặc hôm nay.”

Lúc này người dưới hầu chải đầu cũng cười.

“Tứ tiểu thư khéo nhất trong trang điểm, có có lời vàng ý ngọc của tứ tiểu thư, trang sức nô tì chuẩn bị không cần lấy ra nữa rồi.”

Sở Cẩm Diệu cười khẽ, nhỏ nhỏ vừa nói vừa cười với Triệu phu nhân. Mà Sở Cẩm Dao đứng cách đó không xa, cảm thấy mình là người thừa nơi này.

Cách thức Sở Cẩm Diệu lựa chọn phục sức rất thuần thục, dễ thấy đây là thói quen từ nhỏ đến lớn. Mà Sở Cẩm Dao thì khác, những gì có trên bàn trang điểm nàng còn không biết được cái nào là cái nào nữa. Sở Cẩm Dao cúi đầu nhìn tay mình, từ khi nàng nhớ được mọi thứ xung quanh, nàng đã ở trong nhà nông kia rồi. Sở Cẩm Dao chưa bao giờ nghĩ về việc, cũng là nữ nhi, nhưng có những người có được cuộc sống xa hoa nhường này. Nhưng mà, những chuyện này có thể trách nàng được sao? Nếu như có thể, nàng cũng hi vọng năm đó đừng bị nhầm với ai, có thể bình an ở Hầu phủ lớn lên, làm một thiên kim tiểu thư đủ tư cách.

Mấy ngày qua Sở Cẩm Dao sống không dễ dàng, tuy rằng hoàn cảnh sống biến đổi long trời lở đất, biết được những vật ngày thường không dám mơ chạm vào. Nhưng Sở Cẩm Dao lại không vui vẻ gì. Nàng có thể cảm nhận được, người trong phủ Trường Hưng, từ Triệu phu nhân, Sở Cẩm Diệu, đến những tỷ muội không cùng chi thứ, rồi những nha hoàn bà tử. Mọi người đều bài xích nàng, nàng và vinh hoa phú quý trong phủ này quả thật không duyên chẳng phận.

Sở Cẩm Dao mỗi ngày đi ngủ, đều chờ nha hoàn gác đêm thiếp đi, nằm trong chăn khóc thầm. Hào môn tiểu thư đi ngủ đều có người hầu gác đêm, Sở Cẩm Dao không muốn trước mặt người khác khóc lóc, như vậy không tốt chút nào. Nàng cũng chỉ có thể lặng lẽ khóc, che giấu hết thảy. Trong lúc nàng rời đi, Tô Tuệ tỷ còn nhét cho nàng một bao quần áo. Nàng biết đây là sợ nàng không có mặt mũi gặp người, cho nên cố gắng cho nàng thứ tốt nhất. Nhưng từ lúc tới Trường Hưng Hầu phủ, nàng liền biết ngay cả người quét rác cũng không mặc quần áo vải bông như này. Mà những váy áo đó, chỉ có lễ tết người trong thôn mới lấy ra dùng mà thôi.

Sở Cẩm Dao vừa đến đã có người đưa y phục cho nàng thay, y phục tỷ tỷ đưa cũng không thể mặc được. Thậm chí Sơn Trà nhìn thấy thiếu điều vứt đi rồi. Sở Cẩm Dao vội vàng cầm chặt lấy, rồi đặt cạnh giường mình. Mỗi khi đêm vắng canh sương, ôm lấy y phục mà lặng lẽ rơi lệ. Giờ thì Sở Cẩm Dao đã biết, tại sao phụ thân phụ mẫu không yêu thương nàng, không dịu dàng với nàng. Gần đi Tô Tuệ tỷ biểu hiện như vậy, tất nhiên tỷ tỷ cũng biết rồi. Chỉ là nàng mềm lòng, nên thường xuyên giấu phụ mẫu che chở nàng mà thôi. Sở Cẩm Dao khóc xong một tối, ngày hôm sau tỉnh dậy là bộ dáng vui vẻ có tinh thần rồi.

Tuy rằng hiện tại các nàng không thích nàng, nhưng sau này nếu Tô gia có một muội muội tới ở, các nàng tỷ muội cũng chưa hẳn sẽ thích người kia. Nên đây cũng là nhân sơ thường tình mà thôi. Chỉ cần nàng cố gắng học hỏi, dùng sự chân thành đối xử với Triệu phu nhân và Sở Cẩm Diệu, các nàng nhất định hiểu được lòng nàng. Nhưng mà hiện tại, khi nhìn thấy Triệu phu nhân và Sở Cẩm Diệu thân mật chọn phục trang, nàng đứng một bên, dư thừa yên lặng. Sở Cẩm Dao bỗng nghi ngờ bản thân, không biết mình suy nghĩ như vậy có phải sai rồi không? Nàng thật sự có thể chen vào đôi mẫu tử trước mặt hay sao?

Sở Cẩm Dao vẫn ngượng ngùng, thì nha hoàn ngoài cửa đã thông báo người tới vấn an. Âm thanh trong trẻo chẳng khác chuông đồng là bao.

“Đại tiểu thư đến, đại tiểu thư vạn phúc.”

Một âm thanh chậm rãi dễ nghe, tựa như nước chảy êm đềm lướt qua nàng.

“Mẫu thân ở trong sao?”

“Vâng ạ, Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư cũng bên trong.”

Ngoài phòng âm thanh dừng một chút, sau đó là một vài âm thanh nhẹ nhàng vang lên. Nha hoàn nhìn thấy liền vén rèm lên, ánh sáng lóe lên, một người nữ tử dung mạo dịu dàng, khí chất đoan trang đã xuất hiện trước mặt mọi người.

“Đại tiểu thư.”

Đại tiểu thư Sở Cầm Nhàn gật đầu, vấn an Triệu phu nhân rồi đứng một bên chờ Triệu phu nhân trang điểm. Sở Cẩm Dao cũng học mọi người vấn an Sở Cẩm Nhàn.

“Chào đại tỷ.”

Sở Cẩm Nhàn nhẹ nhàng gật đầu rồi không nhìn nàng nữa, đứng cạnh Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao nhìn thấy Sở Cẩm Nhàn mới biết được, trong kịch nói tiểu thư khuê các là dạng gì. Sở Cẩm Nhàn làm việc gì cũng nhẹ nhàng dịu dàng, nói chuyện cũng nhỏ giọng, như giai nhân thì thầm cùng tài tử. Tuy rằng Sở Cẩm Nhàn lạnh nhạt với Sở Cẩm Dao, nhưng nàng lại không để bụng chút nào. Bởi vì đây là tính cách của Sở Cẩm Nhàn, đối xử với ai cũng chỉ nhàn nhạt vậy thôi. Hơn nữa vừa thấy nàng đã cùng nàng đứng một chỗ, khiến nàng không khó xử đứng một mình, trong lòng cứ vậy thả lỏng ra. Sở Cẩm Dao trong lòng nghĩ thầm. Chẳng trách được trong phủ mọi người đều nói tốt cho đại tiểu thư Sở Cẩm Nhàn, đối nhân xử thế như này, thật có phong phạm trưởng tỷ. Nàng chỉ là tùy ý mà giải vây cho Sở Cẩm Dao, nhưng từ trước giờ chưa ai giúp đỡ nàng, động tác này khiến nàng cảm kích Sở Cẩm Nhàn hơn nữa. Sau đó, nàng phát hiện Sở Cẩm Nhàn cũng không quá thân thiết với Triệu phu nhân, ít nhất sẽ không làm nũng với phu nhân như Sở Cẩm Diệu. Dĩ nhiên Sở Cẩm Nhàn không làm nũng mẫu thân, cũng có liên quan tới việc từ nhỏ nàng đã được lão phu nhân nuôi dưỡng.

Có Sở Cẩm Nhàn bên cạnh, Sở Cẩm Dao không thấy thời gian khó khăn hay chậm trôi nữa. Lúc sau mấy thứ nữ cũng đã tới đủ, tất cả đều yên tĩnh đứng đó chờ Triệu phu nhân trang điểm. Trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng Sở Cẩm Diệu nhỏ nhẹ nói chuyện với Triệu phu nhân. Sau khi Triệu phu nhân trang điểm xong, bà tử cũng đã dọn bữa sáng xong. Trường Hưng Hầu thường không đến chỗ Triệu phu nhân ăn cơm, nhị công tử thân thể ôm yếu, mấy năm nay cũng ăn một mình, nên ăn sáng cũng chỉ có mấy nữ quyến các nàng thôi. Mấy di nương hầu hạ Triệu Phu nhân ăn cơm, Triệu phu nhân chờ di nương gắp mấy đũa liền thôi.

“Được rồi, các muội cũng là người có hài tử cả rồi, không cần hầu hạ trước mặt ta. Lui xuống dùng cơm đi.”

Nghe vậy mấy di nương cáo lui, thiếp thất không có tư cách ngồi ăn cơm cùng bàn, cho dù ngồi đó có là thân sinh cũng vậy thôi. Kì thật mấy di nương có hài tử cả rồi, Triệu phu nhân mới nể mặt mấy tiểu thư mà cho lui. Còn thông phòng không có hài tử, trước mặt chính thất phu nhân đều phải có quy củ, đợi xong bữa thì mới được đi. Sở Cẩm Dao nhìn thấy di nương ốm mập cao thấp, xuân hạ thu đông lần lượt. Trong lòng đầy cảm thán, hào môn có khác. Ăn cơm xong rồi, Triệu phu nhân cùng nhóm nữ nhi đến thỉnh an Sở lão phu nhân. Sở lão phu nhân là một người cực uy nghiêm, cằm thẳng, nếp nhăn sâu. Vừa nhìn đã thấy là người rất lợi hại. Bà không giống với mấy bà lão Sở Cẩm Dao từng gặp qua chút nào, nàng cùng mấy tiểu thư thỉnh an, cung kính vấn an bà. Trên đầu phu nhân cố định tóc, tinh thần cũng không tốt lắm, không muốn gặp nhiều tiểu thư như vậy liền nói.

“Mấy ngày trước phía nam lại đưa đến phủ mấy xấp vân cẩm, nhìn rất hợp với mấy cô nương như các cháu. Mỗi người đi chọn một xấp đi, làm y phục cho mình. Chờ cô cô trở về cũng có cái mà gặp khách.”

Cô cô trong miệng Sở lão phu nhân là Sở Châu. Là đích nữ nhi của lão phu nhân, gả đến Hoài Lăng Quân Vương Phủ nhị phòng làm chính thất phu nhân. Tẩu tử của nàng là Hoài Lăng Vương Phi. Từ hầu môn đến vương phủ đã là gả cao. Cho nên mỗi lần Sở Châu về nhà mẹ đẻ đều rất có thể diện. Nữ nhi gả chồng như bát nước đổ đi, cô cô quay về đều thành khách. Sở Châu gả cao, Sở Cẩm Dao là chắt nữ thấy cô cô, còn phải sửa soạn đàng hoàng mới phải phép. Mấy cô nương không ai không thích y phục mới, huống hồ là vân cẩm từ phía nam đều là cống phẩm, bình thường rất ít truyền ra ngoài.

Trường Hưng Hầu Phủ tuy là hầu phủ, nhưng một năm cũng không được mấy sấp. Trước kia đều là cho đại phòng, để đại tiểu thư tứ tiểu thư làm y phục, còn lại mới chia cho thứ nữ. Hiện tại tổ mẫu nói mỗi người một xấp làm các nàng vui mừng quá đỗi rồi. Các nàng qua bên gian bên chọn vải dệt, Sở Cẩm Dao tuy rằng không biết vân cẩm là thứ gì, nhưng nhìn gương mặt vui vẻ của tỷ muội cũng biết chắc là thứ quý giá, vì vậy cũng theo họ chọn. Sở Cẩm Dao không thể tưởng tượng nổi, trong nhà một năm cũng không kiếm nổi một mét vải, may ra là Tô Tuệ và nàng mặc chung, vậy mà tới đây mỗi người đều được một xấp rồi. Sở Cẩm Dao từ nhỏ đến lớn cũng không có gì đặc biệt, giờ thấy vải cũng tính toán xem thử may cái gì, dư sẽ làm gì. Sở Cẩm Dao dù sao cũng vẫn còn nhỏ, nhìn thấy mình có được vải tốt có thể may y phục, tất nhiên cũng vui vẻ không thôi. Cũng vì đắm chìm trong sự vui vẻ, Sở Cẩm Dao lại không phát hiện, chỉ đỏ bên trong ngọc bội, lại nhạt đi một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.