Chỉ một khắc sau, Ngô Thiểu Quỳnh dẫn đầu một nhóm người áo đen vạm vỡ đạp cửa nhà hàng đi vào làm mọi người có chút bất ngờ. Phải biết rằng nhà hàng này cũng là một nhà hàng có danh tiếng đó, ai lại đi tới đây gây phiền toái chứ?
“Lệ Ngọc Vy ở đâu?””
Đối với bọn dân đen này, Ngô Thiểu Quỳnh cũng lười mở miệng. Nàng là con cháu của thế gia vọng tộc, chưa từng để những người dân bình thường tới mức không thể bình thường hơn này
““......””
““.......””
““........””
Im lặng
Im lặng
Im lặng
Mọi người vẫn im lặng
“Các ngươi mà không nói thì ta sẽ san phẳng cả cái nhà hàng này! Bản tiểu thư chỉ là cần mạng của Lệ Ngọc Vy, bản tiểu thư sẽ không liên lụy các ngươi nhưng nếu không khai ra thì đừng trách bản tiểu thư ra tay độc ác!””
Ngô Thiểu Quỳnh cứng rắn nói
Im lặng vẫn là câu trả lời của mọi người
“Hừ! Vẫn im lặng phải không? Được rồi, vậy đừng trách bản tiểu thư ra tay....”
Ngô Thiểu Quỳnh vừa nói vừa ra hiệu cho hai tên vệ sĩ đi về phía một cậu thanh niên và chuẩn bị bẻ đi cánh tay của người đó....
“Khoan đã!””
Đúng lúc đó, 1 thanh âm dứt khoát mà trong trẻo vang lên. Người thanh niên thở phào nhẹ nhõm. Nếu không có người ngăn cản thì chắc chắn tay của hắn đã gãy làm mấy mảnh rồi
“Ngươi không được động đến họ!””
Lệ Ngọc Vy giận dữ đi tới. Trên khuôn mặt phấn nộn trắng trẻo hiện nên vẻ phẩn nộ
“Tìm ngươi lâu như vậy....ha.....cuối cùng cũng tìm thấy cái loại rùa đen rút đầu nhà ngươi rồi!””
Ngô Thiểu Quỳnh phi thường khinh bỉ Lệ Ngọc Vy nói
“Ta không muốn gặp, ngươi có thể tìm thấy sao?””
Lệ Ngọc Vy khoanh tay cười cười nhìn Ngô Thiểu Quỳnh
“Hừ!”
Ngô Thiểu Quỳnh hừ lạnh
“”Hôm nay ta đến để đuổi ngươi ra khỏi nhà hàng này!Triệu Trâm!””
Nghe Ngô Thiểu Quỳnh gọi, Triệu Trâm từ từ bước lên trong sự ngạc nhiên và phẫn hận của mọi người...Không lẽ Triệu Trâm....
“”Trâm Trâm cô cô! Sao cô cô... sao cô cô lại làm như vậy?””
Lệ Ngọc Vy run rẩy hỏi Triệu Trâm
“”Mẹ?
Sao mẹ lại làm vậy?Mẹ có nỗi khổ tâm đúng không?~~Đúng không?””
Xuyên Linh khàn giọng gọi
“Linh nhi~~Mẹ xin lỗi! Nếu mẹ không làm vậy thì mẹ nhất định sẽ không thể không chết ~~ Mẹ đã biết quá nhiều bí mật của Ngô gia.....””
“”Không đâu! mẹ nhất định là không phản bội tổ mẫu, chắc chắn là vậy rồi!””
“”Linh nhi.....Mẹ xin lỗi.....Con hãy tha thứ cho mẹ nhé!””
Nói rồi Triệu Trâm hoàn toàn bước ra khỏi đội ngũ của nhóm người Lệ Ngọc Vy không khí bỗng trở nên trầm lặng.....
“Người đâu?””
“”Tiểu thư.”
“”Đem mấy người này vứt ra ngoài! Xin cha một 10 kim tệ, bản tiểu thư muốn mua nhà hàng này!””
Lời nói của Ngô Thiểu Quỳnh như sấm đánh bên tai mấy người Lệ Ngọc Vy. Triệu Hồng Yến hoàn toàn ngã lụi xơ xuống đất, ánh mắt bi ai nhìn Triệu Trâm rồi lại lại nhìn Lệ Ngọc Vy bằng ánh mắt căm phẫn. Nếu không phải vì Lệ Ngọc Vy thì cô cũng không bị đẩy vào bước đường cùng như vậy....là Lệ Ngọc Vy...là Lệ Ngọc Vy hại cô thành như vậy....
“”Trâm Trâm cô cô! Ngô nhị tiểu thư, các ngươi làm ơn thu nhận ta đi mà...làm ơn thu nhận ta đi....ta không còn đường để đi nữa rồi...cầu xin các người thu nhận ta...ta không muốn chết đói ngoài đường đâu...”
Triệu Hồng Yến ôm chân Ngô Thiểu Quỳnh khóc thét lên
“”Hạ hà... Lệ Ngọc Vy, ngươi thấy chưa? Đây là kết cục của những người đắc tội ta!””
Nghe Ngô Thiểu Quỳnh nói vậy mà Lệ Ngọc Vy cứ như mất đi ý thức gục đầu sang 1 bên. Gương mặt nhỏ bé tái nhợt. Một tai họa ngập đầu cứ như vậy mà ập vào Ngô Thiểu Quỳnh mà vẫn không hề hay biết...