“ Chuyện này rốt cuộc là thế nào?””
Lệ Ngọc Vy âm trầm dò hỏi
“Lệ quản lý! Cô ta diễn có vô số kẽ hở mà, tôi tin chắc cô chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết ai là đầu sỏ rồi.Ta cũng không cần nói nhiều nữa....”
“Lệ quản lý....ta thực sự bị oan mà.....hic....”
“Lệ quản lý! Ngươi phải phân định rõ chứ, không lẽ ngươi định thiên vị cô ta?”
“”Lệ quản lý....””
“”Câm miệng!”
Lệ Ngọc Vy trào phúng mà quát, âm thanh còn vang vọng mãi trong không gian.....
“”Các ngươi rốt cuộc là ai làm sai, ta không quan tâm. Đừng thấy ta nhỏ hơn mà cố tình ức hiếp. Ai có dị nghị, bước lên đây!””
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng hoàn toàn là ra lệnh, không còn phần nũng nịu hay đùa giỡn của lúc trước.Mọi người bất giác rùng mình một cái. Cách đó không xa, một đôi mắt sáng ngời đang theo dõi Lệ Ngọc Vy.......
“Haiz....Đúng là trường giang sóng sau đè sóng trước.....cô bé này nhất định không phải vật trong ao....”
Người bí ẩn lặng lẽ thở dài một tiếng....
“”Ai?”
Lệ Ngọc Vy lạnh lùng nhìn về phía người bí ẩn đang đứng trên một cành cây cách đó không xa. Tuy cô không có võ công hay khinh công như huyền thoại nhưng cô ẩn ẩn cảm giác được bản thân có giác quan thứ 6 nên cô rất nhạy bén với mọi ánh mắt. Phảng phất giống như chỉ cần 1 ánh mắt, cô có thể cảm nhận được ánh mắt ai nhìn cô có cảm xúc như thế nào....
“Bốp - bốp - bốp!.....”
Người bí ẩn sững sờ 1 chút rồi hồi phục lại tinh thần, vỗ tay 3 cái không to không nhỏ.....
“Hảo nha đầu! Hẹn ngày tái ngộ!”
Nói rồi hắn để lại cho Lệ Ngọc Vy một ánh mắt bí ẩn rồi rời đi......
“Lệ quản lý, ngươi sao vậy?”
Mọi người nghi hoặc hỏi Lệ Ngọc Vy
“Không có gì, hình như ta vừa mới thấy 1 người....”
“Lệ quản lý......”
Chu Thiên Nhu quỳ rạp xuống dưới chân Lệ Ngọc Vy khóc thút thít....
“Từ hôm nay trở đi, sẽ không còn thành viên Chu Thiên Nhu nữa! Cô! Lên đây!”
Lệ Ngọc Vy tùy tiện chỉ vào một cô gái...... Chu Thiên Nhu cũng không khóc nữa vì cô biết bây giờ có khóc cũng chẳng làm được trò trống gì.....