Nghe thấy Xuyên Linh nhắc nhở, sắc mặt Lệ Ngọc Vy vẫn vô cùng thản nhiên. Hình thức như vậy thật là vô cùng quỷ dị. Một cô bé 4 tuổi mà đã có khí thế như vậy, nếu cho cô ta cơ hội để lớn lên......
Tuy Ngô Thiểu Quỳnh ngông cuồng ngạo mạn nhưng cũng không phải kẻ ngu. Bằng không làm sao nàng ta có thể sống sót ở 1 gia tộc lớn như Ngô gia?
“”Hôm nay ta đến đây để mua đồ. Các ngươi mấy người nghèo này.....cút!””
Nghe thấy lời nói khó nghe của Ngô Thiểu Quỳnh, sắc mặt 2 người Lệ Ngọc Vy lập tức đen lại rồi rất nhanh lại tan biến. Dựa vào thân phận và tài năng của Ngô Thiểu Quỳnh, họ cũng chưa từng để vào trong mắt
“”Tại sao ta phải cút?””
Lệ Ngọc Vy không chút nhiệt độ nói
“”Cho cháu bộ này!””
Lệ Ngọc Vy lễ phép nói với người bán hàng làm mọi người có chút sửng sốt rồi rất nhanh chuyển thành nụ cười
“”Xem ra lần này Ngô Thiểu Quỳnh được dạy dỗ rồi.....ha! Lần nào gặp cô ta cũng bị cô ta ức hiếp.....ha ha ha.... Lần này chắc chắn sẽ rất vui!””
Một cô gái có gương mặt thanh tú nói
..........................
..........................
..........................
“”Cho ta bộ này! Chính là bộ mà cô ta vừa nói đó!””
Mọi người ngẩn ra. Thấy mọi người đều nhìn mình, Ngô Thiểu Quỳnh run run nói
“”Ta nguyện trả giá thêm 1.000 lục tệ!””
“”Cháu nguyện trả nhiều hơn cô ta 1.000 lục tệ!””
Lệ Ngọc Vy cũng chẳng chịu thua
..................
..................
Hai người cứ thế mà mặt lạnh giằng co, từ 1 chiếc váy 500 lục tệ thôi mà giờ đây giá cả đã xấp xỉ đến 1 hồng tệ
“”Ta muốn có chiếc váy đó! Lệ Ngọc Vy! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?””
Ngô Thiểu Quỳnh vô cùng phẫn nộ chỉ vào mặt Lệ Ngọc Vy mắng
“”Ta muốn làm gì? Ta đương nhiên là muốn mua chiếc váy đó rồi. Một tiểu thư to xác như ngươi thì mua chiếc váy nhỏ xíu này làm gì? Không lẽ ngươi nuôi tiểu nam sủng nên mua chiếc váy này về cho tiểu nam sủng của ngươi mặc? Chậc chậc....Một tiểu thư thế gia mà lại nuôi ra 1 cái nữ nhi không biết xấu hổ như vậy.......”
“Ngươi......”
Ngô Thiểu Quỳnh hết đường nói. Thẹn quá hóa giận chỉ vào mặt Lệ Ngọc Vy mà không phun nổi chữ nào.