Ngọc Đàm Hoàng Hậu

Chương 1: Chương 1




Tôi và Ngọc Đàn lại cãi nhau, thật tình muội muội chỉ kém tôi hai tuổi bởi vậy mới có chuyện hai tỷ muội tranh giành đồ trang sức, tranh giành mọi thứ có trong phủ, từ con mèo nhỏ có bộ lông trắng muốt mà sư bá mang về, chúng tôi thi nhau đòi đặt tên cho con mèo, nào là con mèo sinh ra ở Tây Tạng tất nhiên phải gọi nó là Tiểu Tạng; cái ý kiến của Đàn Nhi khiến mọi người không khỏi bật cười. Còn tôi, bộ lông trắng muốt như tuyết, cặp mắt to tròn đen nhánh của con mèo làm tôi liên tưởng tới cái tên Tuyết Nhi. Nhưng rốt cuộc Tuyết Nhi hay Tiểu Tạng có hay đến mấy cũng không bằng cái tên mĩ miều súc sinh do cha tôi thuận miệng gọi. Tôi còn nhớ rất rõ lần sinh thần của biểu ca, huynh ấy được hoàng thượng tặng cho một bộ lông cừu vô cùng đẹp. Vốn là đàn ông nên huynh ấy đã mang về nhà tặng cho tôi, không nhờ Ngọc Đàn biết chuyện, muội ấy làm càn trước phòng cha mẹ. Kết quả là với chức danh tỷ tỷ tôi phải nhường lại món đồ cho muội muội mà cũng từ đó biểu ca không còn mang về bất cứ vật phẩm nào nữa. Thường thì tôi sẽ là người thắng cuộc nhưng hôm nay là ngoại lệ, Ngọc Đàn bất ngờ tìm được đồ tôi giấu thế là muội muội thắng.Còn tôi, bỗng nhiên mất đi bộ trang phục mình thích nhất, tôi bực dọc cùng Tiểu Tuyết - nô tì thân cận nhất của mình trốn ra ngoài chơi thay vì đến thư phòng của cha học lễ nghĩa.

Chúng tôi đi dạo mấy phút thì dừng lại trước cửa tiệm bán đồ trang sức lớn nhất phố. Tôi sáng mắt lựa đồ, ông bán hàng thấy tôi phá hỏng gian hàng của mình thì mặt mày bối rối, lên tiếng nhắc nhở: Vị cô nương này, cô cẩn thận kẻo làm hỏng gian hàng của tôi.

Tôi bĩu môi hào phóng đưa cho ông ta một túi tiền, ông ta vui vẻ nhận tiền còn tặng tôi rất nhiều hoa quả. Xem ra chỉ có tiền mới giải quyết tất cả, tôi nghĩ thầm trong bụng.

Tiểu thư cái chong chóng tre này đẹp quá! Nha đầu Tiểu Tuyết không hay được ra ngoài vì thế mỗi lần cùng tôi bỏ trốn, nha đầu lại tìm mọi cách để mua được một cái chong chóng. Tôi chẳng hiểu tại sao nha đầu lại thích nó đến vậy.

Cái chong chóng tre trên tay Tiểu Tuyết rực rỡ bảy sắc cầu vồng nhưng kì lạ hơn, thân chong chóng được khắc con chim uyên ương giống như không nỡ rời xa nhau. Tôi cầm chong chóng, thỉnh thoảng buồn mồm lại thổi một cái. Cứ như vậy cho đến khi tôi vô tình đụng trúng một vị công tử. Tôi phải thừa nhận hắn sở hữu gương mặt vô cùng tuấn tú, phong lưu cộng với thần thái hút hồn. Có lẽ hắn xuất thân từ nhà quan cũng nên. Từ trước tới nay tôi chưa từng có khái niệm xin lỗi hay nhận lỗi về phía mình, do đó khi thấy hắn vẫn cố tình nhìn, tôi cáu gắt mắng:Ngươi là tên vô lại, còn dám nhìn nữa là ta sẽ móc mắt ngươi ra coi.

Phía sau Tiểu Tuyết giật mình khi nhìn thấy cái gì đó vội vàng ngăn tôi lại, khuyên nhủ:Tiểu thư chúng ta về phủ đi nếu không đại nhân lo.

Ngươi buông ta ra, ta nhất định phải cho tên vô lại này một trận. Nói rồi tôi lăm le nắm đấm toan đánh hắn, thú thật một đại tiểu thư quyền quý ở phủ Tể tướng lại có hành động vô pháp như này, cha mà biết chuyện chắc ông xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

Tôi dĩ nhiên là không phục, mặc dù bị Tiểu Tuyết đích thân kéo đi, mặt vẫn hằm hằm nhìn hắn, không quên doạ nạt:Đừng để ta gặp lại ngươi lần nào nữa.

Trước đó chúng tôi đã trèo cổng để trốn khỏi nhà và bây giờ lặp lại kịch bản. Tuy nhiên khi tôi chuẩn bị đáp đất, kungfu điêu luyện của ai đó đã bay tới tóm lấy tôi. Bị bất ngờ tôi hoảng hốt ôm chặt lấy cổ người đó và hét toáng lên:CỨU MẠNG.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.