Bên ngoài tuyết rơi đã đầy sân, mấy thị vệ bên ngoài đều đã co rúm lại vì lạnh. Lò sưởi trong phòng lại quá nóng, Dương Kinh Thiên tuy mặc hoàng phục, chất vải khá mỏng, nhẹ nhưng cũng đã toát hết mồ hôi. Môi hắn mím bặm lại, giờ đây trong lòng hắn rõ ràng đang rất lo sợ. Điều hắn sợ nhất chính là chuyện của mẫu hậu, giờ này chắc chắn cũng đã truyền đến tai phụ hoàng, không sớm không muộn, người sẽ đến đây ngay lập tức.
Thiên Nhi, con nghe ta nói, ta sống đến từng ấy năm cũng chỉ muốn thấy được ý trung nhân của con. Nếu gạt bỏ việc Vương Ngọc Đàm là nữ nhi của tể tướng thì nàng ta hoàn toàn xứng đáng với chức danh Thái Tử Phi. Kể cả con không muốn thì cũng phải nghĩ cho ta, rằng ta mạo hiểm đến bước này, chính là vì ai? Vì con đó. Trên gương mặt xinh đẹp, diễm lệ của hoàng hậu đã xuất hiện không ít nếp nhăn, dấu hiệu của sự già nua, mệt mỏi của bà, cho thấy bà đã bỏ không ít công sức vào kế hoạch tày đình này.
Mẫu hậu, nhi thần không trách người, nếu trách chỉ trách nhi thần đã quá mềm lòng, đã khiến người phải hy sinh cả tính mạng chỉ để nhi thần mãn nguyện. Hắn vừa nói vừa tự trách bản thân, ngoài kia tiếng rầm rầm của cấm vệ quân ngày càng gần, lòng hắn như lửa đốt. Trong lúc hấp tấp, hắn đã dùng dao tự đâm vào chính mình, nhanh đến nỗi hoàng hậu ở bên cạnh cũng không kịp ngăn lại, Mẫu hậu nhi thần sẽ bảo vệ người.
Thiên Nhi!!! Hoàng hậu nước mắt đầm đìa, nếp nhăn trên mặt nheo lại, càng khiến gương mặt của bà thêm khắc khổ. Từ một thiếu nữ xinh đẹp đến tuổi cập kê, chỉ vì một câu nói đùa của hoàng thượng mà tức khắc trở thành Thái tử phi. Giờ đây nàng Thái tử phi ấy đã trở thành hoàng hậu, đứng đầu hậu cung, dưới một người nhưng trên vạn người...
Mau truyền thái y.
Hoàng hậu vừa dứt lời, cấm vệ quân đã tới nơi, hoàng thượng mặc long bào,trên mặt biểu lộ rõ vẻ tức giận nhưng khi nhìn thấy thái tử gục trên vũng máu, người đau đớn đặt tay phải lên ngục rồi phun ra một ngụm máu.
Trước khi ngất, người vẫn cố đưa tay về phía thái tử:Thiên Nhi, cớ sao con phải làm như vậy?
Chuyện động trời này rất nhanh truyền đến Vương phủ, khi nghe Tiểu Tuyết kể lại với chất giọng sợ hãi thì tôi lại bình tĩnh đến lạ thường. Hoàng hậu cả một đời bày đủ mọi cách để hoàng thượng yêu mình nhưng tất cả đều thất bại. Nếu không phải bà sinh hạ được hai vị hoàng tử thì có lẽ người nắm giữ hậu cung bây giờ mới là Tiêu thục phi.
Vậy tính mạng của hoàng thượng và thái tử sao rồi? Tôi chăm chú nghe Tiểu Tuyết kể lại vừa cố gắng đan nốt chiếc khăn quàng cổ cho biểu ca. Mai mốt là huynh ấy ra trận rồi, chiếc khăn cũ cũng đã rách tả tơi, tôi không muốn biểu ca bị lạnh.
Tiểu Tuyết khẽ lắc đầu, Nghe bảo sức khoẻ của hoàng thượng yếu lắm còn thái tử cũng nguy kịch.
Nặng như vậy sao??? Không ngờ lại nghiêm trọng đến như vậy, tôi nghĩ tới chuyện Dương Kinh Thiên đưa biểu ca trị thương rồi lạ nghĩ tới nguyên nhân biểu ca gặp nạn, lúc này máu nóng nổi lên, tôi buột miệng:Hắn sống hay chết thì liên quan gì tới ta.
Đúng là hắn đã cứu biểu ca tuy nhiên là do hắn coi thường mạng sống của mình nên biểu ca mới bị thương. Hơn nữa hắn cũng đã cứu biểu ca, từ nay hai người họ không ai nợ ai. Dương Kinh Thiên ngươi chết rồi đừng tìm tới biểu ca đòi nợ, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi đâu.