Ngọc Đàm Hoàng Hậu

Chương 39: Chương 39




Kể từ khi trở về từ chùa An Tâm, thái tử luôn túc trực trong Đông cung. Ngay cả Tiểu Tuyết là nô tì thân cận của Vương Ngọc Đàm cũng bị hắn đuổi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Dương Kinh Thiên một chân quỳ xuống sàn, hắn đang bôi thuốc cho nàng. Vết thương tuy không nặng nhưng cũng đủ để Vương Ngọc Đàm cau mặt, lại nói về ni cô Từ, sao bà ta có thể ra tay nặng đến vậy chứ?

“Nàng tạm thời cứ nghỉ ngơi đi. Những chuyện còn lại cứ giao cho ta.” Với trí thông minh của hắn, rõ ràng đã biết chuyện ngày hôm nay hoàng hậu nhất định sẽ không tha cho thái tử phi. Kể cả người có tội là hắn nhưng hoàng hậu sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Vương Ngọc Đàm. Đến lúc ấy muốn trách tội, nàng khó mà thoát.

Sự ân cần của Dương Kinh Thiên khiến nàng khẽ rung động nhưng rồi nàng đã vội vàng gạt phắt đi. Trong tim nàng mãi mãi chỉ có Đường Nhân ca ca mà thôi. Huynh ấy đã hứa với nàng và nàng tin ca ca nhất định sẽ làm được.

“Đừng nghĩ ngươi cứu ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi.” Vương Ngọc Đàm trừng mắt nhìn hắn, suy cho cùng tại ai mà nàng trở thành con chim bị nhốt trong lồng, mất đi tự do, nàng còn lại cái gì đây?

Dương Kinh Thiên buồn bã, mở lời:“Ta đáng ghét đến như vậy sao?” Hắn đưa bàn tay lên vuốt nhẹ lên má nàng. Một cảm giác kích thích mạnh mẽ khiến toàn thân nàng lạnh toát, nàng sợ hãi vội vàng đẩy hắn,“Đừng có động vào ta.” Chưa bao giờ nàng lại to tiếng đến vậy.

Hắn thở dài.

Đôi mắt u ám của hắn như nhìn thấu tâm gan của nàng,“Rốt cuộc ta phải làm gì để nàng tha thứ cho ta đây?”

Câu nói của Dương Kinh Thiên khiến nàng như vớ được vàng, hắn muốn nàng tha thứ? Đừng có mơ. Bỗng nhiên nàng muốn trả thù hắn giống như cách mà hoàng hậu đã từng suýt hại chết biểu ca. Nếu Dương Kinh Thiên là bảo bối của hoàng hậu thì biểu ca chính là người mà nàng thương nhất.

“Trừ phi ngươi...dám thề độc với ta, không đa thê tứ thiếp, ta sẽ tha thứ cho ngươi.” Nàng chắc mẩm hắn sẽ không đồng ý, hoàng thượng từ lúc làm thái tử cho tới khi ngồi vững ngai vàng, cả hậu cung của người chứa gần hai nghìn mỹ nhân tài sắc vẹn toàn. Nghe nói người nhỏ tuổi nhất chỉ mới mười hai tuổi đã được đem vào cung nuôi dưỡng để sau này trở thành phi tần của hoàng thượng.

Chỉ là không ngờ hắn lại có thể dễ dàng đồng ý với nàng,“ Ta thề với trời đất, nếu sau này ta lập thêm phi ngoài thái tử phi ra, ta sẽ bị trời chu đất diệt, làm người sẽ không được hưởng hạnh phúc mà làm ma cũng sẽ chịu sự dày vò khủng khiếp.”

Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, không nhịn được mà mắng,“Ngươi điên rồi?”

“Chỉ cần nàng chịu tha thứ cho ta, ta đều sẵn sàng thực hiện.” Dương Kinh Thiên ngay cả trong mơ cũng không nghĩ sẽ có ngày nàng trở thành thái tử phi của hắn. Nếu trước kia chỉ có thể đứng từ xa theo dõi từng nhất cử nhất động của nàng thù hiện tại hắn đã có thể đứng trước mặt nàng, dùng tay xoa đầu nàng nhẹ nhàng hay thậm chí là bẹo má nàng một cái.

“Đàm Nhi, ta thực sự rất yêu nàng, yêu nàng hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này. Nhưng ta biết rõ, chỉ là thứ tình cảm vô nghĩ từ một phía của ta mà thôi. Nàng chưa từng chịu quay đầu lại nhìn một lần. Bởi nếu nàng chịu quay lại thì nàng sẽ không đối xử tàn nhẫn với ta như vậy. Vì ta luôn đứng đằng sau bảo vệ nàng.”

Hắn luôn muốn nói với nàng tấm chân tình của mình nhưng rõ ràng mỗi lần hắn có ý định liền sẽ bị gạt phăng đi. Hắn ghét Vương Ngọc Sơn nhưng hắn ta là biểu ca của nàng. Vì vậy hắn không ngại dùng tính mạng của mình để cứu hắn ta. Hắn biết rõ nếu Vương Ngọc Sơn chết, nàng sẽ rất đau lòng mà đồng thời cũng là chuyện hắn không bao giờ muốn xảy ra nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.