Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 77: Chương 77: Bị hôn




Hơi thơ ấm nóng đến gần, Hạ Dương nghe được trái tim mình đập thình thịch liên hồi. Đầu óc hoạt động hết công suất, Hạ Dương thầm tính toán, nếu Ngọc dám chạm đến người mình sẽ lập tức mở mắt, tặng cho anh ta một cái bạt tai. Vốn đã có tình cảm từ trước, nàng không tin sau khi bị nàng phát hiện, anh lại có gan dùng sức mạnh cưỡng bức nàng giống như một người nào đó.

Chợt thấy những ngón tay lướt nhẹ trên trán mình, Hạ Dương rùng mình, trong giây phút ấy thấy mình thật ngu ngốc, quá dễ tin vào người khác, bàn tay đã muốn vung lên. Chỉ có điều, đến phút cuối, bàn tay nàng vẫn nằm yên dưới má, được kẹp chặt giữa mặt nàng và cái gối, bởi trong tích tắc muốn tát Ngọc, nàng cảm nhận được tiếng phì cười của Ngọc, rồi sau đó là một giọng nói tràn đầy yêu chiều:

- Trời đất à, nóng đến mức chảy mồ hôi như suối thế này mà cũng ngủ được, có người nào ngốc như em không nhỉ?

Rồi sau đó…

Nàng cảm thấy bên cạnh mình trống vắng, không gian không còn ngột ngạt như trước, người bên cạnh đã xuống giường.

Một luồng gió mát tạt đến đột ngột khiến nàng có hơi lạnh vì chưa quen, mấy giây sau liền cảm thấy vô cùng thoải mái, “thì ra là anh ấy bật quạt điện cho mình”.

Đợi một lát sau, nàng cũng không thấy Ngọc có động tĩnh gì, yên tâm chìm vào giấc ngủ.



- Các bạn đảm bảo đề thi vẫn còn nguyên dấu niêm phong nhá, sau đây tôi sẽ bóc đề thi.

Hạ Dương ngồi ở vị trí mang số 13, chăm chú chống cằm nhìn Như Phong trên bục giảng.

Đôi tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài đẹp như tay con gái vậy. Từng động tác xé bao đựng đề thi cũng thấy rất tao nhã khiến nàng mê mẩn.

Nhận lấy đề thi từ thầy giám thị số 2 mang tên Vũ Như Phong, Hạ Dương giật mình nhìn vào tờ giấy vừa nhận được.

Không hề có một chữ nào.

Nàng sợ hãi thưa với thầy giám thị.

Như Phong đang phát đề bên dưới, nghe tiếng nàng gọi, quay đầu nhìn nàng, nhếch môi cười, nụ cười phối hợp với vẻ mặt vô cùng đau buồn khiến nàng cảm nhận được ưu thương sâu sắc.

Tờ đề thi nàng đang cầm trên tay, trong khoảnh khắc Như Phong nhìn nàng, bỗng nhiến biến thành dòng máu đỏ tươi, nó dần xâm lấn những ngón tay nàng, rồi mu bàn tay, cổ tay, cánh tay…

Hạ Dương choàng dậy, một giấc mơ đáng sợ. Lúc này đây nàng vẫn nhớ như in đôi mắt ấy của Như Phong, đôi mắt đột ngột chuyển màu đỏ, đốt cháy tờ đề thi, gặm nhấm từng bộ phận trên cơ thể của mình.

Hạ Dương thở dài, có lẽ người đó hiện giờ đã căm hận mình đến mức muốn nuốt chửng mình ấy chứ.

Xua đuổi hình ảnh Như Phong ra khỏi đầu, Hạ Dương bất chợt nhìn thấy trên màn hình máy tính của anh Ngọc một trang web nói về những nguy cơ bệnh tật khi quan hệ tình dục không an toàn.

Sao anh ấy lại nghiên cứu mấy vấn đề này nhỉ? Nàng đặt cho mình câu hỏi trong khi mắt cũng lướt qua theo dõi một chút, dù sao thì mình cũng cần phải biết thông tin này.

Ào..ào…

Tiếng nước chảy bên trong phòng vệ sinh, ngăn cách với vị trí nàng đang ngồi bằng một bức tường.

Dỏng tai nghe ngóng, nàng thề rằng khi ấy không hề nghĩ đến khả năng Ngọc ở trong đó, chỉ lo đường ống dẫn nước bị vỡ, vội vàng chạy lại xem.

What???

Bởi vì chỗ nàng đang đứng chỉ là một phòng trọ nhỏ, chỉ khoảng 15, 20 mét vuông, giữa nhà tắm với gian ngoài không hề có cửa, vậy nên Hạ Dương nàng dễ dàng nhìn thấy sinh vật nào đó.

Hạ Dương trợn mắt nhìn Ngọc một thân trần trụi không mảnh vải che thân, trong tầm mắt của mình là một bộ mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Tiếng “á” kinh hoàng chưa kịp thoát ra, miệng nàng đã bị một bàn tay bịt chặt:

- Im. Thằng Duy với con bé Thủy đang xem phim ở bên cạnh, em hét lên chúng nó chạy sang đây thì làm sao? Ngọc nhắc nhở nàng nhiệt tình.

Hạ Dương nhận thức được vấn đề, gật gật đầu như gà mổ thóc, cắn rằng giữ im lặng, lấy tay mình gỡ bỏ bàn tay Ngọc ra:

- Anh làm gì mà không mặc quần áo thế hở? Dọa người ta hết cả hồn.

- Xùy, ngốc, tắm chứ làm gì.

Ngọc “không ngại” với nàng, thậm chí vô cùng thản nhiên quay người lại 180 độ, đi vào trong tiếp tục công việc tắm rửa.

Hạ Dương nhìn cặp mông tròn đầy, lắc lắc theo mỗi bước đi xiêu vẹo của anh, không nhịn được bụm miệng cười, thì ra anh ta cũng xấu hổ, chắc đang cố gắng lắm mới giữ bình tĩnh như vậy:

- Yên tâm đi, em chưa nhìn thấy gì đâu. Nói xong câu này, nàng đưa 3 ngón tay lên che mắt, trong khi chân mình vẫn đóng đinh tại chỗ. “Hô hô, lần trước ở nhà em anh cũng nói với em “không nhìn thấy gì đâu”, em chỉ học tập thôi mà.”

Ngọc đang quay lưng lại với nàng, nghe nàng giễu mình thế, không cam lòng quay lại đối mặt với nàng, tạo dáng chống tay vào hông, tay kia dựa lên tường:

- Thế này là em nhìn thẩy rồi chứ gì?

Sặc. Phụt máu.

Tại vì lúc nãy nàng giả bộ, mấy ngón tay của nàng có che mắt kín mít đâu, thế nên qua khe hổng kia nàng nhìn thấy hết, rõ mồm một luôn.

Thực ra thì chân nàng đang rất run, đứng còn không vững nữa, nghe chừng ổng này cao thủ hơn mình tưởng nhiều khiến Hạ Dương nàng không biết phải làm sao. Trong phút chốc nhanh trí, nhớ mang máng đã đọc ở một bộ tiểu thuyết nào đấy, nheo mắt nhìn vào bên trong, nàng rụt tay lại, xoa xoa cằm:

- Coi bộ “thằng cu” của anh còn nhỏ lắm, chịu khó tẩm bổ cho em nó nhá.

Dứt lời, nàng kiêu hãnh, huênh hoang bắt chéo 2 tay ra sau lưng, chậm rãi xoay người chuồn khỏi bãi chiến trường.

Ngọc hoàn toàn không ngờ đến phản ứng của cô nàng lại như vậy, tưởng sẽ “đì” được nàng nên mới chấp nhận hi sinh mất mát lần nữa, ai dè lại nghe nàng nói mình như thế, tinh thần suy sụp cực điểm.

Khi mặc quần áo xong đi ra ngoài, anh nhìn Hạ Dương đang đọc truyện tranh online cười thích thú, bực mình tiến lại gần, gập lap lại:

- Em làm tổn thương tinh thần anh nghiêm trọng vậy mà còn ngồi đây cười được hả?

- Ô hay? Em có làm gì tinh thần anh đâu? Hạ Dương trề môi.

- Còn không à? Em xâm phạm đến cơ thể anh, làm ảnh hưởng đến tâm hồn anh.

- Không có nha, người ta đã nói là không nhìn thấy gì rồi mà.

- Không nhận tội à, xem anh xử em thế nào. Nói rồi Ngọc giơ móng vuốt của mình ra cù nách nàng.

Hạ Dương nhàn nhã cười:

- Em chưa nói với anh là em không có lông buồn à? Hô hô, đắc ý cười lớn.

- Hừm…

Ngọc tỏ vẻ buồn bực, à, có rồi, phải hành hạ nàng một tý.

Túm chân trái của Hạ Dương, giơ lên tầm ngang bụng mình, khiến nửa người trên của nàng bật ngửa ra giường, Ngọc vuốt ve mơn trớn gan bàn chân nàng.

Cứ ngỡ làm thế này sẽ khiến cô nhóc cười lăn lộn, nên khi chứng kiến bộ dạng lim dim mắt hưởng thụ của Hạ Dương, Ngọc càng buồn bực, buông tay ném chân nàng phịch một cái xuống giường:

- Sao thế? Đang thích mà…?

- Hừm. Không chơi với em nữa.

- Ha ha, anh không có phương thức “trừng trị” nào tiến bộ hơn à? Hạ Dương cố tình nhấn mạnh 1 tiếng trừng trị kia.

Ngọc ngửa mặt lên trời cảm thán, chợt có một ý nghĩ lóe lên, ánh mắt gian tà liếc nhìn nàng đang nằm trên giường:

- Anh sẽ không để em thất vọng đâu.

- Oh, Bổn cung hi vọng là như vậy. Bắt chước cách nói chuyện của Hoàng hậu trong mấy phim cổ trang Trung Quốc, Hạ Dương thách thức ai đó.

- Là em nói đấy nhá.

Dứt lời, không để nàng phản hồi một câu nào, Ngọc chồm lên giường.

- Ê, làm gì đó, không chơi bẩn, phạm luật, phạm luật. Nàng lúc này mới nhớ ra, Như Phong mỗi lần không áp chế được mình luôn giở trò cưỡng hôn nàng, chẳng nhẽ đến lượt Ngọc cũng như vậy?

- Ha..ha…., nhột quá, xin thua, em…xin …thua…

Hạ Dương không chịu đựng được hành hạ của Ngọc, khúc khích cười không ngừng, nhanh chóng xin hàng.

Đáng tiếc là, Ngọc hình như không có ý định dừng lại hành động của mình, lưỡi anh vẫn kịch liệt trêu đùa với đôi tai, gáy và cổ của nàng.

Hạ Dương bị ép dưới sức nặng cơ thể của anh, tai và cổ của mình bị Ngọc chọc ghẹo đến thảm hại, tay bị giữ chặt không thể phản kháng, miệng không ngừng cười:

- Dừng… lại…. đi, có… người kìa. Hạ Dương thì thào ngắt quãng trong tiếng cười.

Quả nhiên có tác dụng.

Thấy Ngọc nhoài người nhổm dậy, sức mạnh lúc này cũng giảm đi, Hạ Dương tranh thủ thời cơ để lách người ra khỏi anh.

Giây phút xoay người nhìn ra cửa, chỉ thấy cánh cửa vẫn khép hờ, không hề có một bóng người, mới ngộ ra mình bị Hạ Dương lừa đẹp.

Lập tức quay người lại, thấy cô nàng đang tính bài chuồn, nhếch môi cười:

- Thế nào? Sợ rồi phải không?

- Hehe, Hạ Dương cười nhăn nhở, bĩu môi nói, ờ, ai ngờ anh lại chơi xấu như thế.

- Xấu đẹp gì, nửa thân dưới vẫn ở trên người nàng, Ngọc hít hít mũi kìm nén cảm xúc, mà này, giờ anh mới nhớ ra, anh chưa được hôn em.

- Xì, hôn hít gì, tránh ra đi. Hạ Dương phủi tay, nàng đã có không ít kinh nghiệm hôn cùng Như Phong rồi, cảm giác chẳng có gì hay ho cả, thậm chí mỗi lần thấy Như Phong cuồng hôn mình, rất khó chịu vì cảm thấy “bẩn bẩn” làm sao ấy.

- Ồ, làm sao bây giờ nhỉ? Nhìn em lẩn trốn thế này anh lại càng muốn hôn em, cho anh hôn em một cái nhé? Một cái thôi?

Hạ Dương phì cười, về điểm này Ngọc không giống với Như Phong của nàng, anh ấy chẳng bao giờ hôn nàng mà “xin phép” cả:

- Không có đâu, đợi kiếp sau đi.

- Này, em đang thề thốt sẽ yêu anh đến tận kiếp sau cơ à? Ngọc suy diễn câu nói của nàng, kiếp này yêu em còn không được hôn, chắc gì kiếp sau được.

- Nói gì thế? Anh thấy việc hôn hay không quan trọng thế à? Nàng liếc mắt nhìn.

- Đương nhiên. Người ta yêu em mới muốn, chứ không dưng anh muốn à?

- Ờ, được rồi, Hạ Dương quyết định nhượng bộ anh một lần, hôn cũng được nhưng anh đứng lên đi đã. Nàng thỏa hiệp, tất nhiên là có ý định chuồn ngầm rồi.

- Khi anh đứng lên em sẽ chạy mất chứ gì? Ngọc nhìn nàng nghi ngờ, chi bằng cứ vậy hôn đi.

Nói xong câu này, Ngọc không để nàng kịp phản đối, trực tiếp cúi người xuống.

Run.

Nằm dưới cơ thể của anh, lần đầu tiên bị anh hôn, Hạ Dương cảm nhận được trống ngực đánh liên hồi, tim đập thình thịch, toàn thân run lên.

Bờ môi bị anh liếm mút rồi cắn nhẹ khiến nàng quên mất ý định phản kháng, mắt mở to nhìn đôi mắt anh ở rất gần.

Ý nghĩ lúc này của nàng là: cách hôn rất khác với những gì mình được trải nghiệm, không có cái kiểu đưa lưỡi của anh vào miệng mình giống như ai đó, thật may quá.

Nhận thấy Hạ Dương không phối hợp, Ngọc bất đắc dĩ rời khỏi miệng nàng, vẫn chống tay trên giường để cho khoảng cách hai khuôn mặt thật gần:

- Thấy thế nào? Ngọc hỏi nàng, vô thức dùng lưỡi liếm liếm môi.

Hạ Dương nghe chất giọng có phần khàn khàn đục đục, trầm ấm của anh, cảm nhận được chỗ nào đó của anh có sự thay đổi, đặt một câu hỏi để đánh lạc hướng ý niệm của anh:

- Sao khi hôn anh lại mở mắt?

- Phì, thì con gái nhắm con trai phải mở chứ?

- Thấy trên phim cả hai cũng nhắm mà? Hạ Dương định nói, Như Phong cũng nhắm mắt chứ không mở như anh, lại phân vân rồi không nói ra.

- Xùy, tin phim ảnh làm gì, thực tế khác xa.

- Khác cái gì mà khác, em thấy là do anh ngày xưa hôn người yêu cũ đã quen kiểu này rồi, chắc là vừa hôn trộm vừa nhìn đề phòng bố chị ấy thả chó đuổi anh. Hạ Dương mới biết anh từng có người yêu là nhờ mẹ nàng nói, nhân tiện châm chọc anh.

- Chuẩn. Ngọc không giải thích gì, chỉ cười thừa nhận coi như nàng nói đúng.

Hạ Dương vốn định tự khen mình một câu “em thì lúc nào chẳng đúng”, nhưng lời chưa kịp nói ra đã nghe thấy một thanh âm khác:

- Anh ơi, tối có “đập phá” gì không để em còn liệu, đang có đứa bạn rủ em đi chơi. Thủy đã mở cửa ngó vào hỏi Ngọc.

- A?

- A!

Hai bên đều bất ngờ “a” lên một tiếng.

- Ui, em xin lỗi, quên mất là anh đang ở cùng chị ấy, 2 người cứ tiếp túc nhé.

Thủy rút lui, đóng cửa chuồn lẹ, vội chạy về phòng mình than thở với anh Duy:

- Trời ơi, xấu hổ quá đi mất.

- Sao thế? Đúng lúc thấy 2 người họ hôn nhau chứ gì? Duy cười phỏng đoán.

- Còn hơn cả hôn đấy chứ? Đố anh biết em vừa nhìn thấy gì?

Duy chưa kịp trả lời câu hỏi của cô em gái, đã nghe thấy tiếng la thất thanh của anh trai ở phòng bên cạnh, liền nhún vai:

- Lần này em sẽ chết với anh ấy cho mà xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.