- Tập hợp! Còn thiếu ai nữa ko? Lượt tiếp theo là lớp chúng ta đó. Hạ Dương cố gắng gào lớn nhắc các bạn của mình trong đám ồn ào.
- Sẵn sàng. Tiếng 4 đứa con trai hô lớn át hết cả giọng nữ oanh vàng thánh thót của các nàng có thể khiến Hạ Dương an tâm hơn, chí ít thì chúng nó cũng ko thấy khó mà bỏ cuộc. haiz…
- Ah, nhưng mà lớp trưởng, thầy chủ nhiệm chưa thấy đâu, ko biết là có kịp tham gia ko? 1 tên băn khoăn hỏi nàng.
- Hả? Thầy Phong chưa đến trường ấy hả? Đùa chắc, lão này muốn dìm chết tụi mình à? Thiếu đứa nào thì còn bù gấp được chứ ko có giáo viên thì ko đủ điều kiện đâu. Nàng ngó quanh ngó quẩn tìm người.
- Ah, thầy ơi, chúng em ở đây. Có đứa nào vẫy tay gọi lớn.
- Xin lỗi nha, thầy đến muộn mất một chút, may vẫn còn kịp. Các em nhanh đeo găng tay vào đi, phải cố sức mà kéo đó nha, tìm mãi mới thấy cái loại này ko trơn, ma sát rất tốt.
Ồ, thì ra đến muộn là vì chuẩn bị găng tay “xịn” này, đứa nào đứa ấy nghĩ đến điều này nên cũng ko để bụng, duy chỉ có Hạ Dương nàng.
- Sao thế?
- Em ko cần. Hạ Dương quay đi thẳng thừng, đồ của Như Phong nàng sẽ ko nhận bừa bãi nữa.
Cái gì chứ? Muốn bằng cái này để bịt miệng nàng sao? Sự thật đến giờ phút này, nàng càng thêm căm hận Như Phong.
Ban đầu nàng vốn nghĩ là kéo co giống như hồi cấp 2, dùng dây thừng để kéo nên mới nói với lão sợ đau tay ko muốn đi, lão lại “nửa tỉnh nửa mê” hỏi nàng “muốn để cho người con gái khác ôm eo lão hả” khiến nàng hiểu nhầm kéo co truyền thống nên ko có chuẩn bị găng tay cho mình. Lúc này nhìn các lớp khác thi đấu trước nàng mới vỡ lẽ, thì ra suy nghĩ của nàng đúng…??? Nàng ngu ngốc bị lừa rồi. haizz…
- Tiếp theo xin mời D1 với A3 ra trận nào….!! Trên loa phóng thanh đã xướng tên của lớp nàng.
- Nhanh, 1 nam 1 nữ xen kẽ nhau. Thầy chủ nhiệm sẽ đứng đầu, lớp mình cố lên! Hạ Dương chỉ đạo mọi người.
Khách quan mà nói thì đội ngũ của lớp nàng cũng ko đến nỗi nhỏ con, lại còn thêm sự trợ giúp của một ông thầy khỏe mạnh có thừa nên dễ dàng vượt qua các lớp khác để tranh giải nhất nhì với 12A4 bên khối A.
- 12D1 Winner. Yeh!! 10 người thi đấu cùng đặt tay phải vào với nhau hô lớn, cổ vũ tinh thần.
Phía đội bạn cũng ko thua kém hô to “12A4 vô địch”. Nhìn đến đối thủ, Hạ Dương nàng ko khỏi âm thầm lè lưỡi. Mặc dù lớp A4 do cô Thùy gầy yếu chủ nhiệm, lớp nàng nhìn qua có vẻ lợi thế hơn nhưng thực chất thì 5 thằng con trai của lớp đó hơn hẳn so với mặt bằng chung của các nàng. Chưa kể bạn Thoa Tạ tham gia kéo co, e rằng đội nàng khó giành phần thắng được. Đành phải cố gắng hết sức thôi.
Cảm giác bàn tay như bị tước mất lớp da, xát vào dây thừng thô to khiến bàn tay nàng đau buốt, thực tế là từ đầu đến giờ, qua bao nhiêu trận nàng vẫn để tay trần mà kéo, trận cuối này có lẽ ko chịu được mất.
Dự đoán của nàng ko hề sai một tí nào, sau một lúc giằng co thì chiếc khăn đỏ buộc ở giữa sợi dây cũng lệch qua vạch vôi của đội A4.
Shit!
Thua rồi.
Trong khi những người khác chán nản ném dây thừng xuống đất, giải tán về “trại” mình đập phá (nói là trại nhưng thực chất là phòng học đã được trang trí, coi như là trại để chấm điểm giữa các lớp, haiz… thông cảm vì thiếu diện tích), Hạ Dương lủi thủi 1 mình đến ngồi ở ghế đá dưới gốc cây xà cừ lâu năm, nhìn lại bàn tay mình mà ấm ức.
Chảy máu rồi, chết tiệt, hic. Đau ghê gớm. Biết thế này mượn chúng nó cái khăn quấn vào cho đỡ, huhu
- Có đau lắm ko? Như Phong đột ngột xuất hiện cúi đầu hỏi nàng.
Hạ Dương vội vàng rụt tay về sau lưng, đáp:
- em ko sao, thầy đừng lo.
Nói vậy cứ nghĩ Như Phong sẽ tự ái vì bị mình từ chối quan tâm mà rời đi, ai dè, lão lại ngang nhiên ngồi xuống cạnh nàng, tay trực tiếp kéo tay nàng ra trước:
- Thế này mà còn nói ko sao? Ngang bướng quá rồi đấy. Như Phong trách nàng nhưng giọng nói vẫn nồng đượm yêu chiều, ko hề gắt gỏng lên nhìn nàng. Tạm thời cứ dán cái này vào đã, về tính sau. Dứt lời chẳng biết lấy đâu ra mấy miếng urgo, bóc, dán bịt lại các vết xước.
Chậc. Có chút cảm động, Hạ Dương nàng ngước mắt nhìn mặt Như Phong ko nói câu nào, làm gì được khi nàng giằng tay về lại bị lão dùng vũ lực lôi lại đặt lên chân lão ha?
- Em làm rất tốt, chuyện để tất cả các bạn đi cổ vũ, đúng là hay hơn khi để 1 số bạn cố định cổ động cho tất cả các mục, rất tuyệt đó.
- Đâu có ạ, em làm sao dám thông minh hơn thầy? Thôi, em vào lớp trước đây. Nói rồi nàng đứng dậy rời đi cũng chẳng nói 1 tiếng cảm ơn nào cả, để lại Như Phong ngồi đó nhìn theo bóng nàng mờ dần.
- À, thầy sẽ còn thấy nhiều điều bất ngờ khác nữa đấy, ko phải như bản kế hoạch cuả thầy đâu. Đứng cách Như Phong 1 khoảng, Hạ Dương đột nhiên quay lại nói lớn.
Thật sự là ko còn muốn dựa vào anh nữa sao? Nhưng mà anh lại muốn….
Như Phong nghĩ đến điều này khi nghe câu nói đó của nàng. Trong đầu lại lóe lên ý tưởng mới, sức mạnh tập thể. Phải, chính là dư luận đám đông, Hạ Dương đã dùng cái này cho hội thi kéo co, vậy chàng cũng nên dùng thử 1 lần chứ nhỉ?
Chẳng mấy chốc mà màn đêm buông xuống, tất cả các lớp đều đã ăn uống hò hét xong cả, nhanh chóng tập trung trước sân khấu trường để chào đón một đêm ấn tượng nhất của thời học sinh.
Nói thật, được mấy khi nhà trường “lên cơn” mà tổ chức ghi dấu kỉ niệm cho các nàng thế này? Anh chị khóa trước cũng ko có tiết mục này, các nàng phúc phận lớn đúng dịp ban lãnh đạo nhà trường “trúng gió” thật là hạnh phúc.
- Xin mời các bạn giữ ổn định theo đơn vị lớp mình vì chúng ta đang tiến đến 1 cuộc thi ko kém phần gay go và hấp dẫn với tên gọi “Trên sàn đất – walk”. Chúng ta cùng chào đón thành phần ban giám khảo, bao gồm…..
Phía trên sân khấu bạn bí thư liên chi đoàn giới thiệu về phần thi diễn thời trang, trong này Hạ Dương cùng các bạn đang líu ríu mặc đồ trang điểm. Mỗi lớp đều có 1 phòng riêng để chuẩn bị trước khi ra sân khấu, lớp nàng được phân ở 1 góc cuối hành lang phụ, từ chỗ này có thể nhìn thấy sân khấu khá rõ nên ko ít người cứ nhốn nhào vừa thay vừa ngó mắt ra xem.
- Chu choa, mày ơi, bọn A1 khéo nhỉ? Chúng nó kiếm đâu mấy thằng con trai lẻo khẻo thế kia nhỉ? Chẳng bù cho lớp mình ko đứa nào chịu đi.
- Hả? 5 đứa nó là con trai à? Eo ui, kinh, chân nhỏ như con gái ý, lại đi giày cao gót như đúng rồi, sặc.
- Ko nghe nói đấy à, đặc sắc chính là cả 5 tên kia đều là nam giả nữ đấy, mày có nhận ra được ko? Nghe cả sân trường xuýt xoa kìa? Bọn nó dễ được giải nhất nhỉ?
- Này, mấy bà thôi tám nhảm đi, lớp chúng ta sẽ khiến cả trường bùng nổ chứ ko chỉ có thế thôi đâu. Vậy nên chú tâm vào thay đồ cho tui, rảnh rỗi thì luyện lại cách đi đứng đi, nè Thanh Thủy, đã nhớ phần thể hiện của cậu chưa? Nhớ bước đi phải thanh thoát như múa đó, ko thành vấn đề với bà chứ? Còn Quỳnh, bà phải tập lại chút nữa, dáng đi càng tự tin càng tốt, hiểu ko?
- Rồi, ok! Ok! Tụi tui ko nói nữa…
Hạ Dương nhắc nhở căn dặn mấy người xong thở phào, vuốt mồ hôi. Nói thật nàng ko tự tin lắm với phần chỉnh sửa thay đổi diễn viên cùng mấy bản thiết kế của mình, nhưng theo nàng nghĩ thì A1 chưa chắc đã giành giải nhất, họ đã quên đi mất 1 điều quan trọng hơn cả ấn tượng chính là chủ đề của bộ thiết kế và ý nghĩa của từng trang phục. Nghe lời bình đã thấy ko ổn, chưa khai thác hết được mà cũng ko có điểm nhấn, chẹp chẹp, thông cảm cho mấy bạn bên khối A kém văn thơ vậy.
- Ê, đến lớp mình rồi đó, hết C2 rồi, mau ra sau cánh gà đi. Thùy Dương nhận chân phục vụ chạy vào báo cáo.
- Ok!
Hiệu quả thực tồi. Các nàng mới đi ra khỏi phòng thay đồ đã thu hút ko ít ánh mắt tò mò của các bạn lớp khác rồi, nghe có vẻ triển vọng đó.
Mỗi lần 1 nữ người mẫu nghiệp dư lớp nàng ra trình diễn đều khiến cả trường cười nghiêng ngả trong tiếng nhạc nền thoắt mạnh mẽ, chốc lại chuyển nhẹ nhàng êm du. Haha đấy chính là thành quả mà nàng hì hục nhờ người ghép nhạc mới có một CD mong muốn độc đáo vậy đó.
Thanh Thủy bước ra với bộ áo đen choàng hình cánh dơi, nàng vinh hạnh được đóng giả làm chim én bay lượn trên “ko trung” với thông điệp hãy bảo vệ loài chim sắp bị rơi vào tuyệt chủng này.
Bộ trang phục đầu tiên đi ra, nhìn cái gật đầu của ban giám khảo các nàng thỏa mãn hơn nhiều, lần lượt sau đó là bộ váy ngắn làm từ chai nhựa, bộ quần áo bụi đời được kết từ những túi nilon, bộ quần áo “thùng rác” làm từ hộp xốp… mỗi thứ đều có ý nghĩa giá trị riêng cuốn hút và lôi kéo rất nhiều người vào qua cách thể hiện riêng biệt kết hợp với giọng nói truyền cảm của Lê Vân sau cánh gà.
Kết thúc phần biểu diễn của lớp nàng là 1 tràng pháo tay ròn rã, Hạ Dương cười thỏa mãn, cho dù là ko có giải thì nàng cũng đã rất thành công.
- Trong khi chờ đợi ban giáo khảo trao đổi và đưa ra quyết định, chúng ta hãy cùng thưởng thức 1 giọng ca vô cùng đặc biệt đến từ chi đoàn 12D1. Xin cho một tràng pháo tay thật lớn nào các bạn!!!
Sặc.
Các nàng vừa lui lại sân khấu đã nghe thấy trên loa trường như vậy, cũng nhiệt tình vỗ tay mặc dù chẳng biết là thằng nào can đảm thế? Cứ nhắc đến tên lớp mình đã thấy oai rồi, vỗ tay, vỗ tay đi.
Oh Who is there?
Trước của phòng thay đồ, mấy nàng tròn mắt, kia ko phải là Phong ca sao? Phong ca hát ấy ah? Woa rất đỉnh đó, có thể đi thi sao mai chứ chẳng chơi, chống cằm ngoài hành lang hóng tí.
Giọng Như Phong thật trầm ấm…
“Hôm nay, đứng trên sân khấu này, hi vọng tôi ko còn là thầy giáo của các em, 1 lần này có thể như 1 người bạn của học sinh của mình để chúng ta ko có cái gọi là khái niệm chia tay. Có thể người thầy sẽ đi qua cuộc đời các em khi các em ra khỏi trường, thế nhưng tình bạn sẽ theo các em mãi mãi. Dù có những lúc giận hờn nhưng sau này chúng ta cũng sẽ hiểu cho nhau và trân trọng nó hơn. Tuy nhiên, nói vậy ko có nghĩa là ca khúc tôi gửi tới các em nói về tình bạn, ngược lại, đó là 1 bài hát về tình yêu. Đực biệt, ngày hôm nay, tôi xin gửi tới 1 người con gái bài hát này, cô gái đó cũng đang có mặt trong trường chúng ta khúc ca “Love to be loved by you!” (http://www.youtube.com/watch?v=Xc4L78-diRo
).
Ồ???? Thật ngưỡng mộ. Cô gái nào đó thật hạnh phúc quá đi!!1 Ta muốn ta muốn a…
Sân trường phút chốc sau lời nói của Như Phong mà xôn xao, có lẽ là cô giáo mới về đầu năm chăng? Cô đó vừa trẻ vừa xinh…. Blabla….
- Ê mày? Hổng lẽ ổng ngoại tình à? Hay là vợ A Lốc cũng đến đây? Thùy Dương đứng cạnh nàng huých tay hỏi.
- Xì, tao chưa nghe nói đến người nhà cũng có thể đến dự đâu, mày cứ mong là mình đi. Haha
- Hứ, khỏi nói, tao biết lão chẳng để ý đến tao xì…
- Biết mình vậy là tốt, hoan nghênh hoan nghênh…
- Cái con ranh này, tao nói vậy mà mày cũng đồng ý à? Hở hở?
- Thôi đi, trật tự coi, nghe xem là bài nào đã.
- Ôi dào, có gì hay, bài này tao nghe cả chục lần rồi, có gì mới mẻ chứ?
- Ờ, vậy à? Về gửi tao link nghe thử coi, nghe lão hát cũng hay hay, mà nhớ có cả lời dịch luôn đấy nhá, chứ cho toàn tiếng anh bố tao hiểu được.
- Xí, vậy cũng nói mày học khối D, ko xấu hổ hả con? Thùy Dương ha hả cười lớn.
Hạ Dương cũng chẳng thèm tranh luận gì thêm, nàng ko phải là ko hiểu hết, chỉ là muốn hiểu cho cặn kẽ 1 chút mà thôi. Tâm ý người ta, ko thể nào ko nhận, huống hồ… hình như…tim nàng đang khóc.
- Ây, Dương, Ngọc nó đang ở ngoài kia đợi em đó. Anh Nam bảo vệ tìm thấy nàng liền gọi.
- Dạ? Anh Ngọc ấy hả? Nàng cũng ko lạ anh Nam biết hắn, dù sao hắn là khách quen, lại còn hay đến giúp mẹ nàng nữa.
- Ưh, nó đến tìm em, nhưng anh ko cho vào được nên kêu đợi ngoài cổng trường. thông cảm nha, quy định rồi.
- Dạ, ko có gì mà anh, em ra xem có chuyện gì đã. Hạ Dương vội vàng roqif hành lang chạy ra ngoài.
- Anh đến tận trường em làm gì vậy?
- Ah, hì, nghe nói tối nay em cũng lên sân khấu, định vào làm mấy pô ảnh, tiện thể cổ vũ bà xã giành giải rút mà bảo vệ ko cho vô đó, đau thiệt.
- Xí, thối tha nhà anh, cổ vũ thế anh ở nhà thì hơn đó. Nàng trề môi ra vẻ ta đây ko cần.
- Này, hình như tên đó đang hát Love to be loved nha?
- Zê, nàng so vai, kinh nha, anh cũng giỏi tiếng anh vậy? Nghe biết liền hà?
- Cái đầu ngốc của bà xã anh mới ko biết đó, xem ra là đang muốn xin lỗi em đó, tính sao?
- Tính cái gì mà tính? Hôm trước anh vừa tỏ tình với em mà hôm nay đã đi lo cho tình địch thế cơ à? Xem ra anh mới là ngốc chứ?
- Ưh, Ngọc cúi đầu thừa nhận, ông xã em là ngốc nên mới để em có cơ hội ngoại tình ấy chứ? Chà chà, thú vị nghen, học sinh với…ưm..mm o….ay….a…. (bỏ tay ra)
- Này, anh mà còn lảm nhảm linh tinh là liệu hồn đó. Hạ Dương trợn mắt đe dọa, tay ko ngừng bịt chặt miệng Ngọc.
- Hàng, hàng, giơ 2 tay chịu trói, được rồi, thì anh ko nói nữa, cái này tặng cho em đấy.
- Gì đây? Em còn chưa biết có được giải hay ko mà anh đã tặng quà chúc mừng rồi cơ à?
- Chúc em thua cuộc thì có, hứ, vậy nha, a đi đây, à nhớ là về nhà mới được mở ra xem đó.
- Ờ, anh về trước đi. Nàng cũng giơ tay lên bye bye, ko hiểu là có ý gì mà bí mật vậy?
Nhưng mà, cái chính là trời sinh ra nàng tò mò, hiếu kì có thừa…
Để nàng về nhà xem ấy hả? Có mà đợi kiếp sau.
Hạ Dương vừa đi vừa mở ra xem.
Chậc, là 1 tấm ảnh sao?
1 cô gái ngồi dưới mưa, 2 chân khép chặt lại với nhau, cái dù màu nâu đậm phía trên ngăn những giọt nước vô tình.
Mình? Đây là mình mà?
Chuyện gì đây, bức ảnh này mình chụp khi nào, sao anh Ngọc lại có ha?
“Xin mời đại diện lớp 12D1 lên nhận giải nhì kéo co và giải nhất “đất-walk”, xin nhắc lại lần nữa, đại diện của lớp 12 D1 đâu ạ?”
Cắt đứt dòng suy nghĩ, Hạ Dương cất vội bức ảnh vào trong túi quần mà chưa kịp nhìn đến dòng chữ phía sau “Người con gái dưới mưa 2006”.