Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 72: Chương 72: Khi người đàn ông khóc




Cảm giác bị đè nặng lên vùng ngực khiến Hạ Dương ko khỏi khó chịu, một sức mạnh vô hình nào đó đè lên cơ thể làm nàng gần như ko thể hô hấp được, Hạ Dương cố gắng giãy dụa để thoát khỏi sự bức bối đó. Nhưng lạ thay, dù nàng cố gắng vùng vẫy thế nào cũng ko thể hít lấy một hơi thở trọn vẹn, rất nặng, tựa như có một tảng đá khổng lồ đặt trên người nàng vậy.

Nàng muốn mở mắt ra để xem cái vật thể đè lên cơ thể nàng là cái gì, nhưng ko hiểu sao dù đã có ý thức sẽ làm vậy mí mắt vẫn nhắm nghiền ko một khe ánh sáng lọt vào.

Bản năng thôi thúc, nàng há miệng ra để không khí lùa vào, gấp gáp hít lấy sự sống.

Bất chợt, cảm thấy ướt át, giống như 1 cơn lũ tràn về dữ dội, lạnh lùng quét sạch mọi thứ ko chừa ngõ ngách nào, nàng cảm nhận được khoang miệng của mình bị “đóng chặt”, khó thở, toàn thân nóng bừng.

Giống như bị ném vào lò lửa, nàng có một khao khát mãnh liệt được tắm biển, nước biển mát lạnh, sóng biển dạt dào, bờ cát trắng phẳng lì… tựa như có 1 phép màu, ngay cái khoảnh khắc nàng ham muốn điều đó vô cùng, toàn thân cảm thấy mát lạnh, êm ái, có gì đó rung lên từ trong trái tim nàng, cảm giác như được ai đó vuốt ve chiều chuộng.

Phút giây khoan khoái ấy chầm chậm trôi qua rồi trở lại, một phút khó chịu, một phút thư thái, nàng dường như đang đắm chìm trong đó ko rời, mãi luẩn quẩn trong cái vòng tròn cảm giác ấy.

Đau!

Cảm giác đau như bị ai đó đâm vào cơ thể một mũi dao, rạch một vết thương, chảy máu.

Cảm giác đau đớn đó rất chân thật, Hạ Dương bàng hoàng tỉnh dậy từ cơn mê, đôi mắt khó khăn đón nhận thứ ánh sáng mờ nhạt.

Một khuôn mặt ko lấy làm xa lạ.

Đó là thứ đầu tiên đập vào mắt nàng. Nàng cũng ko hiểu tại sao anh lại xuất hiện ở đây?

Nàng thấy đầu đau như búa bổ, quay sang một bên tránh khuôn mặt kia đang ở rất gần mình thay vì 1 lời chào, giật mình nhìn thấy cảnh tượng trong tấm gương lớn.

Trong tấm gương bên cạnh giường lớn đó, có 1 nam 1 nữ ko mặc bất kì cái gì trên người, người con trai tay chống 2 bên cô gái, mặt gần như đối mặt với người kia, thân dưới chạm khít vào nhau.

Ý thức nhanh chóng trở về, Hạ Dương lúc này mới kinh hoàng nhìn ra, anh ta đã làm gì với mình.

- Bốp! Nàng ban tặng anh ta 1 cái tát.

Sợ hãi.

Cảm giác của nàng lúc này vô cùng sợ hãi.

Nàng đã làm gì? Hắn ta đã làm gì? Hình ảnh kia là minh chứng rõ ràng nhất buộc tội nàng.

Đẩy mạnh anh ta ra khỏi cơ thể mình, Hạ Dương kéo tấm chăn che kín toàn thân mình, đôi mắt vằn lên những tia đỏ căm hận:

-Anh…nàng ko biết nói gì sau tiếng gọi đó, muốn ăn tươi nuốt sống anh ta, muốn băm vằm anh ta thành ngàn mảnh, … đồ chó đểu. Nàng thề, có lẽ đây là tiếng nói tục nhất của nàng trong suốt 18 năm qua.

Nhếch mép cười, chàng trai cũng ko vội vã tiến đến gần cô, thỏa mái để thân thể mình lõa lồ bước xuống giường, tiến đến cái bàn nhỏ, bật nắp lon bia uống một hơi trước đôi mắt theo dõi chằm chằm của nàng, nhạt nhẽo nói với nàng:

-Cảm ơn, em quá khen. Ko ngờ thằng “chó đểu” này là người đầu tiên của em đấy, hắn ta hất hàm ra hiệu cho nàng nhìn về chỗ nào đó trên giường, thằng Phong chơi đẹp ra phết. Sau đó, hắn lạnh lùng bước về phía phòng tắm, trước khi đóng cửa còn nháy mắt với nàng.

Hạ Dương co rúm người trong một góc nhỏ, đôi mắt nhòe lệ nhìn về những giọt máu đỏ tươi kia, nàng hiểu, đó là dấu hiệu của sự thất tiết.

Máu, rất nhiều máu…, màu đỏ nhức mắt, màu đỏ làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong nàng.

Nhưng rất nhanh lý trí quay trở lại, nàng ko thể ở đây mà khóc lóc đau khổ như vậy được, vội vàng mặc lại quần áo bị vứt lung tung trên sàn nhà, vẫn may nàng luôn để đồ dự phòng trong túi xách.

Mặc đồ với tốc độ chóng mặt, Hạ Dương chạy lại chiếc cửa ra vào duy nhất.

Khóa! Mẹ kiếp, chìa khóa ở đâu vậy?

Hạ Dương dáo dác tìm xung quanh, lật tung chăn gối lên, lật tung tất cả mọi nơi, kết quả vẫn vô vọng.

Ko có cửa sổ, nàng ko thể thoát ra ngoài được, làm sao đây?

Điện thoại, phải rồi, điện thoại, cuộc gọi đến Như Phong chỉ nghe thấy giọng nói của nữ nhân viên, cùng lúc đó hắn ta từ trong phòng tắm đã đi ra.

-Cạch! Sao hả? Muốn chạy ư? Đâu có dễ thế? Định gọi cho thằng Phong hả? Nó có đến cứu được em ko? Hắn đã ở sát nàng, ngón tay trỏ lướt nhẹ qua mặt nàng mỉa mai.

-Hừ, đưa chìa khóa phòng cho tôi. Giọng nói nàng kiên định, nàng tự nhủ bản thân phải cứng rắn hơn nữa.

-Ha? Hắn cầm chùm chìa khóa trong tay lắc lư trước mắt nàng, em muốn cái này hả? Làm vừa lòng anh trước đã. Rồi hắn thản nhiên ném chùm chìa khóa trong tay “viu” 1 phát, thẳng vào bồn tắm.

Hạ Dương cau mày nhìn theo chiếc phao cứu sinh duy nhất của mình, ko thể lấy được nó ngay lúc này, cắn răng chịu đựng:

-Anh muốn làm gì hả? Nàng bị dồn vào một góc trong căn phòng trợn mắt nhìn hắn.

-Làm gì? Theo em thì 1 trai 1 gái vào nhà nghỉ, chung 1 phòng thì sẽ làm những gì? Cái gì cần làm cũng đã làm rồi, còn ngại ngần gì nữa? Dứt lời, hắn lôi tay nàng, phũ phàng ném nàng lên giường.

Hạ Dương vội vàng bò dậy, ném bất cứ thứ gì mình nhặt được vào mặt hắn, hét lớn:

-Cút! Anh cút ngay! Đừng có chạm vào tôi.

-Haha…

Đáng tiếc, sự đánh trả của nàng chỉ như gãi ngứa cho hắn ta mà thôi, nàng cuối cùng vẫn bị hắn tóm gọn.

-Phụt! Nàng nhổ bãi nước miếng vào mặt hắn, khốn nạn, tôi là người yêu của bạn thân anh, anh có còn là người nữa ko hả? Nàng thử cố gắng nói lý với hắn.

Hắn với tay lấy khăn giấy lau mặt, ko hề tức giận với hành động của nàng:

-Tôi có gì kém nó sao? Hắn yêu em, tôi cũng thích em. Tôi thích em từ lần đầu tiên nhìn thấy em trong bộ váy hồng đó, rất đẹp. Nếu tôi quen trước, em đã là của tôi rồi.

-Đừng có mơ, tôi phỉ nhổ, cái loại trơ tráo phản bội bạn bè như anh tôi ko bao giờ thèm.

-Miệng lưỡi sắc quá đấy, ko ngờ thằng Phong lại có 1 cô bồ trẻ đẹp như vầy, em cũng đừng si nó quá, nó chỉ coi em là bồ nó thôi, đời này kiếp này nó chỉ yêu được một người phụ nữ, haha, trớ trêu thay người đó lại là ước mơ một đời của tôi. Rồi sao? Nó ko có được người đàn bà đó, cuối cùng thì bồ nó hiện tại cũng là của tôi? Haha Hắn cười điên dại sung sướng

-Thì ra là anh ghen tị với anh Phong. Quá thường! Loại đàn ông kém cỏi như anh ko bao giờ được như anh ấy.

-Thật ko? Đừng quên, nó còn chưa chạm được đến chỗ này của em. Bàn tay hắn sờ đến vị trí kín đáo nhất của nàng nói ẩn ý.

-Bì ổi, vô liêm sỉ. Anh quên mất là còn vợ con anh ở nhà à?

-Yên tâm, vợ anh ko quản anh chặt chẽ lắm đâu, cô ấy lo cho cái thai nhiều hơn quan tâm đến anh. Tóm lại là, giờ anh em mình cùng vui vẻ nhé?

Hắn hỏi rồi ko đợi nàng đồng ý đã động thủ, 1 tay giữ chặt 2 tay nàng trên đầu nàng, lấy toàn bộ cơ thể mình đè lên người nàng, 2 chân hắn kìm chặt 2 chân nàng ko để nàng vùng vẫy.

Không cam chịu nhưng ko có sức lực để phản kháng nữa, sau khi giãy ra khỏi hắn ko được Hạ Dương cắn răng để mặc hắn, toàn thân cứng đơ, chỉ duy nhất một dòng nước đang chuyển động.

Hình ảnh Như Phong tươi cười hiện ra trước mắt nàng, nụ cười dịu ngọt đến thế, nàng sẽ ko được nhìn thấy nữa? Nước mắt chảy từ khóe mi thấm xuống đệm, ko có bất kì thứ âm thanh rên rỉ nào. Nàng khóc trong im lặng.

Ko quan tâm đến sự bất động của nàng, hắn ta say sưa liếm mùi cơ thể nàng, vùi đầu vào ngực nàng hít hà. Mỗi động tác đều khiến Hạ Dương nàng kinh tởm.

Đối mặt với chính mình trong tấm gương bên phải, Hạ Dương nhếch mép cười chua xót, “con bà nó” thiết kế ra tấm gương lớn như vậy làm gì? Để nàng nhìn thấy chính mình thê thảm như thế này sao?

Một ý nghĩ vụt thoáng qua trong đầu nàng: chết. Phải, nàng đã ko nên sống từ lâu rồi. Buông xuôi tất cả mọi thứ, Hạ Dương chầm chậm nhắm mắt, nàng ko muốn nhìn thấy cái vật thế kia đâm vào trong cơ thể mình, hận.

Chính vào giây phút ấy, điện thoại nàng đổ chuông.

Từng giai điệu “Can’t let go” cất lên, nàng biết là Như Phong gọi đến, vội vàng với tay để cầm lấy.

Có một cánh tay nhanh hơn, chiếc máy hồng đã nằm trong tay hắn:

-Muốn nghe sao? Nếu nói cho nó biết là em sẽ mất nó mãi mãi đấy. Chỉ cần ko nói ra, trời biết đất biết, anh và em biết, mọi chuyện vẫn sẽ êm đẹp. Sau đó hắn đưa máy cho nàng, vẫn giữ nguyên tư thế ở phía trên người nàng ko dịch chuyển.

“Alo, anh vừa xuống sân bay, em đang ở đâu đấy anh qua đón.”

“Sao vậy? Alo? Em có cầm máy ko?

Hạ Dương ko nói một lời, điện thoại vẫn kề bên tai, lắng nghe từng chữ của Như Phong, nước mắt vẫn lặng lẽ chảy.

Như Phong cảm thấy có chuyện gì đó ko ổn, giọng nói đã trở nên lo lắng hơn “Có chuyện gì đã xảy ra à? Em đang ở nhà hay ở quán?”

-Em…âm thanh mức nghẹn nơi cổ họng ko thoát ra được, Hạ Dương muốn khóc thật to nhưng ko thể làm vậy, chỉ còn cách cố cắn răng ko để âm thanh tiếng khóc của mình bật ra ngoài.

-Được rồi, từ từ nói, trước hết nói cho anh biết em đang ở chỗ nào đã.

-Em ko biết. Hạ Dương nói, nàng thực sự ko biết, thứ mà nàng biết chỉ duy nhất là nhà nghỉ, nhưng nhà nghỉ này ở đâu nàng ko hề biết, nói cho Như Phong thế nào đây?

Như Phong bất lực thở dài, nàng lại định chơi trò trốn tìm với mình sao?

-Em vẫn ổn chứ? Như Phong đành hỏi một câu trung tính, đảm bảo hiện tại người yêu chàng vẫn tốt hay ko.

-…ko…, em…., CỨU EM.

2 tiếng cuối cùng nàng phải cố gắng hét to lên, vì hắn ta đã giành điện thoại từ tay nàng và tắt máy:

- Anh ko đủ kiên nhẫn để đợi em và thằng Phong nói chuyện đâu. Hắn ném điện thoại của nàng ra chiếc ghế sofa, rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Hạ Dương ko giãy giụa, ko phản kháng, nàng lặng im khóc.

Nàng biết, nàng ko thể chống đỡ được hắn, hắn tựa như con hổ đang đói khát lâu ngày vậy, nàng làm thế nào cũng ko thoát, chi bằng mặc kệ cho nó ăn thịt. Ăn xong là nó sẽ no, đúng ko? Ăn xong là nàng cũng chết.

Nàng ko biết liệu Như Phong có nghe thấy tiếng của nàng hay ko, thâm tâm trách mình sao lại ko nói với Như Phong đến cứu nàng ngay từ đầu…, như vậy ít nhất nàng còn có hi vọng.

Nàng thực sự là một con ngốc.

Hạ Dương buông xuôi chịu đựng bị hắn làm nhục, ko biết rằng trong lúc đó Như Phong đã phát điên lên khi gọi điện cho nàng ko được và phải chạy xuôi chạy ngược tìm nàng trong vô vọng.

Bị hành hạ đến mức thân thể rã rời, từng khớp xương đau nhức, Hạ Dương chậm chạp lết từng bươc xuống cầu thang xoắn nhỏ hẹp.

Phải, nàng được hắn thả đi, thả đi sau khi nàng đã ko còn gì cả.

1 tay cầm túi xách, 1 tay xách đôi giày cao gót, Hạ Dương trong bộ quần áo nhàu nhĩ bước ra trước con mắt đầy soi mói khinh bỉ của chị lễ tân.

Phải, người ta khỉnh bỉ nàng cũng đúng thôi, nàng là một đứa con gái ngu ngốc nhất quả đất.

Bước ra khỏi nơi đáng sợ đó, Hạ Dương nhìn quang cảnh xung quanh, xác định là mình đang ở đâu.

Cổ Nhuế. Vẫn may hắn ko mang nàng đến tỉnh khác, nàng biết con đường này.

Bước chân trần trên con đường dọc theo đường ray tàu hỏa, Hạ Dương đau đớn, nhưng nỗi đau thể xác này có là gì so với những gì nàng vừa trải qua?

Hạ Dương một mình đi bộ ra đến đường lớn, vẫy một chiếc taxi rời đi.

Ngồi lên taxi rồi mới vỡ ra, mình ko biết đi đến đâu bây giờ.

Cầu Thăng Long?

Ko được, nhảy xuống sông Hồng sẽ rất khó tìm xác, như vậy lại còn làm khổ ba mẹ nữa.

Chọn 1 nơi hẹp hơn, Hồ Tây chẳng hạn?

Đắn đo suy nghĩ nửa vòng trái đất, Hạ Dương cuối cùng nói với bác tài chở về khu vực nhà mình.

Ngồi một mình trên rào lan can, Hạ Dương quay lưng lại với con đường đông người qua lại, mặt hướng ra nhìn mặt hồ, 2 chân thả thong vào phía bên trong hồ.

Hoàng hôn trên hồ, ráng chiều đỏ rực, rất đẹp.

Cái màu hồng đỏ rực ấy gợi nhắc nàng lại cái cảnh kinh sợ ấy, nàng âm thầm khóc, đôi vãi khẽ rung lên nhè nhẹ.

-Ôi dào, thời buổi này, loại con gái như thế đầy ra đấy, nó cưới cho còn may, ễnh cái bụng ra mà nhiều thằng Sở Khanh nó còn chối ko cưới cho mới khổ bà ah. Đứa nào ngu thì chết thôi. Tiếng nói chanh chua của bà bán hàng nước gần đó vang lên đập vào tai nàng như từng tiếng búa rội lên đầu vậy.

Hạ Dương bặm môi ko nói năng gì, tập trung nghe mấy người họ tán chuyện.

Đúng là dân buôn chuyên nghiệp, đang từ chuyện trai gái hẹn hò, ăn cơm trước kẻng, nhảy sang chuyện giá cả leo thang rồi đến chuyện vợ chồng con giai ăn nên làm ra, có thằng cháu học giỏi Tiếng Anh nói chuyện với người nước ngoài như cháo chảy…

Hạ Dương bật cười cảm thán, cuộc sống cứ êm đềm bình thường như vậy, nàng sẽ có hay ko?

-Dương! Em định làm gì hả?

-?

Từ khi nào thành phố đã lên đèn, Như Phong thở hồng hộc đứng trước mắt nàng, tay giữ lấy tay nàng.

-Anh tìm em vất vả cả buổi, sao lại ko nghe điện thoại? Như Phong vừa thở gấp vừa hỏi.

-Ah, nàng giật mình nhớ ra mình ko bật lại điện thoại từ lúc đó, em xin lỗi đã làm anh lo lắng. Gạt tay Như Phong ra khỏi khuỷu tay mình, nàng nhẹ nhàng nói với chàng, em ko sao, anh đừng quan tâm đến em nữa. Cả buổi ngồi suy nghĩ, nàng nghĩ kết quả này là công bằng nhất với Như Phong, cũng là cho nàng 1 cơ hội để sống tiếp.

-Có chuyện gì rồi hả? ko dưng lại nói như vậy? Như Phong hốt hoảng lôi người nàng, đứng xuống đây nói cho anh xem.

Hạ Dương đứng đối diện với Như Phong, nhìn thẳng vào chàng ko e dè chậm rãi nhắc lại:

-Em nói anh đừng có quan tâm đến em nữa, ko hiểu à? Em ko muốn yêu anh nữa, anh đi đi. Nàng quay lưng lại với Như Phong, tiếp tục nhìn ra hồ.

-Ko đúng, nhất định có chuyện ko hay, nói cho anh nghe. Như Phong cơ hồ có chút tức giận nói lớn, chàng ghét nhất cái sự úp mở này, nàng đã kêu cứu với chàng và giờ này nói ko yêu nữa, thế là thế nào?

-Ko có gì cả, em ko yêu anh nữa thôi, em phát hiện ra em ko hợp với thế giới của anh. Một con bé như em đi với anh sẽ bị thiên hạ cười chê, em sẽ là đũa mốc đòi chòi mâm son. Đó là còn chưa kể đến, bố mẹ anh ko thích em, họ chấp nhận em tạm thời chẳng qua là vì cái thai, thực chất thì cái thai đâu có tồn tại? Em ko muốn lừa gạt người lớn.

Như Phong nheo mắt nhìn nàng thập phần khó hiểu, tư duy của nàng nhiều khi chàng ko thể đoán được. Nàng rốt cục đã ăn nhầm cái gì mà nói ra những lời như vậy chứ?

-Em nói lại lần cuối, từ giờ phút này, chúng ta, đường ai nấy đi. Dứt lời Hạ Dương xoay người bước đi.

“Ai…” Hạ Dương bị Như Phong ôm chặt lại tròn tay, khẽ kêu lên.

-Anh ko cho em đi. Đời này kiếp này, em là của anh, đừng hòng bỏ rơi anh.

Vòng tay của Như Phong rất chặt, Hạ Dương ko thể nhúc nhích được. Ở một nơi gần chàng như thế, nghe từng nhịp tim của chàng đập mạnh, Hạ Dương nàng đau đớn, nàng ko xứng với tình yêu này của chàng nữa, nếu còn tiếp tục, nàng sẽ ko thể cố gắng bình tình như vậy.

-Thả em ra. Nàng nói ngắn gọn

-Ko.

-Buông ra.

-Ko.

-Anh có buông ko?

-Ko. Dù chết anh cũng ko buông. Em muốn làm gì thì làm.

Hạ Dương nghiến răng nghiến lợi, cạp miệng vào vai Như Phong ngoạm 1 miếng lớn.

Siết chặt hàm răng của mình, nàng biết, Như Phong đang rất đau.

-Hả giận chưa? Như Phong dịu dàng hỏi nàng.

-“Lắc đầu”

-Vậy cắn nốt bên này đi. Như Phong chủ động mời nàng.

-Ko, ý em là em ko giận anh.

-Uh ko giận sao lại “đá đít” anh phũ phàng thế?

-Em giận bản thân mình ngu ngốc.

-Uhm, em ngu là đúng rồi, phải như vậy mới hợp với một người thông minh như anh, sau này con chúng ta sẽ dung hòa cả 2, vậy mới gọi là “luật bù trừ” chứ?

-Phì, nói nhảm. Anh tìm em vất lắm đúng ko?

-Ko. Vất bình thường. hì

-Em xin lỗi.

-Về chuyện gì?

-Tất cả.

-Anh ko thấy em có lỗi gì cả, ngốc ah.

-Có, em có rất nhiều lỗi với anh. Nàng phủ định lời chàng vừa nói.

-Anh ko thấy là được rồi.

-Anh là đồ ngốc.

-Uh, anh ngốc.

-Em muốn nói cho anh biết chuyện này.

-Chuyện gì?

-“…..” Nàng ghé vào tai chàng nói nhỏ. Dứt lời, nàng mỉm cười với chàng: vì vậy chúng ta đừng yêu nhau nữa nhé? Hạ Dương lần thứ 2 quay lưng muốn rời đi, vẫn bị Như Phong giữ lại.

-Thật sự?

-“Gật đầu”

-Anh xin lỗi. Tại anh.

Như Phong ôm ghì lấy nàng, gục đầu lên vai nàng, chàng lại ko bảo vệ được người con gái chàng yêu.

Hạ Dương ko nói thêm lời nào, nói cho chàng biết chuyện này phần để bản thân mình ko bị áy náy, ko xấu hổ, phần để chàng dễ dàng chấp nhận chia tay hơn.

-Em xin lỗi.

Hạ Dương xoay người lần nữa bước đi, nàng biết, vai áo của mình vì sao ẩm ướt. Như vậy sẽ tốt hơn cho cả 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.