Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 42: Chương 42: Lời muốn nói…




Tiếng chuông vào lớp vừa cất lên, Hạ Dương nhanh chóng từ ngoài hành lang chạy vào chỗ mình, ko biết làm thế nào nữa, tiết Toán này mình sẽ học ra sao?

Ủy khuất ko nói lên lời, có bí mật giấu trong lòng thật là khổ sở, nếu mình cứ vô tư như Thùy Dương thì tốt rồi. hic

Hạ Dương thở ngắn thở dài, cầu mong hôm nay cũng ko phải là thầy ấy dạy. Bữa trước nàng sốt sắng, ăn ko ngon ngủ ko yên vì 2 tiết Toán đầu tuần, ko ngờ lại là một cô giáo cực kì “dễ xương” vào dạy thay.

Bữa nay mà Phong ca cũng mất tích như vậy thì thiệt là hay nha. Hạ Dương ước nguyện dẫu biết rằng tránh được một ngày chứ ko tránh nổi cả đời, ít nhất thì nàng vẫn còn nửa kì nữa mới thi tốt nghiệp ah.

Hạ Dương nàng rất đau khổ cho đến khi một thầy giáo già bước vào lớp học, cả lớp xôn xao vì người đứng trên bục giảng kia, hổng lẽ Phong ca bị ốm? Nghĩ những mấy ngày liền như vậy?...., chỉ riêng Hạ Dương cảm thất khoan khoái lạ thường, có lẽ lão bận việc công ty thôi chứ ốm đau gì. Mình hên ghê.

Chưa kịp cười sung sướng, Hạ Dương đã nhận được mật thư từ bàn trên chuyển phát nhanh qua đường ngầm: “ Thầy Phong bị bệnh hả mày?”

Chép miệng nhìn vào tấm lưng nhỏ nhắn của con bạn, Hạ Dương thong thả viết từng chữ trả lời Thùy Dương:

- Ko biết. Chắc là thế.

- Mày ấm đầu a? Ở gần nhà thầy thế mà ko biết?

- Mày ấm thì có. Tao có phải là ở chung với lão đâu mà biết được?

- Nhưng mày là hàng xóm.

- Hàng xóm nhưng ko gặp mặt, biết làm sao được?

- Vậy chắc ốm thật rồi, tội ghê, dạo này trời lạnh chắc thầy bị cảm, lát sinh hoạt kêu mấy đứa đại diện đến thăm thầy nha.

- Tao ko điên, mày hâm à? Lớp mình chưa đứa nào biết nhà lão ở gần nhà tao. Mày định mượn dao giết người hả?

Đoán chừng Hạ Dương đang tức giận, Thùy Dương khoái chí cười thầm, ghi nắn nót vào tờ giấy:

- Liệu mà tìm hiểu xem thầy bị sao đi, nếu ko người chết chắc chắn là mày đó.

Thùy Dương rất ko nhân nhượng mà đe dọa nàng.

Hu hu…

Đây là đứa bạn thân nhất lớp của mình đây sao? Hạ Dương đau lòng rên xiết, kiếp trước mình đã làm gì thất đức mà kiếp này khổ ải vô biên như vậy?

Không ngoài dự liệu, tiết sinh hoạt lớp nàng được tự quản, mấy đứa con gái hâm mộ thầy nhao nhao cả lên đòi lớp trưởng phải đi thăm hỏi tình hình thầy giáo khiến nàng chóng cả mặt, lũ nhóc này từ khi nào mà yêu quý lão ghê vậy?

Trước sự thúc ép của hàng chục nữ sinh, Hạ Dương bất đắc dĩ cầm chiếc dế yêu lên, bấm máy vào số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm.

- Alo, Hạ Dương vội vàng nói khi tiếng nhạc chờ kết thúc, em là Hạ Dương đây ah. Cố lên, cố lên, đừng có cứng miệng như thế, tiếng lòng của nàng ko ngừng vang vọng cổ vũ.

- Ưh, thầy biết. Mất vài giây sau đó Như Phong mới trả lời nàng.

- Dạ, mấy bữa ko thấy thầy lên lớp, các bạn lo thầy bị ốm, em gọi hỏi thăm thầy ah. Hạ Dương lễ phép trình bày.

- Ừ, thầy cảm ơn. Giọng Như Phong có vẻ run run.

Dường như là Hạ Dương nàng cảm thấy có gì ko ổn, là lạ, tận tình hỏi thêm:

- Thầy ko sao chứ?

- Ừ, ko.

Vẫn là những câu trả lời ngắn gọn, hình như là đang bận, ko muốn nói chuyện tiếp với mình, nàng nhanh chóng tiếp lời:

- Vậy thôi, thầy bận gì thì làm đi, em chào thầy.

- Khoan đã! Ngay khi Hạ Dương sắp cụp máy thì Như Phong đã thảng thốt kêu lên.

- Sao ah?

- Ehum….mm, em để các bạn tự quản giờ sinh học, lên phòng hội đồng giúp thầy chút việc.

Dứt lời chẳng cần Hạ Dương nhận lời hay ko, Như Phong nhanh tay ấn phím tắt, thở phào một hơi.

Hạ Dương cầm điện thoại trên tay, ngây ngốc nhìn những cặp mắt soi mói của các nhân sĩ kia thì đau lòng, dặn mãi mới được mấy tiếng:

- Ko sao hết. Được chưa.

Tức tối lắm ah, mình lại phải làm theo lời lão ta, gru…gru!

Phăng phăng bước ra khỏi lớp, Hạ Dương ko thèm trả lời thắc mắc cảu Thùy Dương kêu nàng đi đâu, hừng hực khí thế tiến lên văn phòng.

Lần này nhất định phải để lão biết, mình ko thèm nghe lời lão, có một cái BCS thôi chứ có phải là bom mìn đạn pháo đâu mà đòi uy hiếp người ta? Hức…

Phòng hội đồng của nhà trường ở trên lầu 2 của nhà hiệu bộ, leo đến trước cửa làm nàng tõa mồ hôi dù trời đang rét lạnh, khí thế đã giảm đi một nửa, thở phì phò ngoài hành lang vì mệt, nàng cam chịu bước vào phía trong.

Chỉ có mình lão ở trong đó, cửa mở nên có lẽ ko cần gõ cửa đâu nhỉ?

- Thầy cần em giúp gì ah? Hạ Dương cúi đầu lễ phép, kìm nén tức giận nói.

Như Phong biết nàng đến thì ngẩng đầu lên khỏi đống sổ sách, nặn ra một nụ cười “ma chê quỷ khóc” với nàng, nhẹ nhàng:

- Lại đây. Nhờ em vào điểm hộ thấy, từ đây ghi vào đây, biết chưa? Như Phong nhìn nàng thâm ý khó hiểu, có nên nói bây giờ hay ko? Rồi lại quyết định chờ đợi.

- Dạ! Ý chí nàng xụi lơ từ lúc nhìn người ta cười tươi như thế, đúng là hoa nở mùa đông hic, chỉ trách phận nàng lại là người đam mê cái đẹp, thường hay bị cái đẹp dụ dỗ.

Thôi được rồi, giúp thì giúp, mắt nàng lóe sáng, sổ điểm của lớp nàng kìa, haha bình thường phải đợi họp phụ huynh mới biết hết điểm học kì, đúng là cơ hội ngàn vàng mà…

Tâm trạng rất vui sướng, Hạ Dương chăm chỉ hộ ông thầy, ko biết là người ta đang ở bên cạnh mình thỉnh thoảng mỉm cười nhìn mình.

Chỉ là một cuốn sổ điểm mà khiến nàng vui vẻ như thế, đúng thật là… trẻ con, nhưng vì sao mình lại yêu cái vẻ trẻ con, ngây thơ đó của nàng nhiều vậy?

Sau N đơn vị thời gian, Hạ Dương sắp hoa mắt mà lộn xộn mấy điểm phảy lẻ phảy chẵn, mơ hồ nghe thấy tiếng Như Phong nói:

- Hạ Dương! Thầy xin lỗi.

- Hả? Thầy vừa nói gì với em ah?

Như Phong cau mày nhẫn nại, haiz, nàng ấy thực ko nghe thấy sao?

- Hạ Dương! Thầy muốn xin lỗi em vì chuyện hôm trước ở phố nhà mình… Như Phong nói mà âm độ giảm dần, đến chữ cuối cùng chỉ giống như tiếng muỗi.

- Ha, Hạ Dương có chút ngạc nhiên, hổng ngờ con người cao cao tại thượng, chủ một công ty lớn lại có thể dễ dàng xin lỗi mình như vậy, thôi thì mình cũng ko nên để bụng, nghĩ vậy nàng nhàn nhạt nói, mắt vẫn nhìn vào trang giấy, ko có gì, đâu phải lỗi của thầy đâu.

- Đừng nói thế, Như Phong cảm nhận giọng nàng có chút trách móc, hờn dỗi, pha lẫn ít ngại ngùng kín đáo, hạ âm lượng xuống đủ để nàng nghe thấy, nếu thầy ko trêu em thì sẽ ko như vậy…

Rồi! Tốt! Hạ Dương cổ vũ trong lòng mình, xem ra cũng biết hối hận đó.

Đã như vậy thì…. Mình nên làm gì bây giờ…?

Chu choa!

- Thầy đã nói vậy thì em xin nhận, đánh kẻ chạy đi chứ ai lại đánh người trở lại, em tha thứ cho thầy, bất quá…, nàng ngập ngừng suy nghĩ, chuyện ở bên bờ sông coi như chưa có, sau này thầy đừng sai vặt em, còn nữa, 4 “điều ước” của em phải được khôi phục. Hạ Dương thông minh đề nghị.

- Ah? Như Phong hơi nhíu mày suy nghĩ, nàng ấy nghĩ ta sai vặt nàng ấy sao, nàng ấy ko biết…, giấu tiếng thở dài, Như Phong vẫn chầm chậm tiếp tục, ừm, thầy đồng ý, thế còn em thì sao?

Hổng hiểu ý đồ của lão là chi, sao lại đi hỏi ý kiến mình nhỉ?

- Em đưa ra ý kiến như vậy đương nhiên phải thông qua rồi. Hạ Dương ko biết trả lời sao nữa.

- Ừa, thầy ko nói cái đó, ý thầy là, em ko định xin lỗi thầy sao? Như Phong hời hợt nói, mắt lại hướng mắt nàng nàng đăm đăm.

- Em? Hạ Dương giật mình, mình có lỗi gì đâu chứ? Ko phải thầy đã nói chuyện hôm đó là lỗi của thầy à?

Như Phong biết trước tình hình, kiểu gì nàng ấy cũng sẽ trưng ra một bộ mặt như vầy, cười khẽ:

- Cái này…. Như Phong từ bên dười chồng giấy, rút ra một tấm ảnh đặt vào tay nàng.

Hê? Bức ảnh này là nàng chụp. Hạ Dương giật mình lo sợ chút chút, hổng lẽ lão biết rồi?

Chột dạ là thế nhưng nàng vẫn cố tạo ra một vẻ mặt đáng yêu:

- Woa! Nàng reo lên thán phục, ảnh của thầy mà, đẹp ghê, thầy định tặng lại cho em để cảm ơn quà em tặng thầy tối hôm đó sao? Hạ Dương khéo léo nhắc lại chuyện nàng ko muốn nhắc lại để khiến Như Phong phân tâm.

Liếc mắt nhìn nàng một cái khinh thường diễn xuất lộ liễu của nàng, Như Phong ko đỏ mặt trực tiếp buộc tội nàng:

- Ko phải là của em chụp cho thầy sao? Thầy còn nhiều lắm đó, em có muốn nhận hết ko?

- Hả? Hạ Dương cứng miệng, lão biết hết rồi hở, từ bao giờ nhỉ, thế quái nào lại biết được, tức ghê, hàng loạt câu hỏi vụt qua trong đầu, nhanh chóng lấy lại tinh thần, cái đó em có thể giải thích…

- Rằng em chụp ảnh thầy một cách lén lút, đem đi bán với giá 50k/1c hả?

Ôi! nước mắt “dạt dào”. Hạ Dương đau khổ ko nói thành lời, ko biết biện minh ra sao, nói gì tiếp theo, cứng đơ người nhìn Như Phong, miệng lắp bắp:

- Em…m…m, e..m….m..

- Ko phải nên nói lời xin lỗi sao? Như Phong khoan hồng, hướng dẫn nàng đi vào con đường sống cuối cùng.

- Ah ừ, mừng như bắt được vàng, nàng vội vàng nói nhanh, em xin lỗi thầy, lẽ ra em nên nói cho thầy biết và hỏi xin ý kiến thầy đàng hoàng, mong thầy đừng trách em, chỉ là em còn nhỏ ko hiểu biết, có đôi lúc làm việc sơ suất…, còn nữa, dù sao thì em chụp ảnh thầy cũng rất đẹp, rất bảnh, khiến người mê thầy còn tăng lên ko ngừng…, thầy cũng nên cảm ơn em mới đúng…!

Bla bla một tràng dài ko suy nghĩ trước sau, nhìn thấy mặt Như Phong đen sì, giông gió nổi lên rồi, Hạ Dương cảnh giác bật dậy khỏi ghế, tay giơ ra phía trước ngăn cách xin hòa hoãn:

- Em nói gì sai sao? Mắt nai vàng nhìn Như Phong đang giận dữ, chết tiệt, xủi xui cái miệng này, xin lỗi người ta ko xong lại còn muốn người ta cảm ơn mình…, má ơi…

Dù rất tức giận vì nàng đã khiến cho độ dài của những cái đuôi theo đuổi mình tăng gia mỗi ngày, ( ah ha, 2 ng này ko hiểu nhau hihi), Như Phong vẫn ko thể nào khác là kìm nén, kiềm chế, hạ nhiệt…, được rồi, lật ngửa ván bài cho nhanh:

- Như vậy đi, chỗ thầy trò lại là hàng xóm thân thiết, thầy ko trách em nhưng em phải làm việc gì đó để cảm ơn thầy chứ nhỉ?

- Haha, được, được, Hạ dương mừng rỡ, trở lại ngồi xuống thăm dò, em sẽ mời thầy đi ăn kem Hồ Tây nha, được ko?

- Thầy muốn em đợt nghỉ Tết tới đi vào trong Đà Lạt với thầy, ba mẹ thầy muốn gặp em.

- Ha? Sao lại thế? Em gặp bố mẹ thầy làm gì? Hạ Dương chỉ tay vào mình hỏi.

Như Phong ko nghĩ nàng lại quên nhanh như vậy, hảo ý nhắc lại:

- Thì là muốn cùng con dâu đón Tết, tiện thể xem baby khỏe đến mức nào…

- Ọe! Hạ Dương buồn nôn quá, nhớ ra rồi, 2 “kị sĩ đi ngựa giấy” hôm đó đã uy hiếp thỏ con là nàng đây, hức, ko đi được ko thầy? Giọng van nài cầu xin, nàng xuống nước hết sức rồi đó.

- Ko, Như Phong lắc đầu, bắt buộc đó, vì xấp ảnh này coi như em được đi du lịch miễn phí đi, ko sướng rên lên được ý? Như Phong giọng lả lướt sảng khoái, thỉnh thoảng cũng phải ức hiếp nàng chút, cảm giác thực dễ chịu nha.

Hu hu, Hạ Dương khóc ko thành tiếng, nàng đích thực đang bị uy hiếp đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.