- Đến rồi hả? Vẫn trà chanh nóng chứ? Bà Xuân nhìn vị khách quen bước vào vui vẻ hỏi.
- Dạ. Mỉm cười đáp lại.
Oa oa… giai đẹp xuất hiện đó bà con. Trời ơi!!!!
Hạ Dương ngoái nhìn lại người thanh niên vừa bước vào, vì quay lưng lại với cửa ra vào nên có phần khó khăn trong công tác chiêm ngưỡng “tác phẩm nghệ thuật”, chạy sang phía bên kia để tiện nhìn ngắm.
Oh o vẻ đẹp thuần khiết, đúng là thiên thần ah. Hạ Dương nàng ko ngừng cảm thán, nụ cười này…, thật xứng đáng làm đối thủ của Phong ca mà.
Tất cả giai đẹp đều có giá trị riêng của nó, mà bản thân nàng đây xưa nay vẫn được “người đời ca tụng” là người đi khai phá những giá trị đó, nhìn chăm chú hình ảnh con người đang hiện lên trên màn hình, Hạ Dương ngây ngốc suy tính xem liệu có thể kiếm tiền hay ko, hoàn toàn ko để ý đến đoạn thoại mờ ám giữa 2 người kia.
- Tuần này ko về quê hả cháu? Đặt tách trà nóng xuống bàn, bà Xuân ngồi xuống hỏi chuyện.
- Dạ, thỉnh thoảng cũng phải trốn chứ u, cứ về quê mãi tương lai cháu hổng lấy được “vợ phố” mất hihi
- Lại không quên được người ta chứ gì? Bà Xuân ra vẻ ta đây biêt tuốt, chặn họng chàng trai xong cười ám muội, nếu ko chê làm con rể bác đi, cũng tạm được liệt vào danh sách gái phố đó. Cười sảng khoái.
- O, tốt quá còn gì, u ko chê con xuất thân hèn kém, con nguyện làm chàng rể tốt của u nha, haha.
- Ah, cứ thế đi, có điều cháu thử sang xem “cô vợ” của cháu có phản kháng ko nhé. Bà ra hiệu cho chàng trai nhìn về phía Hạ Dương đang ngồi, cười tủm tỉm đứng dậy.
Chẹp chẹp…
Hạ Dương mải xem ảnh người ta, ko biết có “phu quân” lại gần, kết quả là bị áp bức cùng cực:
- Bà xã, chông iu mượn điện thoại chút. Cùng với lời nói, chàng trai đã giật mất cái máy của nàng chưa đợi nàng đồng ý.
- Ah. Trả đây, anh nhầm người rồi. Hạ Dương lúc này hốt hoảng, nếu hắn mà nhìn thấy bức hình mình chụp lén hắn thì toi đời, ra sức lôi kéo.
Trong họa có phúc, may mắn, măy mắn… Vì có 4 bàn tay tranh giành nhau một chú dế, nên bàn phím bị bấm loạn lên, hình chụp cũng biến mất, Hạ Dương biết vậy mới thở phào, chẳng thèm cướp lại điện thoại, ai oán:
- Anh là khách quen của mẹ em à? Ngồi xuống chỗ cũ, 2 tay chống cằm hỏi.
- Ko, là con rể đó. Tay bấm bấm gì đấy nhưng vẫn ko quên trả lời nàng.
- Hở? Con rể á? Mẹ em có một cô con gái thôi mà? Hạ Dương nàng băn khoăn, ko lẽ mẹ cũng có con riêng sao?
- Uhm là em đó, xong rồi, số điện thoại của anh, lưu là ông xã nhé. Trả lại Hạ Dương điện thoại, anh ta lại nở nụ cười chết người.
Hình như là bị điện giật rôi, Hạ Dương cầm máy trong tay mà thất vọng, theo Phong ca lâu như vậy mà vẫn chưa đủ trình để chống đỡ với mỹ nam a.
Khoan!
Có gì đó bất ổn?
- Ông xã hả? Hạ Dương tròn mắt nhìn anh ta ngồi xuống đối diện.
- Ừ, anh tên là Ngọc, em là Dương đúng ko? Từ giờ phải nghe lời ông xã đó nghe.
Xùy, trông vậy mà cái tên nữ tính quá đi, lại còn có cái kiểu “nhai lại” một câu giống y Như Phong:
- Gì mà ông xã, vớ vẩn, nhìn thấy gái đẹp là anh nổi máu chinh phục à? Đi sang kia mà uống nước của anh đi. Biết Ngọc là khách quen, nàng cũng chẳng thèm khách khí mà đuổi hắn đi.
- Ko được đâu, vợ chồng phải ngồi cùng nhau hàn huyên chứ. Trái lại với dự đoán của nàng, Ngọc đưa ra một câu trả lời “trơ trẽn” hết mức có thể như vậy.
- Ah? Đáng tiếc Hạ Dương nàng ko quan tâm đến hắn, cái con người vừa quay lưng đi ko phải là Phong ca sao? Đuổi theo giữ lại tay chàng, Hạ Dương hổn hển, thầy đã về rồi, ko nói tiếng nào mà đã đi thế?
Như Phong khuôn mặt đen sì, giận dữ. 2 tuần rồi cố gắng hoàn thành công việc sớm để ngày hôm nay về làm gì? Vừa xuống máy bay, bắt taxi về đây trực tiếp là vì ai? Đọc tin nhắn của ai rồi cười ngây ngốc là để chứng kiến cảnh nàng “tình chàng ý thiếp” với một tên ranh con vắt mũi chưa sạch à?
- Em có người khác quan tâm rồi, đâu còn nhớ thầy là ai nữa?
- Ah? Ghen hả? Hạ Dương thích thú xem xét bộ mặt Phong ca, níu tay chàng làm nũng, ko phải a, chỉ là đùa thôi.
- Đùa gì mà vợ chống ông xã bà xã thế hở? Bằng chứng ngoại tình thấy rõ kìa, Như Phong trề môi, biết ngay chỉ cần như vậy nàng sẽ quên mất chuyện đang giận mình mà, tuy nhiên, vẫn cố tình đùa dai, từ tốn nói tiếp, xem ra thầy về ko đúng lúc, hoa này phải uổng phí rồi.
A?
Hạ Dương nhìn bó hoa Như Phong cầm trên tay tiếc nuối;
- Uổng sao được? Tặng em, em nhận mà? Nhanh nhẩu chu môi, trời ơi, là hoa hồng tím, hồng tím đó. Woa woa, nhớ ngày đó đọc truyện “Mặt nạ thủy tinh”,nàng cảm thán cũng muốn được như nữ chính, luôn được nhận một bó hồng tím sau mỗi vở diễn, ko ngờ đến Phong ca vẫn còn nhớ điều này.
Trước khi để Như Phong nói tiếp, Hạ Dương đã dùng ma trảo mang bó hoa về lòng mình.
- Là hoa giả thôi, ngửi gì mà ngửi. Như Phong nhìn Hạ Dương hít lấy hít để phân minh, bóp mũi nàng rồi nói, mũi em bị điếc à? Có thấy thơm ko mà ngửi lâu thế?
- Ah, thơm, thơm lắm đó, thầy thì biết gì? Xì… Thật ko biết đấy là hoa giả, Như Phong nói nàng mới để ý, nhưng ko muốn để mình bẽ mặt nên phải chữa háy, được rồi, tấm chân tình của thầy, em nhận, mau vào đây đi.
Đối với việc Hạ Dương thân thiết với ông thầy chủ nhiệm trẻ và là hàng xóm nhà mình, bà Xuân ko lấy gì làm là, thậm chí, dường như bà còn lờ mờ đoán được tình ý trong sự quan tâm của 2 nhân vật này. Bất quá, bà ko phản đối, tình cảm của con trẻ rất nhạy cảm, ko thể nói cấm là cấm được, huống hồ Như Phong cũng là một người bà rất vừa lòng và an tâm.
Tuy nhiên, đối với Ngọc thì ko ổn lắm, cảm thấy có gì đó rất ko minh bạch và ko công bằng, trong suốt bữa cơm trưa 4 người ăn, luôn tay lôi Hạ Dương sang ngồi cạnh mình:
- Ăn đi, bà xã. Hehe Ngọc gắp cho nàng một cọng rau xào, tiện thể nói thêm một câu, ăn nhiều bổ sung chất xơ, rất tốt cho hệ tiêu hóa.
Hạ Dương liếc xéo Ngọc, cái tên này thật là tự nhiên đến mức vô duyên, nào có ai có thể mặt dày như tên này? Ko thèm quan tâm đến hắn, gắp thức ăn cho mẹ và Như Phong, miệng đều đặn thực hiện công việc nhai nuốt.
- Được rồi, cái này thầy ko thích. Như Phong cầm bát tránh đi, khiến đôi đũa của nàng chơ vơ giữa ko trung.
- A, để anh. Ngọc hứng bát giành thức ăn vào bát mình, rất ngon ah, người ta ko ăn thì vợ để ông xã ăn đi. Mặc kệ khói trắng khói đen bay tá hỏa, Ngọc vẫn tranh thủ sự ân sủng của nàng. Miệng nói vậy chứ trong thâm tâm vẫn ko thể nhịn được tiếng chê bai chàng trai trước mặt, trình độ “cua gái” vẫn còn “non” lắm nha cưng.
Thôi được rồi, hình như là thấy ấy đang có chuyện bực bội, nàng ko thèm bận lòng nữa. Trước vẫn ăn món đó thôi, hôm nay giờ trò à, đã thế cho nhịn luôn. Hạ Dương mím môi, sau khi lừm Như Phong một cái, nhất quyết chăm chăm vào đĩa thức ăn, để mặc ai đó nuốt ko trôi chứng kiến “vợ chồng” nhà nàng tình tứ.
Sau đó, vì buổi trưa cũng ít khách, nàng được mẹ chỉ thị về nhà để “trông nom”. Nghĩ ngày hôm nay cũng giúp mẹ được kha khá rồi, chưa kể đến đống quần áo tối qua chưa kịp giặt, Hạ Dương cũng ko nài nỉ, dặn dò mẹ nghỉ trưa và hẹn tối sẽ qua, cùng Như Phong ngồi taxi về nhà.
Suốt chặng đường, Như Phong chẳng ứ chẳng ừ câu nào, nàng hỏi gì cũng ko đáp khiến tâm trạng rất bực mình, xuống xe một cái là Hạ Dương tự mình mở cửa, mang theo bó hồng tím về mất.
“Thật đáng ghét, giận gì mà giận chứ, người ta có làm gì sai đâu, đã xuống nước như vậy rồi”. Đóng cửa nhà cái rầm, Hạ Dương chẳng buồn nhìn người nhà bên một cái, đi thẳng vào nhà.
Mắt nhìn thấy ông Kim đang nằm ở tràng kỉ xem ti vi, nàng cũng chẳng buồn mở miệng chào “bố” một tiếng. Ko phải vì tâm trạng ko tốt, mà vì mấy tuần nay đã quen cách sống như người dưng thế này rồi. Trực tiếp đi về phòng, ném bó hoa lên bàn học, lập tức ngả ập mình xuống giường thành hình chữ “đại”.
Hứ, điên mất! Nhìn bó hoa chỏng chơ trên bàn, ko đành lòng Hạ Dương lại ngồi dậy, nâng niu đem cắm vào bình thủy tinh, người có tội nhưng hoa thì ko có tội a.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng hiểu vì sao mà Như Phong lại giận dỗi, mặt mày bí xị, Hạ Dương tức tối định bụng nhắn tin cho Thùy Dương.
Không ngờ đến, khi cầm điện thoại lên, đã có 1 tin nhắn gửi đến từ “ông xã”.
- Vợ iu, về đến nhà chưa? ^^
- Sax. Anh đi chết đi. Có biết là anh vừa cứa cổ em rồi ko? Hạ Dương hồi đáp.
- Sao thế? Ai đã làm gì đâu, anh mà “giết” vợ rồi thì ở với ai đây? Vu oan vu oan nha.
- Oan Thị Màu à? Lượn đi cho nước nó trong. Ghét.
- Giận thiệt ha? Chàng ghen rồi fai hông? Bỏ nó đi cưng, yêu chồng nè, người gì mà sức chịu đựng kém vậy? Ko để tí mặt mũi nào cho vợ của anh cả????
ựa!
Hạ Dương ko nín nổi một tiếng, trực tiếp vứt điện thoại ở giường, ko thèm trả lời Ngọc, nhanh chân đi xuống nhà giặt đồ.
Trong suốt thời gian ngồi ở nhà tắm giặt giũ, Hạ Dương ko khỏi oán thán.
Thôi được rồi, coi như là ”ông xã” đi xe mô kích thành công, nàng thực đang suy nghĩ vấn đề về sĩ diện của mình. Thực sự là Như Phong làm vậy chẳng để lại tí ti thể diện của mình cả, chưa kể đến việc thiếu tin tưởng vào mình. Nghĩ ra rồi, mấu chốt chính là đây, sự tin tưởng trong tình yêu, hỏi làm sao khiến tâm tư chàng buồn phiền như vậy. Nhưng mà, vì người ta ko tin vào mình nên Hạ Dương nàng cũng cảm thấy thật buồn, ko khỏi vừa vò quần áo mà nước mắt đong đầy khóe mi.
Bản thân cũng chưa nghĩ đến việc mình sẽ thêm một lần làm hòa trước, thậm chí nàng lại còn giận lại Như Phong, nàng vô cùng bực bội khi lại tình cờ nhìn thấy Như Phong khi lên sân thượng phơi đồ. Dù biết người ta ko nhìn thấy mình nhưng não bộ cũng ko kiểm soát được mà điều khiển cơ miệng mím chặt lại, mắt trợn lên.
Hạ Dương uể oải trở về phong, lăn lộn trên giường cũng ko nhắm mắt nổi, tay nhấc lên đặt xuống chiếc máy hồng phấn đến chục lần, cuối cùng là vẫn đi xuống dưới nhà định bụng kiếm gì ăn.
Không ngờ đến bố đã ra ngoài từ bao giờ mà vẫn chưa tắt ti vi, Hạ Dương miệng lầm bầm rủa thầm nhưng vẫn đặt mông xuống hóng hớt chút ít. Chẳng là kênh VTV2 đang chiếu chương trình gì gì đấy, trao đổi với tiến sỹ tâm học về chủ đề ”Ngoại tình trong cuộc sống hiện nay”. Topic này sẽ chẳng bao giờ thu hút được nàng nếu như bố mẹ nàng ko xảy ra cơ sự như bây giờ, vậy nên, Hạ Dương nàng theo dõi rất chăm chú.
Cũng nhờ việc vừa ăn vừa xem phim nên nàng mới có cảm giác khát nước, tranh thủ lúc quảng cáo đi uống một ly, Hạ Dương tình cờ phát hiện ra một tấm thiệp mừng ngày 8/3 được cài cẩn thận phía sau tủ lạnh với mục đích che giấu.
Mọi năm trước đây, cứ đến ngày 8/3 hay 20/10, bố nàng chẳng bao giờ tặng thiệp hay bất cứ quà gì cho mẹ và nàng cả, thay vào đó ông luôn luôn đảm nhận tất cả việc nhà trong 2 ngày này để mẹ con nàng được vui chơi thỏa thích.
Đáng tiếc, năm nay đã có sự đổi khác. Đã như vậy tấm thiệp này sao lại có ở đây? Hạ Dương tò mò mở ra xem bên trong viết tên người được nhận thiệp hay ko, đáng tiếc chỉ là một tờ thiệp trắng. Cái đầu hay suy nghĩ của nàng ko khỏi nghi ngờ, gập lại để yên như cũ, Hạ Dương chuồn về phòng ngay lập tức sau khi có tiếng mở cổng.
Bởi biết đến sự tồn tại của thứ đó, Hạ Dương gọi điện cho mẹ nói tối sẽ không qua nữa, bữa tối mẹ hãy ra ăn ngoài, còn bản thân mình thì thực hiện chiến sách ”phục kích”.
Đã ko tính toán thì thôi, đã tính rồi là tính đến chu toàn, Hạ Dương lo sợ điều mình nghĩ là thật, ko ngừng kiếm cớ đi lên đi xuống để theo sát ông Kim và bức thiệp ấy.
Nấu một bữa tối qua loa, mời bố vào ăn, Hạ Dương lén lút quan sát sắc mặt ông suốt bữa ăn mà ko có thấy xuất hiện điều gì đáng ngờ, thầm nghĩ phải chăng mình đã nghĩ lầm cho bố?
Thôi, bỏ đi, coi như là chưa có chuyện gì sẽ nhẹ đầu óc hơn, Hạ Dương suy sụp ý chí, cùng ông Kim ngồi xem hết thời sự đã bắt đầu thấy nản, ko ngờ đến đang định rời lên phòng học bài thì ông Kim đã lui trước:
- Ở nhà trông nhà nhé, bố đi lên nhà chú Lưu có chút việc.
- Dạ? Không có xe máy ở nhà mà bố? Ý nàng muốn nói xa vậy đi xe đạp sẽ lâu lắm.
- Ừ, bố mượn xe thằng Tùng (là em trai Như Phong đó) rồi.
Hạ Dương nhìn theo bóng ông đi mà thở dài. Bố nàng cũng đã ko còn trẻ, thời thanh niên hẳn đã lao lực nhiều nên bây giờ mới bị đau lưng mà đi đứng thành mấy khúc thế kia. Đau lòng lắm, thương lắm chứ, chỉ có điều bây giờ sao mình lại ko thương nổi?
Đi vào bếp kiểm tra, tấm thiệp vẫn còn đó, chắc là bố đã chấm dứt hẳn với cô ta rồi đi? Hạ Dương thở phào nhẹ nhõm, tắt đèn dưới nhà rồi lên phòng mình ”tác chiến” với đống bài về nhà của ngày mai.
Không biết đã học được bao lâu, đến khi có tiếng gõ cửa phòng mình, Hạ Dương mới vươn vai đứng dậy:
- Ủa, mẹ. Mẹ về sớm vậy? Hạ Dương ngạc nhiên khi nhìn thấy bà Xuân đứng trước của phòng mình, nay là ngày lễ lại là cuối tuần, hẳn quán sẽ đông hơn chứ nhỉ?
- Ừ, bố mày đâu rồi? Bà Xuân ko giải thích lý do, trực tiếp hỏi nàng về ông Kim.
- A, bố con chưa về sao? Buổi tối thấy bố con nói đến nhà chú Lưu có chuyện gì đó. Hạ Dương nghiêm chỉnh tường thuật lại ko sót một chi tiết nào.
- Giời ơi! Lưu gì mà Lưu, lại “tẽn tò” với ****** ý cho mà xem. Không nghĩ đến bà Xuân nổi khùng lên mắng nàng, bảo mày ở nhà trông nom mà trông cái kiểu ý à? Bà Xuân tức tối dí ngón trỏ vào trán nàng.Con với cái, ngu ơi là ngu. Nói rồi chạy xuống lầu ngay sau đó.
- Mẹ đi đâu vậy, Hạ Dương chạy theo hỏi với, từ trên cầu thang cố gắng nói hết, con thấy có một tấm thiếp tặng 8/3 ở sau tủ lạnh, có phải của mẹ ko?
- Hả? thiệp nào? Thế thì là của bố mày rồi. Bà Xuân ngỡ ngàng suy đoán.
- Vâng, nếu là của bố con thì lạ lắm, bố đi mà nó vẫn còn ở nhà, chắc ko phải là đi gặp cô ta như mẹ nói đâu. Hạ Dương nhớ lại một chút những lý luận mà ông tiến sĩ nào đó nói trên tivi hồi chiều, lời lẽ cũng có vẻ bênh vực cho ông Kim một chút.
- Được rồi, để mẹ phóng xe lên hỏi chú Lưu xem bố mày có đến đó ko là biết ngay, ỏ nhà bố mày mà về thì gọi ngay cho mẹ, biết chưa?
Hạ Dương nhìn theo bà Xuân vội vội vàng vàng nổ máy rời đi mà ai oán, mẹ nàng nghi ngờ bố quá nhiều, đã ko còn đủ lòng tin vào ổng sau từng ấy lần phản bội nữa, khó trách… haiz…
Mà ko được, tay mẹ đau thì lái xe máy làm sao được? Hạ Dương chợt nghĩ đến bàn tay phải của bà Xuân, trời ạ, nếu lỡ có tai nạn thì làm sao đây???
Sợ hãi, lo lắng, bồn chồn ko yên, Hạ Dương nắm chặt điện thoại trong tay đi đi lại lại trước cửa nhà đến nỗi toát mồ hôi hột, khi có điện thoại gọi đến từ số bà Xuân mới vội vàng ấn phím nghe. Tiếng alo còn chưa kịp thoát ra đã thấy giọng bà Xuân ầm ĩ:
- Đi ra ngay nhà Thu Tiến xem có nó ở đấy ko? Bố mày từ tối giờ ko có lên nhà chú Lưu. Tao đã nói rồi mà….
Không còn nghe thấy bà Xuân quát tháo gì đằng sau đó, Hạ Dương ngỡ ngàng ko giữ được máy bên tai.