Con người thường khi đánh mất một thứ gì đó mới nhận ra rằng thứ đó rất quan trọng đối với mình. Khi ấy, một số người sẽ buồn, có thể sẽ khóc, có thể sẽ hối hận dù chỉ là những sự hối hận muộn màng. Phần còn lại, một số người cũng sẽ buồn, cũng sẽ khóc nhưng tuyệt nhiên không hối hận. Hạ Dương của chúng ta là một ví dụ thuộc loại thứ 2.
Nay là thứ 7, đáng lẽ nàng sống chết cũng phải bỏ thời gian buổi tối để xả hơi như thường lệ, thế nhưng, giờ này nàng vẫn còn cặm cụi bên bàn học làm bài tập Toán.
Vốn dĩ thầy Phong phát đề cương ôn tập, hầu hết các bài trong đó nàng có thể cho phép mình chủ quan và ko làm, vậy mà nàng vẫn rất chăm chỉ làm từng bài một, không sót một đề nào cả, đến bài cuối cùng có dấu * bên cạnh (là bài nâng cao), Hạ Dương mới dừng lại ngậm bút suy nghĩ.
Bất chợt, nhớ đến một người…
Người đó, nửa tháng trước thôi, vẫn còn bên cạnh nàng cùng nàng học bài, căn dặn nàng ôn thi cẩn thận, có bài khó liền giảng lại thật chi tiết…
Người đó, chê nàng có thói quen ngậm đầu bút thật xấu, chê nàng vẽ đồ thị như một cái vỉ đập ruồi, chê nàng tư duy logic chậm và rất kì cục…
Người đó… hôm nay đã về nhà bên.
Khoảng thời gian 2 tuần không khiến nàng quên hoàn toàn người ấy, thậm chí nhớ hơn, nhớ rất nhiều, thế nhưng nàng không hối hận khi để mất anh. Dù hôm nay, nàng vẫn đang cô đơn, đang trông mong vô tình nhìn thấy người hàng xóm, nhưng nàng không còn vô tư chạy sang nhà bên hỏi bài nữa. Chỉ có Hạ Dương của ngày trước mới có thể mang sách Tiếng Anh sang hỏi thầy dạy Toán mà thôi.
Hạ Dương thở dài, đứng dậy vươn vai mệt mỏi, tay vô tình chạm vào bình hoa…
Rơi!
Nàng giật lùi lại phía sau, đến khi âm thanh chói tai ấy kết thúc mới nhìn tiếc nuối “Ôi, không!”.
Bó hoa hồng tím, quà của ai đó nhân ngày 8/3, nằm giữa những mảnh thủy tinh sắc nhọn. Nhanh tay nhặt nó lên, Hạ Dương đặt bó hoa lên bàn, “chà, bụi bặm đã bám đầy rồi này”.
Có phải tình yêu cũng giống như bó hoa này? Ban đầu thì rất đẹp nhưng rồi thời gian cũng phủ lên đó một lớp bụi che lấp nét đẹp của nó?
Hoa còn đó, nhưng người nay đâu? Nằm nghiêng người trên giường, Hạ Dương nhìn sang phía bàn học trầm tư.
…
Như Phong mệt mỏi ngả người vào ghế tựa, thả mình trong làn khói thuốc, lặng lẽ nhìn vào màn hình máy tính.
Trên đó, từng bức ảnh của Hạ Dương lần lượt hiện lên. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh xem lại chúng, Như Phong nhếch môi cười buồn, dụi tắt điếu thuốc trong tay thở dài.
Căn phòng này, vị trí này, anh ngồi như thế này, chỉ thiếu bóng dáng một cô gái ngồi trong lòng anh và chu miệng lên hôn vào môi anh nữa thôi. Ảnh còn, kỉ niệm còn, người đã mất.
Như Phong lại châm cho mình 1 điếu thuốc khác, ngửa cổ thả ra làn khói trắng, băn khoăn tự hỏi Hạ Dương giờ đang làm gì? Có nhớ về anh không? ...
Dù hiện tại nàng không cần anh đi chăng nữa, anh nhẩt định sẽ khiến nàng phải quay lại ở bên anh. Nhất định là như vậy bởi nếu không anh sẽ lại đánh mất chính mình một lần nữa, cũng như là sẽ đánh mất hạnh phúc của nàng mãi mãi.
- Ây za, nồng nặc mùi thuốc, đại ca định hun chết em à? Sĩ Tam vừa mở cửa bước vào phòng anh, tay khua loạn xạ xua đuổi “tà mà chết chóc”, phăng phăng đi đến mở tung hết cửa sổ.
Như Phong bình thản, không thèm liếc nhìn Sĩ Tam, nhàn nhạt hỏi:
- Lại nhảy cửa nhà anh đấy à?
- Chuẩn! Sĩ Tam giơ ngón tay cái ra hiệu, em biết là nếu có bấm chuông thì cũng mỏi cả tay, lần này rút kinh nghiệm nhảy luôn cho tiện. Trong lúc nói, Tam đã đến gần nơi Như Phong ngồi, sao? Chị dâu giận kinh vậy cơ à? Không hòa được à? Ảnh cưới cũng cắt thành 2 người thế này? Hai tay cầm 2 mảnh của bức ảnh trên bàn, Sĩ Tam tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Không sao. Như Phong giật lại bức ảnh, đặt vào ngăn kéo, ngẩng đầu lên hỏi, thế nào rồi?
- Ok hết anh ạ. Em còn thu lại lời khai của mấy thằng ra tay hôm đó nữa. Chỉ tiếc, không có đoạn băng ghi hình ảnh hôm đấy thôi anh ạ. Vụ này anh định xử thế nào?
- Cũng chưa biết, để xem sao đã.
- Xem gì nữa? Cứ để em sai bọn đàn em, cho nó mấy nhát là xong. Sĩ Tam có vẻ tức giận nói.
- Không phải vội, còn lại cứ để anh. Chú về trước đi.
Sĩ Tam nhún vai bất lực:
- Anh đã nói vậy thì thôi, có gì nháy em.
- Ok. Yên tâm, kiểu gì anh chẳng gọi mấy đứa làm giúp anh, giờ về ôm vợ ngủ đi. Cảm ơn chú nhiều.
- Uây, không cần khách sáo với em, bye bye! Ra đến cửa Sĩ Tam chợt dừng lại, quay mặt nói với Như Phong, có điều này em không biết có nên nói cho anh hay không, hình như là khi nãy em nhìn thấy chị dâu ở cổng nhà bên cạnh, đứng cùng một thằng đẹp giai nói nói cười cười đó. Cẩn thận không là mất đấy. Sĩ Tam nháy mắt ẩn ý, không đợi Như Phong hồi đáp, đóng cửa rời đi.
Căn phòng còn lại một mình Như Phong, không khí u ám lại bao bọc, tắt điếu thuốc đi, anh lấy cái đĩa CD từ trong túi đồ mà Sĩ Tam mang đến, cho vào máy tính.
Âm thanh giọng nói sợ hãi bắt đầu vang lên trong không gian nhỏ hẹp, Như Phong chú ý lắng nghe, bàn tay không ngừng siết chặt khiến gân xanh nổi lên dữ tợn.
…
- Anh ngồi đây em đi pha thử nhé, xem quà anh mang về nó có chất lượng không? Nói trước, không ngon là em không nhận đâu đấy. Hạ Dương cười tinh nghịch bảo.
- Ehem, anh không có ý kiến, có điều anh có thể có một yêu cầu nho nhỏ được không?
- Sao hả? Cơm nhà hôm nay không có gì ngon, nhưng có bánh ngọt đấy, em mang ra cho anh ăn nhé? Hạ Dương nghĩ đến khi nãy Ngọc nói chưa kịp ăn tối nên hỏi.
- À không phải cái đó, ý anh là em có thể đi thay đồ không? Ngọc cười ngại ngùng hỏi Hạ Dương, rồi sau đó liền giành hũ táo mèo ngâm trên tay nàng, để anh pha cho, đi đi.
- ???
3 giây cho sự ngây ngô của nàng rất nhanh qua đi, Hạ Dương úp 2 tay lên mặt xấu hổ chạy lên cầu thang.
Oh My God! Xấu hổ quá đi mất. Nếu được nàng sẽ chui xuống đất luôn ý.
Thật đúng là, học theo Như Phong không có cái gì tốt cả, chính vì không mặc áo ngực khi ở nhà nên nàng mới tệ hại đến mức này đây.
Ây za, mới đó mà đã nhắc đến tên người ta, quên đi, quên đi. Hạ Dương tự thôi miên mình, sau khi thay bộ đồ ngủ bằng vải lanh mỏng, chỉn chu từ trong ra ngoài liền xuống nhà.
- Yên tâm, anh chưa nhìn thấy gì đâu. Ngọc làm bộ mặt tỉnh bơ nói, ánh mắt không giấu nổi ý cười.
- Xí, nàng biết thừa anh ta nói điêu, nhưng mà cũng không dại gì mà vạch mặt anh, may quá nhỉ, cảm ơn anh đã nhắc em, hì hì.
- Đây, uống đi, quả này còn gọi là quả sơn tra đó, rất tốt cho sức khỏe. Từ ngày đầu lên đó anh đã đi tìm mua, rồi ngâm mang về cho em đó. Thấy anh chiều em chưa hả?
- Oh, giờ mới biết. ưm, cũng không tệ, uống thay cho nước sấu được đấy anh. Ai ui… Hạ Dương xuýt xoa kêu đau, sao lại cốc đầu em vậy hở?
- Không tệ là thế nào? Phải nói là rất ngon, biết chưa? Không có tí xi-nhê cảm động gì cả.
- Hóa ra anh đang bắt ép em đây à? Hạ Dương lừm Ngọc 1 cái, ngồi lên tràng kỉ, co cả 2 chân lên khoanh lại, tay vẫn cầm ly nước, mà anh làm gì ở trên đó vậy?
Không trả lời câu hỏi của nàng, Ngọc ngồi đối diện với nàng, ánh mắt khinh thường quay đi:
- Con gái con nứa, ngồi kiểu gì vậy hả? Mất hết cả duyên.
- Hì, em vô duyên sẵn rồi. Ờ mà tối nay anh định ở đâu?
- Lo gì, tý ra thuê phòng, ở tạm 1 đêm, ngày mai anh lại về quê luôn ấy mà.
- Về quê hả? Đang làm tự dưng lại nổi hứng về quê, ah, về lấy vợ phải không?
- Ý kiến hay đó, hay là em lấy anh đi.
- Xì…, cầu hôn kiểu gì đấy? Chẳng lãng mạn gì cả. Phải có nhẫn và hoa, anh biết chưa? Mà con trai phải quỳ một gối xuống nữa chứ?
- Nhóc con, xem nhiều phim quá nhiễm bệnh ảo tưởng rồi, kiếp này có mà ế sớm.
- Này, anh nói ai ế hả? Chưa biết đâu nhé, người ta xinh đẹp ngời ngời thế này…
- Khoan nói chuyện xinh hay xấu, ý anh là cả nước Việt Nam này, không có thằng nào nó điên mà quỳ xuống cầu hôn em đâu, thế nên em chấp nhận làm bà cô đi. Haha
- Cũng đúng, nàng xịu mặt, mà em ế là đúng rồi, rất nhanh Hạ Dương đã thay đổi giọng điệu, có người đẹp trai cấp Bi Rain mà vẫn ế mới lạ chứ. Đau thật.
- Chà chà, mồm mép ghê rồi đó. Có cần phải cảm ơn em đã khen anh là Bi Rain không nhỉ?
- Hi hi, tự anh nhận mình ế đấy nhá, em không có “nguyền rủa” anh đâu.
- Stop! Ngừng cười. Ngọc giơ nguyên một bàn tay ra hiệu, bánh ngọt của anh đâu? Đói rồi.
Nhìn cái động tác xoa bụng kêu đói cộng thêm cái bộ mặt “con gái làm nũng” của Ngọc, Hạ Dương bất chợt lại nghĩ về ai đó, thật là giống… Nàng không tự chủ được nhăn nhăn mũi:
- Anh rất giống với một người…
- Ai vậy?
- Anh em.
- À, anh có nghe mẹ em nói, mẹ nói anh rất giống con trai của mẹ, còn nhận anh là con trai nuôi nữa đó.
- Ờ, thảo nào mà đối với anh còn tốt hơn cả em ý. Hạ Dương trề môi ghen tị. Đây này, bánh này là nhỏ bạn em làm, anh ăn đi rồi hôm nào em dẫn qua cảm ơn, tiện thể xem chừng nó có thành “chị dâu” của em được không nhé?
- Uây, cái này có được gọi là đồ hối lộ không?
- Xì, nó cũng gặp anh 1 lần rồi, hồi anh đón em ở sân bóng đó, cứ hỏi thăm em mãi, em cũng không nỡ… hihi
- Điều này chứng tỏ em đã “tham ô” rất nhiều của cô bạn đó đúng không?
- Hơ? Suy luận không có logic khoa học. Đúng lúc này, tiếng chuông cửa reo lên, Hạ Dương mừng như bắt được vàng
- Ah, chắc là bố mẹ về rồi đó, ăn đi, em ra mở cửa.
Hạ Dương chuồn lẹ, miệng lẩm nhẩm “cái đầu ổng sao lại có thể đoán trúng phóc vậy nhỉ? Chứng tỏ IQ cũng không thấp lắm”.
- Ơ!
- Sao vậy? Không mời thầy vào nhà hả?
- Dạ, em chào thầy. Muộn thế này thầy qua nhà em có việc gấp gì thế ạ? Hạ Dương vẫn đứng trước cổng lễ phép hỏi.
- Không có gì, thầy qua đưa đồ cho mẹ em. Mẹ em chưa về à?
- Vâng! Thầy cứ đưa cho em, về em sẽ gửi lại cho mẹ sau.
- Không được, cái này rất quan trọng, phải trao tận tay mẹ em mới được, thầy vào đợi chút cũng không sao. Dứt lời, Như Phong liền lách qua người Hạ Dương đi vào, chẳng cần đến nàng phải mời vào nữa.
Hạ Dương nhìn theo bóng lưng Như Phong nhăn mặt nghĩ, sao hôm nay Như Phong lại thô lỗ thế nhỉ?
- Ồ, ai đây? Ngọc tỏ vẻ ngạc nhiên, lâu lâu mới gặp lại anh đấy nhá, vào ăn bánh ngọt với em này.
- Thầy ấy không thích ăn đồ ngọt đâu, để em pha nước táo mèo cho thầy uống nhá. Hạ Dương từ phía sau Như Phong nói với cả hai người.
- Không cần đâu, thầy ăn bánh được rồi. Như Phong ngoài miệng nói không với nàng, thực tế là trong lòng có chút vui vui, nàng ấy vẫn nhớ rõ sở thích của mình.
Mặc dù Như Phong nói vậy, Hạ Dương vẫn bỏ ngoài tai, một mình đi vào bếp.
Hờ? Một tiếng “thầy”, hai tiếng “thầy”, chắc là lại có chuyện gì rồi. Ngọc âm thầm đánh giá tình hình, nhún vai không nói năng gì, tập trung chuyên môn thưởng thức “đồ tham ô” của Hạ Dương.
….
- Này, sao thế? Đá đã tan hết rồi kìa. Ngọc dựa người vào cửa phòng bếp nói với nàng.
- À, Hạ Dương có chút giật mình, đích thực là đang lặng người suy nghĩ thì bị người khác đánh thức, vội vàng nói, chết rồi, để em làm ly khác vậy.
Ngọc đã tiến đến giữ tay nàng:
- Không cần nữa.
- Sao ạ?
- Anh Phong về rồi.
- À, vậy hả, tưởng bảo đợi mẹ em mà, sao lại về nhanh thế, thầy ấy có gửi gì lại không hả anh?
- Không. Sau ít giây suy nghĩ, Ngọc lại đính chính, mà có đấy, trước khi về anh ấy có nói một câu.
- Câu gì thế? Hạ Dương cảm thấy lòng mình có chút bồn chồn.
Ngọc giả bộ Như Phong, diễn lại cho Hạ Dương xem:
- Ồ, sống thử ấy hả? Chúc mừng em nhé.