Tiễn Tụy Ngọc, chữ thứ nhất - - Tiễn.
Nàng là Nhị Tiểu Thư ngân hàng tư nhân giàu nhất thiên hạ, nắm giữ chìa khóa vàng, cao cao tại thượng, không biết nhân gian khó khăn.
Chữ thứ hai - - Tụy.
Nổi tiếng, Đệ Nhất Tài Nữ tiếng tăm truyền xa,đã gặp qua là không quên được, văn nhân nhà thơ ngạo mạn nhất thiên hạ.
Chữ thứ ba - - Ngọc.
Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành. Tính cách cương liệt, tư tưởng cực đoan, đạt được rất nhiều ca ngợi cũng dẫn tới rất nhiều tranh luận.
Ba chữ kia tổ hợp lại, vốn là khuê tú kinh thành một viên minh châu, khi đó mười lăm tuổi danh chấn thiên hạ, đến khi mười bảy tuổi đạt đến đỉnh cao, hào quang bắn ra bốn phía, không ai có thể sánh bằng.
Nhớ ra chuyện cũ, trong gió lờ mờ truyền đến khí tức náo nhiệt của mọi người, gấm hồng trướng ở trên lầu tạo ra không gian yên tĩnh, nàng ngồi ở trước bàn, đang rửa bút, vằn nước phản chiếu dung nhan bản thân, mặt mày trong trẻo, da thịt như ngọc.
"Nhị Tiểu Thư - -" Một tiếng gọi to duyên dáng, hai hầu tì vén mành mà vào. Trong đó, một người trong tay cầm cuốn thơ, đặt lên trên bàn sau đó thở phì phò nói: "Tài tử các bang cũng có thể viết nhiều như vậy, tất cả thao thao dưới ngòi bút, dương dương tự đắc, giống như không như vậy sẽ không biểu hiện được tài hoa của bọn họ, khổ chúng ta, tiểu nha hoàn thu những cuốn, ôm cũng mệt mỏi!"
Nàng cầm những cuốn thơ nhàn nhạt nhìn vài lần, lại rã rời để chúng nó trở về.
"Tại sao? Nhị Tiểu Thư nhìn cũng không nhìn?"
Một hầu tì khác che miệng cười nói: "Liên tiếp bảy ngày, những cuốn thơ được gửi tới ít cũng ngàn bản, viết cho dù tốt, cũng nhìn chán rồi."
"Tất cả đều là hoa không có quả." Nàng đưa tay chống má, lười biếng nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ, lẩm bẩm, "Chẳng lẽ muốn tìm tài tử chân chính, khó khăn như vậy sao?"
"Không biết Nhị Tiểu Thư định nghĩa tài tử là gì?"
"Rất đơn giản, viết giỏi hơn tôi, liền là tài tử chân chính."
Hai hầu tì âm thầm thè lưỡi, yêu cầu này thật đúng là rất đơn giản, cũng rất khó!
Đúng lúc này, một trận tiếng cười lanh lảnh ngoài hồng trướng truyền tới, hai hầu tì tò mò tiến đến bên cạnh mành nhìn bên ngoài, nhất thời cười ra tiếng, "Nhị Tiểu Thư, ngươi mau nhìn..."
Ngoài mành, lầu trên lầu dưới, dưới lầu là đại sảnh rộng hơn mười trượng, đặt 22 cái bàn dài, trên bàn văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) đầy đủ mọi thứ, văn nhân tham gia dự thi ngồi khoanh chân, nhẹ giọng nói nhỏ, bầu không khí cực kỳ tốt. Bởi vậy khi tiếng cười kia vang lên, lại có vẻ đặc biệt đột ngột, mọi người nhao nhao quay đầu, xem là người nào không sợ chết, cũng dám tại hồng lâu Tiễn Nhị Tiểu Thư ầm ĩ.
Chỉ thấy một thiếu niên áo xanh, mi thanh mục tú, nhìn qua linh khí bức người, trong tay cầm một chiếc quạt xếp, hải đường tươi đẹp mà nhiều vẻ. Hắn một bên cười một bên đi nhanh đến, "Chậc sách, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt. Tất cả mọi người nói các tài tử thiên hạ đều tụ tập trong hồng lâu này, vừa thấy nhiều người tới như vậy, nhưng một người cũng chưa gặp qua. Đáng tiếc đáng tiếc..."
Lời vừa nói ra, nhưng đã đắc tội với đám văn nhân đang ngồi rồi. Lập tức có mấy người vươn người đứng dậy, quát: "Tiểu tử càn rỡ này ở đâu ra, dám ở đây cuồng ngôn loạn ngữ!"
Thiếu niên áo xanh "Trách" một tiếng, nhìn mành trên hồng lầu ngoắc ngón tay, "Lâm Uyên, Tiện Ngư, mang cuốn thơ ta coi coi."
Hai hầu tì nghe hắn gọi, không khỏi nín cười nói thầm: "Ánh mắt Tam tiểu thư lợi hại, chúng ta trốn ở sau màn cũng bị nàng nhìn thấu. Lúc này không biết nàng lại muốn đùa gì đây." Lúc này mới mang mấy bài thơ đi xuống.
Tiễn Tụy ngọc miễn cưỡng nhìn, nhưng không hề cản lại. Mà thiếu niên áo xanh dưới lầu kia, không phải người lạ, nhưng nàng kia thích nữ giả nam trang, một muội muội tinh quái- - Tiễn Bảo Nhi.
Tiền Bảo Nhi tiếp nhận những cuốn thơ mà hai hầu tỳ chuyển tới. Mọi người thấy nha hoàn Tiễn gia mà lại cung kính với thiếu niên hung hãn này như vậy, trong lúc này không rõ nội tình của nàng, thức thời lựa chọn yên lặng xem xét.
"Vô ngôn độc thượng tây lâu, thí thần thâu, mạc hắc bất kiến bính trứ liễu loan câu, xả bất khai, lạp hoàn đoạn, tao cao thấu, ám thán thử hành tiểu mệnh bất kham hưu..." Nàng đọc bài thơ thứ nhất lên, còn chưa đọc xong, dưới đã cười thật một mảnh. .
Trong tiếng cười một người đỏ mặt đứng lên, lắp bắp mà nói: "Cười, cười, có gì buồn cười, đây là lão tử viết, thì sao? Ít nhất, vần đặt vẫn đúng!"
Tiễn Bảo Nhi gật đầu nói: "Không sai, vần đặt coi như không sai, chỉ là không biết, thì ra các hạ làm nghề trộm đạo."
"Trộm đạo cái gì, lão tử đó là thâu hương thiết ngọc (trộm hương)..."
Mọi người cười đến lại càng lợi hại. Tám ngày gần đây, văn nhân tài tử nhao nhao giao các bài thơ cho Nhị Tiểu Thư, tất cả đều không biết đối phương đã viết gì, chỉ biết là sắc mặt Tiễn Nhị Tiểu Thư càng ngày càng ... khó coi hơn. Giờ phút này thiếu niên áo xanh đọc lên nội dung một bài thơ, ngược lại còn thỏa mãn lòng hiếu kỳ mọi người. Nhưng, tiêu chuẩn như vậy cũng dám tới dự thi, thật không hiểu là nên khen ngợi hắn dũng khí cao, hay là nên cảm khái thói đời bạc bẽo, khó trách Tiễn Nhị Tiểu Thư lại mất hứng.
Tiễn Bảo Nhi bắt đầu đọc bài thứ hai: "Nhị Tiểu Thư, nữ thần trong mộng của ta, là ánh sáng hi vọng lúc rạng đông hoa bắt đầu nở rộ, là tịch mịch vũ phong thời gian bắt đầu ăn mòn thanh xuân, chim én kia, cũng theo phương Bắc trở lại phương Nam, mà ngươi, vẫn như cũ nắm giữ được khát vọng tận đáy lòng ta..."
Hai hầu tỳ Lâm Uyên, Tiện Ngư vụng trộm nháy mắt ra hiệu - - rất buồn nôn, khó trách lúc ấy tiểu thư thấy, mặt đều tái nhợt.
Người viết cái này, rõ ràng thông minh hơn người thứ nhất rất nhiều, bởi vì hắn không đứng ra nhận thân phận, mặc cho mọi người suy đoán rốt cuộc là ai viết ra thư tình buồn nôn như vậy.
Mặt Tiễn Bảo Nhi hiện lên cười nhạo lật đến trang thứ ba, "Cô nương có chí khí? Bằng không thì, có khác gì người bình thường? Có người nói rằng, tính cô tịch, tình phong lưu. Cố chỉ tài làm thơ rất giỏi, như là vật trời, hội tụ thần tiên, cưỡi hạc cưỡi mây, bồng bềnh, là điểm sáng trên trần, khiến côn trùng rối loạn, những thứ tối tăm tản đi."
Mãi khi đọc đến đây, mọi người mới thu hồi vui cười, ngầm gật đầu: Văn hay, dụng tự điển nhã, hành văn tuyển tú, không biết là xuất từ kia vị cao nhân chi thủ.
Tiền Bảo nhi cũng hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới cuộc thi này lại cho nàng đọc được một bài văn hay, lúc này một thanh âm từ trên lầu rõ ràng, réo rắt, thanh nhã, trong veo mà lạnh lùng từ trong trướng truyền xuống: "Tiên sinh đắc thiên địa thanh tú? Chẳng thế thì, có gì khác người bình thường? Có người nói rằng, Thái Bạch tinh hạ xuống, cố chữ Thái Bạch, như tiên giáng trần, điều này không sai? Cố chỉ tài làm thơ rất giỏi, như là vật trời, hội tụ thần tiên, cưỡi hạc cưỡi mây, bồng bềnh, là điểm sáng trên trần, khiến côn trùng rối loạn, những thứ tối tăm tản đi."
Mọi người nghe tiếng không khỏi ngửa đầu, giọng nói này bọn họ không hề xa lạ, đây chính là do Tiễn Tụy Ngọc phát ra, chỉ nghe nàng đọc xong đoạn văn đó, ngừng lại một chút, nói: "Từ 'Nghĩa trang Lý hàn lâm học sĩ' tác giả Bùi Kính."
Dưới rộ lên, nguyên lai là sao chép! Ai chẳng biết Tiễn Tụy Ngọc học rộng hiểu nhiều, đọc qua một lần là nhớ, muốn lừa dối trước mặt nàng, căn bản không có khả năng.
Tiễn Bảo Nhi cầm chồng văn thơ thật dày trong tay, cũng không thổn thức lắm. Lần này nói, hồng lâu lấy văn kết bạn, kỳ thật là Nhị tỷ muốn thay nàng chọn lựa vị hôn phu, nhưng toàn là thứ vô dụng, khiến cho người ta buồn bực. Lập tức trả đám văn thơ đó lại cho tỳ nữ, lắc đầu thở dài: "Chẳng lẽ tài tử thiên hạ đều chết sạch rồi hả? Chỉ còn toàn hạng người mua danh chuộc tiếng, tục tằng vô năng, buồn cười là nam tử dung tục, mà lại dạy nữ tử cố gắng phong lưu!"
"Ngươi khá lắm, sao ngươi không viết một bài mang đến đây? Đứng nói chuyện không sợ đau thắt lưng!"
"Lời đó của huynh đài sai rồi, chỉ vì ba bài văn của ba người đó mà nói tài tử thiên hạ chết hết rồi? Ngươi mà nhìn ta viết thơ..."
"Không sai không sai, các hạ dám cuồng ngôn như vậy, nói vậy thì học thức chắc chắn không phải loại thường nhân, hay để cho chúng ta được mở rộng tầm mắt một lần, học tập theo ngươi..."
Trong lúc này, Tiễn Bảo Nhi thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nhóm văn nhân vây quanh nàng thao thao bất tuyệt, tức giận, mắng, trào phúng, khuyên giải đều có. Nàng chế giễu, đứng thẳng tắp mặc cho bọn họ nói. Đôi mắt đong đưa, đảo tới đảo lui trong đại sảnh.
Đột nhiên, ánh mắt nàng mở to.
Chỉ thấy một góc phía tây, trong lúc tất cả mọi người lòng đầy căm phẫn vì tài tử thiên hạ đòi công đạo, lại có một người úp mặt xuống một cái bàn ngủ ngon lành.
Ở một nơi như thế này, người đó lại có thời gian ngủ... Bảo Nhi vẫy tay, Lâm Uyên lập tức đi nhanh đến.
"Lai lịch của tên kia?"
Lâm Uyên theo tầm mắt của nàng nhìn thoáng qua, mếu máo nói: "Hắn. Hắn đến đây sáu ngày, ở đây chỉ ăn chỉ uống, cũng không nói chuyện với ai, mỗi ngày sẽ nộp bài lên, nhưng Nhị tiểu thư không có phản ứng gì, nghĩ đến cũng là hạng người tầm thường."
Chỉ ăn chỉ uống? Rất thú vị... Tiễn Bảo Nhi híp mắt, xoay người nói: "Tiện Ngư, bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Sắp đến giờ Tuất rồi."
"Vậy nhóm người các ngươi còn chờ cái gì, Tiễn Nhị Tiểu Thư phải về phủ, các vị tài tử có thể trở về, nay mai trở lại."
Nói xong, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhin lên hồng trướng lầu trên, ha ha cười nói: "Nhị Tiểu Thư, nữ thần của ta, ta tới đón ngươi về nhà - - "
Tiến Tụy Ngọc nghe thấy tiếng huyên náo dưới lầu khẽ nhíu mày.
Tiễn Bảo Nhi tùy mặt gửi lời nói: "Tỷ tỷ cũng không nên không cao hứng, đám ngu xuẩn này ngay cả ta là nam hay là nữ cũng không nhìn ra, thì sao có thể trông cậy vào bọn hắn?"
Tiễn Tụy Ngọc nghĩ mãi không xong, "Là các tài tử thiên hạ cậy tài khinh người, không chịu quỳ gối tới đây làm phù hoa tranh giành, hay là ta thật sự yêu cầu rất cao?"
Tiễn Bảo Nhi nhướng nhướng mày nói: "Tỷ tỷ, ngươi cảm thấy ta như thế nào?"
"Ngươi?"
"Ta trăm dặm mới tìm được một, ... Không, là ngàn dặm mới tìm được một người thông minh thôi?" Tiễn Bảo Nhi ca ngợi khởi chính mình mà không đỏ mặt, lắc lắc cây quạt trong tay, "Nếu ngươi muốn ta viết mấy loại văn vẻ gì đó, ta cũng không nhất định có thể viết xong. Cho nên, riêng lấy văn chương là cực kỳ không thể thực hiện."
Tiễn Tụy Ngọc vì cắn môi, đột nhiên đứng dậy khiến tất cả trên bàn đều rơi xuống đất, sau đó phất tay áo xuống lầu.Đói với những hành vi kì quái của Nhị tỷ, Tiền Bảo Nhi coi như không nhìn thấy, le lưỡi theo xuống.
Thấy người dưới lầu đã giải tán, người thư sinh ở góc kia duỗi cái lưng mỏi, khó khăn tỉnh ngủ, đang muốn đứng dậy rời khỏi, Tiễn Bảo Nhi vươn người một cái, nhe nhàng nhảy xuống cầu thang, rơi xuống trước mặt hắn, quạt xếp trong tay kêu "Bốp" một tiếng, nhắm thẳng trước mặt hắn.
Một chiêu này ra chưa chuẩn bị, lại cực kỳ mau lẹ, vốn là tránh cũng không thể tránh, ai ngờ thư sinh kia chỉ tùy ý bước sang phải một bước, nhìn như vô tâm, lại tránh được.
Tiễn Bảo Nhi mắt sáng rực lên, cười nói: "Thì ra làcao thủ, quay lại!" Quạt xếp vừa nhanh vừa chuẩn, nhưng nàng nhanh, người nọ lại nhanh hơn nàng, cũng không biết hắn né tránh như thế nào, nhưng kì lạ mỗi chiêu đều rơi vào khoảng không, sau cùng hắn tung ra hai sợi chỉ nhẹ nhàng bắn vào cổ tay nàng, Tiễn Bảo Nhi quát to một tiếng, nhảy vài bước về phía sau, khi đứng lại, biểu tình cười hì hì trên mặt đã không còn, lưu lại chỉ có rung động và kinh ngạc.
Tiễn Tụy Ngọc lẳng lặng đứng ở cầu thang nhìn một màn này, con ngươi từ từ thâm trầm.
Thư sinh mặt không chút thay đổi xoay người liền rời khỏi, Tiễn Bảo Nhi vừa muốn cản lại, Tiễn Tụy Ngọc mở miệng nói: "Bảo Nhi."
Một tiếng gọi cả hai người.
Thư sinh dừng lại, đột nhiên quay đầu, con ngươi sáng rực như Lưu Tinh, thấy vậy mấy người ở đây đều sửng sốt - - lúc trước sao chưa phát giác, người này lại có khí thế bức người như vậy !
Tiễn Tụy Ngọc đỡ tay vịn cầu thang từ từ xuống, thanh âm không cao không thấp, lại vừa lúc để cho tất cả mọi người có thể nghe được: "Nơi này là lấy văn kết bạn, không phải dùng võ kết bạn, không nên đến lầm chỗ."
"Vâng, Nhị Tiểu Thư nói cái gì liền là cái đó!" Tiễn Bảo Nhi chẳng hề để ý nháy nháy mắt, nói với thư sinh, "Nhưng, vị huynh đài này ngươi xác định ngươi không lầm chỗ? Cho tới nay chỉ nghe nói có lộ xảo giấu dốt, ngươi chế giễu, giương ngắn tránh dài, bày đặt không cần võ công tốt, chạy tới đây so văn?"
Thư sinh dương mi nói: "Ai nói ta tới so văn?"
"Vậy ngươi tới làm gì?"
"Đi ngủ."
Tiễn Bảo Nhi vừa nghe, vui vẻ, "Ngươi không được ngủ hay sao, lại cứ chạy tới đây ngủ?"
Thư sinh vỗ vỗ y phục cũ trên người, thanh âm cảm khái vô hạn: "Ta thân không một xu, tức không có tiền mua gạo lại không có tiền ở trọ, nơi này lại đang cung cấp điểm tâm chỗ ngồi, có chút ít còn hơn không."
Lâm Uyên, Tiện Ngư trong lòng nhất thời thầm kêu không xong, không phải là đang miệt thị sao? Chỉ sợ Nhị Tiểu Thư muốn phát hỏa. Quả nhiên, quay đầy nhìn, mặt Tiễn Tụy Ngọc đã âm trầm. Chỉ nghe nàng lạnh lùng thốt: "Xin hỏi tôn tính đại danh các hạ?"
Lâm Uyên nhỏ giọng nói: "Hắn tên Ân Tang." Mỗi ngày đều là nàng đăng ký danh sách khách đến, tất nhiên là biết được tên của hắn.
"Ân Tang phải không?" Tiễn Tụy Ngọc suy tư, bên môi cười lạnh càng đậm, "Bài thơ thứ nhất của ngươi ‘thơ nhàm chán’:
'Nhàm chán phục nhàm chán
Sao nhiều nhàm chán vậy.
Hồng lâu so tài tử
Cảnh xuân tươi đẹp ném phí hoài.'
Ngày thứ hai đổi lại ‘thơ không thú vị’, ngày thứ ba là ‘thơ không biết sợ’, ngày thứ tư là ‘thơ vô tâm’, thứ năm nhật là ‘thơ bất đắc dĩ’, ta nhớ không lầm chứ?"
Thư sinh ánh mắt lóe ra, cười cười nói: "Không sai. Người ta nói Tiễn Nhị tiểu thư có trí nhớ siêu phàm, gặp qua là không quên, quả nhiên như thế. Không nghĩ tới mấy bài vè không thể nhớ mà lại cũng có thể nhớ rõ như vậy rõ ràng, hơn nữa trình tự một ngày không kém, bội phục bội phục."
"Hôm nay lại là cái gì? Vô lại, không thẹn, vô cớ hay là vô ý?" Tiễn Bảo Ngọc đưa tay, hai hầu tỳ đằng sau lập tức tìm trong đống thơ văn kia, mới tìm ra bài thơ của lão huynh Ân Tang này.
Mặt trên chỉ viết một câu: Khóc giận bi thương bi đều không thể.
Tiễn Tụy Ngọc chỉ nhìn thoáng qua, liền xé nát tờ giấy kia, tức giận nói: "Ngươi mà lại dám châm chọc ta như thế!"
Lâm Uyên đẩy đẩy Tiện Ngư, "Có ý tứ gì?"
Tiện Ngư lắc lắc đầu, cũng một đầu mờ mịt, không biết câu nói kia sao lại chọc giận Nhị Tiểu Thư.
Vì thế Lâm Uyên xin tam tiểu thư giúp đỡ, Tiễn Bảo Nhi tiến đến cạnh tai nàng thấp giọng nói: "Khóc giận bi thương bi, là chữ cười. Cái khác đều không thể, thuyết minh còn lại như vậy là có thể."
Lâm Uyên kêu sợ hãi ra tiếng: "Đó không phải là 'Buồn cười' sao?"
Tiễn Bảo Nhi thở dài nói: “Hay cho câu khóc giận bi thương bi đều không thể, Nhị tỷ lúc này tức rất giận, xem này thư sinh cuồng vọng như thế nào."
Thư sinh cuồng cũng chưa nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tiễn Tụy Ngọc, không biết vì sao, ánh mắt hắn lại thâm trầm như nước biển, nhưng Tiễn Tụy Ngọc lại không có lý do cảm thấy một trận hoảng hốt.
Đáng giận! Người này, cũng dám châm chọc nàng như vậy! Thật sự đáng giận!
Lúc xoay người, đi đến như gần cái bàn viết mấy hàng chữ, sau đó ném bút đi, lấy mắt liếc hắn, rất có thị uy.
Tiện Ngư tò mò tựa đầu tới gần, thì thầm: "Ân sinh vọng cũng lỗ tai! Luyến tân không nhớ tình bạn cũ, tàn văn ngữ hãm hại, thao thao tội chiêu, mênh mông hành hết sức lông bông. Chung có tự thực quả, sợ ảnh tích phù quang. Cùng Sơn Thủy xuất xứ, độc hắn tên là Tang."
Này này này này lại là cái gì? Hoàn toàn xem không hiểu!
Tiễn Bảo Nhi bên kia đã vỗ tay cười lên ha hả, "Tha thứ, ác ngữ hãm hại, tội ác chiêu, tự thực ác quả, sợ ảnh ác tích, vùng khỉ ho cò gáy. Ngươi cho Nhị tỷ ta sáu chữ, nàng trả lại ngươi sáu chữ ác."
Tiễn Tụy Ngọc lạnh lùng thốt: "Không, là bảy!" Nàng lần thứ hai dẫn ra bút, viết thêm ba chữ trên tờ giấy – "Đáng giận thi" .
Ân Tang trầm mặc nửa ngày, vỗ tay lên, "Hay, hay cho câu đáng giận thi! Người trong thiên hạ xưng đệ nhất tài nữ, quả nhiên danh bất hư truyền."
Tiễn Tụy Ngọc liếc nhìn hắn một cái, biểu tình khing thường.
Ân Tang lại cười sảng khoái nói: "Ta vốn chỉ đến đây để ăn để uống, nhưng chủ nhân lại tài cao như vậy, khiến ta nổi lòng mến mộ. Hồng lâu văn thí phải không? Mời ra đề đi."
Tiễn Bảo Nhi cắn môi hì hì cười nói: "Sao, ngươi muốn khiêu chiến tỷ tỷ của ta?"
"Có chút ít còn hơn không."
Lại là một cái vô tự! Đáng giận, thư sinh này lại dám coi khinh nàng như thế! Tiễn Tụy Ngọc vung tay áo lên, tức giận nói: "Được, ta ngược lại muốn nhìn ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì!"
Người trong sảnh còn chưa tan hết, còn lại mấy người ~ nghe nói thư sinh này muốn khiêu chiến Tiễn Nhị Tiểu Thư, lập tức cũng không đi, ngồi bên cạnh xuống xem kịch vui. Lâm Uyên, Tiện Ngư vội vàng sắp xếp hai tấm Thanh Ngọc Án tới, để cho hai người tỷ thí. Đang bày bàn cờ, Ân Tang bỗng nhiên nói: "Hãy khoan."
Thanh Ngọc Án: Người xưa lấy cái thẻ bằng tre để viết chữ gọi là sát thanh 殺青, có khi dùng lửa hơ qua, cho tre nó thấm hết nước, để khắc cho dễ gọi là hãn thanh 汗青. Xanh là cái màu cật tre, các quan thái sử ngày xưa dùng cật tre để ghi chép các việc, cho nên sử sách gọi là thanh sử 青史 sử xanh
Tiễn Tụy Ngọc xoay người lại nói: "Sao? Ngươi chịu thua rồi hả?"
Ân Tang mỉm cười, “Cầm kỳ thư họa đều so sao?"
"Đương nhiên."
"Cờ ta buông tha."
Tiễn Tụy Ngọc ngẩn ra, "Ngươi nói cái gì?"
Ân Tang than nhẹ một tiếng nói: "Cuộc đời ta có ba việc tuyệt không dám đụng vào. Một là xuống bếp, hai là mang tiểu hài tử, thứ ba là chơi cờ."
Tiễn Bảo Nhi "Trách" một tiếng bật cười, "Không xuống bếp thì chỉ coi là quân tử cách xa nhà bếp thôi; tiểu hài tử cũng có thể lý giải, ngươi sợ phiền toái; nhưng lần này là cờ, sao ngươi lại chán ghét?"
"Chơi cờ là loại phí trí nhớ lại nhàm chán." Ân Tang nói giống như thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên).
Tiễn Tụy Ngọc trừng mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: “Được, thu lại bàn cờ. Bày cầm."
Ân Tang chặn lại nói: "Đợi một chút."
"Ngươi lại muốn buông tha?" Tiễn Tụy Ngọc nhịn không được tức giận, người nay, chẳng lẽ chỉ là trêu đùa nàng?
"Đương nhiên không phải, ta chỉ là cảm thấy được ngươi đàn một khúc ta đàn một khúc như vậy cực kỳ không có ý nghĩa, không bằng ngươi đánh đàn ta thổi tiêu hợp tấu một khúc như thế nào?"
“Phân cao thấp như thế nào?"
Ân Tang giương nhẹ khóe môi cười nhẹ một tiếng, "Rất đơn giản, cô nương đàn trước, ta thổi không kịp ngươi, là ta thua, nếu như ta thổi kịp, là ta thắng."
Cuồng vọng! Tiễn Tụy Ngọc hừ lạnh một tiếng, phất tay áo ngồi xuống, ngón tay ở trên dây đàn trượt nhẹ qua, phát ra hàng loạt thanh âm kỳ ảo khôn lường.
Tiếng đàn Tiễn Nhị Tiểu Thư, đúng là kinh thành có tiếng, không biết có bao nhiêu quan lại quyền quý khát vọng nghe nàng gảy một khúc, nhưng không được. Mấy người vừa nghe nói nàng muốn đánh đàn, sớm mừng không tả xiết. Thư sinh ơi thư sinh, ngươi tìm nàng tỷ thí, không phải muốn chết sao?
Đầu ngón tay giương nhẹ, tiếng đàn đã lên, mở màn như nước suối róc rách, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm, khó có thể bắt giữ, rõ ràng là cố tình cho hắn một hạ mã uy, muốn hắn không theo kịp giai điệu của nàng. Nào biết Ân Tang chỉ đặt tiêu ngang ngực, lẳng lặng nghe, vừa không mạnh mẽ cũng không nóng nảy, làm cho người khác nghĩ không ra hắn suy nghĩ cái gì.
Tiếng đàn của Nhị tiểu thư càng ngày càng nhanh, càng ngày càng gấp, một tiếng tiêu sâu xa đột nhiên vang lên, như dòng chảy xiết lao nhanh, lại như rắn độc dạo chơi, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, dây đàn Phượng Hoàng cầm bị đứt, mặc dù Tiễn Tụy Ngọc đúng lúc rút tay, nhưng sắc mặt tái mét dọa người nhảy dựng.
Ân Tang vuốt ve ống tiêu mỉm cười nói: "Đa tạ, Nhị Tiểu Thư."
Tiễn Bảo Nhi nhìn đến đây, thu hồi dáng vẻ diễn trò ngoạn chơi, bắt đầu sinh cảnh giác. Tiếng đàn Nhị tỷ như bông dầy đặc, vốn không có khả năng thắng nàng, lại bị hắn tìm ra sơ hở duy nhất, thư sinh này, âm luật bất phàm, nhưng tâm cơ sâu lại càng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ! Hắn rốt cuộc có lai lịch gì?
Tiễn Tụy Ngọc nhìn dây đàn bị đứt, sợ run một lúc, sau cùng cắn môi nói: "Hay. Ngươi đổi kịp như thế nào?!"
Ân Tang cười cực kì nho nhã, "Chỉ muốn đuổi kịp, quá trình... Không trọng yếu."
Tiễ Tụy Ngọc đẩy cầm đứng lên, trầm ngâm rất lâu, quay đầu nói với Lâm Uyên: "Mang bức họa hôm trước tới đây."
Lâm Uyên ‘Vâng’ một tiếng rồi đi.
"Sắc trời đã tối, còn lại thi họa, không bằng so luôn một lần, như thế nào?"
Ân Tang thương lượng nói: "Toàn bộ nghe Nhị Tiểu Thư."
Lúc này Lâm Uyên từ trên lầu mang tới tranh cuộn, Tiễn Tụy Ngọc chậm rãi trải trên án, mọi người thăm dò nhìn, chỉ thấy một mảnh màu đỏ điểm giữa một chấm mực, căn bản nhìn không ra vẻ cái gì.
"Ngươi có thể nhìn ra ta vẽ cái gì không?"
Ân Tang đi một vòng, chạm nhẹ cằm trầm tư. Tiễn Tụy Ngọc thấy hắn như vậy, không khỏi có chút đắc ý, cười lạnh nói: "Đề thi của ta chính là bức họa này, nếu như ngươi nhìn không ra, thì ngươi thua."
"Chuyện này có đáng gì?" Ân Tang ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, " Nhị Tiểu Thư vẽ – Lạc Hà và chim bay, thu thủy Thiên Nhất sắc."
Chung quanh rộ lên. Hắn không nói mọi người ai cũng nhìn không ra bức họa đó là vẽ cái gì, nhưng sau khi hắn nói toạc ra lại nhìn kỹ, thật đúng là vẽ ánh nắng chiều ở chân trời, điểm mực kia, tự nhiên là con chim bay xa rồi. Vẽ được mịt mờ như vậy mà hắn cũng nhìn ra!
Lại nhìn Tiễn Tụy Ngọc, mặt trắng chuyển đỏ lại từ đỏ chuyển trắng, biểu tình phi thường cổ quái, như là tức giận lại như là vui mừng, phức tạp tới cực điểm.
Ân Tang nhướng nhướng mày nói: "Không biết ta đoán đúng chưa? Hửm?" Chữ ‘Hửm’ sau cùng kia, cơ hồ là phát ra từ mũi, mềm mại dị thường, như là tình nhân xì xào bàn tán.
Tiễm Tụy Ngọc nâng ánh mắt nhìn hắn, ánh mắt như mực nồng đậm, cơ hồ nhỏ giọt cho ra nước.
"Như thế..." Nàng mở miệng, thanh âm mất tiếng, "Mời ngươi ra đề."
Ân Tang tựa hồ bị ánh mắt nàng nhìn mà ngớ ra, thái độ lỗ mạng cũng không còn, hắn cầm bút, từng chữ đều viết thật chậm, "Nghiêng sáng chói đưa tình Lạc Hà bay, hình như nước, ảnh cũng đi theo. Cướp đoạt vết tích vi tụt xuống phương hồng tụy, còn mấy bút, Vãn Tình mi. Không hận thiên nhai cộng khanh say mê, bây giờ là chiều cuối, đã có vân chén. Nhân sinh ví như vĩnh như lúc ban đầu gặp, đổi thiên cổ, đừng tương thúc giục."
"Đổi thiên cổ... Đừng tương thúc giục..." Ánh mắt Tiễn Tụy Ngọc từ trên tranh viết nhìn đến tay cầm bút, từ từ dời lên trên, nhìn đến cái cằm kiên quyết, lại nhìn đến ánh mắt như Lưu Tinh, một khi đã nhìn liền khó dời đi.
"Ân Tang..." Tên của hắn từ trong miệng nàng thốt ra, liền thành số mệnh, về sau, chân trời góc biển, thế sự xoay vần, vô luận thế sự như thế nào biến ảo, nàng biết nàng không thể quên được, không thể quên được tên này, không thể quên được người này.
"Ngươi thắng rồi." Tiễn Tụy Ngọc nói từng chữ từng chữ, "Ta chịu thua."
Mọi người đồng thời đứng dậy, rốt cuộc cũng khiến cho tài nữ đệ nhất thiên hạ chịu thua, không ai nhìn đến ánh mắt của những người liên quan, có bao nhiêu hoảng hốt mê ly, giống như hối hận mình đã phạm phải một sai lầm lớn.
Nhất thời hiếu thắng, một đoạn nghiệt duyên bắt đầu. Nếu năm đó nàng biết được kết cục sẽ như vậy, nàng có thể ỷ tài kiêu ngạo, bày ra hồng lâu thí kia hay không ?
Bảy năm sau, Tiễn Tụy Ngọc đứng trong đại sảnh Phỉ Thúy Sơn Trang, đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu thương tiếc của Diệp Mộ Phong, đối mặt với sắc mặt kinh ngạc của Cố Vũ Thành, chuyện xưa đã biến thành mây khói, nàng hỏi mình - - nếu cho nàng một cơ hội bắt đầu lại, nàng có thể lựa chọn tùy hứng như lúc trước, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa hay không ?
Trong mắt nàng, đâu chỉ có ngấn lệ!
Quay thân, không nói được một lời chạy ra khỏi đại sảnh, bây giờ, Cố Vũ Thành vì quá chấn kinh mà đã quên cản lại.
Những núi giả, nàng chạy nhanh qua những dãy hành lang ngọc bích dài, nàng biết nàng đang điên cuồng mà chạy trốn, lại không biết nên chạy về phía phương nào. Thiên Địa mênh mông, thế giới to lớn như vậy, vì sao không có chỗ cho nàng dung thân?
Chân trái đụng phải một hòn đá, cả người nhất thời té ngã trên đất, nàng ôm lấy tay vịn lan can, khóc đến thống khổ.
Hắn không phải hắn.
Nàng muốn, Thủy Vô Ngân không phải Ân Tang.
Ân Tang cảm thấy chơi cờ là chuyện nhàm chán nhất thiên hạ, mà công tử thích cờ; Ân Tang không ăn cay không vui, mà công tử ăn cay liền phun; Ân Tang bướng bỉnh âm trầm, mà công tử ôn văn như ngọc... Bọn họ có nhiều điểm khác biệt như vậy, trọng yếu nhất là, Ân Tang yêu nàng, nàng là người duy nhất trên đời này hắn yêu, mà công tử thì không.
Tiễn Tụy Ngọc ôm lan can cắn răng đứng lên, tầm mắt mơ hồ, hai mắt đẫm lệ mông lung lại lờ mờ có thể thấy được Phỉ Thúy Sơn Trang này xuân sắc dạt dào, phong cảnh như họa, phú quý nhân gia như vậy , nhân sinh an nhàn như vậy, thuộc về Vô Song công tử, sao có thể là Ân Tang nghèo rớt mùng tơi?
"Ha ha ha ha ha..." Nàng bỗng nhiên cất tiếng cười to. Khiến mấy người hầu đi qua sợ hãi.
"Ông trời có mắt sao không thấy ta lang thang? Thần linh có linh hà cớ đẻ ta trời nam biển bắc?” Mới vừa ngâm hai câu giọng nói đã đứt đoạn, nàng khom lưng đè lại ngực, mấy người hầu thấy chuyện bất thường liền tiến lên hỏi, đã thấy máu tươi tự bên môi nàng trào ra, một giọt một giọt rơi trên bích ngọc, người hầu lập tức hét lớn: "Mộc tiên sinh? Mộc tiên sinh, ngươi làm sao vậy?"
Tiễn Tụy Ngọc ngẩng đầu, khuôn mặt đã thành màu tro tàn, nàng nhìn rặng mây đỏ chân trời, giá lạnh nói: "Vốn dĩ... Dù sao cũng không thể tranh đoạt của ngươi, ông trời, ta không tranh đoạt được của ngươi, ta chịu thua..." Lời còn chưa dứt, người đã "Đông" một tiếng ngã xuống đất.
Người hầu vội vàng nâng nàng dậy, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, đã hôn mê.