Ngốc Lư Biệt Truy

Chương 14: Chương 14: chân Tướng Hoàng Hậu.




CHƯƠNG 14.CHÂN TƯỚNG HOÀNG HẬU.

Ngạch Nhật Khách tự biên tự diễn nói xong, hoàn toàn không để ý Dương Phi Lăng trên mặt đất dùng sức nháy mắt, Dương Phi Lăng rốt cục nói chuyện: “Thế này, Vương tử, ngươi có phải lầm hay không?”

“Lầm? Ha ha . . . . .”

Dương Phi Lăng cau mày ngẩng đầu lên trời nhìn tên gia hỏa cười dài, lòng một trận chua xót, vị trí này hẳn phải đổi chỗ mới đúng.

“Hừ, còn muốn gạt ta? Ta biết Dương giáo chủ nhiều mưu mô. Bất quá, ta khuyên ngươi hãy cứ thông minh chút, còn có thể ăn ít điểm khổ.” Đối phương hình như hoàn toàn không tin hắn.

Tức, Dương Phi Lăng hỏi: “Vậy Vương tử có bằng chứng gì?”

Ngạch Nhật Khách rất cao hứng, từ trong ngực lấy ra nửa quyển trục vàng óng, bảo Lạc Nhật đưa cho Dương Phi Lăng, Dương Phi Lăng cẩn thận chăm chú nhìn xem nửa cuốn quyển trục kia, chỉ nhìn thấy vài hàng chữ “Chỉ . . . . . Lệnh Thái tử Cảnh Nghi ngay lập tức hướng . . . . . tới núi xxx . . . . . Nghênh thú nhi tử Dương Bá Thiên . . . . . Khởi hành ngay trong ngày. Khâm thử.”

Nếu không phải thấy tối hậu có con dấu đỏ tươi kia, Dương Phi Lăng còn cho rằng đây nhất định là giả mạo, không khỏi nhớ tới ngày đó từ trong ngực Hoàng Thượng Cảnh Nghi lấy nửa cuốn quyển trục, không thể . . . . . không thể nào! Trời! Nguyên lai lúc trước người Cảnh Nghi kia muốn thú là ta? Vậy Trần Đại tướng quân lại là chuyện sao nữa? Vậy thối Minh Kính kia lại góp phần náo nhiệt gì nữa?

Dương Phi Lăng cưỡng ép tỉnh lại, nâng cao tinh thần ứng đối tình thiên phích lịch này: “Này . . . . . Này Vương tử . . . . . Ở đây chắc chắc có hiểu lầm.”

“Hiểu lầm? Nhi tử Dương Bá Thiên không phải Dương đại giáo chủ ngươi? Hay là ngươi chưa từng sống ở núi xxx? Hay là thánh chỉ này là giả? Hay là chuyện hòa thượng hoàng tộc Minh Kính kia cùng ngươi chắp nối?”

Dương Phi Lăng dở khóc dở cười, này nhi tử Dương Bá Thiên là hắn, này núi xxx đó là nơi mình cùng sư phó chung sống khi còn nhỏ, này đạo thánh chỉ không thể là giả được. Chỉ là khi nào thì Minh Kính cùng ta chắp nối? Có ý gì? Đây . . . . . Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?

“Hừ,” Ngạch Nhật Khách cười lạnh nói: “Năm đó phụ vương ta đoạt được nửa đạo thánh chỉ này, liền lập tức phái người ngày đêm giám sát ngươi, còn đem ám sĩ xâm nhập vào Thanh Liên giáo các ngươi, công tích vĩ đại của ngươi ta nắm trong tay, chỉ không nghĩ đến, người vừa ra giang hồ liền quăng mất hắn, ta vốn tưởng rằng ngươi đã phát giác, không nghĩ đến hiện tại ngươi lại đưa đến tận cửa.”

Cái gì? Xâm nhập trong giáo? Ai? Dương Phi Lăng thần tình nghi vấn.

Thật sự chịu không nổi cùng thằng ngốc này tiếp tục dây dưa, Ngạch Nhật Khách không kiên nhẫn nói: “Tiểu tư của ngươi như thế nào, Tiểu Lỗi Tử ngươi cũng không nhớ?”

Cái gì? Dương Phi Lăng choáng váng, sẽ không, Tiểu Lỗi Tử sẽ không, lúc này không khỏi nhớ tới cuộc sống khoái trá của hai người: nhớ tới mỗi lần hắn gặp họa đều vu oan là Tiểu Lỗi Tử, mỗi lần bị người đánh đều lôi Tiểu Lỗi Tử lên trước, mỗi lần dụng dược tìm người thí nghiệm, người đầu tiên hắn nhớ tới đều là Tiểu Lỗi Tử, đột nhiên hảo tưởng nhớ biểu tình phẫn nộ mà bất đắc dĩ kia, Tiểu Lỗi Tử chính là người của hắn?

Ngạch Nhật Khách lường trước hắn không tin, liền xoay người nói với Lạc Nhật: “Làm sao đây? Hắn không tin.”

Lạc Nhật cười khẽ, hai tay áo che mặt xoay người một cái, “Tiểu Lỗi Tử” sống lại. Còn cung kính kêu một tiếng: “Thiếu gia!”

Mở lớn miệng, không tin nỗi, Tiểu Lỗi Tử chính là Lạc Nhật? Hai người này chênh lệch cũng quá lớn đi? Quả nhiên, không thể coi thường mị lực của nhân bì diện cụ. Bất quá Tiểu Lỗi Tử là nhi tử của tả sứ a? Sao lại có thể ăn cây táo, rào cây sung?

Nhìn ra nghi hoặc của hắn, “Tiểu Lỗi Tử” dùng tay áo che mặt nói: “Dương giáo chủ, quên ta được nhân nuôi như thế nào rồi sao?”

Nghĩ đến, đầu Dương Phi Lăng rốt cục thông suốt.

Đó một đêm bông tuyết bay đầy trời, Dương Phi Lăng 12 tuổi lén lút từ chuồng chó nơi góc tường chui ra ngoài, vỗ vỗ bụi đất, đang chuẩn bị nghênh ngang mà đi, đi chưa được mấy bước đã bị một tiểu đông tây đột nhiên xuất hiện trước mắt làm hoảng sợ, một nhân nhi cùng hắn không sai biệt lắm, chân trần đứng trong gió lạnh, run run rẩy rẩy, khuôn mặt nho nhỏ đã muốn lạnh đến tím ngắt, đang từng trận từng trận co rúm khóc lóc.

Ngay tại lúc Dương Phi Lăng đang ngây người, mọi người trong giáo đã đuổi theo đến, xông tới, Dương giáo chủ, khi đó Dương Bá Thiên vẫn là giáo chủ, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài từ trong đám người bước tới, lôi lỗ tai Dương Phi Lăng liền mắng: “Tiểu tử kia, cho ngươi đi bái sư học nghệ, vậy mà ngươi dám trốn ta.”

Dương Phi Lăng ủy khuất, sau đó đặt mông ngồi trên tuyết lớn tiếng khóc: “Ta không đi, ta không đi, các ngươi nhất định chỉ mong sao ta đi, chỉ biết khi dễ ta không có nương, ta muốn nương . . . . . Ô ô . . . . . Ô ô . . . . .”

Hắn đây vừa khóc, làm cho tiểu nhân đang đứng trong tuyết sắp bị đông hoảng sợ cũng không dám khóc nữa, cứ như vậy ngơ ngơ nhìn Dương Phi Lăng mặc một thân y phục phiêu lượng lăn lộn trên mặt đất.

Chơi xấu? Chỉ tiếc, giáo chủ Dương Bá Thiên đã sớm minh bạch mấy trò vặt của tiểu ma đầu này, cũng không để ý đến hắn, ngoắc tay dắt xe ngựa lại đây, một tay nhấc người đang khóc nháo trên mặt đất lên.

“Đợi chút.” Dương Phi Lăng kêu la thảm thiết.

“Còn chuyện gì nữa?” Dương Bá Thiên giáo chủ không kiên nhẫn.

“Ta . . . . . Ta muốn thu một tiểu tư.” Dương Phi Lăng kêu lên.

“Tiểu tư? Ngươi tới đó, sư phó của ngươi sẽ chiếu cố ngươi, không cần mang theo tiểu tư.” Bắt lấy chân nhỏ đang đạp loạn, dùng sức nhét vào trong xe ngựa.

“Không được, không được.” Dương Phi Lăng giãy dụa loạn xạ.

“Ta, ta muốn thu nó làm tiểu tư của ta, bằng không ta không đi.” Dương Phi Lăng chơi xấu.

“Ân?” Dương Bá Thiên cau mày nhìn tiểu hài tử chân trần trong tuyết nói:

“Không được, giáo quy quy định, không thu nhân sĩ lai lịch bất minh.”

Dương Phi Lăng giãy dụa lợi hại hơn, hắn kêu la: “Ta đây sẽ không đi, cha không thu nó, ta sẽ không đi.”

Mọi người đầu đầy mồ hôi.

Rốt cục, chịu không nỗi nữa, tả sứ bước ra nói với giáo chủ Dương Bá Thiên: “Giáo chủ, ngươi xem đây cũng chỉ là một đứa nhóc, hẳn là không có nguy hiểm gì, không bằng hãy thu đi.”

Thu đi, sau đó mau chóng tiễn bước tiểu ma đầu này, tiếng lòng của mọi người.

Giáo chủ Dương Bá Thiên bất đắc dĩ, đành phải nói: “Quên đi, vậy thì thu, nhưng người tới chỗ của sư phó rồi, phải thành thật một chút cho ta.”

Dương Phi Lăng đắc ý dào dạt ngồi trên xe ngựa, vào lúc xe ngựa bắt đầu chạy còn quay đầu lại la to với tả sứ: “Tả sứ lão đầu, đứa nhóc này, trước tặng cho người làm nhi tử, kêu Tiểu Lỗi Tử đi, nhớ nha, nhớ kỹ, chờ ta quay về trả lại cho ngươi.”

Mặt mọi người toàn bộ co giật, nếu có người có thể để ý, đứa nhóc ngốc nghếch sắp đông cứng kia, trên mặt cũng hơi giật giật.

Đợi đến lúc Dương Phi Lăng 15 tuổi hạ sơn quay về, Tiểu Lỗi Tử kia hợp lẽ biến thành tiểu tư bên cạnh hắn.

Nhớ lại hết thảy, Dương Phi Lăng không lên tiếng, không nghĩ tới năm đó nhất thời hứng khởi, nhưng lại dẫn sói vào nhà. Đây thật sự là một đại sỉ nhục a.

Bất quá, có một số việc vẫn phải giải thích cho rõ a: “Chuyện đó, ngươi có thể không biết, hiện tại Cảnh . . . . . Không, Hoàng Thượng thú cũng không phải là ta, là Lưu Tiểu Khánh của Sơn Hải phái. Phần thánh chỉ này đã sớm vô dụng.”

Định nói cho người ta biết, mình cũng không phải là lão bà của Hoàng Thượng chó má kia, người ta có thể sẽ thả mình.

Không nghĩ tới, “Ta biết a!” Ngạch Nhật Khách lãnh tĩnh trả lời.

Cái gì???

Dương Phi Lăng khó hiểu: “Ngươi có phải là có vấn đề gì không? Vậy ngươi còn bắt ta làm gì?”

“Hừ, hiện tại ai làm Hoàng Hậu ta mặc kệ, miễn là ta có trong tay nửa đạo thánh chỉ này, có ngươi trong tay. Ta đây đã có đủ điều kiện, uy hiếp đương kim Hoàng Thượng, phải biết rằng thánh chỉ của Tiên Hoàng, kháng chỉ bất tuân, y có thể ngay cả Hoàng Thượng cũng ngồi không xong, ha ha . . . . . ha ha. . . . .”

Nhìn đến người vui đến phát cuồng này, Dương Phi Lăng quyết định không để ý đến người đầu nở hoa lay lắc này nữa, nếu đã bị bắt rồi, bản thân cũng trốn không thoát, vậy nghỉ ngơi thôi. Vì thế, Dương Phi Lăng lần thứ hai phát huy đặc điểm cá nhâ

n của hắn, phù phù . . . . . Ngủ rồi.

Ngạch Nhật Khách xanh mặt nhìn mặt đất, người đã đi gặp Chu Công, cắn răng. Vung tay vận nội lực đánh xuống.

14.Thị tẩm

Ngạch Nhật Khách xanh mặt nhìn mặt đất, người đã đi gặp Chu Công, cắn răng. Vung tay vận nội lực đánh xuống.

Lạc Nhật ngăn cản hắn.

Ngạch Nhật Khách nheo mắt: “Sao hả, ngươi thích hắn?”

Lạc Nhật vội nói: “Chủ tử, ngài hiểu lầm, tiểu nhân là cho rằng hiện tại giết hắn, sợ không thể giao đãi với Đại Vương.”

Ngạch Nhật Khách phất tay áo: “Hừ! Người đâu, đem người này ném ra ngoài, quăng vào xe tù.”

Kết quả là, Dương Phi Lăng say ngủ từ xe ngựa di chuyển tới trong xe tù, thế nhưng vẫn không tỉnh.

Lúc Dương Phi Lăng tỉnh lại, người đã ở bên trong một cái liều trướng thật to, tay chân cũng có thể động, chẳng qua là bị xích lại, thử động một cái. Miệng giật giật, nặng như vậy!

“Tỉnh rồi!” Trong liều trướng, nam nhân đang nhàn nhã nằm tại chủ tọa hỏi.

“Ân.” Dương Phi Lăng không nhanh không chậm cúi đầu trả lời. Dù sao hiện tại là tù nhân, thành thật một chút, ăn ít mệt.

Ngạch Nhật Khách cẩn thận đánh giá tiểu tử này.

Ân, coi như mi thanh mục tú, cũng khó trách Lạc Nhật lại che chở hắn.

Trong liều trướng, dưới ánh nến, lóa mắt đến dao động nhân tâm.

Ngạch Nhật Khách ma xui quỷ khiến đi xuống khỏi chủ tọa, đến gần nhìn kỹ người trên mặt đất.

Lông mi dày đậm, cúi đầu, chỉ nhìn đến khóe mắt, lông mi kia dài mảnh phiêu lượng cong cong, thoáng lên thoáng xuống, lại nhìn đến đôi môi hơi hơi vểnh lên. Ngạch Nhật Khách không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Hắn chỉnh chỉnh vạt áo, nói với Dương Phi Lăng: “Ân, thế này, tối nay bổn vương muốn ngươi thị tẩm.” Người Mông Cổ từ trước đến nay thực thẳng thắng, bọn họ cũng không ủy khuất bản thân, nghĩ muốn thì muốn, rất không quen nhìn người trung nguyên, thích còn ngượng ngượng nghịu nghịu.

Chỉ là loại thẳng thắng này của bọn họ không phải ai cũng chịu được, Dương Phi Lăng rõ ràng bị dọa rồi.

“Ngươi . . . . . Ngươi . . . . . Ngươi nói cái gì?” Dương Phi Lăng hoảng sợ la lên.

Ngạch Nhật Khách nhãn thần run lên: “Bảo ngươi thị tẩm, không biết sao?”

“Thị tẩm?” Dương Phi Lăng cười như điên, “Cho ngươi thị tẩm? Cho ngươi áp? Ta đây còn không bằng để cho Minh Kính kia áp!” Nói xong, Dương Phi Lăng liền ảo não, ta như thế nào có thể nhớ tới để cho Minh Kính áp chứ, nhất định là quá mệt mỏi, đại não không đủ dưỡng khí, nhất định là vậy.

Dương Phi Lăng nói mấy câu đã đem Ngạch Nhật Khách bùng lên giận dữ, chình mình để cho hắn thị tẩm đã xem như phá lệ khai ân, nghĩ chờ chuyện qua đi, tìm Đại Vương cầu tình muốn hắn, hảo giữ cho hắn một mệnh, không nghĩ tới hắn không thức thời như vậy. Còn nói cái gì Minh Kính, lửa giận đang hừng hực thiêu đốt.

Dương Phi Lăng ý thức linh quang nguy cơ đến gần, hắn vội vàng nói: “Chuyện kia, Vương tử, ta không phải có ý tứ đó, chính là, chính là ngươi đột nhiên nói như vậy, ta thật sự là thụ sủng nhược kinh, ngươi xem, ân huệ này của ngươi, ta một nam tử trung nguyên, sao có thể chịu nổi.”

Ngạch Nhật Khách sắc mặt dịu xuống: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Dương Phi Lăng cúi đầu khom lung: “Ngươi xem, xích nặng như vậy ở trên người, ta cũng không thoải mái, nếu như tiến hành tầm hoan cũng có chút bất tiện, không bằng, ngươi đổi một cái nhẹ hơn, như vậy, ta mới hảo hầu hạ ngươi.”

“Hảo a!” Ngạch Nhật Khách trả lời.

Dương Phi Lăng trong lòng mừng thầm, thầm nghĩ man di đúng là man di, ngươi xem vài câu liền thu phục, chờ hắn vừa mở khóa, với võ công của Dương đại giáo chủ ta còn không đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ.

Đã thấy Ngạch Nhật Khách tay cầm một dây xích tinh tế, đi đến trước mặt hắn nói: “Muốn đổi hay không.”

“Đổi đổi.” Dương Phi Lăng vui vẻ đưa hai tay qua, lại không thấy đối phương có động tác, không khỏi nghi hoặc? Ngẩng đầu nhìn, Ngạch Nhật Khách đang tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, Dương Phi Lăng đột nhiên bừng tỉnh. Vội vàng nói: “Vậy không đổi, không đổi.”

Nhưng mà Ngạch Nhật Khách không thuận theo hắn, một tay đem hắn kéo lại. Từ trên cao nhìn xuống nói: “Dương giáo chủ, ngươi dường như đã quên, những tiểu xảo này của ngươi đối ta vô dụng.”

Dương Phi Lăng trong lòng khổ ngất trời, thông minh bị thông minh hại a.

Ngạch Nhật Khách lạnh lùng nói: “Ngươi đã muốn trốn như vậy, không bằng thị tẩm ngay bây giờ đi.”

Dương Phi Lăng chấn kinh, lớn tiếng hét: “Không cần, ta không cần a.”

Ngạch Nhật Khách sao còn để ý đến hắn, một tay đem hắn ném trên mặt đất, thuận tiện đem ngoại y Dương Phi Lăng lột xuống, Dương Phi Lăng thân trên trần trụi, trên mặt đất trải da hổ, vừa ngứa vừa sợ. Hắn đành phải kêu to: “Cứu mạng! Cứu mạng a!!”

Ngạch Nhật Khách sửng sờ, lập tức cười lạnh sờ người hắn: “Kêu cứu mạng? Muốn kêu ai! Lạc Nhật hay là Minh Kính? Xem ra bổn vương đối ngươi không đủ tốt a, còn muốn người khác.”

Dương Phi Lăng ủy khuất nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, hắn liều mạng lắc đầu, liều mạng giãy dụa.

Ngạch Nhật Khách hai tay hỏa nhiệt, ở trên người hắn du ngoạn, một hồi nhéo nhéo hai điểm trước ngực hắn, một hồi nhẹ nhàng liếm liếm mang tai sau mẫn cảm, chọc Dương Phi Lăng một trận giật mình.

Dùng thiết liên tinh tế đem dây xích vừa dày vừa nặng cài vào hai tay Dương Phi Lăng, đưa mặt hắn hướng về phía mình, Dương Phi Lăng trừng lớn mắt nhìn Ngạch Nhật Khách không nhanh không chậm cởi ngoại y, cơ thịt boáng loáng mà còn rắn chắc, nuốt nuốt nước miếng, nhìn nhìn hung cụ phía dưới đã muốn hùng dũng nổi dậy. Sau đó một tràng cảm giác lành lạnh nổi lên trên người, xong rồi, bản thân cũng thân thể trần trụi.

Trong liều trướng, hai nam tử thân thể trần trụi, nhìn nhau, thật sự khiến cho cảm giác quỷ dị.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Ngạch Nhật Khách nở nụ cười, vươn ngón tay nhẹ nhàng vỗ về: “Đừng nóng vội, lập tức thỏa mãn ngươi.”

Dương Phi Lăng rốt cục biết trinh tiết bản thân sắp khó giữ được. Hắn cũng không thể nhịn thêm nữa, cũng không quản mặt mũi gì đó, giãy dụa rống to: “Cứu mạng a! Cứu mạng a!”

Ngạch Nhật Khách dường như đã sớm biết hắn sẽ la hét, mỉm cười không nói, từ đống y phục trên mặt đất lần tìm hộp nhỏ, từ bên trong quét ra một loại vật thể dinh dính, đối Dương Phi Lăng giãy dụa sắp chết nói: “Đừng sợ, lần đầu tiên là có hơi đau, ta sẽ ôn nhu một chút.”

Ai cần ngươi ôn nhu a, ta không muốn bị ngươi áp! Dương Phi Lăng mắt thấy một lóng tay kia từ từ hướng tới vói vào địa phương không có khả năng, chỉ có thể nhanh trí hét lên: “Cứu mạng a! Ngạch Nhật Khách đã xảy ra chuyện!”

Ngạch Nhật Khách sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ hét lên như vậy. Ngón tay di động dừng lại.

Một tiếng hét như vậy thực hữu hiệu, sưu một tiếng có người vọt vào.

Hai người trong trướng đều sững sốt, người vọt vào nhìn thấy tình cảnh như thế, không khỏi đỏ mặt: “Chủ tử, ngươi có việc sao?”

Ngạch Nhật Khách lạnh lùng nói với Lạc Nhật: “Đi ra ngoài!”, còn chưa nói xong, ngón tay đã dùng lực vói vào nơi lần đầu tiên trải nghiệm cảnh này.

“A! A!” Dương Phi Lăng không hề chuẩn bị, kêu lên thảm thiết.

Lạc Nhật mặt trắng bệch.

Ngạch Nhật Khách vẫn đang lạnh lùng quấy động ngón tay ở bên trong, khuếch trương.

Dương Phi Lăng bị chỉnh oa oa hét to, miệng mạnh mẽ kêu: “Không cần, nhẹ chút, dừng lại.” Cũng không quản bên cạnh có người hay không, hắn vốn sợ đau, lúc này cũng chỉ có thể khóc la.

Lạc Nhật khóe miệng run giật, mắt nhìn chằm chằm mặt đất.

Ngạch Nhật Khách cười lạnh nói: “Cút.”

Lạc Nhật lùi lại liền chạy khỏi trướng, chạy một mạch, cũng phân không rõ bản thân đang chạy hướng nào, chỉ thầm nghĩ đem những gì vừa này nhìn thấy quên đi.

Vì sao? Vì sao còn có thể nghe thấy, vì sao trong đầu đều là thanh âm của hắn? Bất tri bất giác lệ rơi đầy mặt.

Trong trướng, Ngạch Nhật Khách nhìn người dưới thân đang thống khổ giãy dụa, rút ngón tay về, dưới ánh sáng của ngọn nến, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lộ ra hung quang.

Hắn lạnh lùng nói: “Không nghĩ tới ngươi có mị lực như vậy, khiến cho nhiều người vì ngươi khuynh đảo như thế.”

Dương Phi Lăng buông tha việc giãy dụa, lẳng lặng nằm trên thảm, lệ từ khóe mắt chảy xuống, không có, không có ai đến cứu hắn.

Ngạch Nhật Khách biết hắn đã chế ngự được người dưới thân, không khỏi hảo hảo đánh giá một phen cảnh đẹp trước mắt lần nữa.

Ngạch Nhật Khách tham lam ngắm nhìn khối thân thể mê người dưới thân, dưới ánh sáng chói lọi của nến, thân thể nhiều năm luyện võ màu lúa mạch mang theo tráng kiện tràn ngập co dãn, ngón tay nhẹ nhàng trêu ghẹo, dẫn tới một trận run rẩy. Lại nhìn tới hai chân thon dài mà còn tinh tế tỉ mỉ kia, đang khẽ run vẫn đang gắt gao khép lại.

Hắn thực sợ hãi, trong lòng Ngạch Nhật Khách nghĩ, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia trào phúng.

Hắn dùng lực đem cặp chân kia mở ra, thành công nhìn thấy cái miệng nhỏ kia khẩn trương hé ra khép lại, giống như đang hoan hô nhảy nhót hô hoán.

Hắn cười, đang chuẩn bị trực đảo Hoàng Long.

(Trực đảo Hoàng Long: nghĩa là đánh thẳng vào sào huyệt của địch, ở đây có thể hiểu là chuẩn bị tiến công a -“-)

Một thanh âm yếu ớt từ trên đầu truyền tới “Đừng . . . . . Đừng . . . . . Cầu ngươi.”

Ngạch Nhật Khách ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt ngập đầy sương, hắn sợ, hắn có cảm giác. Ngạch Nhật Khách cười, nhìn thấy giữa sương mù này ánh mắt đen sáng bóng, lại nhìn đến đôi môi mê người nhè nhẹ run lên kia, hắn không khỏi hôn lên đó.

“Ô . . . . .” Dương Phi Lăng phát ra thanh âm mê người.

Ngạch Nhật Khách không thể nhịn thêm nữa, hắn biến nụ hôn này thêm sâu, đầu lưỡi ở bên trong không ngừng tàn sát bừa bãi.

Ân? Cái gì vậy!!!

Ngạch Nhật Khách lạnh lùng rút ra, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Dương Phi Lăng.

“Cái gì vậy?”

“A? Ngươi không biết? Đây chính là độc môn mật phương do chính ta, Dương giáo chủ, Thanh Liên giáo nghiên cứu chế tạo ra: ‘Tiêu dao tán’.” Dương Phi Lăng thỏa mãn ở trên mặt đất nháy mắt mấy cái, nếu như không nói đến chuyện hắn đang xích lõa, hẳn là tốt hơn một chút.

“Ngươi thế nhưng ngậm độc trong miệng?” Ngạch Nhật Khách bùng lên tức giận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.