CHƯƠNG 8.MỘT CÁI MÀN THẦU DẪN ĐẾN HUYẾT ÁN
“Ùng ục.” Dương Phi Lăng tủi thân vuốt ve bụng mình.
Hiện tại hắn rất đói, nghĩ đến đói, hắn làm lạc Tiểu Lỗi Tử. Hơn nữa điểm tâm mang theo lúc trốn từ xe ngựa của đại sư huynh đã sớm ăn sạch. Quên mất thuận tay đem theo ít ngân lượng.
Nhìn thấy đống màn thầu nóng hổi nghi ngút, hảo đói.
Dương Phi Lăng đáng thương miễn cưỡng nhìn.
Động thủ cướp sao? Không được, ta đường đường là giáo chủ đứng đầu một giáo, không thể làm ra loại chuyện này.
“Ùng ục . . . . . ùng ục . . . . . ùng ục . . . . .” Bụng thẳng thừng xướng lên vườn không nhà trống.
Một cái màn thầu đưa tới trước mặt. Mặt trên trắng trắng mịn mịn có một tiểu hồng điểm.
“Đói bụng không? Cho ngươi.”
Lắc đầu, ra sức lắc đầu.
“Như thế nào ngươi không đói bụng??”
Dương Phi Lăng khó hiểu nhìn lần lượt từ màn thầu đến người, cắn răng nói: “Ta không ăn những thứ cúng cho người chết.”
“Gì? Những thứ của người chết. Nào có?”
Chỉ vào tiểu hồng điểm trên màn thầu,
“Đây nè, có hồng điểm gì đó không phải cúng cho người chết sao?”
. . . . .
. . . . .
“Ha ha . . . . . Tiểu tử ngươi rất đáng yêu. Đây a! Chỉ là một loại biểu tượng của bánh mỳ nơi này chúng ta làm thôi. Ngươi cũng quá buồn cười.” Người nọ cười không ngừng lại được.
Dương Phi Lăng không ngừng nói với chính mình, bình tĩnh, bình tĩnh. Xúc động là ma quỷ, phải rút ra giáo huấn.
Chỉ có thể trách, hàng năm khi Thanh Liên giáo tế tổ, Tiểu Lỗi Tử kia hấp màn thầu đều có tiểu hồng điểm. Do đó tiểu giáo chủ này liền hiểu lầm, hơn nữa bình thường hắn lúc nào cũng thịt cá, mỹ thực các món điểm tâm ngọt, đơn giản cho rằng màn thầu cúng tổ tiên đều điểm tiểu hồng điểm.
“Tiểu đệ, chưa từng gặp qua ngươi a? Lần đầu tiên đến đây sao?” Người nọ cười hỏi, ánh mắt cười cong cong thành một đường kẽ.
“Ân, tiểu đệ, đi ngang qua quý vùng, không may bị tặc nhân trộm mắt túi tiền. Vì thế lưu lạc đến tận đây.” Những lời này hẳn không có vấn đề gì nhỉ, Dương Phi Lăng trộm nhìn biểu tình người nọ, phải biết rằng chưa ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy, trong thanh liên giáo chính là từ nhỏ đã đọc tiểu thuyết võ hiệp, bình thường gặp phải loại tình huống này nói như vậy tuyệt đối không sai.
Kỳ thật hắn từ trong xe của Trần Đại tướng quân kia trốn ra, hoàn toàn có cảm nhận phương hướng, hơn nữa không biết đường, gần như là trèo đèo lội suối, qua n lâu, rốt cục mới tìm được đường lớn, thuận đường đi tới. Ban đầu ở trong rừng, dã ngoại còn có thể thu xếp dã vị lấp lấp cho đầy bụng, tới trong trấn rồi, thật chỉ có thể đói bụng.
Đối phương hình như không chút hoài nghi nào.
Đối hắn cười nói: “Đã thế, vậy để ta làm huynh trưởng làm chủ, mời tiểu đệ đi ăn.”
“Đi ăn?” Mắt sáng rực lên.
Mạnh mẽ gật đầu: “Hảo, vậy tiểu đệ ngay tại đây tạ ơn huynh đài.”
“Thỉnh.”
“Thỉnh.”
“Sao hả? Đồ ăn của tiểu trấn này cũng hợp khẩu vị tiểu đệ chứ?”
“Hợp, rất hợp.”
Dương Phi Lăng cơ hồ không có thời gian để nói chuyện, lần đầu tiên hắn cảm thấy, này cải thìa xanh củ cải ăn ngon lắm, còn có đậu hủ khoai tây thơm như vậy. Nước mắt rưng rưng, Tiểu Lỗi Tử, lần sau ta không bao giờ để ngươi rơi lại nữa.
“Huynh đài, ăn no?”
“Ăn no.” Dương Phi Lăng tựa vào ghế, vỗ về bụng, cảm thấy mỹ mãn.
“Vậy để ta đây huynh trưởng lại dẫn tiểu đệ tham quan một chút phong cảnh tiểu trấn của chúng ta.”
Ăn no là phải vận động một chút.
“Vậy làm phiền huynh đài. Thỉnh.”
“Thỉnh, đi bên này.”
. . . . .
. . . . .
“Huynh đài, xác định muốn dẫn ta dạo chơi nơi này?”
“Đúng vậy, tiểu để không biết là sau khi ăn xong, cần phải vận động một chút?”
“Vậy . . . . . Vậy thỉnh.”
“Thỉnh!” Giống như tráng sĩ chặt tay kiên quyết.
Nhấc chân đi vào Di Hương Viện.
“Nha nha . . . . . Khách nhân tới. Còn không mau tới gặp khách.” Giọng nói the thé của tú bà vang lên.
“Tới đây, ma ma.”
Một đám oanh oanh yến yến bay lại, lởn vởn chung quanh hai người.
“Chao ôi, đây không phải Đại Hùng ca sao, sau lâu như vậy mới ghé???”
“Đúng, đúng vậy, chúng ta ai cũng nhớ ngươi muốn chết.”
“Ha . . . . . Đông Đông, Yến Yến, các ngươi hẳn là biết, ta phải có tiền trong tay mới có thể đến chứ. Ngươi xem, ta đây vừa có buôn bán, liền tới đây. Đến, đến, đến. Hôn một cái. Ân . . . . .”
“Ha ha . . . .”
Dương Phi Lăng lẻ loi nhìn thấy người nọ cùng mấy nữ nhân dính thành một đoàn. Kỳ quái sao không có ai đến chiêu đãi ta???
“Này, ngươi. Đi theo ta.” Tú bà chỉ vào Dương Phi Lăng nói.
“A? Ta?” Dương Phi Lăng đông nhìn nhìn, tây ngó ngó.
“Buồn cười, chính là ngươi. Đi theo nhanh một chút.” Tú bà xoay người lắc lắc thân thình như rắn nước của mình uốn éo uốn éo di chuyển.
“Úc.” Dương Phi Lăng hoàn toàn không mò được phương hướng, nhìn thấy Đại Hùng bên cạnh đang cùng kỹ nữ kết thành một đám, thở dài. Đuổi theo.
“Hai người các ngươi, đem hắn tắm rửa nhanh lên.”
Tú bà dẫn Dương Phi Lăng đến một gian phòng ở hậu viện, ra lên cho hai tiểu đồng.
“Dạ.” Hai tiểu đồng lên tiếng trả lời, liền tiến lên muốn cởi bỏ xiêm y của hắn.
Dương Phi Lăng né ra, nói: “Các ngươi làm gì?”
“Thay y phục cho công tử.” Hai tiểu đồng trả lời.
“Thay y phục, ta muốn thay y phục sao?” Dương Phi Lăng rống giận.
Không để ý nhìn đến mình trong gương.
“Má ơi! Ai đây???”
Người trong gương một bộ dáng nhếch nhác, tóc hỗn độn, bùn trên người đống dày hai tầng.
“Đó là công tử.”
Ầm, xỉu mất thôi.
Dương Phi Lăng nhân sinh trong lịch sử huy hoàng, lần đầu tiên té xỉu.
Là tại hậu viện “Di Hương Viện” bị bộ dạng của bản thân dọa ngất xỉu.
“Được rồi, được rồi. A, ta không vẽ thứ này.” Sau khi Dương Phi Lăng tỉnh lại, gần như đã được chỉnh đốn sẵn sàng.
Hai tiểu đồng tay chân lanh lẹ, sau khi tắm rửa cho hắn lại ăn mặc chỉnh tề cho hắn. Hiện tại đang chuẩn bị tô son trát phấn lên mặt hắn. Hoàn hảo, hắn kịp thời ngăn chặn.
Tú bà đang chờ ở cửa nhìn thấy rõ bộ dáng của hắn, ánh mắt sáng rực, chớp lóa chớp lóe giống như vàng.
Thấy hắn không muốn tô sơn trát phấn liền phất tay kêu hai tiểu đồng lui ra. Tự mình tiến lên kéo tay của Dương Phi Lăng.
Dương Phi Lăng đối loại người thái độ chuyển biến hơn chín mươi độ có chút ăn không tiêu. Hiện tại hắn cảm thấy người bên ngoài dù thế nào cũng không thể tin. Vẫn là người nhà mình tốt.
Dương Phi Lăng nhớ nhà. Tưởng niệm thức ăn trong nhà, tưởng nhớ người trong nhà. Tưởng nhớ Tiểu Lỗi Tử, còn có ngân phiếu trong bao hành lý trên người Tiểu Lỗi Tử.
Dương Phi Lăng nuốt nước mắt vào bụng, khó trách mọi người đều nói hang vàng động bạc không bằng ổ rơm nhà mình.
Bất tri bất giác bị dẫn lên đài.
“Ân?” Dương Phi Lăng có chút trợn tròn mắt nhìn đám người không liên can ở dưới đài.
(Diễn viên quần chúng kháng nghị, sao lần nào chúng ta lên sân khấu cũng giới thiệu như vậy.
Trả lời: Vô phương, các người ngay cả mặt cũng không cần lộ, lên sân khấu, đã không tồi.)
Đám người này, nhìn hắn như lang như hổ.
Hắn minh bạch, nguyên lai đây là võ đài a. Ta đã nói thiên hạ nào có bữa trưa ăn không cần trả tiền, thì ra là để ta đánh võ đài.
Trong lòng nghĩ vậy, lại phóng khoáng, vốn được bao ăn bao uống cũng không
phải tác phong của hắn.
Vì thế hắn tay trái chống nạnh, tay phải chỉ, nói: “Được rồi. Các ngươi ai muốn khiêu chiến, lên đây đi.”
Lặng ngắt như tờ, tú bà nóng nảy, đây chính là hàng mới, chưa trả qua điều giáo, nhưng hiện tại lại đang thịnh hành kiểu này. Hiện nay các quan to quý nhân đã sớm không thích các tiểu quan được điều giáo. Đây không, mới muốn tìm chút mới mẻ. Nhưng cũng đừng phá hư đài chứ.
“Vậy ngươi có bản lĩnh gì a?” Một người dưới đài khẽ cười nói.
Dương Phi Lăng trừng mắt nhìn người nọ, thấy người nọ một thân hoa phục, trên tay mang đầy ngọc ban chỉ, trong tay không ngừng xoay chuyển hai quả cầu. Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện đó là hai viên đại trân châu. Mà y chẳng qua là ngồi tùy tiện chỗ nào đó, lại khiến người ta vô pháp lơ đi khí thế tỏa ra từ y, giống như toàn bộ thế giới đều nắm trong tay y. Khuôn mặt y anh tuấn, ánh mắt hữu thần, một đầu tóc đen nhánh tùy ý xỏa trên vai. Chính là y lại ăn mặc một thân dung tục, khiến cho hảo cảm người ta dành cho y trong nháy mắt giảm đi mấy phần.
Những chuyện Dương Phi Lăng ghét nhất.
Một, ghét nhất không được cho ăn điểm tâm;
Hai, ghét nhất bị thật bại;
Ba, ghét nhất bị người khác xem thường.
Vì thế hắn bạo phát, hắn nhấc chân một cái bay đến trước mặt người nọ, nắm tay hung tợn nói: “Ta đây trước hết bắt đầu từ ngón tay cái . . . . .”
Người nọ sửng sốt, người đứng hai bên vừa định tiến lên,
Chợt nghe Dương Phi Lăng nói.
“Bắt đầu từ ngón cái, lần lượt là bạch ngọc ban chỉ giá trị 500 vạn lượng hoàng kim, đây là hoàng ngọc ban chỉ, nhìn qua chế tác không tồi, kỳ thật không phải, chỉ là thứ phẩm, giá trị 1000 lượng bạc trắng, phỉ thúy ban chỉ này, giá trị 750 vạn lượng hoàng kim, đó là huyết ngọc ban chỉ, bởi vì là từ lò của triều đình nên giá trị 1000 vạn lượng hoàng kim, là cống phẩm triều đình, và cuối cùng, hừ . . . . . Căn bản là quầy mở bên đường bán hàng hóa rẻ tiền, 2, 3 lượng bạc là có thể mua được.”
Sau khi nói xong, đắc ý dạt dào nhìn lên trần nhà, hừ, cái này gọi là vênh váo tự đắc. Biết không? Hoàn toàn không để ý, ngồi bên cạnh người bị hắn bắt lấy tay là một bạch y nhân đầu đội mũ ô sa.
Mọi người ồ lên, vốn tưởng rằng người này thoạt nhìn thân phận tôn quý, mang trên người nhất định là bảo bối hàng thật giá thật, nay nghe Dương Phi Lăng nói xong, tất cả đều lắp bắp kinh hãi. Tiêu điểm mọi người nháy mắt chuyển đến bàn tay bị Dương Phi Lăng nắm, trên người của người bị nước miếng của hắn văng đầy mặt.
Gặp người nọ mỉm cười, thu hồi tay bị Dương Phi Lăng nắm đến tê rần. Nhẹ nhàng xoa nắn nói: “Hắn nói không sai.”
Oa!!! Mọi người ầm ĩ. Một đám người kích động a.
“Ta muốn người này, các người ai cũng đừng cùng ta giành.”
“Gì chứ, nơi này chính là xem ai ra giá cao hơn. Ta trả 500 lượng mua hắn.”
“Cái gì? Ta trả 1000 lượng.”
“Ta trả 2000 lượng.”
“Ngươi dám cùng ta giành? Ta trả 2500 lượng.”
. . . . . . .
Sau khi Dương Phi Lăng nghe được có điểm không đúng, sao không có ai khen hắn, ra giá gì chứ. Hơn nữa nghe ra giống như là mua hắn a.
Hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người trước mắt mới vừa bị hắn văng lên mặt, người nọ đối diện ánh mắt của hắn, bật người lùi về phía sau ghế một chút, sau khi xác định an toàn. Ngồi vững vàng nói: “Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, ngươi bị người ta lừa đến thanh lâu, bị bán.”
“Cái gì?” Dương Phi Lăng mở to hai mắt nhìn, không thể tin vào lỗ tai của mình.
“Bán 100 lượng. Cũng không rẻ.” Tú bà ở bên cạnh thêm mắm thêm muối.
“Gì chứ! Rất quá đáng.” Dương Phi Lăng hổn hển. Một cước đá ngã lăn cái bàn.
Hắn giận dữ nói: “100 lượng đã bán ta, tên ngu ngốc này. Tốt xấu gì ta cũng đường đường là giáo chủ Thanh Liên giáo, sao chỉ đáng mấy trăm lượng!”
Người đang ngồi, mí mắt giật giật, thật sự chịu không nổi loại hành vi ấu trĩ này.
Y hướng bạch y nhân bên cạnh hỏi: “Ngươi xác định? Là hắn?”
Bạch y nhân thấp giọng trả lời: “Ân. Chính là hắn.”
“Choáng. Nhãn . . . . . nhãn quang năm đó của ngươi cũng quá . . . . . quá đặc biệt.” Lời nói ra nhanh chóng chuyển vòng, y cũng không muốn bị bạch y nam tử làm bị thương gân động cốt.
“Ngươi!” Sau khi Dương Phi Lăng phát cáu xong, chỉ vào hoa phục nam tử.
Hoa phục nam tử sửng sốt.
“Ngươi, ngươi nhất định phải mua ta.” Không có khẩu khí thương lượng.
“A?” Hoa phục nam tử khinh thường ngoảnh đầu lại nhìn nói: “Ta vì sao phải mua ngươi? Tên quét rác nhà ta so với ngươi còn xinh đẹp hơn.”
“Hừ . . . . .” Dương Phi Lăng cười gian trá.
Hắn tiến lên tiếp cận nói bên tai của hoa phục nam tử: “Chỉ bằng ta biết thân phận của ngươi. Hoàng thượng muốn hay không ta thỉnh an ngươi a?”
“Cái gì? Ngươi.” Hoa phục nam tử cả kinh, đưa tay vào ngực sờ, phát hiện không thấy vật kia.
Lại thấy Dương Phi Lăng đối y nháy mắt. Hắn mỉm cười.
“Hảo hảo, ta mua ngươi. Ta trả 100 vạn lượng hoàng kim, mua hắn!!!”
Mọi người câm miệng, một tiểu quan mà ra giá này thật không thỏa đáng.
Dương Phi Lăng dương dương tự đắc, dương dương tự đắc. Hừ, mọi người đều nói thanh lâu khó ra, xem! Bổn thiếu gia vừa mới vào đã có bản lĩnh bước ra. Mà còn là đương kim Hoàng thượng chuộc. Ha ha . . . . .
Vì thế một hồi khôi hài tan cuộc.
Dương Phi Lăng ngâm nga tiểu khúc đi theo sau Hoàng thượng, đi ngang qua đại sảnh nhìn thấy Đại Hùng đưa hắn đến đây còn đang uống rượu cùng oanh oanh yến yến.
Hắn xông lên trước, gắt gao cầm tay tên kia.
Đại Hùng bị dọa đến chén rượi rơi trên mặt đất, nghĩ rằng hắn muốn trả thù, đang định nói xạo vài câu.
Lại thấy Dương Phi Lăng biểu tình trên mặt cảm kích, thắc mắc.
“Cảm tạ ngươi, thật cảm tạ ngươi, không có ngươi, ta sao có thể vịn được người chủ như vậy a.” Dương Phi Lăng cảm kích đến nước mắt đều nhanh xuất ra.
“A?” Khó khăn chuyển đầu qua nhìn đến một đám người hoa phục, minh bạch. Cảm động là tìm được người chủ có tiền. Đến cảm tạ hắn. Hắn nở nụ cười. Rút lại tay đặt lên vai Dương Phi Lăng, nhẹ nhàng vỗ.
“Không có gì, đây là việc huynh trưởng phải làm. Tiểu đệ ngươi về sau có thể là lên như diều gặp gió, nhất định phải nâng đỡ lão ca a.”
“Ân, nhất định, nhất định, về sau tới kinh thành thì tìm ta a.” Dương Phi Lăng cảm động nói.
“A? Ha ha . . . . . Lão đệ ngươi còn chưa biết a? Đây là kinh thành a!”
“Cái gì?” Dương Phi Lăng choáng váng.
“Sao ngươi lại không phát hiện, thành thị phồn hoa như vậy, nhiều người thiên nam hải bắc như vậy. Ngươi chưa phát hiện?”
“Ân, a?” Dương Phi Lăng hồi phục tinh thần.
“Tiểu đệ ngươi vẫn là nhanh chóng đi đi, chủ tử ngươi dường như đã không còn kiên nhẫn chờ.”
“Nguyên lại là vậy a! Ha ha . . . . . Vậy thật sự cảm tạ đại ca. Tiểu đệ đi trước đây.” Dương Phi Lăng ra vẻ cung kính bước đi.
Hoa phục nam tử nhìn thấy hắn vẻ mặt thỏa mãn quay lại liền hỏi: “Ngươi làm gì hắn vậy?”
“Hắc hắc, không nói cho ngươi biết.” Vẻ mặt gian trá.
Ban đêm, đương lúc Đại Hùng đang chuẩn bị ôm Oanh Oanh lên giường, phát hiện “chỗ kia” của mình chảy máu, hắn kinh ngạc kéo quần xuống, phát hiện không thấy “tên kia” của mình, nửa người dưới, nửa người dưới của mình biến thành nữ tử. Hắn sợ hãi kêu lên . . . . . Chưa kịp đứng dậy đã bị một hắc y che mặt điểm huyệt, bắt đi.
Trong màn đêm, ở một cánh rừng cây nhỏ, người che mặt bắt Đại Hùng tựa như chờ không kịp, ném Đại Hùng lên một đống cỏ khô.
Hắc hắc cười rộ lên: “Trẫm . . . . . Ân khụ, thực chưa nếm qua người thân trên nam thân dưới nữ. Ai nha, còn vừa vặn vào đúng thời điểm kia, máu chảy a chảy . . . . . Ân. Cảm giác này nhất định rất tuyệt.” (Một từ: BIẾN THÁI )
Nói xong liền nhào đến, ba hạ hai hạ lột sạch trơn Đại Hùng. Sau khi đắc ý xem xét, lại lấy dây thừng trói hai tay Đại Hùng lại. Thân thủ giải khai huyệt đạo của Đại Hùng.
Đại Hùng vừa có thể động liền chửi ầm lên: “Con mẹ nó, thao tổ tông nhà ngươi, ngươi rốt cục là ai, hạ ta dược gì. Ta sao lại biến thành như vậy??? Con mẹ nó . . . . .” Một cậu lại một câu thô tục tuôn ra.
Người che mặt kéo khăn xuống đúng là hoa phục nam tử lúc sáng.
Y bên cười bên sờ bên nói: “Ngươi tiểu bổn đản này, tên Dương Phi Lăng kia vào lúc nói lời từ biệt với ngươi thì rắc dược này lên trên người ngươi. Ngươi thật cho rằng hắn muốn nói lời cảm tạ với ngươi a. Haiz, đừng động đừng động.”
Đại Hùng giãy dụa thân thể muốn tránh thoát khỏi song hàm trư thủ kia.
“Ây nha, xem ra ngươi không muốn có giải dược phải không? Vốn đang định đưa cho ngươi nữa chứ.” Hoa phục nam tử giống như có chút khó xử.
“Ngươi . . . . . ngươi có giải dược?” Đại Hùng không giãy dụa nữa.
“Haiz, vốn đến để cho ngươi. Xem ra ngươi hình như không muốn a.” Hoa phục nam tử tiếp tục dụ hoặc.
“Ta, ta đương nhiên muốn rồi, này . . . . . này bất nam bất nữ. Ta sống ra sao a.” Đại Hùng tức giận nói.
“Cho ngươi, có thể a, bất quá . . . .” Hoa phục nam tử do dự. Cao thấp đánh giá thân thể trần trụi sau đó dừng lại ở nơi nào đó.
Khẽ cắn răng, ta sá gì.
“Để . . . . . để cho ngươi thượng một lần, ta . . . . . ta xem như bị chó cắn.” Đại Hùng bất đắc dĩ nói. Hắn biết hôm nay không bán rẻ sắc là không được.
Bản thân bị người cột lại, người ta nếu như cường ngạnh, sợ là tự mình ăn khổ, hơn nữa đối phương võ công cũng không thấp, mình chưa hẳn là đối thủ, hơn nữa với thân thể thế này. Haiz, còn không bằng đồng ý, đổi chút hy vọng.
“Hắc . . . . . Vậy ta sẽ không khách khí.”
Hoa phục nam tử nhanh như hổ đói vồ mồi nhào qua.
“A!!!”
“Ân a! . . . . . Ân a!!! . . . . . A . . . . . a . . . . . Ngươi chậm chút . . . . . chậm chút . . . . . Đau . . . . .” Đại Hùng thảm thiết kêu lên.
Hoa phục nam tử bất đắc dĩ rút ngón tay từ trong “hang động” phía sau ra. Chuyển qua chiến đấu ở “hang động” vừa mới xuất hiện phía trước. Đây là xử nữ a.
Đổi lãnh địa, đổi vũ khí.
Kích động một cái, dùng lực đẩy một cái, đi vào toàn bộ.
“A a a!! Đi ra ngoài, con mẹ nó ngươi đi ra ngoài.” Đại Hùng la to.
“Đừng a.” Hoa phục nam tử thong thả trừu động hung khí của mình.
Một bên nhẹ nhàng an ủi người dưới thân: “Lần đầu tiên, có hơi đau, ngoan ngoãn . . . . . Về sau sẽ không đau.”
Đại Hùng bị đau đớn này làm cho muốn chết đi sống lại, hoàn toàn không nghe đến câu . . . . Về sau . . . . . kia. Chỉ nhìn thấy người nọ trên người mình tại huyệt khẩu mới xuất hiện tiến tiến xuất xuất, phía dưới củ
a mình không ngừng chảy huyết. Không biết có thể chảy máu mà chết không? Vào lúc trước khi ngất xỉu Đại Hùng nghĩ.
Từ trong cơn mê . . . . . tỉnh lại. Đại Hùng thấy đã được cởi trói. Toàn thân được rửa sạch qua. Phía dưới còn cẩn thận độn thêm vải bông sạch sẽ. Ân. Vẫn rất thân mật, mỗi tháng nữ nhân đều cần những thứ này vẫn thật phiền toái. Ân????
Đại Hùng bỗng nhiên từ trên giường bật dậy.
“Ây nha, rất có tinh thần nha, xem ra thể chất chính là không giống nữ nhân a.” Hoa phục nam tử từ bên ngoài bưng mâm tiến vào. Nhìn thấy cảnh tượng này trêu ghẹo nói.
“Ngươi . . . . . ngươi . . . . . vậy mà gạt ta. Giải dược đâu?” Đi đến trước mặt hoa phục nam tử.
Nhẹ nhàng đẩy ra. Đặt chén đĩa lên bàn.
“Gấp gì chứ? Đợi trở về nơi ở ta sẽ đưa cho ngươi.”
“Cái gì? Ngươi dám gạt ta. Ngày hôm qua là bởi vì ta không chú ý, mới trúng kế của ngươi. Ngươi dám cả gan gạt ta? Ngươi cũng biết ta là ai?” Đại Hùng bị cơn thịnh nộ phá hỏng.
“Biết a.” Ánh mắt hoa phục nam tử chớp a chớp.
“Ngươi không phải là hái hoa đạo tặc đang bị quan phủ truy nã. Lưu Tiểu Khánh của Sơn Hải phái sao!” Ánh mắt tiếp tục chớp a chớp . . . . .
“A . . . . . Ngươi . . . . . ngươi làm sao biết được??” Đại Hùng, Tiểu Khánh mặt mày choáng váng. Bỏ qua người trước mắt vẫn không ngừng phóng điện.
“Ngươi . . . . . Haiz, Tiểu Khánh Khánh, ta chính là phu quân tương lai của ngươi, ta sao có thể không biết a?” Hoa phục nam tử mắt nháy a nháy.
Giống như nhìn thấy mặt trời mọc phía tây, Lưu Tiểu Khánh dại ra há hốc mồm nói: “Ngươi . . . . . ngươi sẽ không là . . . . . là . . . . . Hoàng . . . . . Thượng . . . . . chứ?”
“Ha ha . . . . . Rốt cục ngươi nói đúng rồi!!” Cảnh Nghi hưng phấn muốn nhào đến.
Đối diện chỉ là một cái chân thối, bị đá bay ra ngoài.
“Ngươi . . . . . ngươi . . . . . Chính là ngươi . . . . . hại ta thành thế này . . . . . Chính là ngươi . . . . . Chính là ngươi hại ta bị chê cười nhiều năm như vậy.” Tiểu Khánh hoàn toàn sinh khí. Hai mắt đều vì giận mà đỏ lên.
“Không nghĩ tới a . . . . . Xa cách nhiều năm như vậy, ngươi vẫn chưa có quên ta?” Cảnh Nghi kích động đứng trước mặt hắn.
Nghiến răng nghiến lợi, “Ta dù có chết rồi nghe thấy là ngươi, cũng muốn đội mồ sống lại. Chỉ bởi vì một câu nói năm đó của ngươi, hại ta bị cười đến tận bây giờ! Hiện tại nhất định phải khiến ngươi hối hận.” Âm thầm vận khí, đánh ra một chưởng.
“Cảnh Nghi, chịu chết đi!”
Cảnh Nghi đột nhiên bị tập kích một chưởng, ầm! Một tiếng, chao chao đảo đảo giống như cánh diều đứt dây bị thổi bay đi.
Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.