Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 11: Chương 11: Anh ấy là chồng của em




Cứ như vậy, Đào Tử cao hứng vui vẻ theo ba mẹ đi mua cặp sách mới, cùng nhau đi học với Trầm Mặc Trần.

Tiểu học không thể so sánh với nhà trẻ, có rất nhiều quy định phải tuân theo.

Đào Tử một đường đi theo Trầm Mặc Trần vào lớp ba năm thứ hai, lúc đang chuẩn bị đi theo hắn vào lớp học, Trầm Mặc Trần đột nhiên ngừng lại, xoay người nhìn cô, nhíu mày nói: “Lớp năm nhất ở dưới lầu, còn tầng này đều là lớp của năm thứ hai, em đi theo anh lên đây làm gì?”

“Hả? Em muốn cùng một lớp với anh!” Đào Tử mở lớn đôi mắt to vô tội, lấp lánh nhìn hắn.

Trầm Mặc Trần không quan tâm, xoay người đi vào phòng học, trực tiếp ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Đào Tử đeo cặp sách trên lưng cũng đi vào theo.

Học sinh lớp học nhìn thấy một bé gái đi vào, một đám mở to đôi mắt tò mò nhìn Đào Tử, phòng học vốn im lặng, bỗng nhiên liền trở nên ồn ào.

“Bé gái đó là ai a?”

“Vì sao em ấy lại cùng nhau đến trường với Trầm Mặc Trần?”

“Bé gái này như thế nào lại vào lớp của chúng ta?”

Đào Tử không quan tâm đến những lời nghị luận, bước nhanh đến bên cạnh Trầm Mặc Trần, đem cặp sách ở trên vai xuống, đặt ở trên bàn của Trầm Mặc Trần, đang định ngồi xuống, một giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên: “Bạn là ai? Vì sao lại ngồi ở chỗ của mình?”

Đào Tử quay đầu nhìn, chỉ thấy một nam sinh nhỏ đứng ở phía sau mình, cằm nhọn, làn da trắng trẻo, một đôi mắt hẹp dài lóe lên nhiều ánh tinh quang.

“Mình ngồi ở bên cạnh chồng mình, mới không phải ngồi chỗ của bạn.” Đào Tử ngẩng khuôn mặt tròn tròn lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nam sinh nhỏ ở trước mặt.

“Chồng bạn?” Nam sinh nhỏ kia “Xì” một tiếng bật cười, một đôi mắt hẹp dài đánh giá Trầm Mặc Trần đang ngồi ở chỗ ngồi im lặng đọc sách, đưa tay nắm lấy tóc của Đào Tử, cười nhạo nói: “Bạn còn nhỏ như vậy, làm sao có chồng được, phỏng chừng ngay cả chồng là gì cũng không biết đi?”

“Ai nói mình không biết!” Đào Tử vẻ mặt không phục nhìn hắn.

Trầm Mặc Trần nghe thấy âm thanh tranh chấp của hai người, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đào Tử một cái, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô hơi hơi ửng hồng, hiển nhiên là một bộ dáng muốn tranh luận, cúi đầu tự hỏi một chút, vạn nhất nếu Đào Tử muốn biểu thị “ Ý nghĩa của chồng”, vậy mình sẽ vô cùng mất mặt.

Trầm Mặc Trần không chút hoang mang đứng lên, cằm lấy cặp sách của Đào Tử đang đặt ở trên bàn mình, trực tiếp túm lấycô lôi ra cửa phòng học.

“Ơ, ơ, chúng ta muốn đi đâu a?” Đào Tử tuy rằng có vẻ hơi khó hiểu, bất quá cũng không có phản kháng, ngoan ngoãn tùy ý để hắn nắm đi.

“đi tới phòng học.”

“không cần, em muốn học chung một lớp với anh.” Đào Tử hiểu được ý của hắn, hai tay vội vàng dùng sức giãy.

Chỉ tiếc Trầm Mặc Trần dù sao cũng lớn hơn cô hai tuổi, lại là con trai, lực nắm tuy không thể so sánh với người lớn, nhưng để đối phó với một bé gái vẫn là dư dả

Đào Tử giãy dụa không có hiệu quả, một đường bị hắn kéo đi, đi đến phòng học của năm nhất ở dưới lầu.

Vừa lúc ở cầu thang, gặp được chủ nhiệm lớp của Đào Tử -- Thầy Dương.

Thầy Dương là một thầy giáo trẻ tuổi, mới tốt nghiệp từ đại học sư phạm không bao lâu, liền bị phân đến trường tiểu học này.

Lúc này đang ở cầu thang nhìn thấy một nam sinh nhỏ túm lấy cánh tay của một nữ sinh nhỏ, hơn nữa vẻ mặt của nữ sinhnhỏ kia còn lộ vẻ không muốn, nghĩ rằng Đào Tử đang bị học sinh lớn tuổi hơn khi dễ, vì thế liền đi lên ý muốn bảo vệ Đào Tử hỏi: “Các em đang làm cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.