Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 15: Chương 15: Anh ấy là chồng em (5)




Đột nhiên Hồ Ngọc Thành lại giống như một con cá được thả về nước, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, chạy nhanh giữ chặt lấy cánh tay của Đào Tử, cười tủm tỉm nói: “Bạn học Tô Đào, bộ dạng của em đáng yêu như vậy, không bằng làm bạn gái củaanh đi?”

không thể không nói, từ lúc Hồ Ngọc Thành còn nhỏ như bây giờ hắn đã có một thiên phú tán gái không gì sánh kịp.

“A?” Đào Tử ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn thoáng qua Trầm Mặc Trần, lại phát hiện trên mặt hắn không có biểu tình gì.

“anh cam đoan sẽ đối xủa với em thật tốt, có đồ ăn gì ngon hay đồ chơi nào vui, anh chắc chắn sẽ đều cho em trước, nếu như em đồng ý, về sau tiền tiêu vặt của anh cũng cho em một nửa!” Hồ Ngọc Thành thề son thề sắt với Đào Tử.

“Bạn gái là gì?” Ở trong từ điển của Đào Tử, chưa từng có xuất hiện qua từ bạn gái này, cô chỉ biết là vợ có nghĩa là con dâu của cha nuôi có nghĩa là Đào Tử.

“Ừm...... thì chính là bạn bè nữ tính tốt nhất, em yên tâm, anh khẳng định sẽ phụ trách với em, về sau em sẽ trở thành vợ của anh.” Hồ Ngọc Thành vỗ vỗ ngực, kỳ thật hắn đối với khái niệm này cũng rất mơ hồ, cũng không phải rõ rang cho lắm, chẳng qua đứa trẻ xem truyền hình, không thể tránh khỏi thích bắt chước thế giới của người lớn.

“không cần.” Đào Tử thực rõ ràng từ chối, một cánh tay mũm mĩm đầy thịt ôm chặt lấy cánh tay của Trầm Mặc Trần nói: “anh ấy là chồng em, người khác không phải.”

Được rồi, tuy rằng không thể nói rõ vì sao, nhưng Trầm Mặc Trần đúng là cảm thấy những lời này nghe thực thích.

“Ai...... Em không cần cự tuyện anh nhanh như vậy, em có thể khảo nghiệm khảo nghiệm anh a, anh thấy trên truyền hìnhkhông phải còn có thử việc sao?” Vẻ mặt của Hồ Ngọc Thành không cam lòng đi theo hai người bọn họ, ôm tư thế quyết tâm nhất định phải chia rẽ hai người, một đường làm vật hi sinh cho đến khi tốt nghiệp tiểu học, đương nhiên đây là chuyện về sau.

Học sinh tiểu học được trường học phát triển theo hướng toàn diện đức trí thể mĩ.

Cho nên ở trong trường học cũng mở rất nhiều lớp năng khiếu, cũng muốn từng ém học sinh phải đăng ký ít nhất một lớp năng khiếu.

Đào Tử cầm phiếu đăng ký mà trường học phát ở phía dưới có liệt kê rất nhiều lớp năng khiếu, từng bước từng bước cẩn thận nghiên cứu, chẳng qua nghiên cứu hơn nửa ngày, lại phát hiện, những chữ kia đúng là nhận thức mình, nhưng bản thân mình lại không nhận thức tụi nó.

Vì thế thừa dịp lúc tan học, liền chạy như điên lên lầu hai, đi tìm Trầm Mặc Trần.

“Có chuyện gì?” Trầm Mặc Trần ở cái nhìn vô cùng ai oán của Hồ Ngọc Thành, vô cùng bình tĩnh đi tới cửa phòng học.

“Chồng ơi, ở trên trờ giấy này có rất nhiều chữ mà em không biết, chủ nhiệm lớp nói trước khi tan học phải muốn phiếu đăng ký này.” Vẻ mặt Đào Tử vô cùng đáng thương, đưa tờ phiếu đăng ký ở trong tay mình cho hắn.

Đừng tưởng rằng Trầm Mặc Trần chỉ học năm thứ hai của tiểu học, những lại có người ba là giáo sư trường đại học, từ lúc còn ở nhà trẻ, trình độ biết chữ đã muốn đạt đến tiêu chuẩn của học sinh tiểu học năm thứ sáu.

Đương nhiên, việc mà Đào Tử hứng thú nhất là nhìn chồng của mình, cho nên lúc ấy cũng không có nghiêm túc nghe cha nuôi dạy hai người biết chữ.

“Em thích làm gì?” Trầm Mặc Trần cũng không có đưa tay nhận lấy tờ phiếu kia, mà là nhìn thoáng qua Đào Tử, thuận miệng hỏi.

“Ừm...... Hình như cũng không thích cái gì.” Đào Tử nghiêng đầu, nhìn bầu trời xanh ở bên ngoài hành lang, “Nhưng mà thầynói không thể không đi học lớp năng khiếu, đúng rồi, anh học lớp năng khiếu nào?”

“anh?” Trầm Mặc Trần nhíu mày, thản nhiên trả lời: “Lớp mỹ thuật tạo hình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.