Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 3: Chương 3: Đôi oan gia nhỏ (3)




Nhưng là chỉ cần Trầm Mặc Trần theo mẹ của hắn rời đi, Đào Tử liền khóc đến tê tâm liệt phế, kinh thiên động địa, cho đến khi mệt mỏi, buồn ngủ, mới chịu buông tha.

Mẹ Đào Tử thật không còn cách nào, chỉ đành mỗi ngày đi đến nhà của Nguyệt Vi hỏi mượn Trầm Mặc Trần một lát.

Ngược lại Nguyệt Vi vô cùng vui mừng, một bên kéo Trầm Mặc Trần, một bên liên tục dụ dỗ ý định lừa hắn đi ra ngoài, “đimau, Trần Trần, đi theo mẹ vợ đến nhìn vợ con đi.”

Trầm Mặc Trần buồn bực ngẩng đầu, hỏi Nguyệt Vi: “Mẹ vợ là gì?”

Nguyệt Vi cười tủm tỉm trả lời: “Chính là mẹ của Đào Tử.”

“A.” Trầm Mặc Trần gật đầu, ngoan ngoãn nắm tay của mẹ Đào Tử, đi theo, dù sao ở nhà Đào Tử cái gì cũng có, tuy rằng bộ dạng của đứa bé kia có xấu một chút, nhưng mà điều đó cũng không có ảnh hưởng gì đến hắn là được rồi.

Thường xuyên qua lại, hàng xóm láng giềng ai ai cũng biết chuyện này, khi nhìn thấy mẹ Đào Tử nắm tay Trầm Mặc Trần, lại bắt đầu đùa giỡn nói: “Ơ, mẹ Đào Tử, lại đi đón con rể nữa à.”

Mẹ Đào Tử mỉm cười, nắm chặt tay của Trầm Mặc Trần, thầm nghĩ trong lòng, chả cần biết sau này hắn có phải con rể haykhông, chỉ cần có thể trị được tiểu ma vương Đào Tử là được.

Đúng vậy, Đào Tử là một tiểu ma vương.

một tháng lại một tháng trôi qua.

Đào Tử chậm rãi biết ngồi, biết đi.

Chỉ cần thứ mà cô có thể đụng đến, lấy được, hoặc là vỡ thành nhiều mảnh, hoặc là bị cắn đến không nhìn ra được nguyên trạng của nó, hoặc là phía đông một mảnh phía tây một mảnh.

Lúc mẹ Đào Tử dẫn Trầm Mặc Trần qua, Đào Tử đang dùng hai cái răng cửa nhỏ của cô chiến đấu với cái chén inox của ba mình.

Vừa thấy mẹ mình dẫn theo Trầm Mặc Trần vào cửa, chân và tay của Đào Tử khẽ lật một cái, vững vàng tạo thành một tư thế bò trên mặt đất, bò thẳng về phía Trầm Mặc Trần, vừa bò vừa cười: “Chồng...... Chồng......”

Đúng, đây là bi kịch khác của nhà Đào Tử.

Những đứa trẻ khác lúc bắt đầu biết nói đều sẽ kêu mẹ, ba, còn không thì sẽ kêu bà nội.

Chỉ có Đào Tử, tiếng nói thứ nhất lại là “Chồng.”

Ngay từ đầu, ba Đào Tử còn nghĩ rằng con mình đang kêu la tùy ý, luyện tập cổ họng một chút, nhưng càng về sau liền pháthiện, chỉ khi có Trầm Mặc Trần, cô mới hướng về hắn không ngừng kêu lên: “Chồng...... Chồng......”

Chẳng lẽ......

Cuối cùng ba Đào Tử đau thương đến rơi nước mắt, mọi người đều nói con gái lớn không giữ được, còn con gái nhà ông, còn chưa có lớn, đã muốn một lòng một dạ ở trên người của chồng nó.

Đương nhiên, lúc việc này xảy ra, Trầm Mặc Trần còn chưa đủ ba tuổi, vẫn chưa biết từ chồng này có ý nghĩa là gì, nếu biết được, dựa vào tính cách của Trầm Mặc Trần, khẳng định ngay tức khắc nhào vào bóp chết Đào Tử.

Mẹ Đào Tử bất đắc dĩ thở dài, nhìn Trầm Mặc Trần đang ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, và Đào Tử vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm hắn, một tia sợ hãi lại nổi lên.

Chỉ có lúc Trầm Mặc Trần ở đây, Đào Tử mới có thể biểu hiện là một đứa bé gái điềm đạm nho nhã, cười đến vô cùng thục nữ lại thêm vài phần ngại ngùng, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, làm cho Nguyệt Vi mở miệng khen không ngừng, thật là mộtbé gái hiểu chuyện, điềm đạm nho nhã, thật nhu thuận, cỡ nào...... Làm cho người khác thương yêu.

Những thứ đó đều là giả! Giả!

Mẹ Đào Tử trong lòng không ngừng giận dữ gào thét, không cần bị lừa gạt bởi lớp ngụy trang của con dâu!! Đó là một tiểu ma vương chọc phá nơi nơi, Chỉ có diện mạo của cô là thật!

Chờ chút...... Con dâu?

Mẹ Đào Tử kinh ngạc, không ngờ bản thân mình bất tri bất giác, đã đem hai đứa trẻ ghép thành một đôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.