Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 111: Chương 111: Em chỉ có mình anh 5




“Vậy em ở nhà ăn cái gì?” Động tác trên tay Thẩm Mặc Trần không chút dừng lại, một bên vội vàng, một bên nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Quả Đào.

“Ai……..Em……” Quả Đào chống cằm suy nghĩ thật cẩn thận, “Nếu không thì em ăn mì gói, còn không ấy em ra ngoài ăn thức ăn nhanh, chứ còn sao nữa.”

“Ăn mấy thứ đó không tốt cho cơ thể.” Thẩm Mặc Trần cau mày nhìn cô, “Em đi cùng anh đi, lúc anh đithi em đợi anh, thi xong anh liền đưa em ra ngoài chơi.”

“Em làm sao để về….”

Vấn đề đi một vòng cũng quay lại điểm rối rắm này.

Thẩm Mặc Trần rốt cuộc cũng đã thu xếp xong hành lý, quần áo, sách vở, dồ dùng học tập, giấy tờ chuẩn bị đi thi cũng đã đầy đủ, tầm mắt cuối cùng cũng đặt lên người Quả Đào, “Vậy ngày ba, em xin nghỉ học một ngày, rồi cùng về với anh.”

“……”

“……”

anh muốn em trốn học??? Quả Đào mở to mắt, không thể tưởng tượng được mà nhìn cậu.

“không tính là trốn học, là xin nghỉ phép thôi, em xin nghỉ vì bệnh, em cứ nói là em đau bụng, đi khôngđược.” Thẩm Mặc Trần rất là vô cùng bình tĩnh mà nhìn cô.

“Em khỏe mạnh…Như vậy….” Quả Đào khó khăn mà phun ra hai chữ, tuy rằng trong lòng cũng khôngmuốn thừa nhận rằng mình khỏe vô cùng, lại căng da đầu nói “Từ nhỏ đến lới em chưa từng xin nghỉ, đột nhiên xin nghỉ sẽ không được bình thường đâu?”

“không sao đâu, cũng bởi vì em chưa từng xin nghỉ, đột nhiên xin một lần, giáo viên mới sẽ không nghi ngờ em đâu.”

không nghi ngờ mới là lạ à nha!!! Cả trường đều biết anh đi thi trên tỉnh ba ngày, cố tình em lại ba ngày ngày bị đau bụng, cơ thể không khỏe, anh nói giáo viên họ tin sao!!! Đôi mắt to tròn của Quả Đào thật muốn trào nước mắt, có điều ánh mắt tràn ngập sự chấp vấn.

“anh là không đi chung với họ, những người trong đội tuyển đi thi trong tháng ba này, chỉ có mình anhlà lớp hai thôi, địa điểm phòng thi cũng không giống nhau.” Thẩm Mặc Trần không chút để ý đến ánh mắt chấp bấ của cô, nhàn nhạt giải thích.

Được rồi….Quả Đào trong lòng có chút dao động….

“Ngày ba buổi diễn vào buổi chiều, đến lúc đó liền đi về sao? Lại nói anh bỏ em xin nghỉ bệnh em làm sao mà biểu diễn á?”

“anh đâu có nói em xin nghỉ cả ngày, em chỉ cần xin nữa ngày thôi, sáng ngày ba anh thi xong, mình liề trở về, giữa trưa là đến trường, có được không, được không?” Khóe miệng Thẩm Mặc Trần treo một nụ cười bình tĩnh, thật ra là cậu đã sớm suy nghĩ mấy thứ này thật cẩn thận rồi.

“Ách…Được ạ!!!” Quả Đào cuối cùng cũng khuất phục trước thế lực tà ác.

“Rất tốt.” Thẩm Mặc Trần gật đầu.

“Em đi về phòng chuẩn bị đồ nhé? Ngày mai còn phải dậy sớm để đi nhà ga mua vé tàu nữa.” Quả Đào nếu đã quyết định đi cùng, đó chính là thuộc trường phái hành động, lập tức nhảy khỏi ghế muốn rời đichuẩn bị ngay.

“không cần.”Đôi mắt đen thẳm của Thẩm Mặc Trần rất bình tĩnh nhìn Quả Đào, xoay người lấy trong hộc bàn ra hai tấm vé, hướng Quả Đào lắc lắc “anh đã mua rồi…”

Ngay sau đó, lại từ dưới bàn học kéo một cái vali ra, mỉm cười nhìn cô nhóc nói”anh cũng giúp em chuẩn bị xong xuôi rồi, ngay cả váy diễn cũng đã mang theo, phòng khi lúc về lại bị kẹt xe, không kịp thay ra.”

“….” Quả Đào có chút cạn lời nhìn cậu, liền nghĩ vừa rồi mình không đồng ý, thì anh ấy cũng tự mình chạy đến trực tiếp xin nghỉ với giáo viên thay mình.

Sáng sớm năm giờ, Quả Đào còn đang làm ổ trong chăn ấm, mơ đẹp thấy mình đang gặm chân dê, đột nhiên cảm thấy trên người chọt lanhjleox, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp “Quả Đào, nhanh dậy nào!”

Ánh sáng ban mai xuyên qua bức màng màu hồng nhạt của Quả Đào, nhu hòa mà in trên sàn nhà, trong tay Thẩm Mặc Trần còn đang nắm theo cái chăn của cô nhóc, ngược sáng, Quả Đào mê mang cố gắng mở hai mắt, lại nhìn không rỏ vẻ mặt cậu, vừa định lật người muốn nghủ thêm chốc nữa, đột nhiên dường như lại nhớ tới cái gì đó ”A……………!” Thét lớn một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.